Quản gia còn muốn hỏi cô có việc gì sao lại té như vậy, chưa kịp thì Ngôn Thanh Lãng đã đi rồi.
Đứng trước cửa phòng Ngôn Thanh Lãng rùng mình, không biết nói gì mà lâu vậy dự định đưa tay lên gõ lại không dám. Đến khi can đảm thật sự vừa giơ tay lên, đúng lúc Trạch Tịnh Cơ bước ra ngực chạm phải tay của Ngôn Thanh Lãng, đỏ mặt lùi về sau.
Ngôn Phù thấy cảnh tượng này nhịn cười gần trọng thương. Không uổng nàng buông tay để hai người đến với nhau. Một nghịch ngợm một trầm tư vốn có thể lắp đầy cho nhau, mối tình tốt lành nếu phá hỏng sẽ tiếc đến chết mất.
" Về phòng! ".
Ngôn Thanh Lãng rụt tay về giấu ra đằng sau, còn định nói gì thêm bị Trạch Tịnh Cơ quát chữ liền bay mất. Chần chừ không đi, biết nàng không nở để Ngôn Phù một mình, thở dại đồng ý xem như tập dần không nên để thói quen này còn.
Ngôn Phù nhìn ra Trạch Tịnh Cơ khó ngủ khi vắng Ngôn Thanh Lãng nên từ chối, để hai người về chung một phòng.
Đứa trẻ này thật hiểu chuyện. Trạch Tịnh cơ đánh giá xong bắt lấy tay Ngôn Thanh Lãng dẫn về. Nàng nhìn Ngôn Phù, Ngôn Phù nhìn lại trong ánh mắt nói lên sự an tâm, nàng mới gật đầu đi theo Trạch Tịnh Cơ.
Không để Ngôn Thanh Lãng mở miệng, Trạch Tịnh Cơ trực tiếp đẩy nàng lên giường hôn lấy đôi môi hôm nay làm mình muốn đến phát điên.
Đây không phải lần đầu Trạch Tịnh Cơ làm vậy nhưng Ngôn Thanh Lãng vẫn còn bất ngờ vì tưởng rằng cô sẽ không thèm để ý mình, vì vậy nàng thả lỏng đáp trả nụ hôn mềm mại có chút gấp gáp kia.
Ngôn Thanh Lãng thở phì phò, quan sát ánh mắt phía trên đầy nhu tình nhìn mình. Nàng đưa tay xoa mặt cô.
" Em không nghĩ chị sẽ hung hăng tuyên bố chủ quyền với em đâu ".
Trạch Tịnh Cơ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình.
" Tôi không nghĩ em sẽ từ chối sự độc chiếm này của tôi đâu ".
" Trên người em vẫn chưa có dấu chủ quyền của chị mà ".
Trạch Tịnh Cơ ngây người, sớm biết Ngôn Thanh Lãng luôn thích sờ hay nghĩ đến ngực của mình trong mắt đã thành một tên biếи ŧɦái, thêm một câu nói này trực tiếp nâng độ biếи ŧɦái lên. Trạch Tịnh Cơ ngầm hiểu ý nghĩa, vươn miệng kề lỗ tai Ngôn Thanh Lãng.
" Nếu đã vậy tôi phải nhanh chóng làm em hoàn toàn thuộc về tôi ".
Dứt câu, Trạch Tịnh Cơ đưa ra chiếc lưỡi liếm vành tai Ngôn Thanh Lãng. Bình thường thân mật với nhau nàng đã mẫn cảm, hiện cô dùng đầu lưỡi trêu chọc khác gì khơi dậy lòng hiếu kì tiếp theo.
Cơ thể Ngôn Thanh Lãng khẽ run một cái, Trạch Tịnh Cơ biết nàng sớm đã ngại ngùng đỏ mặt vẫn còn muốn châm chọc thêm mở giọng nói nhẹ nhàng gió thoảng khiến tim nàng xém chút rơi ra ngoài.
" Honey. I wanna make love with you ".
Vốn chỉ là nói đùa ai biết được Ngôn Thanh Lãng thật sự muốn như vậy chủ động hôn môi. Trạch Tịnh Cơ tạm thời không biết làm sao chỉ có thể hôn đáp trả. Hai người mặt đỏ nhìn nhau. Trạch Tịnh Cơ muốn nói đây chỉ là đùa thì Ngôn Thanh Lãng ngắt lời.
" Me too... ".
Nàng ngửa đầu đầy thẹn thùng hôn đôi môi phía trên.
Tuy Ngôn Thanh Lãng đã đủ tuổi nhưng nếu cứ một lần như vậy trao cho Trạch Tịnh Cơ lần đầu thì có chút không nỡ. Trạch Tịnh Cơ muốn để Ngôn Thanh Lãng trong sáng hồn nhiên ở bên cạnh mình, vẫn chưa dám để lần đầu của nàng mất dễ dàng như vậy. Những đêm ngủ cùng nhau, Trạch Tịnh Cơ rất hao tổn sức kiềm chế, biết nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng lại nhìn đến móng tay dài sạch sẽ kia. Cô cười cưng chiều nói:
" Thanh Lãng em biết không, lúc trước tình yêu đối với tôi không là gì cả bây giờ tình yêu đối với tôi vì em mà trở thành tất cả. Hạnh phúc, đau khổ đều là do em làm tôi trải qua giai đoạn biết yêu một người. Chúng ta bây giờ bên nhau rất tự nhiên cảm thụ nhau nhưng tôi vẫn còn một chút đố kị... Thanh xuân của em đang trong thời kì nở rộ, hãy cố gắng tận hưởng nó. Tương lai chúng ta ra sao, tôi và em đều không đoán trước được. Tôi biết em tin tưởng tôi mới đồng ý nhưng là tôi không dám chắc tương lai có xảy ra bất trắc gì không. Yêu vốn là nghĩ một đời bên nhau, chẳng qua là do tuổi qua thời kì nở rộ rồi mới một lòng nắm tay đến chết. Em thì khác, chưa lớn bao nhiêu hết. Sau này em sẽ hiểu, quan hệ của chúng ta hiện tại dừng tại những thân mật như vầy là tốt rồi".
Trạch Tịnh Cơ nói xong cuối đầu tìm sóng mũi Ngôn Thanh Lãng định hôn lên lại bị nàng né tránh.
Yêu nhau, tin tưởng là điều cần thiết. Xem như Trạch Tịnh Cơ muốn tốt cho Ngôn Thanh Lãng đi nhưng yêu nhau thì sống vui vẻ ở hiện tại, cô lo đến tương lai không thể bên nhau làm Ngôn Thanh Lãng bị tổn thương không thôi.
Chưa bao giờ nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng của Ngôn Thanh Lãng, trong lòng Trạch Tịnh Cơ tự trách có, chua xót có càng làm khẳng định lí trí bảo vẹn cơ thể cho Ngôn Thanh Lãng.
Ngôn Thanh Lãng kiềm chế cảm xúc, đưa tay đẩy vai Trạch Tịnh Cơ ra, nằm sang một bên đưa lưng về phía cô.
" Nếu đã vậy chúng ta chờ xem tương lai sẽ trở nên như thế nào. Vẫn bên nhau hay thành xa lạ "- Ngôn Thanh Lãng cười nhẹ một cái tiếp tục nói- " Tôi không biết. Hiện tại tôi đang yêu chị và hiện tại chị không tin tưởng tình yêu của chúng ta, hiện tại chị đang yêu tôi, chị trêu đùa tôi tôi tin tưởng chấp nhận... được rồi chị ngủ đi ".
Nghe được giọng lạnh lẽo này, tâm Trạch Tịnh Cơ so ra càng lạnh lẽo hơn, cô muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại sợ nàng cự tuyệt. Trạch Tịnh Cơ thất vọng xoay lưng về phía khác, khoé mắt ướt át một chút.
Không còn nghe tiếng động Ngôn Thanh Lãng bất mãn kéo mền ra xoay người ôm chặt eo Trạch Tịnh Cơ. Giọng nũng nịu trách cứ nói:
" Là em đùa là em đùa. Chị vậy mà cũng không an ủi em luôn à? Qúa đáng thật hừ hừ ".