Giản Tùng Ý thở phì phò đi về chỗ ngồi, vỗ một phát lên bàn Bách Hoài, hận không thể cướp lấy bài thi 300 điểm kia mà xé thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
"Sao anh bảo vị trí đứng đầu cuối kì cho em hả?!"
Giọng điệu này còn hung hăng hơn lần bị cướp vị trí đứng đầu học kì vừa rồi.
Chỉ có điều Bách Hoài nhận ra, lần đầu tiên nhận kết quả là Giản Tùng Ý bực bội thật, thế nhưng lần này nhận kết quả, Giản Tùng Ý chỉ đơn giản là xù lông mà thôi.
Dù sao người như Giản Tùng Ý tuyệt đối không có khả năng cầu xin người khác nhường cho mình, cho nên bây giờ chỉ là một bé sóc nhỏ đang cộc cằn làm nũng, cáu giận nên phải vuốt lông dỗ dành mỗi ngày.
Thậm chí Bách Hoài còn nhìn thấy chiếc đuôi to xù của bạn trai nhỏ ở đằng sau, lông mềm dựng lên, nhìn cưng cưng, cực kì đáng yêu.
Đáng yêu đến nỗi anh phải quay đầu, nhìn Giản Tùng Ý rồi cười khẽ một tiếng: "Có gì không đúng sao, tôi là người đứng đầu, cho em."
Rồi anh bỏ tay vào túi áo của bạn trai nhỏ, "Em nhìn đi, đang ở trong túi áo em này."
"…"
Ba giây sau, mặt mũi Giản Tùng Ý đỏ bừng lên, giọng điệu hung hăng, "Anh là đồ khốn nạn! Dám chơi chữ với em sao?! Mẹ nó, em có nói cần cái đứng nhất này đâu!"
Bách Hoài vẫn híp mắt cười như cũ, chậm rãi hỏi thăm: "Vậy em không cần người đứng đầu là tôi nữa đúng không?"
Tuy rằng Giản Tùng Ý là cái đồ xanh vỏ đỏ ruột, thế nhưng trong lòng cậu đã được cài đặt một điểm giới hạn, dù có tức giận đến mấy cũng vĩnh viễn không nói mấy lời chia tay chia chân.
Cho nên lúc Bách Hoài hỏi vấn đề này lại khiến cậu cứng họng, ngắc ngứ cả buổi cũng chỉ có thể phun ra được một câu: "Không cần cái rắm! Anh tránh ra đi! Em muốn đi ngủ!"
Nói xong cậu hất Bách Hoài ra, đặt mông ngồi lên ghế, vùi đầu đi ngủ.
Bách Hoài nhéo nhéo cái tai đang đỏ bừng lên của cậu, cười rộ: "Nếu em cần thì tôi đã giữ lời hứa rồi đấy."
"Cút đi cho nước nó trong!"
"Vậy tôi cút thật nhé?"
"Quay lại cho ông đây mau!"
"Quay lại rồi."
…
Quần chúng ăn dưa vốn nghĩ mình có thể xem được một màn livestream nảy lửa đột nhiên thấy dưa không thơm ngon nữa.
Miếng dưa này sặc mùi cơm chó, cơm chó ở khắp mọi nơi!
Cả nhà ghét cực mạnh, phỉ nhổ cực mạnh cảnh đứng đầu và đứng nhì ngoài mặt thì ngươi chết ta sống, nhưng thực tế bên trong là điên cuồng thồn cơm chó vào họng thiên hạ!
Ai nói người kia lạnh lùng? Mặt than? Ít nói? Cấm dục?
Ai nói?!
Mẹ nó đây mới đúng là tên cặn bã chết tiệt!
Chỉ có điều cũng may, Tùng ca của bọn họ vẫn còn thể diện, cả ngày không để ý đến tra nam thối kia, kiểu chiến tranh lạnh sặc mùi liếc mắt đưa tình này tốt xấu gì cũng khiến cẩu dân có chút cân bằng tâm lí.
Mà ban đầu Giản Tùng Ý chỉ giận Bách Hoài làm một con cẩu tâm cơ, sau lại đơn giản cảm thấy người này lại có thể bày trò ở trước mặt nhiều người để dỗ mình, xấu hổ muốn chết.
Quá tổn hại hình tượng trùm trường uy nghiêm của mình!
Cho nên để giữ gìn tượng đài uy nghiêm này, Giản Tùng Ý cũng trụ được đến lúc tan học mà không nói với Bách Hoài một câu nào.
Dù cho Bách Hoài dỗ cậu như thế nào, đùa cậu như thế nào, cậu đều ngậm tăm, mặt lạnh, giống như không muốn đình chiến cuộc chiến tranh lạnh theo kiểu liếc mắt đưa tình này.
Vì thế nên anh cũng không trêu cậu nữa mà chỉ cẩn thận giúp cậu rót nước ấm, ghi bài, đắp chăn, cực kì chu đáo dịu dàng.
Quần chúng giương mắt lên nhìn, quả nhiên Tùng ca có ăn có học có địa vị gia đình, nhìn thái độ biết nhận sai kia của Bách gia mà xem, thành khẩn biết bao nhiêu, nhún nhường biết bao nhiêu.
Không hổ danh là Tùng ca, chỉ có Tùng ca mới có thể thu phục được một Alpha cao cấp vào tay, bây giờ xem người ta ngoan ngoãn thế kia thì chắc là trình của Tùng ca khủng lắm đây! Đây đúng là thuật ngự phu trong truyền thuyết! Lấy lại kiêu ngạo cho Omega!
*ngự phu: chế ngự chồng
Nhưng cẩu dân lại không biết rằng vị Omega kiêu ngạo của bọn họ lại được vị Alpha bị ngoan ngoãn thu phục nào đó khiêng về nhà.
Vừa xuống xe, hai tay Bách Hoài đã túm chặt lấy con sóc nhỏ nhà mình, khiêng vào cửa lớn nhà họ Bách. Cái mặt thối của Giản Tùng Ý cứng ngắc, phản kháng mấy cái thì phát hiện ra tất cả đều vô ích, im lặng chịu trận.
Không chỉ không giãy dụa, lúc cửa phòng đóng lại, trong lòng cậu còn xuất hiện chút chờ mong.
Suy cho cùng, thủ đoạn nam học sinh trung học thuần khiết dỗ sugar daddy của mình cũng chỉ có "vậy" mà thôi.
Cậu muốn xem thử biểu hiện của Bách Hoài hôm nay trước đã, sau đó mới quyết định xem có nên miễn cưỡng tha thứ cho anh hay không.
Một viễn cảnh rất xinh đẹp tuyệt vời được vẽ ra trong đầu Giản Tùng Ý.
Rồi một giây sau, cậu đã bị Bách Hoài túm cổ xách tới trước bàn học, trong tay bị nhét một cây bút.
Giản Tùng Ý:?
Kịch bản đi không đúng hướng rồi!
Giản Tiểu Tùng nghĩ rằng kì nghỉ đông này có thể đặt dấu chấm hết cho sugar daddy đã phải cấm dục gần một tháng, mơ mộng đến là hay ho.
Bách Hoài mặc kệ phản ứng ngơ ngác của cậu, rút ra một quyển vở, mở ra bài thi buổi sáng, nghiêm túc nói, "Viết lại các bước em đã làm thiếu trong bài thi năm mươi lần, viết đến khi nhớ kĩ mới thôi."
“???!!!”
Giản Tùng Ý tưởng mình đã quên mất cục tức, nháy mắt máu nóng dồn lên não, đứng phắt dậy, đẩy ngã Bách Hoài rồi đè anh ở trên giường, cưỡi lên, đấm bồm bộp vào ngực anh, "Bách Hoài, anh muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng đi! Em không có so đo với cẩu tâm cơ nhà anh, mẹ nó, anh dám bày cái trò chép phạt ư?! Anh có ý gì?! Ghét em rồi đúng không?!"
Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận rồi!
Anh không phải thật sự muốn phạt cậu mà chỉ muốn trêu bạn trai nhỏ nhà mình. Nhìn cái đuôi sóc nhỏ kia lại xù bung ra, Bách Hoài bật cười, "Mở miệng rồi sao?"
Đồ ngốc im lặng, không tiếng động tiếp tục sử dụng bạo lực.
Bách Hoài bắt lấy cổ tay Giản Tùng Ý, "Em giải thích xem, từ lúc nào mà tôi biến thành cẩu tâm cơ thế?"
"Lúc anh nói vị trí đứng đầu cho em, cuối cùng hóa ra là gài bẫy em!"
Anh thản nhiên, "Tôi gài bẫy em lúc nào? Em nghĩ lại đi, nếu hôm đó em viết đủ bước, vị trí đứng đầu không phải giờ đã là của em hay sao?"
Ngừng một chút, anh nói thêm, "Chỉ có điều do em không chịu viết đủ bước, vị trí thứ nhất tuy không còn trong tay em nhưng bây giờ vẫn là của em. Vậy thì xem ra tôi đúng là một người biết giữ lời hứa mà."
Giản Tùng Ý từ bé đến lớn chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ như thế này, muốn đánh anh nhưng tay bị khóa lại, chỉ có thể lộn xộn cựa quậy trê người anh, ý đồ muốn dùng bốn lạng địch ngàn cân, "Giữ lời cái rắm! Đồ rác rưởi! Anh còn nói là yêu em ư? Yêu em mà suốt ngày muốn bẫy em? Yêu em mà dám đạt max điểm bài Lí? Anh nói đi, có phải anh chỉ yêu học tập chứ không hề yêu em, anh quen em là chỉ vì muốn học chùa môn Lí chứ gì?!"
Nhìn người yêu mình thở hồng hộc, Bách Hoài thấy đúng là một cảnh đẹp đến tâm ý viên mãn. Anh nhẹ nhàng xoay người, đè cậu xuống phía dưới, cắn nhẹ lên vành tai hồng hồng rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy, vì thích em nên mới cố gắng học tập."
Giản Tùng Ý cảm thấy đất trời xoay chuyển, nhận ra vị trí này của mình không đúng. Đi thi bị đè thì thôi đi, đã vậy về nhà lại còn bị đè thêm nữa, cậu lại bắt đầu nhăn nhó: "Anh yêu em thì không nên thắng em chứ? Nhìn em tức giận thì anh vui lắm chứ gì!"
Bách Hoài thơm nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng và vành tai của bạn trai nhỏ, dịu dàng giải thích: "Không phải muốn thắng em, con người tôi có đôi khi tự cho mình đúng cho nên mới cảm thấy mình nên hơn em một chút mới được, vậy mới có thể cho em được những điều tốt đẹp."
Cậu bị hôn đến mềm người, nhỏ giọng lí nhí: "Em không cần anh cho em cái gì cả…"
"Thế nhưng tôi phải cho. Từ nhỏ em đã không thiếu cái gì, nếu tôi muốn ba mẹ em yên tâm giao em cho tôi, chắc chắn tôi còn phải cố gắng thêm nữa, nếu không làm sao có thể cho em được những điều tốt nhất?"
Giản Tiểu Tùng lại mềm lòng, đẩy Bách Hoài ra, nằm bất động.
Bách Hoài vừa dịu giọng dỗ bạn trai, bàn tay bắt đầu lướt xuống: "Hơn nữa chỉ cần tôi có, cái gì cũng sẽ cho em. Tất cả đều là của em cho nên tôi chẳng giành làm gì, em đừng giận tôi nữa, được không?"
"Em không tức giận… Em không tức giận, anh đừng có cử động nữa!"
"Nếu bất động thì làm sao chứng minh cho em rằng vị trí đứng đầu là của em? Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều là của em?”
"Bách Hoài, anh đừng có mà mặt dày! Đừng có mà tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật!"
"Trong nhà không có ai."
“…”
"Bắt đầu nghỉ đông rồi, ngày mai cũng không cần dậy sớm."
"…"
Giản Tùng Ý vùi đầu vào cổ anh, thầm thì, "Em đây phải ở phía trên."
Trong cuống họng của Bách Hoài bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Được, em quang minh chính đại ở trên tôi."
Tuyết mịn bay lả tả rồi đặt mình xuống đóa hoa, hoa hồng ở trên mặt tuyết lắc nhẹ chiếc eo, thiếu chút nữa bị thế công của bão tuyết làm cho tan nát. Cuối cùng bông hoa cũng chịu không nổi nữa, mềm mại nằm trên mặt tuyết, trên cánh hoa đọng lại những giọt nước, dần rơi tí tách xuống mặt tuyết.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở gấp trong gió tuyết.
Sau trận tuyết dài cuồng nhiệt, thời không cuối cùng cũng yên ắng trở lại.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần bao phủ.
Hoa hồng mềm thành một vũng nước, sau khi được hầu hạ tắm rửa, thay đổi áo quần, bọc chăn kín lại rồi đặt yên trên giường. Còn nam học sinh thanh thuần nào đó thì ôm khăn trải giường, vỏ chăn các thứ đi xuống dưới lầu để giặt.
Đã một tháng rồi Giản Tùng Ý mới được hưởng thụ đãi ngộ sugar daddy của mình, cậu cảm thấy cả người thư thái, thoải mái không chê chỗ nào được.
Không uổng ngày nào cậu cũng cà phê bánh ngọt áo khoác giày chơi bóng các thứ các kiểu tặng cho sugar baby của mình, để hôm nay trên dưới đều được kĩ thuật hàng đầu phục vụ.
Vui vẻ xong rồi, Giản Tùng Ý cảm thấy mệt mệt, hơn nữa gần đây lại ngủ ít, thời tiết lại lạnh dần cho nên chui vào trong chăn là đã mệt rã rời, lơ mơ ngủ.
Nhưng trên tủ đầu giường, di động của Bách Hoài vẫn không ngừng "Ting ting ting ting" không hồi kết.
Kêu đến nỗi Giản Tùng Ý phát bực, định với tay tắt nguồn điện thoại.
Lúc cậu lấy điện thoại qua, không ngờ lại thấy được tin nhắn trên màn hình.
Viên Kem Nhỏ: 【Người chị em! Tôi rất tức giận! Lại là Bách Hoài, hắn ta lại dám chiếm hạng nhất của con tôi! Tôi điên rồi, tôi điên lắm rồi!!!】
?
Giản Tùng Ý ngơ ngác, kiểm tra lại lần nữa, đây đúng là điện thoại của Bách Hoài cho nên cậu càng sửng sốt.
Chị em?
Chị em cái gì?
Chẳng lẽ Bách Hoài lại có sở thích lén lút sau lưng mình đi làm Omega á?!
Hơn nữa Viên Kem Nhỏ này có bị làm sao không? Gửi tin nhắn cho Bách Hoài để mắng Bách Hoài, não có lag không đấy?!
Trong đây nhất định có ẩn tình gì đó.
Giản Tùng Ý chưa kịp suy nghĩ, tin nhắn mới lại tới nữa.
Viên Kem Nhỏ: 【Tùng ca đã vượt qua kỳ thi hai lần trong học kỳ này, và tất nhiên cả hai lần đều bị tên Bách Hoài chết tiệt kia hạ bệ, vì vậy chắc cậu ấy đã rất tức giận! Tình yêu cún con của Bách Hoài với Tùng ca của chúng ta chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy! Đó thực sự là trở ngại lớn nhất trong sự nghiệp của fandom chúng ta!】
Giản Tùng Ý cảm giác mình đang thức trong cơn mơ, thì ra Bách Hoài theo đuổi mình thật sự là vì việc này sao?!
Không đợi cậu bừng tỉnh cơn mơ, tin nhắn mới lại tới nữa.
Viên Kem Nhỏ: 【Quên đi, không nói chuyện này nữa, chị, chị có thể cho em thông tin liên lạc của cửa hàng hoa đã đặt hoa hồng cho liên hoan nghệ thuật lần trước không? Em ngửi thấy mùi pheromone hoa hồng của Tùng ca ngày hôm đó, vì vậy câu lạc bộ hỗ trợ muốn đặt mua một loạt những bó hoa hồng tương tự và tặng cho Tùng ca như một lời động viên, em hy vọng cậu ấy sẽ giành lại vị trí đầu trong lớp!】
Buổi biểu diễn? Hoa hồng? Fanclub?
…
???
!!!
B. S.?!
Vậy lần đó Bách Hoài giả vờ ghen với B.S, rồi dụ dỗ mình tự chủ động dâng lên tận miệng anh, thế mà mình cũng ngu ngốc mắc bẫy cho được.
Thì ra hai người chính là một.
Giản Tùng Ý tỉnh ngủ rồi.
Lý ngư đả đĩnh*, bắt đầu tìm dao.
*cá chép bật khỏi nước: ý chỉ ngay lập tức bật dậy
Dao còn chưa tìm được, điện thoại đã "Ting ting."
Cúi đầu nhìn.
Lại đổi người.
Dì: Tiểu Hoài, dì mới chuyển 200.000 nhân dân tệ vào thẻ của con, Tết Nguyên đán sắp đến, con có thể mua quà cho Tiểu Ý và mua cho thằng bé một số món ăn ngon.
Dì: Gần đây con có chuyện gì không? Giáng sinh năm ngoái con định đi Bắc Thành, không phải dì đã chuyển 8 vạn cho con sao? Tại sao dì lại nghe dì Đường bảo rằng quần áo đôi của hai đứa là do Tiểu Ý mua?
Dì: Hết tiền thì xin dì. Con trai khi yêu nên rộng lượng hơn, sẵn sàng chi tiền, Tiểu Ý từ nhỏ đã được nuôi dạy rất tinh tế, con không được trêu chọc thằng bé.
…
Giản Tùng Ý: Nam học sinh cấp Ba trong sáng mà tôi nuôi thật ra còn giàu hơn tôi tưởng?! Vậy ra, bấy lâu nay tôi toàn tấu hài thôi sao?!
Được lắm, Bách Hoài, trúc mã mà tôi cho là siêu ngọt lại có thể lừa tình lừa tiền tôi sao?!
Giản Tiểu Tùng tức đến nỗi đuôi cũng bắt đầu bung ra thành sóc chín đuôi.
Nhưng không đợi cậu lấy hơi, di động lại mất nhân tính "Ting ting."
Cậu giận sôi máu, cúi đầu nhìn màn hình, quả nhiên không có chuyện gì tốt.
Lần này là một người khác.
Lục Kỳ Phong: Bách gia, món quà sinh nhật tôi đã tặng cho anh trước đó, anh có thể sử dụng nó ngay bây giờ không? Chuyện tôi giúp anh lừa Tùng ca thì sao? 20.000 nhân dân tệ sẽ là phí người mai mối của tôi nhé ^^
…
:)
Giản Tùng Ý tìm được dao rồi.
Sóc nhỏ nào đó cảm thấy di động Bách Hoài đúng là một bảo bối.
Bên trong chôn giấu mười ngàn lí do chính đáng để mưu sát chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT