Chương 13: Hôn nhân không đơn thuần là sự chọn lựa!
Tiểu Nguyễn nhẹ tay với chiếc kéo, cắt từng cành thiên điểu rồi cẩn thận tạo dáng cùng chiếc lọ giả cổ màu cam. Vừa làm cô vừa quay sang Văn trách khéo:
“ Hôm qua không mời cơm luôn, khiến em, à quên, chị nấu cơm xong rồi mới gọi báo.”
Văn bật cười:
“ Chị dâu. Cơm không ăn thì vẫn còn đó. Sáng mai hâm lại ăn tiếp cũng chưa có hỏng được đâu!”
Gia Hiên chăm chú nhìn những cành hoa trên tay Tiểu Nguyễn, cô bất chợt nhớ một câu nói bâng quơ của cô nhân viên tại Yesterday kể lại: “Thực ra lúc anh ấy đến em đã thấy anh ấy mang theo một bó hoa thiên điểu rất đẹp!”, dịu dàng cô khẽ nói:
“ Hoa này có nghĩa là gì vậy chị? Em chỉ quen cắm hoa khô và những loại hoa phổ thông nên hoa này không biết nghĩa!”
Tiểu Nguyễn nhíu mày rồi cười:
“ Chị cũng không rõ lắm. Nghe nói có nghĩa là gắn kết trăm năm. Đại loại là chim trời liền cánh gì đó! Thiên Điểu mà!”
Văn nín lặng, anh vẫn hờ hững ngồi lật tạp chí chờ anh trai và cháu từ dưới Quảng Ninh đang trở về. Nhưng toàn bộ câu chuyện của hai người phụ nữ ngồi cạnh đã sớm được anh thu vào tai. Tiểu Nguyễn thu dọn tàn cuộc xong trở lại với ấm trà trên tay. Cô nhìn Hiên trìu mến và lên tiếng:
“ Hiên  này. Chị không có ý gì đâu! Nhưng thật sự chị rất quí em. Chị có một người bạn, anh ấy hiện đang làm trong bộ công an. Nếu em.... cảm thấy không phiền chị có thể giới thiệu hai người kết giao bạn bè được chứ?”
Thoáng chút ngạc nhiên trước những gì Tiểu Nguyễn nói, nhưng Gia Hiên không tiện từ chối. Cô hiểu, sớm muộn gì cũng đến lúc không người này thì người khác lại giục cô chuyện cả đời. Bản thân cô cảm thấy như bây giờ cũng là rất tốt. Nhưng con người vẫn cần một người bạn đi cùng mình tới khi đầu bạc, chân yếu, tay mềm. Không hy vọng đó là một người toàn đức toàn tài, chỉ cần là một người tốt và điều kiện có thể chấp nhận là được. Khẽ gật đầu, cô lí nhí:
“ Dạ. Em chỉ sợ phiền cho chị. Với lại...”
Tiểu Nguyễn chau mày, cô cao giọng:
“ Chị biết em đang nghĩ gì. Nhưng có một số chuyện phải nghĩ thoáng nên. Anh ấy hơn em sáu tuổi, chị cũng chẳng hiểu sao lai lận đận với đường tình duyên nên đến bây giờ vẫn chưa có ai. Nói chung là người rất được còn có hợp với em hay không thì hai người cứ thử gặp gỡ nói chuyện trước đã. Thêm bạn cũng là thêm quan hệ và niềm vui. Với lại, biết đâu có thể hỗ trợ nhau trong công việc thì sao!”
Hiên chỉ biết khẽ dạ một tiếng đồng ý. Cả hai người họ không hề để ý thấy nét mặt cau có của Văn sau tờ tạp chí. Anh không biết mình đang xem cái gì chỉ cảm thấy không hiểu sao khó chịu với ý tưởng của bà chị dâu vừa đưa ra. Thật lòng anh muốn quay sang nói với cô rằng anh chính là chàng trai đã đợi cô ở quán cafe mang tên “ Ngày Hôm Qua” quen thuộc. Rằng anh chưa cho cô điều gì để nhớ nhưng xin cô đừng lãng quên anh. Nhưng câu nói ấy đã được Văn nuốt vào trong sâu thẳm đáy lòng còn Tiểu Nguyễn vẫn tiếp tục chủ đề, cười nói:

“ Vậy tối về chị phải cho anh Hiếu số điện thoại của em ngay mới được. Không biết chừng có duyên cũng nên.”
Hiên chỉ biết cười đáp lễ, thực lòng cô không bao giờ dám hy vọng quá nhiều vào những chuyện gặp gỡ thế này. Chỉ là không ngờ....

..............................
Thứ hai đầu tuần công việc chất dồn khiến Hiên quay như chong chóng từ sáng đến xế chiều. Cuối cùng cũng xong, cô thở phào nhẹ nhõm. Đang địch cầm túi xách tan sở thì điện thoại kêu. Một số lạ!
“ Alo. Xin lỗi ai đấy ạ?”
“ Chào em. Em có phải là Gia Hiên không nhỉ?”
“ Vâng. Đúng rồi ạ. Anh là ai ạ?”
Trầm giọng, Tâm Hiếu đáp lời cô:
“ Anh là bạn của Hạnh Nguyễn. Anh được Nguyễn giới thiệu về em. Không biết liệu có thể mời em một tách cafe để kết bạn không?”
Hiên có đôi phần khó xử, nhưng cô vẫn lịch sự dịu dàng:
“ Dạ vâng. Rất sẵn lòng ạ.”
“ Vậy tốt quá. Thực ra anh đang ở rất gần toà án. Nên muốn được gặp em, trước lạ, sau quen. Nhưng biết thế là hơi mạo phạm, chẳng biết bây giờ em có rảnh hay không?”
Tự nhủ với lòng công an ơi là công an, anh thật là tiện lợi. Cái gì mà gần toà án chứ? Không tiện từ chối Hiên đã đồng ý tới chỗ gặp hẹn trước. Cô không có thắc mắc gì nhiều với người đàn ông vừa gọi cho mình, cùng lắm thì thêm một người bạn. Như Tiểu Nguyễn nói, biết đâu có thể giúp nhau trong công việc! Hơn nữa cùng là người làm trong hệ thống bảo vệ pháp luật nên cô tin không quá khó để nói chuyện. Dù gì về nhà cũng là người cô đơn!
Từ xa Hiên đã thấy một người đàn ông mặc quân phục màu cỏ úa ngồi thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại. Cảm giác có người đang quan sát mình, Tâm Hiếu liền thay đổi góc nhìn về phía cô gái đang bước vào. Anh đứng dậy khẽ gật đầu chào Hiên. Cả buổi hầu như cô đều ngồi chăm chú nghe anh nói. Còn anh ngay từ lần đầu gặp gỡ cũng rất ấn tượng và có thiện cảm với cô gái này. Anh không còn trẻ nữa. 32 tuổi, thân là một lính trinh sát có nhiều thành tích nhưng anh lại không gắn bó với con đường mình lựa chọn ban đầu mà chuyển qua bên tham mưu làm việc. Công việc không có gì là vất vả nếu không muốn nói tương đối nhàn. Điều duy nhất làm anh đau đầu mấy năm nay có lẽ là chuyện vợ con. Nếu bảo mấy năm trước anh vẫn cố gắng đợi mối tình đầu cùng cơ quan thì không nói làm gì...nhưng cô ấy giờ đã là vợ của người khác, anh làm sao có thể đợi được nữa? Chẳng lẽ lại ác tâm đi cầu trời khấn Phật cho vợ chồng nhà người ta lục đục bỏ nhau? Biết đâu họ bỏ nhau cũng chẳng tới cái lượt mình! Đã đến lúc phải nghĩ về hôn nhân một cách nghiêm túc. Anh biết con mắt nhìn người của Tiểu Nguyễn không chê trách vào đâu được. Anh cũng biết rất rõ cô gái trước mặt mình đã ly hôn và không thể có con. Nhưng anh chẳng quan tâm, nói đúng ra anh cần tìm một người bạn để chia sẻ cuộc sống chứ không phải tìm người đẻ mướn. Không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ biết dốc hết lòng. Anh nói:
“ Những gì về em Tiểu Nguyễn cũng nói qua cho anh. Con người sống ai cũng có một quá khứ không muốn nhắc đến. Anh cũng vậy mà em cũng thế thôi. Đúng là hơi đường đột khi lần gặp mặt đầu tiên đã nói với em những điều này, nhưng thật sự không phải anh là một người quá kén chọn hay khó tính mà tới lúc này chưa lấy được vợ như em nghĩ!”

Hiên vội xua tay lên tiếng:
“ Ấy không không. Em không nghĩ như thế ạ..”
“ Em cứ để anh trình bày hết đã. Anh biết những chuyện thương tâm của em. Anh rất thông cảm nhưng không vì thế mà em nghĩ là anh thương hại hay là gì gì khác. Anh không phải là người như thế. Có sao anh sẽ nói vậy.
Gia đình anh chẳng có nhiều con, chỉ có hai đứa con trai, anh là cả. Mấy năm trước bố mẹ anh còn giục nhiều chuyện vợ con chứ mấy năm nay các cụ cũng chán chẳng thèm giục. Còn anh thì chuyện hôn nhân thực sự chẳng khác nào tìm một người bạn về sống với mình để có thể chia sẻ cuộc sống. Cuộc sống một mình rất rất cô đơn.”
Gia Hiên cảm nhận rất rõ tấm chân tình trong từng câu nói và ánh mắt của anh. Không hiểu sao cô cảm thấy người đàn ông trước mặt giống một người anh trai thì đúng hơn chứ không phải giống một người đang nói chuyện hôn nhân đại sự. Lại là trong lần đầu gặp gỡ. Cô cúi đầu, khẽ nói:
“Trước đây, em cứ nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, chỉ là sống chung với một người, vẫn phải làm những công việc như thường ngày. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em mới biết thực sự  cuộc sống sau hôn nhân không hề đơn giản không phải chỉ là đeo nhẫn cưới , chụp ảnh cưới, làm tiệc cưới, ngủ chung một phòng là kết hôn. Mà kết hôn là mong đợi được cùng nhau đi hết cuộc đời của hai người, là cùng nhau gánh vác mọi việc. Là sự tin tưởng lẫn nhau và cũng là trách nhiệm.” 
Ngừng một lát, cô chậm rãi nói tiếp:
“ Nhưng anh biết không, em không có khả năng làm mẹ. Em thật sự không biết mình còn có thể nói đến hôn nhân một lần nữa hay không?”
Tâm Hiếu cười buồn:
“ Anh thật sự không bận tâm đến chuyện đó. Thật đấy. Quan điểm sống của anh đơn giản lắm, chỉ cần sống trọn vẹn từng ngày thôi. Anh từng đọc trong một cuốn sách và được biết rằng: “Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.” Chính từ lúc đó anh đã nghĩ mình tìm bạn đời chứ không phải tìm người sinh con hay là làm việc nhà cho mình. Quan điểm hôn nhân của anh đơn giản chỉ là cần tìm một người chia sẻ cuộc sống.”
Nhấp môi tách cafe còn dang dở, Tâm Hiếu khẽ cười và tiếp tục:
“ Anh hiểu em đang nghĩ gì. Thật sự mà nói, anh rất mến em. Từ lúc Tiểu Nguyễn giới thiệu, giờ được gặp mặt càng cảm mến. Nếu em không phiền cứ coi anh như một người bạn, một người anh trai. Anh có thể thường xuyên mời em dùng cơm, được chứ? Bạn bè anh hầu hết đều có gia đình. Người độc thân đôi khi ăn cơm cũng không tránh khỏi nỗi buồn lẻ loi.
Cách đây không lâu anh có nuôi một đôi vẹt. Rồi một ngày khi tan làm trở về nhà anh phát hiện con đực đã bị chết. Từ đó con cái không chịu ăn và một tuần sau nó cũng chẳng sống nổi. Đến con vật cũng cần có bạn thì con người tại sao lại cứ ép mình phải chịu nỗi cô đơn. Ánh hoàng hôn cuối chiều đã đủ lạnh rồi sao con người ta không tự làm mình ấm lại bằng hơi thở của một người khác nữa...?”
Hiên cười với anh và gật đầu:

“ Cảm ơn anh vì đã quan tâm em. Em hiểu rồi. Lúc nào rảnh anh đừng quên gọi cho em! Em rất sẵn lòng được nghe anh tâm sự. Bất cứ khi nào ạ!”
............................................
Tâm Hiếu ngỏ ý đưa Gia Hiên về và cô cũng không từ chối. Tạm biệt cô ngay trước cửa chung cư rồi anh rời khỏi. Trời chiều đã đổi thành gam màu trầm từ lúc nào không hay, người đàn ông trẻ tuổi lẳng lặng quan sát nụ cười của cô rồi bước theo cô. Gia Hiên hơi giật mình khi nghe thấy ai đó gọi mình. Hải Lâm cất cao giọng:
“ Chị Gia Hiên.”
Quay người lại, cô mỉm cười với Lâm:
“ Em tìm chị sao?”
“ Vâng. Lần trước em đến nhưng chị say rượu...”
Gia Hiên lấy tay khẽ đập vào đầu:
“ À. Chị xin lỗi, chị không nhớ. Có gì lên nhà rồi nói đã!”
Trong ấn tượng của cô, cậu em trai của chồng cũ là người thân thiện nhất gia đình họ. Tuy 8 năm quen biết nhưng cô coi Hải Lâm chẳng khác nào em trai mình. Có lẽ một phần từ nhỏ cô đã một mình. Anh trai cô sau khi tốt nghiệp đã du học và ở lại luôn bên Mĩ. Chính vì điều đó mà khi về nhà họ Trần làm dâu, cô rất vui vì có thêm chị gái và em trai. Chỉ là họ đã bao giờ thực sự coi cô như người một nhà...? 
Lấy nước cho Hải Lâm, Gia Hiên nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với cậu và dịu dàng:
“ Lần trước chị thật sự không nhớ. Em tìm chị có chuyện gì không?”
Hải Lâm đưa ánh mắt buồn nhìn cô:
“ Chị dâu. Em xin lỗi!”
“ Thằng bé này. Làm sao vậy?”
“ Em không biết chuyện gì! Lúc em đi thực tập từ Đà Nẵng về mới hay tin anh chị đã ly hôn. Em rất tiếc. Đối với em chỉ có mình chị là chị dâu thôi!”
Gia Hiên khẽ cười, hai bàn tay cô đan vào nhau, ánh mắt mệt mỏi. Cô đáp lời:

“ Đây là chuyện của Hải Minh và chị, không liên quan gì đến em cả! Em đừng nghĩ gì. Bản thân chị cũng quên rồi.”
“ Em biết. Chị rất khổ tâm. Chị....vẫn sống tốt chứ ạ?”
“ Có gì mà không tốt chứ! Chỉ là thay đổi môi trường sống, sớm muộn cũng thích nghi được thôi. Con người ta có một số chuyện phải nghĩ thoáng lên thì mới tiếp tục có thể sinh tồn. Có đau khổ cũng chỉ là một thời gian, ai mà dùng nỗi đau để sống được cả đời hả em?”
Ngập ngừng, Hiên tiếp tục:
“ Việc của anh trai em thế nào rồi? Chị không tiện hỏi, em biết đấy mối quan hệ của bọn chị không thích hợp để có thể can thiệp!”
Cầm cốc nước Hiên đưa trên tay, Hải Lâm cúi xuống, đôi mắt buồn rõ rệt:
“ Bố em đang tìm người để chạy tội cho anh ấy. Anh ấy nói là không sao, nhưng em nghĩ là chỉ có thể thoát khỏi tù tội. Còn việc ở ngân hàng...em cũng không biết có tiếp tục nổi không!”
Mím môi, Hiên cất lời:
“ Ừm. Vậy là quá tốt rồi. Vì lẽ ra với tội của anh ấy phải chịu 15 đến 20 năm tù. Đúng là bố có bàn tay phép thuật có thể biến đen thành trắng. Chị thật sự rất khâm phục ông.”
“ Chị dâu. Cả nhà em đều có lỗi với chị. Thay mặt cả nhà, em muốn  xin chị thứ lỗi...!”
Hiên chưa kịp nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại kêu. Giọng nói của một người xa lạ vang lại bên tai cô. Đôi bàn tay đang giữ máy của cô run run khi nghe xong tin mình vừa nhận được. Thấy ớn lạnh, cảm giác sợ hãi bủa vây lấy cô. Gục xuống sofa, bàn tay yếu ớt bám vào thành ghế. Hải Lâm thấy Gia Hiên như vậy không ngừng lo sợ. Cậu lại gần đỡ cô nhưng Gia Hiên đã đưa tay ra cản. Giọng cô yếu ớt:
“ Chị không sao. Không sao cả. Một người bạn của chị vừa phải cấp cứu. Xin lỗi em, lúc khác chị em mình nói chuyện sau được không?”
Hải Lâm cất giọng đầy lo lắng:
“ Chị dâu. Chị không sao thật chứ? Nhìn chị, em lo lắm.”
Gia Hiên gượng dậy, cô cố gắng trấn tĩnh mình và bước về phòng ngủ lục tìm toàn bộ thẻ rút tiền. Mang theo túi xách, bước chân vội vã rời khỏi căn hộ, đưa bàn tay bé nhỏ vẫy taxi và cô rời khỏi trong ánh mắt chứa đầy quan tâm, lo lắng của Lâm vẫn còn đứng đó!
( Còn tiếp.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play