Chương 14: Xin anh đừng....rời khỏi cuộc đời em!
Trong giá lạnh của trời đông, chiếc taxi lao đi vội vã. Hiên sải bước trong hành lang ngả màu của viện Việt Đức. Tiếng bánh xe lăn rít lên trên nền gạch hoa khô khốc. Cô tìm đến đúng phòng cấp cứu, thở dốc, cánh tay cô bám vào một nữ y tá đang ở gần đó. Lấy lại hơi, cô khó khăn nói:
“ Chị ơi, có một người đàn ông tầm 28, 29 tuổi. Rất trẻ bị tai nạn được cấp cứu ở đây gần 30 phút trước. Xin hỏi anh ấy có sao không ạ?”
Lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang níu tay mình, cô y tá còn khá trẻ hếch cằm vào bên trong và lạnh lùng nói với Hiên:
“ Anh ấy chết rồi. Chị vào đi rồi lát nhớ ra làm thủ tục.”
Hiên sững sờ bước vào bên trong phòng cấp cứu. Cô vẫn không thể tin nổi những gì cô y tá vừa nói... Như một người mất hồn, cô câm lặng nhìn người đang nằm bất động được phủ kín chiếc khăn trắng của viện. Đôi chân cô khuỵu xuống, Gia Hiên bám vào thành giường, lạnh cóng. Nước mắt rơi tự lúc nào không hay. Tiếng khóc từ những phòng khác vọng lại khiến cô không kìm được lòng mình... Hơi thở mỏng manh, cô chỉ biết nói những câu vô nghĩa. Trong ánh nhìn mù mịt, cô thấy lòng mình quặn thắt lại.
“ Tại sao? Tại sao lại là anh?”
Cắn chặt đôi môi khô, khuôn mặt cô tái đi nhợt nhạt, cô nhớ đến những khoảnh khắc anh vẫn thường cười với cô, nhớ đến những câu nói đùa của anh đã thổi vào cuộc sống của cô một hơi thở khác...Cô nhớ đến lần cuối cùng gặp anh đã là...ngày hôm qua! Tại sao lại là anh ấy? Người ta vẫn thường lìa xa cuộc đời này khi không còn gì nuối tiếc nhưng anh ấy....anh ấy còn quá trẻ. Anh ấy có một tương lai và những hoài bão. Anh ấy còn cả một chặng đường dài đang chờ đợi. Tại sao lại cướp đi cuộc sống của anh ấy mà không phải một kẻ xấu xa nào đó? Tại sao những người tốt đều phải sống với những bất hạnh không tên?
“ Thái Văn....Anh có nghe thấy........em gọi anh không? Anh có biết em rất buồn không? Anh đi rồi, mỗi lần em say rượu biết dựa vào ai? Em biết đưa chân về đâu để tìm khoảng trời màu xanh giữa mùa đông Hà Nội? Em rất muốn được nghe anh nói. Một câu thôi, một câu thôi cũng được...Sao anh lại bỏ em đi mà không gửi lại một lời chào? Dù em chẳng là ai trong cuộc sống của anh, chỉ là một người ở căn hộ đối diện nhưng anh đi rồi hàng ngày em biết cười với ai? Em biết tìm ai để cúi đầu chào hỏi?”
Thái Văn đứng dựa vào cửa phòng bệnh, trong khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, anh gọi cô:
“ Hiên ơi...”
Gia Hiên ngẩng đầu đưa ánh mắt về nơi vừa phát ra tiếng gọi, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh.
“ Sao lại thế...?”
“ Em còn định ngồi đấy đến bao giờ nữa hả? Hay là cùng người nhà người ta làm lễ truy điệu luôn?”
Cô đứng dậy đi về phía anh, cố lấy lại bình tĩnh nhưng cô vẫn chưa thôi ngạc nhiên:
“ Em tưởng....anh đã chết!”
Đưa cánh tay phải bị bó bột về phía cô, anh nhăn mặt lại:
“ Thế này còn khổ hơn là chết này! Anh chị anh đều về dưới quê nên anh nhờ người ta gọi cho em. Nếu biết em thương tâm như vậy anh đã chẳng dám phiền rồi.”
Nói rồi những ngón tay trái lành lặn của anh đưa lên lau những giọt nước mắt còn đọng lại trong khoé mắt cô. Gia Hiên mím môi cười, cô đi theo anh và lên tiếng:
“ Vậy anh làm sao lại ra thế này? Anh còn bị thương ở đâu nữa không? Sao lại là người khác gọi cho em?”
Sải bước chân ra trước cửa viện, anh vừa đi vừa nói:
“ Em không thấy thế này đã là quá thê thảm với anh rồi hả? Với cái khuôn mặt này thì làm sao anh còn có thể lừa được con gái nhà lành? Tay phải anh bị hỏng thì sao có thể làm được việc gì nữa? Còn nữa....ôi. Đau lòng quá! Vợ anh còn bị đưa vào xưởng bảo dưỡng lại.”
Hiên khúc khích cười:
“ Anh có biết là em vội tới mức chỉ nhớ được duy nhất một việc phải mang thật nhiều tiền theo vì nhỡ may cần phải hối lộ bác sĩ. Lúc đến thấy người ta bảo “đã chết”. Em cảm thấy....nếu thiếu anh chắc em sẽ sống rất rất khổ sở và khó khăn. Đang tính đi luôn theo anh...”
Quay sang nhìn cô vẫn đang luyên thuyên, Văn thở dài:
“ Em không cần sống khổ sở và khó khăn thế đâu. Anh sẵn lòng để lại di chúc nếu chết mở rộng phần mộ cho em vào ở ké. Kiếp này làm hàng xóm vậy thì kiếp sau xin được ở chung một nhà để sớm tối có nhau. Chứ sống mà thấy khổ quá sống làm quái gì.”
..............................
Bác sĩ nói tay của Văn ít nhất hai tháng nữa mới được tháo bột. Anh vẫn nhớ lúc há miệng ra hỏi lại bác sĩ:
“ Hai tháng thì tôi sinh hoạt bằng niềm tin à? Thế thì chặt quách đi còn nhẹ nợ hơn.”
“ Người ta còn thiếu một số thứ mà vẫn không chết được. Cậu chỉ cố định 1 cánh tay trong hai tháng mà đã phát điên lên thế chắc sống trong thời chiến tranh không ai dám đưa cậu vào bộ đội. Đấy là xương bả vai không hề bị ảnh hưởng nên cậu vẫn thoải mái chán.”
Anh biết có nói gì cũng là phí lời. Giờ đây sống với anh không khác nào địa ngục. Chỉ nghĩ đến việc tắm gội, mặc quần áo hàng ngày. Lại còn công việc của anh trong hai tháng tới? Ôi thôi...!
Gia Hiên vừa về cô đã vội vào bếp nấu ăn, trên đường về Văn có nói anh phanh gấp tránh một chiếc xe máy ngoài ngoại thành nên mới bị thương. Tuy anh không bị thương nặng nhưng mặt anh bị xây xát. Tay thì bị chệch xương phải cố định một chỗ. Nghĩ đến bộ dạng nhăn nhó của anh khiến cô mỉm cười ngây ngốc.
Ngâm người trong nước ấm khiến Văn thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cẩn thận tránh nước dính vào bên cánh tay, anh vật lộn một hồi với đống quần áo. Lúc này anh thật sự ước ao mình có thể sống như người nguyên thuỷ...Tiếng chuông cửa không ngừng reo. Khoác hờ chiếc sơ mi lên người, bước ra mở cửa.
Đập vào mắt Hiên là ngực Văn vẫn để trần. Cô xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói:
“ Anh muốn ăn cơm bên nhà em hay là muốn em mang sang cho anh?”
“ Này. Em chưa nhìn thấy đàn ông để trần bao giờ à mà phải cúi đầu xấu hổ? Mặt em sắp chuyển thành mông khỉ được rồi đấy.”
Hiên nghe anh nói vậy hết luôn lúng túng, có phần dỗi hờn cô đá mạnh vào chân anh rồi lừ mắt với anh:
“ Vậy thì anh tự đi mà lo liệu nhá! Em mặc kệ.”
Cô chưa kịp quay lưng bước đi đã bị anh kéo tay lại:
“ Em có thể thương xót cho anh được không? Anh thật sự đáng thương mà. Em cứ coi anh như không khí cũng được.”
“ Vậy em sẽ coi anh như chị em tốt của em được chứ?”
Xị mặt xuống, Văn nói:
“ Anh không bị hỏng những chỗ khác. Anh chỉ bị hỏng tay thôi. Không tin cho em kiểm tra...”
“ Thái Văn. Anh có thể nghiêm túc nói chuyện với em được không? Giờ em mới biết anh tuổi Dê.”
Cười nhìn cô, anh dịu giọng:
“ Anh hứa sẽ nghiêm túc. Nhưng em có thể vào giúp anh gội đầu được không? Em thấy đấy, giờ anh đã rất khổ sở rồi...”
Cô không còn cách nào khác đành theo anh vào trong nhà. Ngay đến Hải Minh, 8 năm gắn bó nhưng cô vẫn chưa bao giờ gội đầu cho anh. Thật không nghĩ có lúc cô lại làm những việc này cho một người đàn ông khác. Thái Văn thấy Hiên vẫn đứng ở cửa phòng tắm liền lên tiếng:
“ Em còn chần chừ cái gì thế? Chỉ là gội đầu hộ anh thôi mà! Chẳng lẽ khó khăn lắm sao?”
“ Xì. Anh có biết là em sống tới 27 năm vẫn chưa từng gội đầu cho ai không hả?”
“ Thử việc đi cho quen. Biết đâu em có năng khiếu sẽ được ký hợp đồng dài hạn.”
Gia Hiên cẩn thận thử độ ấm của nước, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa dầu thơm và gãi đầu cho anh. Mùi bạc hà làm cô thấy rất dễ chịu. Hít một hơi thật sâu, cô xả nước cho sạch bọt rồi đưa cho anh khăn bông. Văn không ngừng lấn tới, anh vẫn chau mày với Hiên:
“ Tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây Thiên. Em nghĩ anh còn có thể tự lau được à?”
Cô giật chiếc khăn từ tay anh rồi vò đầu anh như một đứa trẻ, cảm giác được nghịch tóc người khác thật dễ chịu. Hiên khúc khích cười:
“ Anh có cần em tắm luôn cho không?”
“ Xin em đừng. Em tắm hộ rồi mai ảnh nude của anh tràn lan khắp các mạng xã hội. Anh vẫn chưa lấy vợ em ơi.............!”
....................................
Tiểu Nguyễn kiểm tra vết thương cho Văn một lượt rồi nhíu mày.
“ Sạch sẽ cũng mức độ vừa phải thôi. Một tuần không tắm cũng không chết. Người Mèo còn 3 năm mới gội đầu một lần kìa.”
“ Nhưng anh là người Kinh không phải người Mèo.”
“ Chú định xưng anh với ai? Ở đây chẳng có ai là em chú cả nhá!”
Khuôn mặt tối sầm, Văn quay ra giận dỗi với Tiểu Nguyễn. Tiểu Nguyễn lục tung tủ quần áo của anh rồi đưa ra trước mặt anh một chiếc áo thu đông:
“ Mặc cái này cho tử tế vào?”
“ Này. Đừng tưởng làm chị dâu thì lên mặt dạy đời nhá. Thằng này không mặc đấy.”
“ Tuỳ thôi. Nhưng mai gió mùa Đông Bắc về, định khoác hờ áo sơ mi lên người che mỗi tấm lưng cho ai xem? Mai chị bận rồi, không sang được đâu. Cảm thấy có thể tự khắc phục được với rét đậm thì cứ việc!”
Cuối cùng anh vẫn phải hậm hực nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Nguyễn. Trước khi ra về, cô còn dặn:
“ Thức ăn chị để trong tủ lạnh, toàn đồ hộp chỉ cần hâm nóng lên là được. Hoa quả đều đã rửa sạch rồi. Dù sao vẫn còn một tay, không tới mức chết được! Thấy vết thương đau hay là có gì cần thì chú gọi điện nhá! Chị về đây.”
Tiểu Nguyễn đi rồi, căn nhà lại trở về dáng vẻ tịch mịch ban đầu. Không làm được việc gì thật là tẻ nhạt. Anh nằm dài trên sofa chuyển hết kênh này trên kênh khác. Chiếc điều khiển chẳng mấy chốc bị Văn ném sang một bên. Anh chán nản nằm dài ở nhà cả ngày ôm ghì lấy chiếc Mac trên giường, cứ thỉnh thoảng lại refresh trang facebook của mình mà cũng chẳng hiểu thật sự để làm gì. Không phải Văn cảm thấy chán chường với mọi thứ, anh chỉ cảm thấy thật khó để tìm một việc gì làm mang lại cho mình những niềm vui đúng nghĩa. Chiếc Droid 2 ồn ào lôi anh bước ra khỏi giường hướng về phòng khách. Lục tìm chiếc điện thoại, anh trầm giọng:
“ Anh đây.”
“ Em muốn hỏi xem anh có muốn ăn gì không em mua giúp?”
“ Em mua cho anh 1 bao bắp rang bơ, 5 chai coca cỡ lớn và 7 hộp Nama Chocolate vị trà xanh.”
“ Anh định mở rạp chiếu film tại nhà à? Mà mua những thứ đấy?”
Câu nói của Hiên bất giác khiến anh mỉm cười. Bên kia đầu giây, Hiên vẫn vừa lật xem những vỉ hoa quả tươi, vừa chờ anh lên tiếng. Thấy anh im lặng, cô khẽ gọi:
“ Anh đâu rồi thế? Anh có nói chuyện nữa không đấy?”
“ À. Ừ. Anh đây. Anh đang nghĩ hay là em đưa anh đi xem film được không? Em có biết cả ngày nằm nhà, anh sắp thành người thực vật mất!”
“ Xem film ý ạ? Vậy đợi em 30 phút nữa. Em thanh toán xong rồi sẽ về!”
Đặt chiếc điện thoại xuống, Văn cười ngây ngốc. Anh lao vội vào phòng tắm cạo râu, xịt keo. Rồi lại trở ra tủ quần áo lựa đi lựa lại. Cái tay gẫy mang lại thật nhiều phiền phức nhưng bất giác lúc này anh thấy nó cũng không còn khó chịu như ngày hôm qua! Mỉm cười với người đàn ông trong gương, anh quyết tâm phải cưa đổ cô hàng xóm từng bước, từng bước một!
( Còn tiếp)