Nuông Chiều Vô Hạn

Chương 4: Sợ bé nhà mình học hư.


2 năm


Cuối cùng, vẫn là Trần Minh Khải đứng trước cửa phòng An Kiều khuyên nhủ một hồi lâu. 

Cả người anh gấp đến vã mồ hôi, chân vì đứng im thời gian dài mà tê tê. 

An Kiều ở trong phòng ôm chân, máu chảy không ngừng thấm đẫm tấm thảm lông cừu trắng.

Cậu không dám tự tay rút mảnh vỡ ra, rất đau! Không có chút dũng khí nào. 

Máu chảy nhiều quá, An Kiều cuối cùng cũng từ trạng thái ngu ngơ hoàn hồn. Đồng ý cho Trần Minh Khải vào trong. 

Cánh cửa mở ra, Trần Minh Khải thủ sẵn hộp cứu thương, chổi và hót rác, trước tiên vọt vào xử lý vết thương của An Kiều. 

Mới đầu nhìn thấy tấm thảm bị nhuốm đẫm màu đỏ, trái tim anh chợt thắt lại. 

Tấm thảm đã như vậy rồi, còn chân bảo bối của anh ra sao. Trong 1 giây lúc đó anh đã nghĩ mình sẽ chuẩn bị làm một chuyện ngu xuẩn. 

Mắt mơ hồ muốn nhòe đi, thầm nghĩ phải chăng, anh không rảnh rỗi lập ra cái quyết tâm chết tiệt kia thì An Kiều đã an ổn, vui vẻ. 

Giọng anh nghẹn ngào xin lỗi liên tục, tay vẫn yên ổn băng bó xử lý vết thương cho An Kiều. 

Băng bó kỹ lưỡng xong, Trần Minh Khải cầm chổi quét ra hết mảnh vỡ, hót đổ đi. Sau đó cuộn tấm thảm mang ra ngoài, ngày mai đem tới tiệm giặt ủi. 

An Kiều thấy 14 năm cuộc đời, đây là chuyện sai lầm nhất mình từng làm.

Với cậu:

Khiến ba khóc là điều tối kỵ thứ nhất. 

Khiến ba cảm nhận nỗi đau trong lòng từng trận, từng trận đau nhức là điều tối kị thứ hai. 

Đừng hỏi vì sao cậu biết, vì biểu cảm, hành động, ánh mắt anh ánh lên tất cả. 

Cậu không muốn ba đau lòng thật sự như vậy, dù cậu rất thương anh và tham luyến cái đau lòng ấy. 

Bình thường cái 'đau lòng' kia tám phần là sự nuông chiều bất đắc dĩ anh dành cho cậu. Hai phần còn lại là do không nỡ từ chối yêu cầu của cậu. 

An Kiều cảm nhận được hết. 

Cậu biết, tất cả...

Tất cả, tình thương của anh như trời cao bao la rộng lớn, như vũ trụ vô hạn điểm dừng. 

Đều dành cho cậu. 

. . . . . . . . . . 

"Con thật sự sai rồi, lần sau không dám vậy nữa ạ! "

Trần Minh Khải nhăn mày, tay vuốt hờ nhẹ lên vị trí băng bó của An Kiều, 

"Còn có lần sau? "

Chậc, ba hắc hóa rồi. 

An Kiều cả người đều căng thẳng, vết thương mơ hồ còn nhói lên từng cơn khó chịu. 

Khi nãy khóc hết nước mắt vì đau, hiện tại mắt cậu đỏ đỏ, hơi sưng lên. 

Trần Minh Khải bồng An Kiều lên, đưa ra sofa. 

Săn sóc lấy khăn lạnh đưa cậu chườm mắt.

An Kiều có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng anh. Cậu mặc anh ôm, sờ, nắn, vuốt ve vị trí băng bó ở chân. 

Anh vuốt ve chỗ đó nhẹ nhàng, bàn tay thon dài, khớp xương rắn chắc hữu lực, hơi thô ráp. Đôi lúc anh vuốt ve vượt quá vị trí băng bó, lướt trực tiếp lên da cậu, tê dại. 

Trần Minh Khải nhìn chằm chằm An Kiều, mắt anh không để lọt bất cứ biểu cảm hay hành động nhỏ nào của cậu. 

Vừa đau lòng, vừa buồn cười. 

Anh phát hiện, mỗi lần anh vuốt ve vượt quá vị trí băng, An Kiều lập tức run rẩy nhẹ khó phát hiện. Đôi tai không biết khi nào đã đỏ ửng, tương phản với làn da trắng nõn, gương mặt đang cố gắng nghiêm túc xem TV của cậu khiến anh có chút... Không chịu nổi. 

Hai chữ 'lưu manh' hiện lên trong tâm trí. 

Con trai anh quá đáng yêu, người làm cha là anh còn không cưỡng lại được huống chi là người khác.

Nghĩ đến đây, Trần Minh Khải thấy trong lòng vô cùng khó chịu. 

Anh không muốn chia sẻ cậu cho bất cứ ai cả. 

Củ cải trắng anh tỉ mỉ chăm sóc lớn lên, tương lai lại lọt vào tay người nào khác. 

Ánh mắt Trần Minh Khải chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn ngay cả anh cũng không phát giác. 

 Sau vụ mất tích An Kiều, sức khỏe cậu tụt dốc không phanh, đi khám thì bác sĩ chỉ bảo thiếu máu suy nhược cơ thể. Không có kết quả bệnh nặng gì.

 Trần Minh Khải càng chăm sóc An Kiều nhiều hơn, hận không thể ba ba con con dính lấy nhau cả ngày. 

An Kiều dưới mí mắt anh lớn lên, mọi mối quan hệ của con trai anh đều rõ trong lòng bàn tay.

Ở nhà, cậu lạc quan vui vẻ, thích làm nũng, năng động, nhảy chỗ này chỗ kia không biết mệt. 

Thỉnh thoảng, đứa nhỏ Hướng Ngọc Xuân tầng dưới hay chạy lên tìm An Kiều chơi.

Tình cảm bạn bè cũng được 3, 4 năm.

Chỉ là, đứa nhỏ nhà tầng dưới này khá kì quái. Anh sợ bé nhà mình học hư.

Lại không nỡ chia cắt tình bạn hai đứa, cuối cùng chỉ có thể dành tất cả thời gian rảnh, chăm chăm uốn nắn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi Hướng Ngọc Xuân kể An Kiều nghe.

Năm nay gia đình cậu bé đăng ký trại đông văn hóa ở ngoại ô, nên không có tìm An Kiều chơi.

Lúc nghe được mẹ Hướng Ngọc Xuân nói chuyện với bạn dưới cổng chung cư, suýt nữa anh lao tới nói muốn đóng tiền sinh hoạt trại hè hộ gia đình người ta. 

________ 



Đôi lời: Nhớ góp ý nhé, huhuu

Xuân đầu chó ( 13 tuổi) kéo cậu bạn ra góc tường, kề tai thầm thì: Tớ nói cậu nghe, bác ** nhà bên cạnh tớ mỗi ngày đánh rắm 7 lần. 

An Kiều (13 tuổi) đẩy mặt cậu ta ra, xoa xoa lỗ tai: Bác ấy đến trước mặt cậu đánh? 

Xuân đầu chó ( 13 tuổi) lắc đầu, nháy mắt vài cái: Tớ áp tai vô tường nghe thấy đó! 





















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play