Chương 12: Để tâm nhưng không thể nắm giữ!
Căn phòng khách rơi vào trầm mặc. Với tay tìm chiếc điều khiển, Hoàng tắt TV, anh chậm rãi nhìn em trai và nói:
“ Chú có chuyện gì không vui à? Cả bữa ăn không nói câu nào. Sao vậy?”
Văn ngẩng đầu nhìn anh và lắc đầu:
“ Không. Không có chuyện gì cả. Anh có thể cho em vay ít tiền được không?”
Nhấp môi tách trà nhài đang toả hương, Hoàng gật đầu:
“ Nếu ít thì không thành vấn đề. Còn phải xem chú muốn lấy bao nhiêu?”
Tiểu Nguyễn mang hoa quả khẽ đặt xuống rồi ngồi gần chồng mình châm trà. Anh trai cô lúc còn sống đã từng dạy: “Để làm cho một người đàn ông yêu mình không đổi thì con gái phải có một trong ba yếu tố: kỹ xảo, sắc đẹp và tiền. Em không có tiền, dung nhan coi như tạm chấp nhận vậy thì muốn hạnh phúc phải trở thành một người có bàn tay vàng ngọc. Vừa phải học cách pha trà đồng thời phải là người biết nấu những món ăn khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Những điều đó không phải cứ làm nhiều sẽ thành quen mà cần có một cái đầu hơn người khác. Chính vì thế mà mỗi ngày anh mong em hãy cố gắng dành thời gian để đọc sách và trau dồi bản thân!”. Nhưng anh trai cô vẫn chưa thể uống chén trà do cô pha thì đã rời xa thế giới này. Sự nghiêm khắc của anh đã biến cô trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện. Và người đàn ông ngồi cạnh luôn tự nhủ thật may mắn vì đã có cô!
Hoàng chăm chú quan sát vợ mình rồi lại hướng ánh nhìn về phía Văn đang trầm tư suy nghĩ. Khàn giọng, anh nói:
“ Chú cần tiền làm gì? Tiền thì anh không thiếu nhưng đang tính lấy căn nhà trong Ciputra. Chẳng biết có thừa hay không.”
Tiểu Nguyễn thấy vậy liền nói vào:
“ Mình lấy nhà làm gì nữa? Căn nhà bên Hồ giờ vẫn bỏ không!”
Hoàng nhíu mày:
“ Không được. Dù sao đó cũng là nhà của Phillip cho con. Anh đã để em và con thiệt thòi bao năm rồi. Dù sao cũng cần có nhà của chúng ta. Còn căn hộ này quá nhỏ để cho cả gia đình mình được thoải mái. Với lại, nó là của Sơn. Đôi lúc mọi người muốn đến thắp hương cho cậu ấy cũng thấy bất tiện!”
Tiểu Nguyễn hiểu ý anh liền khẽ nói:
“ Vậy anh cứ lấy tiền cho anh Văn trước đi. Nếu đã là nhà của vợ chồng mình thì em không muốn một mình anh dồn vào đâu! Dù sao em cũng còn tiền mà.”
Văn cười với vợ chồng họ :
“ Vậy thì cảm ơn trước nhá. Tiểu Nguyễn, em đúng là hiểu chuyện.”
Hoàng tỏ vẻ không vừa ý, anh lạnh lùng:
“ Chú thay đổi cách xưng hô đi. Trước đây gọi là gì cũng được. Nhưng dù sao giờ cô ấy cũng là chị dâu chú..”
“ Anh có thấy mình sắp thành ông già rồi không hả anh trai? Chỉ là cách xưng hô chứ có ai cướp vợ của anh đâu mà anh lên giọng với em!”
Tiểu Nguyễn véo tay chồng và trách khéo Văn:
“ Vậy thì em chồng thân mến. Em cũng nên mau mau chóng chóng mà kiếm một cô em dâu. Dù sao cũng gần ba mươi rồi chứ đâu phải là trẻ con nữa!”
Hoàng uống cạn tách trà rồi đứng dậy bước về phòng ngủ. Một lúc anh bước ra và đưa cho Văn tấm thẻ màu xanh:
“ Mật khẩu là ngày sinh nhật chị dâu chú. Anh không biết chú cần bao nhiêu nhưng anh nghĩ là đủ! Dùng không hết thì trả lại anh. Cuối tuần anh đưa Bim về thăm bố mẹ. Chú có đi cùng không?”
Văn lắc đầu:
“ Anh nói luôn là mai cho nhanh còn bày đặt cuối tuần. Em có việc rồi, em sẽ lấy xe. Tiền vay anh đảm bảo tháng sau sẽ giả.!”
...........................................
Văn vừa bước ra khỏi thang máy thì người đàn ông trẻ tuổi cùng thang máy cũng bước ra theo anh. Thọc tay vào túi quần tìm chùm chìa khoá, người đàn ông lạ mặt vỗ nhẹ vai Văn và cất tiếng:
“ Anh gì ơi. Xin cho hỏi..”
Văn quay người cười lịch sự:
“ Vâng. Bạn cứ hỏi...”
Trong lòng anh không thầm nghĩ, làm ơn không phải cướp chứ? Anh thấy bảo ở Việt Nam hay có cái kiểu bùa ngải làm người ta rơi vào bất tỉnh rồi cướp đồ! Thót tim, người đàn ông đối diện lên tiếng với anh:
“ Anh ở đây có biết một cô gái độc thân, xinh đẹp tầm hai sáu, hai bẩy tuổi sống trên tầng này không ạ?”
“ Ở đây toàn người độc thân. Không biết người cậu cần tìm làm ở cơ quan nào nhỉ?”
Cùng lúc ấy tiếng chuông thang máy khẽ ting, Gia Hiên vẫn trong trạng thái say mềm bước ra dưới sự giúp đỡ của anh bảo vệ. Thái Văn thấy vậy liền tới gần đỡ cô. Anh biết cô không uống được rượu và anh đã từng có diễm phúc được thưởng thức bộ dạng say mềm của cô vào ngày đầu đến đây! Chàng trai trẻ tuổi kia cũng vội chạy ra và cất tiếng:
“ Chị dâu. Chị sao vậy? Để em đỡ chị.”
Gia Hiên mơ màng, cô quan sát người đàn ông vừa gọi mình và bật cười chua xót, cô vung tay mạnh hất cánh tay của anh ta ra rồi loạng choạng dựa vào người Văn, cô mỉa mai:
“ Xin lỗi, chồng tôi còn chẳng có thì lấy đâu ra người để gọi tôi là chị dâu? Sao? Thấy anh ta có nguy cơ ngồi tù nên nhà các người từng người một tới tìm tôi sao? Xin lỗi, tôi không phải con nợ nhà các người. Đi. Đi hết ra khỏi cuộc đời tôi. Làm ơn tha cho tôi! Có thể để cho tôi được bình yên không? Cậu đi về mà gọi cô vợ trẻ đẹp của anh ta là chị dâu. Anh trai cậu đối với tôi chết từ lâu rồi nhá!”
Văn giữ chặt người cô, ánh mắt anh xót xa. Anh biết cô đã ly hôn nhưng vẫn không hiểu hết được những đau đớn gì đã đến với người con gái này! Bàn tay mềm mại của cô vẫn ý thức được chùm chìa khoá của mình, cố giữ lại sự tỉnh táo cô khó khăn nói với Văn:
“ Anh giúp em mở cửa được không? Nhà em...nhà của em ở đây! Em không muốn gặp lại họ.”
Văn ái ngại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, anh lên tiếng:
“ Cậu về đi, để lúc khác quay lại nói chuyện với cô ấy sau. Cậu thấy đấy, giờ không thích hợp.”
Tỏ vẻ lo lắng và hoài nghi nhìn Văn, Hải Lâm lên tiếng:
“ Vậy còn anh?”
Văn bật cười:
“ Tôi? Tôi sao? Tôi thì có thể còn gì nữa? Ít nhất tôi cũng chưa phải là cặn bã của xã hội.”
Anh dìu Gia Hiên bước về phía căn hộ của cô. Cô đã hoàn toàn gục xuống và không còn tỉnh táo. Thở dài, anh để cô nằm xuống sofa rồi lấy khăn ấm và lau mặt cho cô. Bộ váy công sở ôm sát người khiến Hiên co mình khó chịu. Khuôn mặt ửng hồng vì rượu, mái tóc đen dài xoã xuống che mất khuôn mặt thanh tú. Những ngón tay anh khẽ gạt từng sợi tóc ra, cô thật sự rất đẹp khiến anh thẫn thờ ngắm nhìn. Đã tự nhủ lòng là không được nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại vẻ đẹp mê hồn ấy. Khẽ cúi xuống và chạm nhẹ lên cánh môi hồng, anh thấy mình run sợ như người lỡ ăn trái cấm. Đôi mắt cô nhắm nghiền hoàn toàn không biết điều gì...chỉ thấy cảm giác tê tê nơi khoé môi. Văn vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng của cô rồi anh bế cô về phía phòng ngủ. Cẩn thận đắp tấm chăn mềm cho cô rồi anh bước ra. Cánh cửa vừa đóng lại, đập vào mắt anh là điều tưởng như không tài nào tin nổi...
Đối diện với hướng anh đang đứng là chiếc kệ thấp đặt TV và những lọ lục bình giả cổ. Điều quan trọng hơn là vị trí cao hơn một chút là bức tranh Praha của anh. Thành phố tình yêu của anh đang được đặt ngay tại căn hộ đối diện. Thật khó tin? Thái Văn thấy tim mình xao xuyến. Sao lại có thể là cô ấy? Là cô ấy thật sao? Thẫn thờ anh bước trở lại phòng ngủ của cô, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say chẳng khác nào đứa trẻ..... mãi đến nửa đêm mới chịu về nhà mình.
........................................
Gia Hiên với tay kéo chiếc rèm cửa rồi đứng dậy. Toàn thân cô đau nhức, mỏi mệt. Trên người vẫn là bộ quần áo nồng nặc mùi rượu ngày hôm qua. Mơ hồ ý thức được ai đã là người đưa cô vào nhà, bất giác cô thấy vô cùng xấu hổ.
Trở ra từ phòng tắm, Gia Hiên ngồi xuống trước cửa sổ lộ thiên trong phòng khách luyện Yoga. Cả cơ thể cô cong thành một vòng cung, hai chân chạm vai. Nhìn cô lúc này chẳng khác nào một con ốc sên yếu mềm. Cô đã phải cắn răng học rất lâu mới được động tác này, chân và thắt lưng được kéo căng, những đau đớn sẽ tan hết..! Xen vào trong tiếng nhạc đang dìu dịu phát ra trong phòng là tiếng chuông khiến cô phải gượng gạo đứng dậy mở cửa.
Thái Văn đứng dựa nửa người vào tường, hai chân anh vắt chéo, mắt anh nheo lại nhìn cô cười:
“ Không nghĩ em có thể dậy sớm đến vậy? Anh còn dự tính suy nghĩ có nên hy sinh thân mình thành con chuột lẻn vào đánh thức công chúa ngủ trong rừng hay không?”
Gia Hiên ngượng ngùng cúi đầu mời anh vào nhà. Vừa đi sau anh, cô vừa hỏi:
“ Em còn cứ nghĩ là có hoàng tử đến tìm không nghĩ lại là anh.”
“ Em thất vọng à? Nói để em biết truyện cổ tích thật sự là lừa người. Công chúa không hề có vị hoàng tử nào đến cứu mà là một con thỏ rừng màu xám đã đến chạm môi!”
Hiên bật cười. Mới sáng ra người hàng xóm đã khiến tâm trạng mệt mỏi của cô tiêu tan hết! Văn đưa cho cô chiếc cặp lồng trên tay, anh khẽ nói:
“ Canh giải rượu do chính tay anh nấu. Cả đời anh chắc cũng chỉ có mỗi thứ này là làm thành thạo nhất!”
Cúi đầu cảm ơn anh, Hiên nhỏ giọng:
“ Thật ngại quá. Lần nào say rượu cũng phải phiền anh. Hôm qua em đi ăn với mấy đồng nghiệp, cuối cùng.......... vui quá lại thành quá chén.”
Văn nhìn cô, khoé môi anh khẽ cong lên:
“ Không sao. Rượu vốn là thứ vũ khí có tính sát thương lớn nhất. Biết uống rượu làm gì cũng sẽ thuận lợi. Nó còn có thể giúp một người phụ nữ chinh phục đàn ông...”
Hiên tròn mắt nghe anh nói tiếp:
“ Nhưng Hiên ạ. Anh thất vọng về trình uống rượu của em, có thể khi em chưa chinh phục được người đàn ông của mình thì đã bị người ta chinh phục. Haizzz. Chắc em phải tập uống nhiều hơn rồi.”
Hiên lấy tay che miệng, cô khúc khích cười:
“ Lần sau, em sẽ cố gắng nhiều hơn. Sẽ cố gắng để không khiến anh phải thất vọng.”
Văn chống tay xuống sofa rồi cười với cô, ánh mắt anh dừng lại trước bức tranh của chính mình. Gia Hiên nhìn theo anh và khẽ nói:
“ Anh thấy bức tranh đó rất đẹp đúng không ạ?”
Ánh mắt cô mơ màng như thu lại toàn bộ thành phố Praha vào trong tâm tưởng. Thái Văn quay sang cô cười mỉm:
“Em rất tâm đắc với tác phẩm nghệ thuật đó sao?”
Gia Hiên cười với anh, cô khẽ nói:
“ Em không hiểu gì về nghệ thuật, chỉ đơn giản là em thấy bức tranh đó rất đẹp. Hơn nữa nó do một người em rất quí mến tặng nên em tự nhủ mỗi ngày nhìn vào đó để thấy cuộc đời tươi đẹp!”
“ À ra thế. Một người rất đặc biệt sao? Anh xin lỗi nếu hơi tò mò?”
“ Dạ không. Đúng là người đó rất đặc biệt, một người em thật sự để tâm nhưng lại không thể nắm giữ!”
Thái Văn đứng dậy trầm tư, không ai biết người đàn ông ấy đang nghĩ những gì. Anh quay người nói với Hiên:
“ Em ăn canh cho nóng đi. Anh không làm phiền em nữa. Tối nay hy vọng em không bận. Có cơ hội để em tập uống rượu rồi!”
Đôi mắt Hiên sáng lên nhìn anh chăm chú:
“ Tối nay ạ? ”
“ Ừ. Tối nay muốn rửa xe mới! Cũng chỉ có vợ chồng anh trai anh và mời thêm em. Dù sao cũng là cuối tuần!”
Hiên nhoẻn cười tiễn anh ra cửa. Cô vẫy tay chào anh rồi khẽ đóng cánh cửa lại. Một ngày mới lại thật sự bắt đầu!
( Còn tiếp)