Sờ cái đầu đau của mình, Trạch Tịnh Cơ giật người vén chân lên nhìn quần áo trên người đã được thay thành bộ đồ ngủ, nhìn tới căn phòng quen thuộc cảm nhận hơi ấm, Trạch Tịnh Cơ xoay ngang nhìn thiếu nữ khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ thật an lành, 2 đôi mắt khép chặt làm 2 hàng long mi nhô thẳng ra thấy thật rõ đường cong màu đen, hướng mũi cao như 1 tấm ván nước dựng thẳng lên, đôi môi đỏ mọng, tự nghĩ không biết Ngôn Thanh Lãng có tô son khi ngủ không? Đã tìm ra thuỵ mỹ nhân trong truyền thuyết, mỹ thân ấy đang nằm ngay bên Trạch Tịnh Cơ đây.
< Chẳng phải hôm qua sinh nhật cô Anh sao? Hình như mình đã rất say như thế nào lại ở nhà em ấy? > Bịch cái đầu đau nhứt lại do tác dụng của rượu Trạch Tịnh Cơ đưa tay vào trong túi xách mang cái Samsung galaxy j7 pro ra dò danh bạ, 2 cuộc gọi đến: 1 cuộc của cô Anh, 1 cuộc của thầy Lý toàn là bạn đồng nghiệp, dò vào lịch sự cuộc gọi.
< Hơn 1 phút?? Tối qua mình gọi cho em ấy làm gì?... >
Ngôn Thanh Lãng động đậy mở mắt.
" Em tỉnh rồi, tối qua tôi nhận được lời mời sinh nhật đột xuất nên chưa kịp thông báo em tối đó nghỉ, à phải rồi hồi tối tôi có hơi say... em có thể giải thích làm sao tôi ở nhà em được không? "
Vừa sáng Ngôn Thanh Lãng đã đỏ mặt, nhìn vẻ mặt Trạch Tịnh Cơ hỏi Ngôn Thanh Lãng hình như không nhớ gì chuyện tối qua cả, Ngôn Thanh Lãng thổi phù.
" Tối qua cô say thì vào nhà em, cô không có nôn bừa nhưng em sợ cô mặc quần jean áo sơ mi ngủ cảm thấy khó chịu nên... em đã thay ra giúp cô... ". Con người này chưa đánh đã tự khai rồi.
Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Thanh Lãng một hồi < Em ấy thật biết cách quan tâm người khác...!!? Chẳng lẽ...?! >
" Cảm ơn bấy lâu qua cô đã dạy thêm em tiến bộ hơn rất nhiều, bây giờ em xin phép được nghỉ " – Ngôn Thanh Lãng cúi đầu chân thành nói ra, Trạch Tịnh Cơ hơi bất ngờ, dạo này quả thật thành tích Ngoại ngữ của Ngôn Thanh Lãng tốt hơn nhiều nhưng nghỉ ngang như vậy chẳng phải rất bất công với Trạch Tịnh Cơ sao? Vả lại Ngôn Thanh Lãng nghỉ rồi Trạch Tịnh Cơ chỉ được gặp nàng trong trường càng không có cơ hội ở riêng với Ngôn Thanh Lãng nữa thì Trạch Tịnh Cơ buồn rười rượi vẫn là không thể hiện ra mặt.
" Ừm, em được tự do, tuy như vậy em phải cố gắng hơn đó! Chúc em may mắn trong tương lai ". Nói xong không đợi Ngôn Thanh Lãng đáp lại, bước nhanh ra phòng xuống lầu, 2 hàng nước mắt trải dài.
< Thật ngốc khi đơn phương một người không có tình cảm với mình... không sao cả là tôi tự nguyện sẽ không trách em... > . Mở cửa chợt thấy 1 người con gái dáng người chừng 1m59 mặc váy hồng kém áo thun trắng hình mèo trông rất nữ tính, đôi mắt to tròn, khuôn mặt sáng rực, 2 má hồng hào, mái tóc búi cao có vài cọng lặn quặn rơi xuống vai, mi vảnh lên, chiếc mũi thẳng theo đường xuống đôi môi mỏng hồng, cứ giữ mãi hình thái bây giờ thì sau này có thể thành một đại minh tinh. Cả 2 nhìn nhau...
" Cô là ai? Sao ở trong nhà này?
" Tôi là giáo viên kèm gia sư của người trong nhà này, em là ai? "
" Có mùi rượu à... chị tôi có chuyện gì không vui phải cần đến rượu sao, hay là... "