Giản Tùng Ý cảm thấy mỗi lần mình sắp hôn Bách Hoài đều có khả năng triệu hồi thần thú Bành Minh Hồng một cách thần kì.

Ba lần rồi nha. Một lần trên sân thượng ép bán hoa hồng, một lần bên ngoài thư viện, một lần ở trong rừng cây nhỏ dỗ bạn trai đang ghen.

Tất cả đều là cơ hội tuyệt vời, bức tranh tuyệt mĩ, chỉ cần thêm một chút nữa, một-chút-nữa-thôi!

Nhưng phá bĩnh ở chỗ, mỗi lần sắp hôn nhau, Bành Minh Hồng đều như quái vật phun lửa xuất hiện, kèm theo ba chữ gầm rú.

"Giản - Tùng - Ý!"

Chuyện gặp một lần là lạ, còn hai lần là quen.

Giản Tùng Ý bình tĩnh thả cổ áo Bách Hoài ra, vỗ vỗ vai anh: "Không phải anh đây không muốn thương em đâu, đây là thiên thời địa lợi nhân bất hòa."

Cả hai chỉnh lại quần áo, đồng loạt quay người, chỉn chu nhìn về phía Bành Minh Hồng đang hùng hổ xông tới.

Rất rõ ràng, lần này Bành Minh Hồng so với hai lần trước thì máu lên não còn dữ dội hơn một trăm lần.

"Giản Tùng Ý! Cậu buông Bách Hoài ra! AO thụ thụ bất thân, hai người hiểu không! Mau tách ra! Tách ra! Cách tám trăm mét cho tôi!"

Tránh xa một chút nhưng không thể tránh xa cả đời, đời này hai người đã định rồi.

Giản Tùng Ý nhướng mày, giọng điệu thật ngứa đòn: "Thầy à, thầy quên mất lần trước thầy nói chúng em phải tay nắm tay tình thương mến thương sao?"

"Do lúc đó tôi nghĩ cậu là Alpha!" Bành Minh Hồng chạy tới ở giữa hai người, tách cả hai ra, "Bây giờ cậu là Omega, giữ khoảng cách một chút giùm tôi cái!"

"Em biết chứ, thế nhưng thầy cũng nói rồi, em và Bách Hoài nên tình cảm gắn bó, giúp đỡ lẫn nhau, không học hành thì bồi đắp tình cảm, tạo nên một tấm gương đôi bạn cùng tiến chuẩn mực cho mọi người, xóa tan khoảng cách xa lạ."

Bành Minh Hồng cảm thấy lời này hơi quen tai: "Tôi từng nói rồi sao?"

"Thầy nói rồi."

Hình như đúng là nói thật đấy.

Thế nhưng dù gì thì ông vẫn là một người giáo viên có trách nhiệm, "Đó là dựa trên cơ sở hai người là đồng phái. Bây giờ hai người khác phái, cứ thân mật như thế thì biết gọi là gì không? Nhìn chẳng khác gì yêu sớm cả! Đây là trái với quy định trường học của chúng ta!"

Bành Minh Hồng nói xong, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cau mày, dạo quanh người cả hai một vòng. Ông nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tỉ mỉ cẩn thận, sau đó tức giận lên tiếng: "Hai người các cậu sao mà từ quần áo đến cặp sách đều là một loại thế này?”

"Đồ đẹp cho nên mặc cùng nhau thôi."

"Có quỷ mới tin cậu! Đừng cho rằng tôi lớn tuổi cho nên không hiểu chuyện, cái kiểu giống hai người cậu gọi là, gọi là cái gì ấy nhỉ, cái, cái…"

Bành Minh Hồng nói một nửa bỗng kẹt lại, gãi đầu, nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra được.

Giản Tùng Ý gợi ý hữu tình: "Đồ đôi."

"À, đúng, đồ đôi." Bành Minh Hồng gật gù, đột nhiên trợn mắt, "Cậu còn dám thẳng thắn thừa nhận đây là đồ đôi sao? Cậu có ý gì? Có phải hai cậu yêu sớm hay không?!"

Giản Tùng Ý suy nghĩ trong chốc lát, đáp lại: "Chắc là vậy đó."

Bành Minh Hồng tăng xông: "Chắc là là cái gì? Chính là như vậy, không phải cũng phải phải!"

"Yêu thì đúng là yêu, thế nhưng sớm hay không thì không biết." Giản Tùng Ý hết sức kiên nhẫn giải thích, tiện mồm bổ sung một câu, "Thật ra em còn thấy như vậy là hơi muộn."

Bành Minh Hồng tức giận đến mức suýt chút nữa thăng thiên tại chỗ: "Giản Tùng Ý! Cậu có biết trường này nghiêm cấm yêu sớm hay không?! Cậu đây là không coi kỉ luật trường học ra cái gì! Dám cả gan làm loạn, muốn làm gì thì làm! Ngang ngược càn rỡ! Ngày mai cậu và Bách Hoài đi cạo trọc ngay cho tôi! Cả hai đứng dưới quốc kì đọc diễn văn! Đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp bắt hai người!"

Giản Tùng Ý cực kì ngoan hiền: "Thế nhưng chúng em được sự dẫn dắt của thầy mà yêu sớm đấy chứ."

"?"

Mắng người mà mắng đến nước miếng tung bay, bỗng chốc Bành Minh Hồng cũng ngớ người trong giây lát.

Giản Tùng Ý cảm thấy hôm nay mình kiên nhẫn ghê gớm.

"Chính thầy nói, chỉ cần em và Bách Hoài không phải là kẻ thù của nhau, đường đường mật mật, thầy sẽ A Di Đà Phật, trước đài chủ tịch đốt ba nén hương dài, hơn nữa không bao giờ bắt yêu sớm nữa. Thầy đã nói thế thì chúng em chắc hẳn không nên phụ sự kì vọng của thầy rồi."

"?"

Bành Minh Hồng thiếu chút nữa phun ra hai chữ "Thối lắm!", thế nhưng nghĩ đến mình là người thầy cao quý, cắn răng nhịn xuống, tìm cách đặt câu phù hợp.

"Làm sao tôi có thể nói lời như vậy được?!"

Giản Tùng Ý nghiêng đầu nhìn Bách Hoài.

Bách Hoài bình tĩnh lấy từ trong cặp ra một cái điện thoại màn hình tan nát, cơ miệng của Bành Minh Hồng đang muốn mắng thêm một trận tội dám ở trước mặt thầy cô mà chơi điện thoại.

Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên.

“#&…”

"Hai người bọn họ nếu có thể đường đường mật mật, tôi sẽ quỳ gối trước đài chủ tịch thắp ba nén hương dài. Không làm kẻ thù đã tốt lắm rồi, hi vọng gì chúng nó tình thương mến thương với nhau đâu."

“#&…”

"Tôi nói với ông, hai đứa nó mà có thể làm người yêu, tôi sẽ A Di Đà Phật, đời này không bao giờ bắt yêu sớm nữa, đi chùa làm công quả tích đức!"

“…”

Bành Minh Hồng trợn mắt, khó có thể tin được đây là mình nói, hoài nghi lan tràn trong cặp mắt nghi ngờ nhân sinh.

Bách Hoài lấy vẻ mặt của một học sinh gương mẫu, nghiêm trang giải thích cho thầy nghe.

"Lúc đó em cũng không biết sao lại thế này, chắc là vô tình nhấn nút nào đó rồi điện thoại tự động ghi lại."

Giản Tùng Ý mặt mày bình tĩnh như nước hồ thu: "Có thể là ý trời muốn chúng em từng giây từng phút phải nhớ lấy lời thầy Bành dạy."

"Chính là như vậy."

"Như vậy…" Bành Minh Hồng tự nuốt hai chữ "cái rắm" vào, "Lúc đó tôi nói nhảm! Nói nhảm, các cậu hiểu không!?"

"Người xưa nói, quân tử xuất ngôn, tứ mã nan truy."

"Nam Ngoại có nội quy thế này, siêng năng học tập, trung thực thật thà."

"Từ lúc em vào trường tới giờ, em vô cùng tôn trọng thầy Bành, câu nói dạy làm người của thầy vẫn luôn khắc ghi trong lòng em, nào dám một phút quên đi những lời răn dạy ấy."

"Cho nên nghe theo lời dạy bảo của thầy Bành, em và Giản Tùng Ý đã đoàn kết lại, tình thương mến thương, giúp đỡ lẫn nhau, đường đường mật mật làm dịu mối quan hệ AO. Vì tất cả học sinh của Nam Ngoại tạo ra một tấm gương đôi bạn cùng tiến chuẩn mực."

Giản Tùng Ý thì chớ, Bành Minh Hồng bị cậu chọc tức nhiều năm, sắp sinh ra kháng thể tới nơi rồi, cho nên ông vẫn còn trụ được.

Thế nhưng Bách Hoài thì không phải vậy. Bách Hoài ở trong lòng Bành Minh Hồng là một đứa bé giỏi giang ngoan hiền hướng nội, bây giờ bỗng nhiên cua gấp thể hiện một mặt ma quỷ như thế, Bành Minh Hồng không kịp đội mũ bảo hiểm, sụp đổ tại chỗ.

Hận không thể mượn cái tông đơ cạo đầu hai cái đứa này ngay lập tức!

Nhưng bản ghi âm của mình nằm ở trong tay hai đứa này, đã thế nó còn trích nội quy nhà trường ra nữa. Mình là thầy giáo trong trường, không thể nào lật lọng vô lí tát vào mặt mình như vậy được.

"Tôi bảo hai cậu đôi bạn đoàn kết nghĩa là bảo hai cậu không đánh nhau chứ tôi có bảo hai cậu yêu sớm đâu?! Yêu sớm ảnh hưởng học tập!"

"Em vừa mới được cử đi học ở trường đại học nổi tiếng."

"Em đứng đầu trường."

Đột nhiên Bành Minh Hồng không còn lo lắng gì nữa.

Giản Tùng Ý khéo léo đẩy câu chuyện đi, "Chỉ có điều mọi sự chúng em đều nghe theo thầy cả, nếu như thầy vẫn giữ quyết định muốn phạt chúng em thì chúng em cũng một lòng làm theo. Đứng dưới quốc kì đọc bài diễn văn, giải thích cặn kẽ chi tiết hành trình ngàn dặm chúng em từ đối thủ một mất một còn biến thành người yêu…"

"Đừng uy hiếp tôi!"

Bành Minh Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tôi bắt yêu sớm là vì bản thân tôi sao? Tôi là kẻ thù truyền kiếp của các cậu sao? Tôi làm vậy vì cái gì chứ? Không phải là vì muốn tốt cho mấy người à?!"

Ông dốc hết lòng hết dạ khuyên bảo: "Yêu đương hao tổn tâm trí. Tôi cũng đã từng trải qua tuổi của các cậu rồi, làm sao lại không biết được? Ngày xưa yêu đương, cãi vã, chia tay chia chân, chỉ cần không chú ý là tâm trí bị phân tán đi, làm sao mà học được? Hai cậu giờ ở năm cuối cấp rồi, đây là năm quan trọng nhất, hai người các cậu ưu tú như vậy, người làm thầy như tôi đây cũng không muốn nhìn thấy cảnh hai cậu tự hủy đi tương lai của mình."

Bành Minh Hồng tuy là giáo sư ma quỷ, tuy cổ hủ, quan niệm giáo dục bảo thủ, truyền thống hà khắc nhưng chung quy, ông cũng là vì muốn tốt cho học sinh, làm một giáo viên già có trách nhiệm với thế hệ tương lai.

Mà Giản Tùng Ý không phải là người thích nói đạo lí.

Nhưng nếu bạn nói đạo lí với Giản Tùng Ý, Giản Tùng Ý sẽ khô máu với bạn luôn.

Thấy Bành Minh Hồng thật sự lo lắng cho tương lai của cả hai, Giản Tùng Ý bắt đầu đứng đắn lại.

"Thế nhưng thầy à, yêu sớm hại người chỉ là thành kiến của thầy thôi. Hơn nữa tự bản thân khái niệm yêu sớm đã là một mệnh đề sai rồi. Thích là thích, yêu là yêu, sớm hay không sớm thì có nghĩa lí gì? Chẳng lẽ bởi vì để đậu Đại học, những chuyện khác đều phải gác lại sau lưng sao? Đây cũng không phải là chuyện nặng nề, không gánh vác nổi gì."

"Hai cậu còn nhỏ! Chưa hiểu gì hết!"

"Thế nhưng trên đời lại có chuyện như thế này, một số thứ, nếu tuổi này không hiểu, thì quãng đời còn lại chưa chắc hiểu được. Đương nhiên, hai chúng em cũng không phải bày trò yêu sớm gì, chỉ là cảm thấy quyền tự do yêu đương vô tội. Thi hào vĩ đại, Goethe từng nói, có cô gái nào không muốn được yêu, có chàng trai nào chẳng muốn được hết lòng. Đây là nhân gian thường tình, thầy không thể nào bóp chết đi tươi đẹp của tuổi trẻ được."

Giản Tùng Ý ngừng lại một chút.

"Chẳng qua nếu thầy thấy em nói không đúng thì thầy có thể tìm những người khác để họ nghe thử, rồi hạ hồi phân giải."

Bành Minh Hồng tưởng tượng được cảnh tag #không_bao_giờ_bắt_yêu_sớm_nữa trend trên mọi mặt trận.

Quả nhiên thằng nhóc này ngoan hiền chưa được ba giây, vẫn cứ lấy bản ghi âm kia ra uy hiếp mình.

Thế nhưng không thể phủ nhận, thằng nhóc này nói cũng có lí phết.

Dù sao trong đời ai chẳng có một lần tuổi trẻ, nếu bỏ qua tuổi này, cả đời cũng dang dở.

Bỗng Bành Minh Hồng nhớ lại mối tình đầu của mình, đáy lòng dâng lên chút thương cảm.

Giản Tùng Ý rèn sắt khi còn nóng: "Hơn nữa, thầy Bành, thầy thay đổi góc độ suy nghĩ đi. Nếu như không có Bách Hoài, môn Ngữ Văn của em sẽ không tiến bộ nhanh như vậy. Còn nếu không có em, môn Lí của Bách Hoài cũng không thể trong thời gian ngắn mà có đột phá lớn như thế này. Điều này chứng minh, chỉ cần tình yêu có mục đích tốt, hướng đi đúng đắn, cả hai bên sẽ cùng tiến bộ."

Có lí lẽ, có chứng cứ, Bành Minh Hồng đang lung lay rồi.

Ông ngập ngừng: "Tôi chỉ là thầy, mặc dù phút chốc xúc động nói yêu sớm là không tốt, thế nhưng sau này nếu tôi thấy chuyện yêu đương ảnh hưởng việc học thì tôi vẫn sẽ kiên trì với quyết định của mình đấy. Chỉ có điều nếu như lần thi cuối kì này hai cậu có thể đứng trong top Năm của thành phố, chứng minh lời của hai cậu là đúng, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở, giả vờ không biết chuyện này."

Giản Tùng Ý vẫn còn chưa thấy đủ, "Thầy à, ngày mai thầy có đi thắp ba nén nhang không?"

"Cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!"

"Nội quy của Nam Ngoại, chữ tín đặt lên hàng đầu."

"…"

Giản Tùng Ý quyết tâm đứng lên đấu tranh vì lợi ích của anh chị em trong trường: "Vậy thì như này, thầy à, em không có cổ vũ việc yêu sớm, thế nhưng quy định phải cạo đầu của thầy khiến học sinh lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, gây bất lợi lâu dài cho việc học. Em nghĩ nếu lần này em và Bách Hoài đều có thể đứng trong top Ba của thành phố, em sẽ loại trừ đi cái luật này, thầy thấy được không?"

"Cậu đừng có kiêu ngạo quá lên như thế!"

"Nếu chúng em không thi đậu vào top Ba của thành phố, chúng em tự mình cạo trọc, sau đó đeo bảng "Từ chối yêu sớm" lên cổ, đi thị chúng luôn."

"…"

Thằng nhóc này tuổi trẻ, ngông nghênh quá.

Bành Minh Hồng do dự, ông hiểu rõ tính tình của Giản Tùng Ý, chỉ sợ hôm nay nếu mở miệng nói không được, thì ngày mai bản ghi âm có thể đi bốn phương tám hướng, sóng dậy lòng người.

Cuộc họp tối nay đã đề ra rồi, chỉ cần năm nay được đánh giá xuất sắc, Nam Ngoại có được thủ khoa đại học thì ông có thể thăng lên làm phó hiệu trưởng.

Tuy rằng hai thằng nhóc siêu quậy này phá phách, thế nhưng quả thật đây là hạt giống thủ khoa của kì thi Đại học sắp tới, nếu có thể động viên khích lệ, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Ngược lại, nếu chuyện bé xé ra to, ông cứ quyết làm căng tới cùng thì không khéo mọi thứ lại đổ bể mất.

Vì thế Bành Minh Hồng nhắm mắt xuôi tay, đâm lao thì phải theo lao: "Được rồi, hai cậu nhớ kĩ lời ngày hôm nay đấy."

"OK."

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Giản Tùng Ý cũng dùng hết, giữ chút lễ phép tí tẹo mà cậu còn lại chào ông, "Chào thầy."

Rồi cậu nắm tay Bách Hoài, quay lưng rời đi.

Bành Minh Hồng lại gọi bọn họ: "Đứng lại!"

"?"

"Đưa di động đây! Những chuyện khác tôi không thể nói trước được, thế nhưng mang di động đến trường thì đúng là không tuân theo quy định của nhà trường rồi! Phải tịch thu!"

Lần này cả hai người không quậy nữa, Bách Hoài không nói hai lời, đưa điện thoại cho ông.

Bành Minh Hồng cầm lấy, nhăn mày: "Màn hình của cậu vỡ đến mức này sao không đổi cái mới?"

"Gia cảnh khó khăn."

"…"

Bành Minh Hồng cảm thấy mình đúng là bị hào quang bịt mắt, trước kia làm sao lại có thể thấy Bách Hoài là một đứa bé trung thực cơ chứ?

Tránh tình trạng tăng xông ngất xỉu, ông cầm được điện thoại rồi thì nổi cơn tam bành, bước chân thình thịch, chuẩn bị về nhà uống hai mươi chai Thái Thái Tĩnh Tâm Phục Dịch.

Giản Tùng Ý và Bách Hoài từ tốn đi ra khỏi rừng cây nhỏ, tình cờ đụng phải một đám người chạy ra từ phòng học.

Cả đám thấy Bành Minh Hồng đang thở phì phì, còn Giản Tùng Ý và Bách Hoài thì tay trong tay tình thương mến thương, ngay lập tức căng thẳng.

"Bị bắt yêu sớm rồi sao?"

Cả đám thấp giọng, lén lén lút lút bu vào nhân vật chính hỏi: "Tùng ca, Bành Minh Hồng có kêu anh đi cạo đầu hay không?"

"À, không có." Giọng điệu của Giản Tùng Ý vẫn vẫn lười biếng như thường, chỉ là âm điệu hơi cao hơn, "Thầy Bành không phải là người cổ hủ, thầy khích lệ chúng tôi, nói rằng chúng tôi chỉ cần đạt vào top Ba của thành phố là có thể quang minh chính đại hẹn hò."

Nói xong cùng lên xe với Bách Hoài.

Mà Bành Minh Hồng đang phẫn nộ rời khỏi hiện trường, nghe xong câu nói gợi đòn kia thì tức đến run người.

Làm sao tôi lại phải chịu đựng một thằng giặc con như thế này! Tôi già rồi, sống mấy chục năm nữa thôi, để tôi yên chút được không!

Bóng lưng mập mạp, bỗng dưng nhìn qua lại mang một cảm giác yếu ớt đau thương.

Mọi người quay đầu nhìn, tưởng chừng Bành Minh Hồng sẽ xồ ra nhưng ông chẳng hề lên tiếng, lặng lẽ rời đi.

Ngay lập tức ân oán gì đó đều bị vứt ra sau lưng, một làn sóng yêu bạn mến bè lan tỏa khắp muôn nơi.

Giản Tùng Ý! Ôi! Người anh hùng dân tộc!

Bắt đầu điên cuồng gọi tên Giản Tùng Ý trên Tieba.

Tất cả nghi ngờ lẫn cãi vã lung tung đều như đá chìm đáy biển, không còn một chút tung tích, chỉ còn lại đoàn kết thống nhất, chung sức đồng lòng: "Tùng ca, Bách gia, hai anh gánh vác toàn bộ hi vọng của nhân loại! Love you 3000!"

Ui trời, giờ ai rảnh quan tâm Giản Tùng Ý là Omega hay Alpha nữa, dù gì thì Giản Tùng Ý vẫn là Giản Tùng Ý thôi. Mười điểm gợi đòn, nhưng cũng mười điểm vĩ đại Giản Tùng Ý!

Mà hai người đang gánh vác hi vọng của toàn nhân loại kia lại không hề có một chút ý thức dân tộc nào, mê mẩn đắm chìm trong tình yêu.

Vừa đến nhà, hai người mượn danh "ôn tập" mà vào phòng khóa cửa, hú hí trên giường.

Giản Tùng Ý quen đường quen nẻo mà cưỡi trên nguời Bách Hoài: "Anh mang theo cái điện thoại ghẻ kia của em từ lúc nào đấy?"

"Sau khi em công khai thì tôi vẫn luôn mang theo bên người, đề phòng bị tịch thu di động, phiền phức."

"Sao bạn trai của em thông minh vậy?"

"Nếu không, làm sao làm bạn trai em được."

"Vậy bạn trai em cuối kì này có thể đứng thứ hai toàn thành phố được không?"

"Vì sao không phải là đứng đầu toàn thành phố?"

"Lần trước đã nói rồi mà. Em để cho anh cắn một cái, anh đưa vị trí đứng đầu cuối kì cho em. Rồi bây giờ anh lật lọng đúng không?!”

Giản Tùng Ý lòng nhỏ bằng đầu mũi kim, cậu cũng không phải thật sự muốn Bách Hoài cho mình. Chỉ là cậu cảm thấy mình tự dưng cho Bách Hoài cắn chùa một cái, mệt mỏi vậy thế nên tất phải đòi lại, nhà phải có nóc chứ.

"Em biết ngay là lúc đó anh lừa em mà! Đồ lừa gạt này!"

Thì ra nhóc con nào đó vẫn còn nhớ chuyện này.

Bách Hoài ôm Giản Tùng Ý vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Không lừa em, nói cho em tức là cho em, tôi giữ lời hứa mà."

Không đợi Giản Tùng Ý tiếp tục chất vấn, anh luồn tay vào vạt áo của cậu: "Anh không thích Alpha khác ngửi thấy pheromone của em."

Giản Tùng Ý lúc này mới nhớ lại ban nãy mình còn chưa dỗ Bách Hoài xong, sự chú ý nháy mắt bị rời đi: "Sau này em không để người khác ngửi thấy nữa, chỉ để anh ngửi thôi."

Bách Hoài nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, Giản Tiểu Tùng ngang ngược vậy mà trước mặt mình lại cứ ngoan ngoan ngốc ngốc, hở một tí là bị lừa mất.

Anh hơi cong khóe môi, thấp giọng nói: "Cho anh cắn một cái thì không ghen nữa."

"Thế nhưng em không có phát tình."

"Vậy cắn theo cách khác."

"Cách gì… A… Bách Hoài, con mẹ nó, anh… A…"

"Ngoan, cắn một cái đi, anh cho em đứng đầu thành phố."

chương này khá ngắn, có 3k6 ´꒳'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play