- Tôi, Giản Tùng Ý là omega, hiểu chưa?

Không hiểu lắm.

Dương Nhạc ngượng ngùng cười hai tiếng: "Tùng ca, có phải anh đang trêu đùa em đấy không?"

Từ Gia Hành "ha ha" tiếp sức: "Tùng ca, anh hài hước quá trời luôn đó."

"Ha ha ha ha ha ha ha..."

Trong phòng học vang lên tiếng cười tự lừa mình dối người không dứt.

Giản Tùng Ý vô tình dập tắt: "Tôi không đùa."

Tiếng cười ngừng lại.

"Tôi thật sự là Omega."

Mọi người ngơ ngác.

Chu Lạc ngồi phịch trong lòng Lục Kỳ Phong, Du Tử Quốc đang sơ cứu bằng cách ấn huyệt nhân trung. Vừa mới tỉnh lại, giây đầu tiên đã nghe được chữ 'Omega', ngay lập tức điên cuồng hét lớn: "Là ai?! Ai là Omega?! Lớp Một không được có Omega! Tôi không cho phép!"

Lục Kỳ Phong đau lòng vỗ cái đầu bé nhỏ của người yêu: "Tùng ca của em."

"Khônggggggggg!!!" Chu Lạc phát ra tiếng hét kiểu Mã Cảnh Đào, "Tùng ca, anh nói cho em biết đi, đây không phải là sự thật! Anh không phải là Omega! Anh không phải!"

Giản Tùng Ý tuy không đành lòng nhưng cũng phải thẳng thừng một đao chặt đứt tương tư: "Thật."

Bách Hoài bình tĩnh bổ thêm một đao, "Đúng là như vậy."

"..."

Lặng ngắt như tờ.

Hỏa táng tại chỗ.

Nếu như Giản Tùng Ý nói câu này, cả đám có thể không tin được. Thế nhưng một khi Bách Hoài góp khuôn trên bình tĩnh của mình vào, nói ra câu này, thì mọi người biết, đây không thể nào không phải là sự thật được.

Tùng ca của bọn họ, bằng hữu A xịn nhất hệ mặt trời của bọn họ, là Omega.

Chu Lạc đôi mắt thất thần, thiếu chút nữa ngất xỉu part 2.

Giản Tùng Ý nhướng mày: "Đau à?"

"Chết đi sống lại!"

Bi phẫn là lí do Chu Lạc còn trụ lại tới bây giờ, "Đau ở trong tim đây này! Không thể tin được! Tùng ca, anh là A đỉnh của chóp trong cái trường này! Làm sao anh có thể là Omega được! Anh nhét cơm chó với Bách gia em còn miễn cưỡng tha thứ! Cuối cùng anh lại là Omega sao?! Em xem anh như là crush mà anh lại lén làm tình địch sau lưng em sao?! Sự phản bội sâu sắc này khiến lòng em đau nhói!"

"Tôi không làm tình địch của cậu."

Hiếm khi Giản Tùng Ý mới dỗ người ta, "Nếu tôi không phải là Omega thì Bách Hoài cũng không thể thích cậu được."

Chu Lạc lại muốn xỉu ngang tại chỗ nữa.

Lục Kỳ Phong trừng mắt nhìn bạn mình, Giản Tùng Ý hiểu ý, bổ sung thêm: "Hơn nữa tôi không thèm Lục Kỳ Phong, không tranh với cậu."

"Có lẽ nào anh còn giành Lục Kỳ Phong của em được?! Rõ ràng kịch bản ban đầu là giữa bạch mã hoàng tử và kị sĩ áo đen, từ hai chọn một mà vì sao lên cấp Ba, bạch mã hoàng tử của em biến thành bạch mã tỉ muội, sau đó còn muốn cướp kị sĩ áo đen của em nữa! Hu hu hu hu, Alpha của em, Alpha xịn nhất thế giới của em giờ không còn nữa, em không còn tha thiết làm bé O ngọt nhất nữa..."

Lục Kỳ Phong khiêng Chu Lạc gào thét đến thở không ra hơi đi ra bên ngoài, lúc khiêng tới cửa, Chu Lạc mới ngừng lại, dựa vào trên vai Lục Kỳ Phong rồi nhìn Giản Tùng Ý một cách tội nghiệp, hổn hển lời cuối: "Chỉ có điều Tùng ca à, cho dù anh là Omega thì anh vẫn là Omega hoàn mĩ nhất trong lòng em, anh mãi mãi là nam thần ngự trị trái tim này. Dù cho có không làm được người yêu thì chúng ta vẫn có thể làm chị em, ngày sau em sẽ giới thiệu cho anh đồ ngon hơn Bách Hoài với thuốc kháng loại xịn..."

Lục Kỳ Phong thật sự chịu không nổi nữa, khiêng đồ háo sắc nhà mình đi mất.

Bầu không khí yên tĩnh dần bao trùm trở lại.

Ba giây sau, truyền đến một tiếng phẫn nộ ầm ĩ: "Tùng ca! Anh lén lút đi Thái sau lưng chúng em đúng không?!"

Giản Tùng Ý: "..."

Mẹ nó, thật muốn bổ não đồ ngốc Từ ra xem thử bên trong là giống bã đậu cao cấp nào trên thế giới.

Không đợi Giản nào đó đánh ngất, Du Tử Quốc đứng hình cả tiết vẫn không nhúc nhích đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, vừa khóc vừa cười: "Ông trời có mắt a! Tôi là người hạnh phúc nhất thế giới này! Tôi đã nói là chỉ có đúng thôi! Ha ha ha ha ha! Tùng ca là một Omega! Năm đó tôi không có xem nhầm! Tôi không có làm nhục sư môn của mình! Tôi vẫn còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông!"

Giản Tùng Ý: "..."

Quả nhiên trong Nam Ngoại ngoại trừ Bách Hoài và mình thì không ai bình thường cả.

Bị hai cái loa làng Từ Gia Hành và Du Tử Quốc gào thét, lớp Một hoàng hồn sau cú sốc dã man này, hỏi loạn lên.

"Tùng ca, anh thật sự là Omega ư?"

"Mẹ nó, Omega nhà ai có thể một quyền đấm bay một Alpha? Nếu anh là Omega thì bọn tôi sống thế nào được!"

"Tùng ca, anh khiến ảo tưởng tốt đẹp về Omega mềm mềm thơm thơm của em tan vỡ rồi! Hu hu hu, Omega không thể nào giống như anh được! Omega vừa mềm vừa xinh! Hu hu hu, tan nát, thôi rồi, về sau em đây nào dám nhìn thẳng Omega nữa."

"Bây giờ Omega đều là như vậy sao? Trời muốn diệt Alpha rồi!"

"Tùng ca, anh không thể nào là Omega được! Tuyệt đối không có khả năng đó đâu!"

"Tùng ca! Em biết rồi! Chúng ta đều đang ở trong một quyển sách! Người nào đó trong sách xuyên nhầm vào anh! Anh xuyên lộn server rồi! Anh không phải Tùng ca của chúng em! Thế cho nên linh hồn anh biến thành một Omega còn cơ thể của anh là một Alpha!"

...

Lớp Một như ong vỡ tổ.

Giản Tùng Ý đau đầu: "Mấy người đang có thành kiến đấy à."

"Đó là sự thật! Anh quy chiếu anh vào quy luật tự nhiên xem thử có giao nhau ở điểm nào không. Thế mà anh còn nói chúng em được à?!"

Mọi người phẫn uất không chịu nổi, không ít người đau ở trong tim cho nên cũng chẳng buồn phản bác Giản Tùng Ý thêm nữa.

Giản Tùng Ý bị gào thét đến nhức đầu, không có tâm trạng học hành.

Cúi đầu, cậu thấy Tieba đã sớm thành chiến trường khói lửa còn hơn trong lớp.

Như thế này 【Hahahaha, có một tên ngốc ở đây giả làm Giản Tùng Ý, cậu ta không sợ bị nện chết sao? Giản Tùng Ý là một omega? Làm thế nào có thể được? Omega chiến đấu lợi hại như vậy sao? Omega đã giành chức vô địch cuộc đua đường dài 3.000 mét chưa? Một omega có thể cao đến 1,8 mét? 】

Vân vân vân vân, đại loại là như thế.

Tự dưng bị người lạ mắng mình giả mạo bản thân mình, Giản Tùng Ý thấy cũng thú vị.

Cậu thuận tay trả lời một câu.

- Là định kiến ​​của thế giới đã khiến cậu tự coi thường mình, khiến cậu không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một omega hoàn hảo như Giản Tùng Ý tôi đây, không phải lỗi của cậu, là lỗi của tôi, điều đó thật ngu ngốc.

Lớp Một mới vừa rồi còn nghi ngờ Giản Tùng Ý bị nặc danh thì bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa.

Cái giọng điệu này, chắc chắn là Giản Tùng Ý.

Ngoại trừ cậu ra thì hiếm có người lại có khả năng giả bộ gợi đòn đến mức lưu loát sinh động như này.

Trong lớp lại im lặng.

Lặng được năm phút đồng hồ, bọn họ bắt đầu miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.

Rồi cả đám cảm thấy tin tức hãi hùng đáng sợ như vậy không thể chỉ biết với nhau thôi. Miễn là bạn đau khổ, chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người sẽ gieo rắc khủng hoảng lên toàn thế giới.

Vì thế cả đám đều dùng acc chính rep lại.

【Dương Nhạc lớp Một cấp Ba xác nhận người kia là Giản Tùng Ý thật.】

【Từ Gia Hành lớp Một cấp Ba, xác nhận người kia là Giản Tùng Ý thật.】

【Lục Nhân Cổ (陆仁贾) lớp Một cấp Ba, xác nhận người kia là Giản Tùng Ý thật.】

...

Vì vậy nên trên thế giới lại xuất hiện thêm một đám người quay cuồng trong cơn mê.

Giản Tùng Ý lướt Tieba trong chốc lát, cảm thấy từ trên xuống dưới của Nam Ngoại, kẻ nào đầu óc cũng có vấn đề.

Cậu lười biếng ngáp một cái, ghé vào trên mặt bàn rồi nhìn Bách Hoài, "Em muốn ngủ."

"Ừ."

Bách Hoài lấy nút bịt tai ra, đeo vào cho cậu rồi lại lấy chăn mỏng, đắp lên cho cậu, "Ngủ đi, xong giờ tự học buổi tối sẽ gọi em dậy."

"Ừm."

Nam Ngoại tối nay hứa hẹn một màn dậy sóng hồi hộp đến từng chi tiết, chắc chắn không thể nào nhẹ nhàng tình cảm như này được.

Chỉ có góc phòng học lớp Một, năm tháng thanh xuân yên lặng trôi qua.

Một người đang ngủ say sưa, một người làm đề, đôi lúc còn rỗi tay chỉnh chăn mỏng cho người nằm bên cạnh.

Nhưng mà trên thế giới này làm gì có năm tháng yên tĩnh, chỉ là sóng gió chưa kéo tới mà thôi.

Bách Hoài làm đề, điện thoại trong hộc bàn cứ chớp lóe chớp tắt không ngừng.

Anh đành phải lấy di động ra.

Là Lâm Viên Viên.

Viên Kem Nhỏ: 【Ahhhh!!! chị em gái!!! Tôi sắp chết rồi!!! Người ta nói rằng con của tôi là một đứa nhỏ omega! Rốt cuộc là thật hay giả!】

Bách Hoài nhìn đứa nhỏ omega đang ngủ bên cạnh và trả lời: 【Là sự thật.】

Viên Kem Nhỏ: 【Ahhhhhh!!! Cậu đã nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi! Hừ, tên khốn Bạch Hoài kia nhất định đã phát hiện ra từ lâu, cho nên hắn mới bám lấy Tùng ca! Ahhh! Đúng là thú đội lốt người mà! 】

Bạch Hoài:...

Anh không thể nào phản bác lời của Lâm Viên Viên được.

Bởi tất cả đều là sự thật.

Viên Kem Nhỏ: 【Quên đi, bởi vì Tùng ca thích hắn ấy, chúng ta tạm thời đừng mắng hắn. Nhưng bây giờ không phải là lúc để đấu tranh nội bộ, bây giờ là lúc để đoàn kết với thế giới bên ngoài và đóng cửa trị những kẻ ngu ngốc kia! Tôi thực sự ngưỡng mộ nhóm người khuyết tật ngôn ngữ kia, khi họ nghĩ rằng Tùng ca là A, họ nói anh ấy bắt nạt người khác bằng vũ lực, tôi sẽ sỉ nhục họ! Chị gái ơi, chị phải chiến đấu cùng em!】

bs: 【Làm gì? 】

Viên Kem Nhỏ:【Cùng nguyền rủa chúng! 】

Viên Kem Nhỏ: 【Quên đi, bạn không biết chửi thề, tôi sẽ gửi cho bạn những câu chửi thề của các cô gái theo đuổi ngôi sao, bạn chỉ cần sao chép và dán vào thôi.】

Bách Hoài liếc nhìn các trích dẫn được gửi đến, và một lần nữa thở dài trước sự sâu sắc của ngôn ngữ Trung Quốc.

Ban đầu anh tham gia vào fanclub là để thâm nhập nội tình quân địch, bóp chết nhóm crush thầm Giản Tùng Ý từ trong trứng nước. Sau đó anh lại phát hiện những Omega ở đây dần biến Giản Tùng Ý từ crush thành con cưng, cuối cùng chẳng hiểu sao lại thành "chị em" rồi. Nhất là Lâm Viên Viên, cô em gái mưa này thành tâm sùng bái Giản Tùng Ý đồng thời là chiến sĩ đi đầu một lòng bảo vệ cậu trên mọi mặt trận.

Cho nên Bách Hoài nhất thời khó từ chối được, chỉ có thể mở Tieba lên.

Một bãi chiến trường đồ sộ.

【Giản Tùng Ý thật sự là Omega á?! Tam quan tôi vỡ vụ rồi! Hu hu hu! #mất_niềm_tin_vào_nhân_sinh】

【Mối tình đầu của tôi chết rồi! Bây giờ nhìn cái kẹp giấy trên tay tôi, tôi có cảm giác mình giống với nó quá!】

【Tim tôi cháy như một cây nhang muỗi】

【Nếu Giản Tùng Ý làm Omega, tôi tình nguyện làm 1 mà ×meme nước mắt lưng tròng】

【Tôi là một trong ba nữ A hiếm hoi ở Nam Ngoại! Có hi vọng không vậy mọi người ơi?】

【Người ta có Bách Hoài rồi mấy bà ơi】

【Gì vậy, mấy người háo sắc vừa phải thôi chứ. Trùm trường Nam Ngoại là một Omega, tin này lan truyền ra ngoài thì mặt mũi Nam Ngoại ra chuồng gà ở đấy.】

【Ngộ nghĩnh nhỉ, lạ lùng ghê, tôi cười chết mất, ai đó trước kia ngày nào cũng tự xưng là A xịn nhất của Nam Ngoại thì đùng một cái biến thành Omega.】

【Năm nào cũng có người xấu, nhưng năm nay người xấu lại nhiều không xuể. Cho dù Giản Tùng Ý là Omega cũng không ảnh hưởng gì đến sự xuất sắc của cậu ấy. Mấy người nói cậu ấy đáng chê cười thế nhưng thành tích thể dục, thành tích học tập của cậu ấy thì mấy người đã vượt qua được lần nào chưa? Thứ rác rưởi! Người tổn thương lại muốn đi tổn thương người khác ư? Tối nay tôi sẽ đưa cho cậu năm mươi sáu trái pháo thăng thiên để cậu nổ mạnh trên trời luôn đi, cháy cho sáng vào để tôi bày tỏ tình yêu nước!】

【Sao Giản Tùng Ý có thể là Omega được? Ở đâu ra Omega như thế vậy? Chúng tôi có mù đâu trời.】

【Không phải là chướng ngại nhận thức giới tính đâu dúng không? Đi quen Alpha là tôi đã thấy quái lắm rồi đấy.】

【Cũng có thể là do muốn trốn tránh trách nhiệm cho nên giả làm Omega đấy!】

【Trốn trách nhiệm cái rắm ấy! Thế có bao giờ Giản Tùng Ý gây khó dễ cho Omega bao giờ chưa? Lần đó không phải là đánh người đáng đánh sao?! Hai bàn tay mày đã đếm hết được số Omega mà anh ấy giúp chưa? Lúc đấy tao bị Alpha rác rưởi ăn hiếp, anh ấy bảo vệ tao còn vì danh dự của tao mà không nói ra bên ngoài. Người tốt như vậy mà mấy người chỉ nghe vài câu không rõ nguồn gốc mà chửi bới loạn xạ sao?!】

【Nói qua cũng phải nói lại nha, Giản Tùng Ý bảo vệ cho không biết bao nhiêu Omega rồi, anh ấy còn rất tôn trọng Omega nữa. Chủ post nói xấu bị người ta bắt được thì còn la lối gì nữa, đáng đời!】

【Giản Tùng Ý là người tốt thật đó, không giống loại rác rưởi mà mấy người nói!】

【Tôi cũng biết khả năng không lớn, tuy rằng thường ngày Bành Minh Hồng rất vớ vẩn thế nhưng vẫn là người có nguyên tắc, nếu ông ta thả Giản Tùng Ý thì có lẽ bởi vì anh ấy là Omega thật.】

【A A A A A A! Tuy rằng sự thật là thế nhưng trái tim thiếu nữ của tôi vụn vỡ rồi.】

【Tùng ca lạnh lùng của tôi, hu hu hu, yêu là chết trong lòng một chút!】

【Giản Tùng Ý là Omega thì ảnh hưởng gì tới sự vĩ đại của anh ấy?! Mấy người đừng có thành kiến như vậy có được không? Bộ mấy người không phải Omega sao?!】

【Tôi không thể tin được luôn á, Giản Tùng Ý thế mà là Omega sao? Sao anh ấy có thể là Omega được?! Có Omega nào mà đoạt quán quân chạy 3000 mét?! Có Omega nào mà đánh cho Thiết Ngưu khóc lóc om sòm kêu cha gọi mẹ chứ?!】

【Mẹ nó, ai bị đánh cho khóc lóc om sòm đấy? Ông đây tốt xấu gì cũng là một Alpha nhé. Đè chết mẹ nó bằng tin tức tố bây giờ.】

【Thế nhưng lần ở sân bóng rổ đó, mấy người thua thảm hại quá rồi còn gì】

【Đúng vậy, lúc đó mấy người phát tin tức tố loạn xạ mà Giản Tùng Ý vẫn không có vấn đề gì đấy thôi.】

【Đúng đó... Chẳng lẽ lúc đó anh ấy còn chưa phân hóa sao?】

【Hay là Giản Tùng Ý không phải là Omega.】

【Có ai dám kiểm chứng không?】

【Không dám.】

【Thiết Ngưu, mày còn ở đó không? Còn thì sủa một tiếng, tối nay hẹn nhau ra cổng trường đi】

【Chắc chắn nó không dám ừ hử gì đâu, nếu không bị Tùng ca sửa lưng lần nữa thì nhục.】

【Tao là Hoàng Phủ Dật, tao đang đứng ngoài cổng trường, kết thúc giờ tự học tối nay gặp】

...

Ngoại trừ Bách Hoài không ai trong Nam Ngoại hoàn thành bài tập về nhà vào ngày hôm đó.

Và khi Giản Tùng Ý vừa mở mắt, giờ tự học buổi tối đã sắp kết thúc rồi, bên ngoài cửa phòng học chật ních người đứng nhìn vào.

Cậu ngẩn ra: "Đứng đó làm gì mà đông vậy?"

"Hóng biến."

"?"

Từ Gia Hành có chút hâm mộ, "Đến khi nào tôi mới có thể có nhiều người đứng vây xem như vậy đây..."

Giản Tùng Ý bày cách cho cậu ta: "Cậu nude rồi chạy quanh sân một vòng thử xem, đảm bảo đông luôn."

Từ Gia Hành câm miệng.

Cậu không hiểu sao đám người kia rảnh rỗi như vậy, chỉ có điều Giản Tùng Ý đã sớm quen đứng nơi đầu sóng ngọn gió cho nên cũng chẳng để đám lâu la tiểu tốt kia vào mắt.

Bình tĩnh dọn dẹp sách vở xong xuôi, cậu cùng anh người yêu sóng vai bước ra khỏi cửa.

Nhưng rời khỏi trường đúng là phông bạt bảo vệ tốt nhất, Hoàng Phủ Dật đã có được offer đại học nước ngoài cho nên gan càng thêm lớn, hiên ngang xuất hiện trước cửa phòng học, chặn đường hai người lại.

"Giản Tùng Ý, tao có chuyện muốn hỏi mày."

Giản Tùng Ý mới vừa tỉnh ngủ, hơn nữa trong người còn hơi mệt mệt, dùng nửa con mắt liếc thử một cái mà Hoàng Phủ Dật đã bắt đầu rén.

Nhưng mà nhớ tới sau lưng mình còn có mấy trăm người, hơn nữa Giản Tùng Ý chỉ là một Omega, gã cảm thấy như được bơm máu gà, lên giọng hách dịch: "Bạn bè giao lưu chút thôi, làm gì căng vậy."

Giản Tùng Ý muốn về nhà ngủ, không kiên nhẫn hỏi ngược lại: "Muốn đánh nhau chứ gì?"

"..."

Thẳng thắn quá, Hoàng Phủ Dật không load kịp, thế nhưng gã tới đây đúng là để đánh nhau mà.

Lúc trước năm lần bảy lượt bị Giản Tùng Ý tẩn đến mất mặt, bây giờ thì không cần phải rén nữa, thì ra cũng chỉ là một Omega. Hoàng Phủ Dật quyết định trả lại hết quả đắng ngày xưa cho Giản Tùng Ý luôn một lượt.

Hơn nữa gã đã theo đuổi Lâm Viên Viên hai năm, Lâm Viên Viên lại mù quáng đi thích Giản Tùng Ý, bây giờ còn lấy ID "Viên kem nhỏ" ra giúp Giản Tùng Ý nói chuyện, gã càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn nhặt lại mặt mũi đã sớm bị kẻ kia vò nát.

Vì thế lá gan con trâu này lại to thêm mấy tấc: "Đúng, thế mày có dám không?"

Giản Tùng Ý nhướng mày nhìn gã một cái, cảm thấy phục con trâu đất này, chỉ vì mình ra tay giúp Lâm Viên Viên một lần mà gã lại cứ bám theo dai như đỉa đói, chỉ cần có cơ hội là sẽ chạy tới gây sự.

Có điều cũng không khó lí giải, dù gì nam sinh ở tuổi này thì trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất. Có mặt mũi cái đã rồi nói gì thì nói.

Mỗi lần Thiết Ngưu tới thăm thì rõ ràng là lại bắt đầu hội chứng thích ăn đòn, nhưng so với bọn Lý Đình, Vương Hải thích chơi dơ thì Thiết Ngưu lại khờ dại ngoan ngoãn ra phết chứ đùa.

Chỉ là vận may Thiết Ngưu không tốt, bởi khi nói đến sĩ diện, có lẽ trên đời không ai vượt qua được Giản Tùng Ý cả.

Giản Tùng Ý cong môi cười: "OK, đánh ở đây luôn."

"? Ở đây?"

Hoàng Phủ Dật cảm thấy chỗ này còn chưa đủ chính thức.

Giản Tùng Ý thật sự buồn ngủ díu mắt rồi, cũng thật sự hết sạch kiên nhẫn.

"Không đánh thì cút."

Tiếng 'Cút!' quá chướng tai, gã không nhịn nữa mà nắm nắm đấm xông xồng xộc tới.

Thể trạng của gã tốt, tốc độ cực nhanh, khổ người lớn hơn Giản Tùng Ý, vút lên nhanh đến nỗi quần chúng điếng người.

Bây giờ Giản Tùng Ý là một Omega yếu ớt đó! Chu Lạc và Lâm Viên Viên định xắn tay áo bay lên bảo hộ chị em của mình.

Nhưng tay áo còn chưa xắn xong thì cả hai đã thấy Hoàng Phủ Dật bị một cước đá văng ra đằng sau, nửa quỳ trên mặt đất.

Giản Tùng Ý thu cái chân dài của mình lại gọn gàng: "Đôi này hôm nay tao mang lần đầu tiên, không lo lỗ nhé."

Quần chúng mắt chữ A mồm chữ O.

Vẫn là Tùng ca quen thuộc, hương vị quen thuộc, tất cả chẳng thay đổi một xíu nào.

Đã bảo rồi, lấy đâu ra Omega như này cơ?!

Thật ra gã bị Giản Tùng Ý đánh nhiều lắm rồi, quen lắm rồi, thế nhưng lần này không giống những lần khác. Lần này Giản Tùng Ý đã tự nhận mình là Omega, đã vậy còn chấp nhận lời mời thách đấu, nếu mình rút vào giờ phút này thì không còn mặt mũi để làm Alpha nữa.

Mình đường đường chính chính làm một Alpha mà lại không thể đánh lại Omega ư?

Giản Tùng Ý không thể nào là Omega được.

Bản năng Hoàng Phủ Dật muốn thả tin tức tố ra để dò xét nhưng lại lo lắng ở đây đủ loại thành phần, cắn răng nhịn xuống.

Giản Tùng Ý nhìn gã, cười nhẹ: "Có phải muốn dùng tin tức tố áp tao nhưng lại sợ gây chuyện hay không?"

"..."

"Thoải mái, tao không truy cứu bất kì trách nhiệm nào." Giản Tùng Ý thản nhiên nói, "Thế nhưng phải cách xa nhóm Omega đã."

Các Omega khác đều hết sức tự giác, nghe lời cậu mà lui ra chừa khoảng cách an toàn. Dù sao đối với bọn họ, chuyện áp chế tin tức tố Alpha đáng sợ chẳng khác nào phim kinh dị.

Cho nên mọi người càng lúc càng hoài nghi, rốt cuộc Giản Tùng Ý có phải Omega hay không, nếu như thật sự là Omega thì làm sao lại dám chấp nhận lời thách đấu như thế?

Mà Giản Tùng Ý và Bách Hoài vẫn cứ thản nhiên đứng đó, không có chút cảm xúc dư thừa. Cả hai tựa như thuận tay nhặt được túi rác trên đường về nhà vậy.

Loại cao ngạo không đoái hoài đến kẻ khác cấp bậc và khinh thường từ trong xương này khiến Hoàng Phủ Dật vô cùng khó chịu.

Ở một phương diện nào đó mà nói thì quả thật Hoàng Phủ Dật hi vọng Giản Tùng Ý đúng là Omega thật, chỉ cần chứng minh điều đó đúng thì nợ cũ lẫn nợ mới, hôm nay Giản Tùng Ý phải ăn cho đủ.

Chỉ là một tên Omega mà còn thích giả vờ như vậy, đúng là tự tìm đường chết.

Cho dù cậu ta đánh nhau giỏi đến cỡ nào thì cũng phải chịu thần phục bởi bản năng, bị khống chế bởi tin tức tố thôi.

Hoàng Phủ Dật đứng lên, cười lạnh: "Tự mày nói đấy, đừng có mà đổi ý."

"Nói ít, làm nhiều."

Hoàng Phủ Dật không khách khí, nháy mắt phóng ra một lượng tin tức tố mạnh mẽ, hương vị rượu Whiskey đậm đặc nháy mắt đánh úp lại, nhóm Omega đứng cách mười mét ở bên ngoài đã có người mềm chân, ngồi xổm xuống sàn nhà.

Khóe môi Hoàng Phủ Dật nhếch lên ý cười khinh thường đầy quyến rũ điên cuồng.

Chỉ cần Giản Tùng Ý là Omega, ở khoảng cách gần như thế này, cậu ta không có khả năng không quỳ sụp xuống được!

Rồi ý cười kia dần dần cứng ngắc lại.

Sao cậu ta vẫn chưa quỳ xuống?

Mình cũng thả tin tức tố cả buổi rồi mà ngay cả một chút phản ứng, Giản Tùng Ý cũng không có sao? Đứng yên tại chỗ, lù lù bất động, thậm chí còn lười biếng ngáp một cái nữa?

Hoàng Phủ Dật không phục, tăng độ đậm của tin tức tố lên.

Vẫn không có chút phản ứng nào.

Cường độ lại tăng thêm, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra như cũ.

Nếu lại tăng thêm nữa, Omega xung quanh sẽ xảy ra chuyện mất.

Lục Kỳ Phong vừa ôm Chu Lạc vào lòng vừa trấn an, lớn tiếng quát Hoàng Phủ Dật: "Đủ rồi đấy!"

Hoàng Phủ Dật không đành lòng thu tin tức tố của mình lại, nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Mẹ nó, căn bản mày không phải Omega, định đùa tao sao?"

Giản Tùng Ý bất đắc dĩ, "Tao là Omega thật đấy."

"Vậy sao mày không có một chút phản ứng nào thế?!"

"Mày quá yếu thì tao có thể làm sao được?"

Hoàng Phủ Dật trộm gà không được còn mất nắm gạo, thẹn quá hóa giận: "Omega mà dám chê Alpha yếu ư? Hài hước quá, Giản Tùng Ý, mày đừng vì trốn tránh trách nhiệm mà giả vờ làm Omega?"

"Haiz."

Giản Tùng Ý thở dài, lắc lắc cổ, "Tôi vốn định không muốn nhắc tới chuyện này, thế nhưng mấy người phiền phức quá, không chứng minh là mấy người không yên rồi."

Giọng điệu thản nhiên, nghe có vẻ như đang thảo luận.

Nhưng khi tiếng nói vừa dứt, mùi của hoa hồng hoang nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ hành lang, hoang dã mặc sức lan tràn sinh trưởng, nồng đậm mãnh liệt khiến người ta không thể làm ngơ.

Tin tức tố của Omega và Omega sẽ không sinh ra địch ý giống như Alpha, cũng sẽ không áp chế được Alpha.

Chỉ là kích thích bản năng sâu thẳm của Alpha.

Nói cách khác, chỉ cần tin tức tố của Omega đủ nồng, đủ sức quyến rũ thì những Alpha không tự chủ tốt sẽ bị động tiến vào kỳ động dục.

Alpha và Omega ở đó đều ngửi thấy được mùi tin tức tố của Giản Tùng Ý.

Không ngọt bằng Omega bình thường thế nhưng đúng là thuộc loại mùi của Omega.

Đối với Alpha mà nói, mùi hương này cực kì quyến rũ, khiến người ta u mê muốn chiếm đoạt.

Giản Tùng Ý khống chế vừa phải, đối với người ở vòng ngoài thì không ảnh hưởng nhưng đối với Hoàng Phủ Dật chỉ cách cậu có mấy bước, mùi hương này đậm đặc mạnh mẽ đến mức gã bắt đầu nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu sâu sắc.

Đây là xúc động sâu thẳm trong bản năng.

Nhưng không đợi gã có bất kì phản ứng bản năng nào, một luồng tin tức tố lạnh thấu xương nháy mắt tràn tới áp chế gã, giống như cơn bão tuyết bất ngờ ập tới, phủ kín mùi hoa hồng lại.

Ham muốn chiếm hữu trong cơ thể Hoàng Phủ Dật bị đè xuống dữ dội, chỉ có để nén xuống cảm giác không cam lòng bị thần phục.

Cũng may trong giây lát, bão tuyết lướt qua, vạn vật nhanh chóng quay lại về trạng thái bình thường.

Hoàng Phủ Dật chống gối lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Omega sở hữu mùi hương mê hoặc đang đứng nhàn tản, rũ mắt liếc gã, vừa đường hoàng lại cao ngạo, mà đứng sau cậu là Alpha kia, vừa lạnh lùng lại mạnh mẽ. Người đó không hề động một ngón tay, tuyên bố chủ quyền của mình trong sự yên tĩnh.

Có lẽ Hoàng Phủ Dật chán đến điên mới đi rước việc vào người, không biết tự lượng sức mình.

Giản Tùng Ý thản nhiên mở miệng: "Bây giờ tin chưa? Omega real đấy."

Ngoại trừ Beta thì ai ai cũng ngửi được tin tức tố, không thể nào không tin được.

Thế nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn cứng đầu không tin, "Làm sao có thể có Omega không chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố được? Đã thế còn đánh thắng Alpha, không thể nào!"

"Tôi đã nói rồi, trách tôi quá giỏi, quá xuất sắc đến nỗi các người không tưởng tượng được trên đời lại xuất hiện một Omega hoàn mĩ như vậy. Đến tận nước này mà còn không tin thì tôi làm gì được nữa chứ?"

Giản Tùng Ý cong khóe môi, cười đến gợi đòn, "Hơn nữa tôi nói rồi, bởi vì tôi là Giản Tùng Ý, tôi có là Alpha hay không thì cũng không liên quan đến mấy người. Ai bảo các người không nghe, giờ đến đây nằm ăn vạ à?"

"..."

Tất cả mọi người trầm mặc.

Omega là sự thật.

Omega đánh bại Alpha cũng là sự thật.

Mọi thứ Giản Tùng Ý nói đều là sự thật.

Người trong cuộc đã nói đến nhẹ nhàng bâng quơ như thế, mà người ngoài cuộc lại ầm ĩ, không thể tin được đến đáng thương, cứ lóng ngóng chẳng biết làm sao.

Nhưng có lẽ bọn họ mãi mãi không biết, cái nhẹ nhàng bâng quơ của giờ phút này, là sự đổi lấy của biết bao đêm dài đau đớn, biết bao lần mồ hôi lạnh thấm ướt đổi lấy.

Bọn họ chỉ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lại có thể có Omega như vậy được. Quá phi khoa học, quá sức tưởng tượng, chẳng lẽ trời cao thật sự ưu đãi cho Giản Tùng Ý đến mức đó hay sao?

Mà Giản Tùng Ý nhìn quần chúng cuối cùng cũng không ai nói một lời, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Được rồi, giải tán đi, chuyện này dừng ở đây. Ngày nào cũng nháo nhào lên như vậy, mấy người có biết dùng thời gian rảnh đó mà đi học tập thì đã sớm đạt được nhất khối rồi không?"

Dứt lời, cậu nhìn về phía hai Omega nhiều chuyện đang lạnh run, mệt mỏi kết thúc: "Tôi không so đo với hai người là bởi vì tôi thương hại hai người. Phần còn lại mấy người tự đi giải quyết cho tốt."

Thương hại bọn họ không phải vì bọn họ nhỏ bé mà vì bọn họ xem nhỏ bé như là một bản năng không thể nào thay đổi.

Lời này có người hiểu, có kẻ lại không.

Chỉ có điều chuyện này chẳng khiến Giản Tùng Ý bận tâm, cậu chỉ muốn về nhà ngủ với Bách Hoài.

Hai kẻ kia cứ đứng sững trong đám người nhìn cảnh người ta tay nắm tay, chậm rãi đi khuất tầm mắt.

Đồ ngốc nào ấy cảm thấy khuya hôm nay mình ngầu phải biết, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác sảng khoái như vậy. Cả người thoải mái, đồ ngốc này lại muốn kiếm chút khen ngợi từ bạn trai, không hiểu sao Bách Hoài đột nhiên lôi cổ tay cậu, kéo vào khu rừng nhỏ ở bên cạnh, áp cậu lên một thân cây.

Bách Hoài cúi đầu nhìn cậu, hơi híp mắt, đôi môi mỏng mím lại: "Dám để cho Alpha khác ngửi tin tức tố của em?"

Giản Tùng Ý không cảm thấy thẹn với lương tâm: "Em là người bị hại, em không quyến rũ bọn họ, tin tức tố của em đứng đắn."

"Thế nhưng tôi thấy không đứng đắn chút nào cả."

"Đó là do anh không đứng đắn, liên quan gì đến em."

Bách Hoài đánh giá cậu, ánh mắt không vui, rõ ràng anh đang bực.

Bách Hoài rất ít khi bực, mà cho dù bực anh cũng sẽ không nói ra.

Giản Tùng Ý nhìn dáng vẻ của anh, bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, nở nụ cười, túm lấy cổ áo đồng phục anh rồi kéo xuống: "Bạn trai em sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, anh ghen sao?"

Bách Hoài không phủ nhận: "Ừ, tôi nhớ tôi nói rồi, tôi hẹp hòi."

Giản Tiểu Tùng nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng trước mắt mình, cười xấu xa rồi thì thầm: "Vậy giờ anh muốn em làm gì?"

"Dỗ tôi."

Ỏ, chương này cutis v~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play