1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67
Trong lòng Trạch Tịnh Cơ có hai loại cảm xúc: 1 đau thương, 2 bất an. Đau thương thì lí do Ngôn Thanh Lãng thân mật với người khác, bất an vì Trạch Tịnh Cơ đã tra hồ sơ lí lịch của Lãnh Mỹ. Lãnh Mỹ. 21 tuổi. Cha không. Mẹ không. Tình cảnh gia đình không nắm bắt được nhưng trong hồ sơ có ghi một vài người trưởng bối trong giới chính trị. 3 năm bạo lực học đường bị lưu ban sau đó nhờ một số cuộc bàn đổi với nhà trường để chuyển qua. Cả những gì được phê trong học bạ Trạch Tịnh Cơ đều điều tra được hết bởi vài ngày trước Trạch Tịnh Cơ đã thấy Lãnh Mỹ luôn bám theo Ngôn Thanh Lãng, tất nhiên Trạch Tịnh Cơ có bảo Ngôn Thanh Lãnh rằng Lãnh Mỹ không phải là người nên thân thiết thì Ngôn Thanh Lãng có né tránh vài phần ai ngờ được Lãnh Mỹ cứ được nước ngại ngùng của Ngôn Thanh Lãng mà tiến tới làm cho Ngôn Thanh Lãng tránh né không xong đành tạm miễn cưỡng chấp nhận ý tốt, Trạch Tịnh Cơ thấy tình cảnh cũng không quá dù sao con người sẽ có lúc thay đổi nên mắt nhắm mắt mở cho qua. - ----------------------------- Tạ ơn trời cuối cùng đã đến ngày chủ nhật rồi, đã có thể nằm ngủ một trận dài. Tại sao Ngôn Thanh Lãng cảm thấy từ thứ hai đến thứ bảy lúc nào cũng giống nhau vậy? Mỗi sáng sớm đều như thường lệ thay đồ đi học cứ như chỉ là thay đổi vài hành động nhỏ còn bao nhiều đều nhất dạng. Tôn Á Lộ từng nói sẽ cho phép Ngôn Thanh Lãng nhập việc lại sau vài tháng thi học kì nhưng vì chuyện cá nhân Tôn Á Lộ chuyển giao cửa hàng cho người khác, lúc đầu chuẩn bị cầm đơn xin việc Ngôn Thanh Lãng là vì không muốn phụ lòng tốt của Tôn Á Lộ nên mới tự nguyện vác thân đi bây giờ chủ khác Ngôn Thanh Lãng đành chào tạm biệt thôi. - ------------------------------- Tại một vác núi có một thân phụ nữ mặt mài đầy nước, gương mặt không biểu cảm, hai đôi mắt đỏ hoe, tóc đen bay tán loạn, cả thân người xể xải như không có chút sức sống đứng chồng tại đó vài giây sau lại có một người nữ tử khóc giằng giụa chạy đến ôm từ sau miệng nói vài lời sau đó người phụ nữ không thương xót gạt tay nữ tử ra hai chân tiến về phía trước, tiếng thét dữ dội của nữ tử vang vọng lên làm trấn động cả khu vực, hai chân nữ tử khụy rạp xuống bàn tay yếu ớt che lấy mặt nước mắt tràn đầy ra. " Tha lỗi cho... em đi mà!! TRẠCH TỊNH CƠ!!!!! " Người chết rồi ta không cần tồn tại chết cõi đời này nữa Ngôn Thanh Lãng một thân quyết tâm lao thân xuống khe núi sâu thẩm cùng Trạch Tịnh Cơ. " Ư!!! Aisss!!!!!!!!!!!!!!! " 1 tuần 1 ngày ngủ dài, thế nào giấc ngủ này Ngôn Thanh Lãng lại mơ thấy ác mộng mà còn là... kinh khủng như vậy, Ngôn Thanh Lãng tự hỏi nội dung của câu chuyện rốt cục là sao? Vì sao Trạch Tịnh Cơ tự tử rồi Ngôn Thanh Lãng lại theo đó...? Ngôn Thanh Lãng dò đầu bứt tóc chẳng hiểu là vì sao trong cơ thể lại khó chịu đến vậy, hình ảnh lúc chứng kiến đôi mắt của Trạch Tịnh Cơ đầy tơ máu khiến Ngôn Thanh Lãng không kìm chế nỗi một giọt nước mắt lăn ra. Sáng 4 giờ 47 rồi, mới giờ này ai lại lớn tiếng vậy? Trong căn phòng rộng lớn này chỉ có hai người vậy tất nhiên giọng la đó là của Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ giật người, tâm tư hôm nay đã không tốt nằm cả buổi mới ngủ được vài tiếng lại bị đánh thức cả thân uể oải nhưng cố gắng nhấc vậy trấn an Ngôn Thanh Lãng. Thấy người trước mắt vẫn bình an Ngôn Thanh Lãng xúc động không tự chủ ôm chầm lấy Trạch Tịnh Cơ, có vài phút bỡ ngỡ Trạch Tịnh Cơ không biết Ngôn Thanh Lãng đã mơ thấy gì mà khóc đến thế này, còn lí do tại sao Ngôn Thanh Lãng lại ôm Trạch Tịnh Cơ. Ngôn Thanh Lãng dứt người ra dùng tay quệt nước trên mắt, nằm xuống nhẹ dùng tay đắp chân lại bởi vì quá ngượng ngùng đi, có cần xúc động vậy không a~. Theo đó Trạch Tịnh Cơ mệt mỏi hạ đầu xuống chiếc gối mềm mại, sao trước giờ Trạch Tịnh Cơ không cảm thấy chiếc gối này nó thần kì vậy nha, Trạch Tịnh Cơ dần nhắm mắt lại nghe có tiếng thì thầm bên tay. " Cơ Cơ? " Trạch Tịnh Cơ vươn giọng nhẹ ừm một cái, Ngôn Thanh Lãng lại tiếp tục thì thầm. " Trạch Tịnh Cơ? " " Em gọi thẳng tên của tôi cái gì? " Cả hai rơi vào im lặng, quả nhiên Trạch Tịnh Cơ thật là có tính cách như thế nào Ngôn Thanh Lãng có vài phần không hiểu, lúc thì ôn nhu đến Ngôn Thanh Lãng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, lúc thì lạnh lùng đến Ngôn Thanh Lãng rùng mình. Chẳng hạn vừa mới đây lạnh lùng không có chút vui vẻ bây giờ lại dùng chất giọng ôn nhu bảo Ngôn Thanh Lãng ngủ đi. " Em yêu chị... " Ngôn Thanh Lãng nói lời này rất nhỏ, cực kì nhỏ nhưng Trạch Tịnh Cơ có nghe được, chỉ là... < Mình yêu em ấy đến sắp nghe được lời trong mộng luôn rồi > - -------------------------- Phong cảnh của ngày chủ nhật thật tốt, không khí càng tốt hơn, ánh sáng chói chiếu xuống từng mặt đất, nhẹ nhàng từng cơn gió thoảng qua làm êm dịu cơ thể như bay bổng theo nhịp điều của bản nhạc ballad. Ngôn Thanh Lãng rất ít khi ra đường nhưng hôm nay vì Trạch Tịnh Cơ nên liền xuất ngoại đi mua đồ ăn sáng, Ngôn Thanh Lãng mặc đồ rất từ tốn khi ngoài đường nên không ít người ngoái đầu nhìn con người đẹp mà lại nghiêm túc. Ghé vào quán cơm bên lề đường, Ngôn Thanh Lãng tùy ý gọi 2 phần cơm sườn mang về, vị chủ quán vừa mắt người đẹp liền ưu tiên làm cho nàng trước khiến những người gọi đầu tiên phải xếp hàng đợi trong bức xúc. Ngôn Thanh Lãng vừa đi vừa mỉm cười, 1 2 3 người cảm nắng nhìn theo Ngôn Thanh Lãng càng thêm tự tin. Nếu không tại Ngôn Thanh Lãng đẹp đến người chết đi sống lại thì nàng đã không tin Trạch Tịnh Cơ vì sao lại nhanh chóng hết yêu thương nàng rồi. Một chiếc 911 turbo s chạy đến bên Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Thanh Lãng vẫn giữ vững nụ cười mỉm xảy chân đi không để ý xe đã dừng lại đưa ra một người đàn ông cao, khuôn mặt trẻ trung mặc bộ Black Two-Piece Suit lịch lãm chỉ có điều liền chặng đường làm cho Ngôn Thanh Lãng không quan tâm bề ngoài mà nhăn mặt, Ngôn Thanh Lãng nép người sang một bên để tiếp tục con đường của mình, Trạch Tịnh Cơ mới là người duy nhất nghiêm túc lại ưu mỹ mà Ngôn Thanh Lãng yêu thích cho nên đừng hòng mà lấy hình tượng bên ngoài để câu dẫn nàng. " Ngôn chủ tịch cần tìm người ". - ------------------------------------- Trời đã hạ chiều rồi Ngôn Thanh Lãng vẫn là chưa về làm Trạch Tịnh Cơ thật là lo sợ mà đứng ngồi không yên, rõ là hồi sáng nói đi mua đồ ăn sáng đến giờ không thấy đồ ăn đâu, điện thoại lại không mang theo. Gần đây Ngôn Thanh Lãng thường thân với Lãnh Mỹ có thể Ngôn Thanh Lãng là đã bị Lãnh Mỹ làm cho ra cái bộ dạng gì đi, Trạch Tịnh Cơ bất an đành chạy đến tìm Lãnh Mỹ. Trạch Tịnh Cơ đưa mắt đánh giá xung quanh, màu chủ đạo chỉ là trắng đen, nội thất cũng không nhiều chỉ là căn biệt thự này thật là rộng lớn khiến người ngoài bước chân vào cảm giác trống vắng, sợ hãi. " Cô Trạch vì sao lại ở đây a~? " Lãnh Mỹ dùng chất giọng đùa giỡn miệng cười méo một bên từ trên cầu thang nhìn xuống người lưng thẳng mặt không biểu cảm đang ngồi ở dưới phòng khách. Trạch Tịnh Cơ không nghĩ nhiều cô chỉ biết phải nhanh chóng tìm được Ngôn Thanh Lãng từ chỗ của Lãnh Mỹ nên mở giọng băng lãnh nói thẳng vào vấn đề. " Ngôn Thanh Lãng ở đâu? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67