Giản Tùng Ý cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai.
Bị Bách Hoài cắn thì coi như xong đi, bị cắn xong rồi còn phải lê tấm thân mỏi nhừ từ trên giường lên bàn học để làm hai đề đọc hiểu Ngữ Văn, phân tích từng ý từng ý một cho đến khi đạt điểm tối đa mới được đi ngủ.
Trên đời này có lẽ không có nam sinh thanh thuần và sugar daddy nào vất vả khổ cực như thế đâu.
Chuyện Bách Hoài cược với Bách Hàn vẫn còn ở đó, đây là chiến tranh trường kì giữa hai cha con. Bách Hoài đương nhiên sẽ không cho phép mình có chút bất lợi nào.
Còn đối với Giản Tùng Ý, tuy rằng đủ tiêu chuẩn để được cử đi học, thế nhưng đơn giới thiệu vẫn còn chưa được xét duyệt, chưa có gì rõ ràng cũng không thể nói trước được điều gì.
Mấu chốt là cậu còn thích giả vờ.
Mà đối với một người thích giả vờ, thành tích nhất định phải tốt.
Cho nên dẫu hai người có hú hí thế nào, học tập vẫn rất đàng hoàng, không hề rớt hạng.
Hơn nữa tựa như để chứng minh cho người khác xem, cậu và Bách Hoài quen nhau là do ông trời tác hợp. Cả hai sẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng hoàn thiện, không để cho kẻ nào dèm pha dơ bẩn sau lưng.
Kể từ hôm đó Giản Tùng Ý bắt đầu thay đổi ngoạn mục, cậu rời giường lúc sáu giờ, đi tới trường tham gia giờ tự học buổi sáng sớm lúc sáu giờ bốn mươi lăm.
Không đi muộn, không về sớm, đi học không ngủ nữa, đánh nhau cũng chẳng thèm, hai chữ ‘lười biếng’ đã không còn hiện hữu.
Mỗi ngày cậu đều ngoan ngoãn mặc đồ đôi với bạn trai, cùng nhau đi học đúng giờ, ngoại trừ những lúc nhảy dựng lên tranh luận bài này có được tính nhanh hay không thì phần thời gian còn lại đều nghiêm túc.
Không cần phải bận tâm lo lắng, thầy cô cũng vui mừng, đối với chuyện yêu ngầm đầy lộ liễu này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không xét nét nữa.
Ai cũng ngạc nhiên khi thấy Giản Tùng Ý thích gây chuyện, cool ngầu, gia cảnh tốt, được cử đi học, còn có bạn trai đẹp hoàn mĩ lại có thể bắt đầu đam mê học tập tối ngày đều cảm thấy mình thật không có tư cách để sa đọa, vì thế cả đám dần ổn định tâm lí, chuẩn bị cho cuộc chiến thi cuối kì.
Nam Ngoại cuối cùng cũng có được sự yên bình hiếm thấy, thầy trò tập trung trí lực, hăng say nhiệt huyết, bây giờ mới ra dáng một trường trung học trọng điểm cần phải có.
Năm 2020, trận tuyết mịn đầu tiên ở Nam Thành đã lặng lẽ bước tới vào một ngày cuối tháng Giêng.
Tuyết của Bắc thành, mãnh liệt dữ dội, tuyết lạnh thấu xương bay trong gió bấc, khiến người khác không kịp trở tay. Mà tuyết ở Nam thành lại y hệt như cái tên, ướt át lại mềm nhẹ, trong màn đêm yên tĩnh lặng lẽ rơi xuống, tĩnh lặng đến mức không ai có thể phát hiện ra.
Nhiều khi sáng hôm sau mở mắt dậy, lúc đó mới phát hiện cây ngô đồng trụi lủi ngoài kia vươn những cành gầy còm đẫm tuyết, cây sồi thường xanh ven đường cũng bị phủ lên một lớp màu trắng.
Tuyết trời, đã rơi tự bao giờ.
Đường Thanh Thanh phải ngủ sớm để bảo vệ nhan sắc, thường thường sẽ không biết cảnh này, thế mà lại tạo cơ hội cho hai học sinh cấp ba nào đấy học hành miệt mài lúc sáng sớm.
Giản Tùng Ý tựa lưng lên ghế, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Trên lầu hai của tòa nhà gạch đỏ, cửa sổ vẫn phản chiếu lên ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn bàn, hắt ánh sáng lên những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài. Giữa đêm đen đặc quánh, bầu không khí êm dịu này mang lại cho người khác một cảm giác bình dị, ấm lòng.
Đèn dịu dàng, tuyết dịu dàng, bông tuyết to tròn phản chiếu hình ảnh người ngồi bên ngọn đèn.
Hẳn là người ấy cũng dịu dàng chẳng khác gì hoa tuyết giữa trời.
Nếu là lúc bé, chắc hẳn đã có thằng nhóc nào đấy bắt đầu chồm lên bệ cửa sổ, hét vọng lên qua nhà đối diện: "Hoài ca ca, Hoài ca ca, tuyết rơi nè! Mình đi làm người tuyết nha!"
Kêu to đến nỗi già trẻ lớn bé của cả tiểu khu này đều nghe được.
Thế nhưng tuyết ở Nam thành làm sao có thể đắp lên được người tuyết.
Hai đứa nhóc nhào nặn đến nỗi quần áo ướt đẫm nước tuyết, bị phụ huynh phát hiện rồi xách về nhà, phát cho mấy phát vào mông.
Đến bây giờ, khi thuở ấu thơ đã thành kí ức đẹp, người tuyết dần trở thành một nỗi niềm tiếc nuối không bao giờ thực hiện được.
Thời gian gấp gọn lại mùa tuyết năm nào, cho nên mỗi lần nhìn tuyết đổ ngoài trời, Giản Tùng Ý ngay lập tức nhớ tới Bách Hoài.
Mặc dù mới không gặp nhau bốn năm tiếng thôi, nhưng mà bắt đầu nhớ rồi…
Cậu cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Chủ nợ: Hôm nay làm bài kiểm tra toàn diện chưa?
Chủ nợ: Xong rồi.
Sóc nhỏ: Tuyết rơi rồi.
Chủ nợ: Em có muốn đắp người tuyết nữa không?
Sóc Nhỏ: Đi đi.
Chủ nợ: Ngày mai đi thi, nếu thi đậu, Hoài ca ca sẽ đắp người tuyết cho em.
Sóc Nhỏ: Anh bị ai nhập hả? Anh vẫn muốn làm anh trai của em à?
Chủ nợ: Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn làm chồng em.
Sóc nhỏ: Hiện tại chúng ta là học sinh trung học nghiêm túc, đang trong giai đoạn tu luyện, đừng có dụ dỗ em.
Chủ nợ: Hôm nay dì Lưu làm canh lê để giữ ấm cơ thể, em có muốn qua đây uống không?
Sóc Nhỏ: Không, em đang đánh răng.
Chủ nợ: Anh không hiểu mấy câu từ trường dao động.
Lại bắt đầu đấy…
Giản Tùng Ý vừa lấy áo khoác choàng lên người, vừa mở cửa phòng, đi xuống dưới nhà, vừa nhắn tin lại: Anh không hiểu thì liên quan gì đến em?
Bách Hoài cười cười, không nhắn lại, lẳng lặng chờ cửa phòng mình được mở ra.
Quả nhiên, Giản Tùng Ý nhanh chóng rón rén như mèo bò đến, mở cửa rồi sau đó sà thẳng vào lòng Bách Hoài, ngồi trên đùi anh.
Liếc mắt nhìn bài thi ở trên bàn, cậu không nói hai lời, cầm lấy bút rồi viết ngoằn ngoèo như giun đùn đất. Sau đó cậu chà xát tay, đắc ý nhướng mày.
"Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Bách Hoài một tay ôm cậu lại để cho cậu khỏi ngã, một tay đặt lên mu bàn tay cậu.
Vết tê cóng kể từ hồi đi Bắc thành vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Bách Hoài đau lòng cực kì, mỗi ngày đều hận không thể băng bó chăm sóc từng li từng tí, sợ căn nguyên không trị hết sau này sẽ nhức nhói hàng năm.
Nhưng chính Giản Tùng Ý lại chẳng để trong lòng mấy chuyện này, nhìn lướt qua đề rồi ngay lập tức rút tay ra khỏi tay anh, cầm bút, tiếp tục vẽ, vừa vẽ còn vừa hếch mặt lên.
"Sao anh đần thế, phương pháp giải gì mà cồng kềnh quá, anh cứ như vậy, như vậy, không được sao?"
"Em làm thế sẽ thiếu bước theo thang điểm."
"Hừ, thiếu thế nào được."
"Đừng cứng đầu, hội đồng thống nhất chấm thi nhất định sẽ trừ điểm vì em thiếu bước. Dùng cách làm đầy đủ để đảm bảo điểm thì có làm sao, dù sao cũng không cần phải vội."
"Thôi quên đi, không nói với anh nữa, phàm nhân như anh sao hiểu được bộ não của thiên tài."
Giản Tùng Ý thông minh là sự thật, nhưng mà lười thối thây cũng là sự thật.
Thế nhưng Bách Hoài là một người cẩn trọng tỉ mỉ, anh đồng ý tốn thời gian công sức nhưng lại chắc chắn không sai sót điều gì.
"Ngoan, nghe lời, em không viết đủ bước thì vị trí đứng đầu thành phố làm sao cho em được?"
"Ba ba đây không thiếu điểm ở mấy cái bước đó."
Bẹp.
"Thiếu hay không?"
"Không thiếu… Ưm…"
"Thiếu hay không?"
"Không thiếu mà… A… Mẹ nó… Ưm…"
"Rốt cuộc có thiếu hay không?"
…
Cuối cùng, Giản Tùng Ý bị hôn đến mềm người, muốn chạy trốn nhưng lại bị Bách Hoài cố định trên đùi, chỉ có thể cam tâm tình nguyện hét lên: "Thiếu, thiếu, thiếu! Được chưa?!"
"Vậy có ngoan ngoãn mà viết đủ bước không?"
"Viết! Viết hết! Được chưa?"
"Được, thưởng cho em, qua đây hôn một cái."
"Bách Hoài, con mẹ nó anh… Ưm…"
Giản Tùng Ý bị hôn thêm mấy cái, lại có "cảm giác" lần nữa. Mới vừa mềm mềm thầm thì muốn cho nam sinh thanh thuần thực hiện một chút nghĩa vụ của mình thì đã bị nam sinh bọc áo bành tô lại, tiễn ra khỏi cửa.
Sugar daddy nào đấy cảm thấy sức hấp dẫn của mình lại bị cự tuyệt không một chút luyến tiếc, cực kì khó tin.
"Anh đuổi em đấy à?"
"Ngày mai thi rồi, em nên về ngủ sớm, xuống lầu uống súp lê ngay rồi tôi đưa em về."
"Em không uống!"
"Tuyết rơi, trời lạnh, không uống đồ nóng sẽ dễ bị cảm, chỗ nứt da của em sẽ bắt đầu ngứa lên."
"Em không uống!"
"Ngoan nào."
"Em không uống!"
"Ông nội anh ở đây."
"…"
Sự thật đã chứng minh, tuy mối quan hệ diễn ra theo kiểu Giản Tùng Ý nói cái gì thì là cái đó, nhưng mà cuối cùng chẳng biết tại sao mọi phản kháng của cậu đều không có nghĩa lí gì hết.
Giản Tùng Ý cứ như vậy bị bón cho một chén súp lê hạ hỏa sau đó bị đuổi về nhà mình.
Bọc chăn kín người, ai đó nằm lì trên giường, tức tối.
Sau sinh nhật, hai người đều say mê học tập, mười điểm cấm dục, ngay cả kì phát tình của mình cũng uống ba ống thuốc ức chế, ngay cả chút "sóng gió" cũng không có.
Đêm trước khi thi, vào lúc bóng tối đậm nhất trước lúc bình minh, Bách Hoài thế mà lại không muốn vui vẻ quên trời đất với mình, trong lòng Giản Tùng Ý cực kì tức giận.
Quả nhiên ở trong lòng Bách Hoài, quả cầu Vật Lí vẫn đáng yêu hơn mình.
Giản Tùng Ý hoàn toàn quên béng đi giáo dục đêm nay của Bách Hoài, ôm cục ghen tức tối, tắt đèn đi ngủ.
Bách Hoài ở bên kia, nhìn tuyết mịn rơi xuống trên bệ cửa nhà đối diện, thấy đèn tắt nên biết ai đó đã đi ngủ rồi, mới tắt đèn phòng mình, kéo rèm rồi mở đèn bàn, cúi đầu tiếp tục làm đề.
Anh còn phải cố gắng thêm một chút nữa mới được, vậy mới có thể đảm bảo được cho chính mình, lẫn đem đến được cho Giản Tùng Ý những điều tốt nhất.
Tuyết của đêm đông, lặng lẽ tuôn rơi.
Giản Tùng Ý ngủ đến là ngon giấc.
Bởi vì trong không khí, hương vị của tuyết rơi đều thuộc về Bách Hoài.
[…]
Bách Hoài xót Giản Tùng Ý học tập vất vả cho nên trước khi thi không muốn xuống tay với cậu, vì thế nên đêm hôm đó dạy dỗ cũng chỉ hôn mấy cái rồi ngừng lại ngay.
Anh lại không nghĩ tới bạn trai nhà mình không giáo huấn mạnh tay một chút thì quên tít quên tắp.
Hôm công bố thành tích, môn Văn được phát bài đầu tiên, mấy nhà vui mừng, mấy nhà lo.
Dương Nhạc cầm bài thi được 131 điểm của mình lên, vui sướng nhìn xung quanh.
Bách Hoài, 137.
Tự nhiên hết vui rồi…
Chuẩn bị liếc mắt nhìn Giản Tùng Ý tìm chút thành tựu cân bằng tâm lí lại thì cậu ta ngay lập tức đứng hình.
Vãi, học nhiều nên mắt đui rồi à.
Dương Nhạc dụi dụi mắt.
Lại quay đầu nhìn lần nữa.
Cậu sửng sốt quá chừng.
Trong chốc lát, nỗi đau nhân thế hóa thành tiếng kêu: "Tùng ca!!! Anh lại có thể đạt 138 điểm Văn sao?!"
Ngay lập tức cả lớp đồng loạt quay đầu, ánh mắt hoảng loạn.
Nghe nói lần này toàn thành phố chỉ có ba người đạt 138, thế nhưng không ngờ rằng Giản Tùng Ý của bọn họ lại là một trong số đó!
Giản Tùng Ý?!
Người đàn ông EQ âm vô cực, không có một tế bào cảm thụ văn học nào.
Người đàn ông khiến cho lão Bạch ngày nào cũng phải uống thuốc chống tăng xông, giận đến hói đầu.
Người đàn ông suýt nữa thì dựng cụ Lỗ Tấn đang nằm trong quan tài dậy bỏ phiếu.
Người đàn ông đấy, lại có thể đạt điểm Ngữ Văn cao nhất ư?!
Vượt qua người đã từng là trùm môn Văn, Bách Hoài ư?!
Toàn trường chấn động.
Giản Tùng Ý đắc ý ngồi ghế hai chân, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn đầy lười nhác: "Thấy chưa? Thiên tài thì ngược xuôi gì cũng là thiên tài, tôi không lấy hạng Một, hạng Một lấy tôi đấy chứ."
Nói xong cậu còn nhìn về Bách Hoài, nhướng nhướng mày: "Đúng thật là, người bạn nhỏ giữ chữ tín quá ta."
Bách Hoài còn chưa phản ứng, Từ Gia Hành đột nhiên đứng dậy, mừng rỡ như điên: "Dương Nhạc, Du Tử Quốc, mỗi người mười bịch que cay, có chơi có chịu nhá!"
Du Tử Quốc đau lòng ôm lấy que cay của mình: "Không thể nào! Tôi xem bói không thể nào sai được! Lúc này mới chỉ là thành tích của một môn thôi, ông gấp cái gì chứ!"
Từ Gia Hành giật que cay của Dương Nhạc trước, đắc ý nói: "Chờ mấy môn khác chi nữa? Chỉ cần Tùng ca thắng môn Ngữ Văn thì mấy môn khác, Bách gia cùng lắm thì cũng chỉ ngang tay thôi. Cho nên ngoan ngoãn giao que cay đi, tôi đi một vòng, mọi người nhanh chóng đặt lên bàn để tôi còn thu nha. Sau đó tôi còn book lịch qua lớp Sáu của Lục Kỳ Phong và Chu Lạc thu nữa, một đống que cay, đủ cho tôi ăn từ giờ tới sang năm mới luôn."
Tuy rằng giọng nói của Từ Gia Hành hết sức gợi đòn, thế nhưng ai ai cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.
Du Tử Quốc nhìn que cay, đau lòng đến độ sắp khóc lên rồi.
Lần đầu tiên Giản Tùng Ý đứng thứ nhất ở bài thi Văn, còn vượt mặt cả Bách Hoài, không những thế môn Lí còn trong tầm tay cho nên tâm trạng cực kì tốt.
Người rộng lượng thì không so đo với bọn tiểu nhân đang tụ tập đánh cược, xuề xoà phất tay: "Được rồi, đừng đứng chết dí ở đó, đây là hỉ sự mà, đợi lát nữa tôi đi căn tin mua cho cậu hai mươi bịch luôn."
Thế nhưng Du Tử Quốc vẫn buồn.
Sau khi Giản Tùng Ý tự bạo thân phận Omega, người giang hồ đặt cho cậu ta một cái nickname là Du bán tiên.
Lần này bán tiên phán Bách Hoài đứng vị trí thứ nhất, nếu không sẽ gỡ bảng hiệu đi biệt xứ.
Cho nên bán tiên hau háu nhìn cảnh phát bài thi, ngóng còn hơn ngóng mẹ đi chợ về.
Phát bài thi tiếng Anh.
146, hai người điểm giống nhau.
Phát bài thi Toán.
Hai người điểm giống nhau, 150.
Nói cách khác, môn Vật Lí Bách Hoài phải hơn Giản Tùng Ý mới có thể đứng đầu toàn khối.
Nhưng để vượt qua môn Lí của Giản Tùng Ý thì hai năm nay trong lịch sử Nam Ngoại, chưa từng có ngoại lệ nào xảy ra cả.
Du Tử Quốc lau nước mắt, bắt đầu sắp xếp que cay để nộp vì đánh con đề thua cay đắng.
Để tăng độ hồi hộp thần bí cho nghi thức lật bài Lí, bài của hai người lúc phát ra đều được úp xuống, không để ngửa lên.
Chỉ có điều Giản Tùng Ý thấy không có gì thần bí cả, cậu đã so đáp án rồi, đúng hoàn toàn, không thể nào không max điểm.
Không thể nào có chuyện Bách Hoài 301 điểm được, không thể.
Cuối cùng cũng có ngày Giản Tùng Ý mình quang minh chính đại ở trên Bách Hoài rồi.
Cậu này dùng một tư thế hiên ngang anh dũng, lật bài thi ra một cái thật mạnh.
Ba con số đỏ tươi đập vào mắt.
298.
…
Sao lại không max điểm?!
Không thể nào!
Cậu hoàn toàn chắc chắn tất cả đáp án của mình đẹp không tì vết!
Nếu không cậu làm sao có thể đoạt giải Đặc biệt môn Vật Lí của cả nước được?!
Giản Tùng Ý cảm thấy con số 298 này thật ngứa mắt, thở phì phò lật bài thi ra.
Câu cuối cùng của đề bỗng có một dấu trừ thật to, hai điểm rụng mất.
Bách Hoài chậm rãi gấp lại bài thi của mình: "Không nghe anh đây nói, chịu thiệt kêu cái gì?"
"Mấy giáo viên chấm bài này không có trình độ gì cả!"
"Ừ, thật không may là những người không có trình độ này cũng chấm bài thi đại học."
"…"
Giản Tùng Ý biết mình sai rồi, không chịu để lời Bách Hoài dạy vào trong đầu, tự biết mình đuối lí cho nên cũng không vô duyên mà lồng lộn.
Đang bực thì thôi đi, bên ngoài bỗng rộ lên một tiếng hô vang: "Dán bảng vàng rồi bà con ơi!"
Du Tử Quốc ngay lập tức khiêng mớ que cay của cậu chạy ra ngoài, vài giây sau bán tiên đã rú lên.
Tiếng rú đinh tai nhức óc này mang theo vui sướng không thể kiềm chế.
Giản Tùng Ý hoài nghi nhìn về phía Bách Hoài: "Anh có giữ lời hứa không đấy?"
Bách Hoài bình tĩnh gật đầu: "Anh giữ lời."
Nếu đã giữ lời thì vị trí đứng đầu toàn trường phải cho mình.
Giản Tùng Ý thở ra một hơn, bộ ngực nhỏ bắt đầu kiêu ngạo ưỡn ra.
Hừ, cho dù bị trừ điểm thiếu bước thì sao, cậu vẫn là hạng nhất, top đầu chiếm mọi bảng xếp hạng.
Đây là ưu thế của thiên tài.
Tôi thích ngang ngược thế đấy.
Đồ ngốc Giản điếc không sợ súng, không biết thế nào là lễ hội cũng không biết sức chịu đựng của con người có giới hạn, lại bắt đầu hội chứng thích ăn đòn.
Cậu nhấc cằm Bách Hoài lên, vênh váo hỏi: "Người bạn nhỏ, thành tích cuộc thi quyết định địa vị gia đình, anh thấy thế nào?"
Chính mình năm ngoái kêu cậu là người bạn nhỏ, nay cậu bắt đầu huênh hoang kêu bù lại đây mà.
Nhỏ bạn trai nhà mình đúng là đồ thù dai.
Vì thế Bách Hoài cực kì ngoan ngoãn: "Không vấn đề gì."
Giản Tùng Ý nghĩ đến viễn cảnh mình có thể quang minh chính đại mà on top Bách Hoài, tâm hồn liền sung sướng tột cùng. Cậu lười biếng đứng dậy, tự tin đi ra khỏi phòng học, chuẩn bị thưởng thức chút ánh sáng lộng lẫy từ thịnh thế mĩ nhan của mình trên bảng vàng danh dự.
Từ xa xa nhìn lại, trên bảng vàng danh dự kia lấp ló hình ảnh của một người đẹp trai đến phẫn nộ.
Một phút im lặng.
Sau một phút dài năm trăm giây, cậu đùng đùng đi vào lớp, chỉ vào kẻ đeo mắt kiếng gọng vàng, à không, kẻ mặt người dạ thú, xù lông tại chỗ.
"Bách Hoài! Cái đồ lừa gạt này! Anh lại dám cao điểm hơn tôi!"
Lỗ Tấn: Tôi đã làm gì sai? tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
- ---------------------------------
Uiii làm sao đây? Làm sao đây, chap tiếp theo dự định sẽ có thịt ấy. Mà trên web của tác giả cut mất oyyy ╥﹏╥.
Có cái chap H c76 gì đó thì có phần bình luận của bên đó up chứ bản gốc đều chỉ có cua đồng, méo có thịt thà gì để gặm:> Thôi thì, chúng ta ăn tạm đi haaaa =))
Sorry các bẹn iu, dạo này tui lười lém á, với sắp thi hết hp nên càng lười hơn, nào mà hứng lên chắc mới up đc ý. Zậy nên ai ủng hộ thì tui hoan nghênh, kh thì cũng hoan hỉ nha mấy bồ (˃͈ દ ˂͈ ༶)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT