Cứu? Không cứu?
Thời Dư đứng tại chỗ suy nghĩ vấn đề quan trọng này.
Đúng là người cá, cũng chính là người đã suýt giết hai lần, mấy lần tình cờ gặp nhau, nhiều lần đều muốn cái mạng của cậu, cũng là mối đe dọa lớn nhất trong sự nghiệp làm chủ ao cá của cậu.
Bây giờ nó đang thoi thóp nằm trên lưng cá voi sát thủ không nhúc nhích, trên da dính đầy dầu hoả, dáng vẻ như nếu không cứu sẽ mất mạng.
Không cứu? Thừa lúc nó bị thương đòi mạng của nó? Chỉ cần giết chết con người cá này, ít nhất trong một thời gian nhất định hẳn là cậu sẽ không gặp phải sự đe doạ ngang hàng.
Cá voi sát thủ đưa người cá đến cũng nói rõ quan hệ của bọn chúng và con người cá này hẳn là rất tốt, tốt đến mức ít nhất có thể đưa nó tới cầu cứu cậu. Nếu như cậu giết chết con người cá này, như thế không phải cũng giết chết bọn chúng sao?
Thật ra cũng vô cùng đơn giản, trông dáng vẻ của bọn chúng chắc đang rất đói, cậu chuẩn bị một ít độc dược, bỏ vào hệ thống cho ăn cho cá, chết cũng đã chết rồi, cho dù thi thể có dạt lên bờ biển, người khác nhìn thấy dầu hoả dính trên da của bọn chúng cũng sẽ cho rằng bọn chúng dính dầu hoả mà chết.
Thời Dư suy nghĩ một chút việc này cũng có thể được tính, đầu tiên xóa bỏ phương án này, cá voi sát thủ vô tội, hơn nữa xem bọn chúng như vật tế thần để giết chết, thật sự khiến cậu không thể ra tay được.
Như thế… Giả vờ cứu người cá, sau đó mang nó vào phòng xử lý. Đầu độc hoặc đâm trọng thương, tiếng nói của người cá chắc chắn có vấn đề, bịt miệng nói, sau đó giết chết nó, sau đó đưa thỉ thể người cá cho cá voi sát thủ xem, để bọn chúng nghĩ người cá chết tự nhiên?
Chuyện này cũng không phải không được…
Bàn tay đang rũ xuống mặt biển của Thời Dụ đột nhiên bị một vật ướt nhẹp đụng phải, cậu ngẩng đầu nhìn, cá voi sát thủ nhỏ đang cầu khẩn nhìn cậu, nó cẩn thận hôn vào lòng bàn tay cậu, còn tránh chỗ bị dính dầu hoả, không để Thời Dự dính dầu hoả.
Nó tiến đến gần, mùi dầu hoả gay mũi khiến đầu óc Thời Dư trầm xuống, cậu nghe thấy một kiểu giọng nói không lưu loát phát ra từ trong cơ thể cá voi sát thủ, giống như một ông già sắp chết, hô hấp khó khăn.
Thời Dư theo bản năng trở tay chặn nụ hôn của cá voi sát thủ, áp nó xuống , lưng của nó hiện ra. Trên lưng con cá voi sát thủ dính đầy dầu hoả, hoàn toàn không tìm được lỗ thở ở đâu, cá voi sát thủ là động vật dùng phổi để thở, nếu lỗ thở bị chặn lại, cũng giống như con người bị chặn lỗ thở vậy, cuối cùng sẽ dẫn đến nghẹt thở mà chết.
Ánh mắt của cậu cẩn thận tìm kiếm vị trí của lỗ thở, không bao lâu sau, cuối cùng cũng tìm được lỗ thở bị che lấp hơn phân nửa trong một cục u được tạo thành dưới sự ngưng tụ của dầu hoả.
Trong đầu cậu trống rỗng, những suy nghĩ vừa rồi lập tức bị lãng quên, cậu đứng lên chạy vào phòng cầm lấy một con dao nhỏ, không nói hai lời lập tức nhảy xuống nước, cưỡi trên lưng con cá voi sát thủ một lòng muốn cắt thứ bẩn thỉu dính trên người nó.
Còn về phần người cái nào đó có gì quan trọng! Trước tiên phải cứu được cá voi sát thủ rồi nói sau!
[Này! Thời Dư! Cậu có tự nhận thức được mình là con người hay không!] Tiếng thét chói tai của mèo hệ thống truyền tới: [Dù sao cậu cũng phải mặc quần áo bảo hộ rồi xuống lại! Cậu muốn chết đúng không?]
Thời Dư đã hạ quyết tâm phải gỡ cái thứ dính trên lỗ thở của cá voi sát thủ: [Hẳn không chết được.]
[Cậu là quỷ à mà không chết được! Mau leo lên!] Trong mắt mèo hệ thống lóe lên ánh sáng xanh: [Tuyên bố nhiệm vụ đặc biệt “Cứu bầy cá voi sát thủ!”, miêu tả nhiệm vụ: Cứu bầy cá voi sát thủ bị dính dầu hoả. 0/22. Tự động nhận được đồ dùng thực hiện nhiệm vụ [quần áo bảo hộ], [chất tẩy dầu hỏa chuyên dụng] x100. Phần thưởng nhiệm vụ: không có. Hình phạt khi nhiệm vụ thất bại: không có.]
[Mau thay!] Nó hô lớn: [Nếu cậu chết ông đây lại phải bỏ tiền cứu cậu! Cái này hoàn toàn có thể tránh khỏi việc bỏ mạng, nếu cậu chết cậu cứ chờ đi làm cho tôi cả đời đi!]
Thời Dư đáp một tiếng, tay nhanh chóng nắm lấy khối dầu hỏa đông đặc, dùng sức kéo về sau. Tiếng nghẹn ngào của cá voi sát thủ vang lên, vật dính trên người và da thịt cũng bị kéo xuống khỏi người cá voi sát thủ, nhưng thứ tới sau đó là sự tươi mới, đầy đủ không khí.
Trong cơ thể cá voi sát thủ phát ra tiếng hít thở giống như cái bễ thổi gió, nó run rẩy một lúc lâu, mới lại phát ra tiếng nói lần nữa: “Ồ…”
[Loài người! Tôi không sao! Mau cứu tổ mẫu, mau cứu Siren!]
Sự đáp lại của Thời Dư chính là hai tay chống lên bờ, cậu nhặt chất tẩy rửa trên đất chà lên người mình, chất tẩy rửa đã thấm nước, cũng không cần cậu chủ động chà, ngay khi anh chạm vào những bộ phận dính dầu hỏa trên người mình đã lập tức trở nên đen nhanh, dầu hoả dính trên da cũng biến mất không thấy.
Thời Dư một lòng tẩy rửa hết dầu hoả dính trên người mình, lập tức mặc quần áo bảo hộ vào, vừa mặc vừa hỏi: [Hệ thống, chất tẩy rửa này có thể pha loãng được không?]
[Có thể, nhưng có giới hạn.]
Dường như mèo hệ thống cũng biết cậu muốn làm gì, nói thẳng: [Cậu muốn bao bọc khối này sau đó đổ chất tẩy rửa vào trong? Không được, phải dùng rương thuỷ tinh bọc khối này lại, ít nhất cũng chín trăm tệ, một trăm bình chất tẩy rửa cũng không đủ đổ đầy chiếc rương thuỷ tinh. Một bình chất tẩy rửa là bai mươi tệ, nếu đổ đầy cái này phải hơn ba ngàn bình, cậu đừng hỏi nữa, vội vàng xuống cứu cá đi!]
[Còn nữa, cậu mau bật chứng năng cô lập của hệ thống hỗ trợ đi, nếu không cá trong bể đều sẽ bị đầu độc chết… Cậu chỉ cần nói “khởi động hệ thống cô lập” là được.
“Khởi động hệ thống cô lập.” Thời Dư gật đầu một cái, hô to một tiếng xem như thỏa mãn điều kiện, bản thân mình cầm chất tẩy rửa và dao xuống nước. Cá voi sát thủ thấy trường hợp của cá voi sát thủ nhỏ, biết Thời Dư có cách cứu bọn chúng, lập tức tách ra thành hai hàng, kéo lão tổ mẫu và người cá tới.
Bọn họ yêu cầu cậu cứu người cá trước,
Có điều kiện ban đầu Thời Dư mèo hệ thống sẵn sàng hành động, nó lập tức điều khiển hệ thống hỗ trợ tự nuôi nhanh chóng giăng lưới đánh cá bốn phía trên bè, tránh để dầu hoả mà cá voi sát thủ mang tới tạo thành tổn thương lần hai cho bọn chúng.
Thời Dư cũng không quan tâm người cá, cậu không trực tiếp trở mặt cũng vì nể mặt mấy con cá voi sát thủ, cậu tránh khỏi con cá voi sát thủ đang cõng người cá, bơi thẳng về phía lão tổ mẫu.
“Ô…” Lão tổ mẫu yếu ớt hé mắt, ánh mắt của nó khi nhìn về phía Thời Dư vẫn tràn đầy yêu quý và yêu thích, mang theo vẻ thư thái nhỏ nhỏ, nó bị bọn nhỏ kéo. Khi thế Thời Dư đi vòng qua tiến về chỗ nó, nó dùng hết sức lực trên người cắn bọn trẻ bên cạnh, khiến chúng buông nó ra, để nó chìm vào biển.
Con của nó bị mẹ cắn nhưng cũng không giãy dụa, lẳng lặng ha xuống dưới, nâng mẹ mình lên.
Thời Dư bơi chưa được mấy mét đã đụng phải cá voi sát thủ trong biển, cậu leo lên lưng lão tổ mẫu, đổ một phần ba chất tẩy rửa lên, dùng bàn tay xem như giẻ lau chà trên lưng tổ mẫu.
Chất tẩy rửa nhanh chóng hoà tan vết dầu hoả đã đông lại, chất bẩn rót vào bên trong lỗ thở. Thời Dư vội vàng dùng tay vớt nước biển ở bên cạnh rửa lỗ thở, nhưng phát hiện bên trong lỗ thở cũng dính đầu dầu nhớt, Cậu vội vàng để chất tẩy rửa vào trong lỗ thở của lão tổ mấu, rồi lại dùng nước biển rửa cho nó. Không bao lâu sau, trong cơ thể lão tổ mẫu phát ra tiếng hít thở khó khăn, con cá bắt đầu dần dần khôi phục sức sống.
Thời Dư đã nghĩa xong, trước tiên rửa sạch toàn bộ dầu hoả trong lỗ thở của cá voi sát thủ, dầu hoả trên da có thể từ từ… Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra tai nạn dầu hoả ở đâu, nhưng cá voi sát thủ cần khoảng năm mươi phút để thở, dài nhất cũng không vượt quá chín mươi phút. Cậu phải mau chóng thông lỗ thở cho chúng, tránh việc chúng bị chết ngạt.
[Thời Dư, tiếp tục!] Không biết mèo hệ thống lấy đâu ra mấy chiếc giẻ lau, ném vào trong biển, cá voi sát thủ nhỏ thấy vậy vội vàng nhận lấy mấy miếng giẻ lau kia, đặt trên đầu đưa đến xung quanh Thời Dư.
Có một vài con cá voi có thể cảm nhận được dầu nhớt ở gần trên người Thời Dư sẽ chậm rãi hoà tan vào trong nước, tốc độ không nhanh nhưng cũng tốt hơn không. Ưu tiên của bọn chúng đặt vào giữa cá voi sát thủ sắp không kiền trì nổi nữa, để bọn chúng cố gắng tiếp cận hơn.
Cá voi sát thủ cũng lơ lửng trên mặt nước, điều này mang tới cho hành động của Thời Dư sự thuận lợi vô cùng lớn, cậu rửa sạch cho lão tổ mẫu xong, nhanh chóng nhảy lên lưng một con cá voi sát thủ khác. Dùng giẻ lau thấm chất tẩy rữa lau chùi gần lỗ thở của chúng, mấy phút là có thể làm xong cho một con cá voi sát thủ.
Thời Dư càng lau trong lòng càng lạnh… Cá voi sát thủ ở nơi này, ít nhiều gì lỗ thở cũng chưa hoàn toàn bị tắc, nghiêm trọng nhất là lão tổ mẫu, những con cá voi sát thủ khác ít nhiều còn có thể bảo tồn một chút hơi thở.
Thế thì những con cá voi sát thủ khác của cậu thì sao? Cậu nhớ rõ bọn chúng là một gia tộc lớn, có hơn ba mươi con cá voi sát thủ.
Thậm chí cậu đã từng hỏi qua chuyên gia ở cục thuỷ sản số lượng của cá voi sát thủ, chuyên gia nói số lượng của bầy cá voi sát thủ này rất hiếm, hơn nữa còn sắp bị chia cắt.
Vừa rồi hệ thống báo nhiệm vụ phải cứu hai mươi hai con cá voi sát thủ, như thế những con cá sát thủ còn lại đã rời khỏi gia tộc, hay là đã… chết rồi?
Cậu lắc đầu một cái, bây giờ cậu không có thời gian suy nghĩ những thứ này, cậu định nhảy lên người một con cá voi sát thủ khác, nhưng phát hiện con cá voi sát thủ chở người cái kia… cậu đã tránh tên người cá này rất nhiều lần, nhưng lần nào con cá voi sát thủ chở người cá đều đi tới gần chỗ của cậu.
Mèo hệ thống ngậm một chai dung dịch tẩy rửa quăng tới: [Thời Dư, đừng do dự, phía sau còn hai con cá voi sát thủ sắp không trụ nổi rồi!]
Thời Dư nhận lấy dung dịch tẩy rửa, mở nắp bình trở tay tưới dung dịch lên đỉnh đầu người cá, sau đó cúi người không chút khách sáo dùng giẻ lau lên mặt người cá, rồi lại dùng những thứ còn sót lại lau đi chất bẩn trên lỗ thở của con cá voi sát thủ kia.
Cậu cũng chẳng nhìn người cá lấy một cái, trực tiếp nhảy xuống người con cá voi sát thủ khác.
Cứ như thế hơn nửa tiếng, tất cả lỗ thở của cá voi sát thủ đều được thông, lúc này Thời Dư mới có tâm trạng bắt đầu lau vết dầu nhớt trên người lão tổ mẫu và những con cá voi sát thủ khác.
Tình huống còn không ổn hơn so với tưởng tượng, da của nhiều con cá voi sát thủ bị ăn mòn, có lẽ nói ăn mòn có hơi không được nghiêm túc. Nhưng trên thực tế, lớp da bị dầu hoả bao phủ bên dưới đều trở nên máu thịt lẫn lộn, chất tẩy rửa hoà tan vật dính bên trên, có máu bắt đầu túa ra từ bên trong, đến khi lau sạch lớp dầu hoả bên trên, bên dưới là máu thịt đỏ tươi.
Cậu không biết lớp dầu hoả này đã dính trên người mấy con cá voi sát thủ bao lâu, cũng không biết tại sao dầu hoả dính lên đó lại có phản ứng như thế. Hiểu biết của cậu về dầu hoả cũng không hơn những người bình thường, nơi phổ biến nhất chính là mấy cây xăng. Thường ngày cùng lắm cậu cũng chỉ thêm dầu cho con thuyền tồi tàn của mình, dính trên tay thì dùng xà phòng rửa một cái là hết.
Hoá ra khi dầu hoả dính trên thân cái sẽ tạo nên phản ứng này sao?
Cậu cũng không nghĩ nhiều, trước đó cậu cũng chỉ rửa sạch chúng một lần, để chúng ra ngoài. Điều động chức năng thay nước trong hệ thống hỗ trợ nhanh chóng tăng tốc độ phun nước, để nước biển trong suốt bên ngoài tràn vào, gọi bọn chúng lại một lần nữa.
Bên dưới quần áo bảo hộ kín gió, Thời Dư có cảm giác cả người mình cũng ngâm trong nước.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, thời gian cũng đã đến chiều, Thời Dư cũng không kịp ăn một miếng cơm uống một ngụm nước, bên trên đôi môi khô nứt chỉ toàn là vết trách, chỉ cần khẽ động một chút đã trở nên đau nhói.
Cậu bò lên bờ, nằm xuống sàn, vừa thở dốc vừa giãy dụa cởi bỏ bộ quần áo bảo hộ trên người. Mèo hệ thống đã đặt hai ba chai nước suối và cả chocolate, các loại thức ăn bổ sung nhiệt lượng tức thì ở bên cạnh từ trước. Tay vặn nắp chai của Thời Dư cũng hơi run rẩy, cậu há miệng muốn nói gì đó, mèo hệ thống phiền não nói: [Đừng nói chuyện, mau uống nước đi.]
[Nếu cậu còn không uống nước thì sẽ có thể chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ đấy!]
Thời Dư ngửa đầu uống hết một chai nước, hệ thống trốn ở bên cạnh luôn miệng nói: [Từ từ thôi! Uống từ từ thôi! Cẩn thận trong nước có độc!]
Thời Dư uống nước xong mới cảm thấy giọng nói của mình không còn nóng như trước nữa, cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Cậu sững sờ, tiếng nói của cậu khàn khàn, cậu lại vặn mở một chai nước, từ từ uống hết nửa chai, kiên trì đứng lên cầm một thanh chocolate vừa bỏ vào miệng vừa đi vào nhà bếp.
Cũng may trong tủ lạnh còn có một vào con cá tích trữ, mặc dù đã bị đông đá thế nhưng vẫn tốt hơn không có.
Cậu bắt đầu hối hận vì đã cho hệ thống ăn hết số cá buổi sáng bắt được, nhưng có ai ngờ được lại có chuyện như thế chứ?
Mèo hệ thống hiểu được suy nghĩ của cậu, trả lời: [Không thể phun ra số cá mang về, đừng nghĩ nữa.]
Thời Dư đáp một tiếng, lê chân đi tìm một chiếc xe kéo nhỏ, lấy hết số cá trong tủ lạnh đặt lên xe đẩy nhỏ, kéo tới bờ biển sau đó đổ tất cả cá vào biển. Cá voi sát thủ kêu ô ô, từng con một bơi tới lấy một con cái, sau đó đưa tới mép của lão tổ mẫu.
Sau khi lão tổ mẫu ăn hai con cái cũng không lên tiếng nữa, cá voi sát thu mang những con cá còn lại đặt trên người con cá voi sát thủ chở người cá, chỉ có cá voi sát thủ đói không chịu nổi mới có thể ăn một miếng nhỏ.
Có một vài con cá voi sát thủ không bị thương nghiêm trọng đã chuẩn bị tạo thành một đội lên đường đi săn.
Thật ra những con cá này cũng không ít, nhưng đó đối với Thời Dư mà nói, những con cá cậu cầm tới chính là mấy con cậu giữ lại ăn, cộng thêm mấy con cá ngừ đại dương cậu bắt được cũng mới vài chục cân, muốn cho hai mươi mấy con cá voi sát thủ ăn nó đúng là khó tưởng tượng.
[Loài người, cảm ơn anh.] Cá voi sát thủ con thấp giọng kêu lên, thân mật dùng đầu dụi lên chân Thời Dư: [Tôi biết trước đó Siren có hung dữ với anh, nhưng anh có thể cứu Siren một chút không… Đến bây giờ Siren vẫn chưa tỉnh lại.] ( truyện đăng trên app TᎽT )
Con cá voi sát thủ chở người cá lại đưa người cá đến bên cạnh Thời Dư lần nữa.
Thời Dư khom người nhặt một con cái trên lưng nó, quay đầu lập tức nhéo vào miệng cá voi sát thủ con, cậu đốt một điếu thuốc, cũng không biết lấy can đảm ở đâu dùng chân đạp lên đuôi người cá. Lúc đầu đuôi người cá lóe lên ánh sao màu bạc, bên trên còn dính một chút dầu nhớt chưa được lau sạch. Thời Dư cúi đầu nhìn nó một cái, cầm điện thoại di động gọi cho anh cậu, Thời Giải nhanh chóng nhận, nhìn cảnh sắc dường như anh ta vẫn còn đang trên biển: “Thời Dư, có chuyện sao?” (
App truyện TYT)
Cá voi sát thủ con: [Con mẹ nó! Loài người, anh đừng đạp Siren. Không được đạp Siren! Nó sẽ nổi giận!]
“Ô ô… ô ô ô!”
Thời Dư lại đạp hai đạp, có hơi ngại bẩn, lại đưa chân vào trong nước biển.
“Anh…” Thời Dư hắng giọng một cái, nói: “Anh, bên phía anh còn cá không? Em cần, bây giờ anh mang tới cho em được không? Trên thuyền có thuốc trị thương không? Mang tới cho em luôn nhé.”
Thời Giải vừa nghe thấy Thời Dư nói chữ thứ nhất, giữa hai chân mày đã hiện lên vẻ nặng nề: “Cậu sao thế? Giọng của cậu bị gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thời Dư xoay ống kính nhắm ngay cá voi sát thủ: “Bên chỗ em vừa cứu một đám cá voi sát thủ… Không thể nói rõ ngay được, anh mau mang tới đây đi, bọn chúng sắp chết đói rồi.”
“Cậu định cho bọn chúng ăn? Không cần đâu, cậu cứ để bọn chúng đi luôn là được, bọn chúng sẽ tự tìm đồ ăn cho mình.” Thời Giải nhíu mày nói: “Chọn lọc tự nhiên…”
“Anh, anh nhanh mang cá tới đi!” Thời Dư ngắt lời.
“Được rồi!” Thời Giải gật đầu đồng ý, điện thoại di động bị anh ta ném lên bàn, hiển nhiên vẫn chưa ngắt máy, ống kính đã tối đi, nhưng từ trong điện thoại không ngừng truyền ra tiếng nói của Thời Giải: “Bây giờ thu lưới, chuyển tay lái, đến tọa độ…”
Thời Dư ho khan hai tiếng, cúp máy, quay lại gửi tin nhắn cho chuyên gia cục thuỷ sản, chuyên gia đọc được tin nhắn, không nói hai lời vội vàng gọi điện thoại video. Thời Dư nhận, vị chuyên gia đầu tóc bạc trắng giống như tưởng tượng của cậu, ông ấy lo lắng nói: “Tên nhóc, chuyện gì? Bây giờ mấy con cá voi sát thủ ổn không?”
Thời Dư thấp giọng trả lời: “Phần lớn cũng không tệ lắm, có ba hoặc bốn con đã bơi đi, hẳn là đi săn rồi. Tôi đã bảo anh tôi mang cá tới, nhưng vết thương trên người bọn chúng nên dùng gì để chữa đây?”
“Thuốc Vân Nam lần trước có hiệu nghiệm không? Nếu có tác dụng tôi sẽ đi mua ngay bây giờ.”
“Có có có! Cậu cho tôi xem vết thương của cá voi sát thủ một chút!” Vị chuyên gia nói. Thời Dư lại xoay ống kính, tránh vị trí của người cá, tiếng nói của chuyên gia vang lên: “Tại sao có thể như thế! Cậu chờ một chút, tình hình này thuốc Vân Nam cũng không có tác dụng, tôi sẽ bảo người mang thuốc và thức ăn tới cho cậu, cậu gửi định vị tới đi.”
“Được.” Thời Dư đáp một tiếng, cũng không quan tâm đến người cá có thể bị phát hiện hay không, sau khi bị phát hiện sẽ bị gì.
Cậu không có bản lĩnh quan tâm đến cá như thế, nếu như phía chính phủ có thể trực tiếp mang nó đi, đi ăn bữa cơm nhà quan cả đời, cậu cũng cảm tạ trời đất. Không chỉ có thế, cậu còn phải mang tiền đi làm từ thiện, thuận đốt ba nén nhang đối với đương triều, mới có thể biểu đạt sự cảm kích trong lòng mình đối với chính phủ.
Còn về phần trước lúc giải trừ để cậu lại Hải Thần hay Long Vương… Không có ích! Ở thời khắc quan trọng vẫn là chính phủ tốt!
Nào ngờ “hải thần” cậu lại lại bị cậu giẫm dưới chân, còn cảm thấy đạp bẩn chân.
***
Trực thăng của phía chính phủ tới trước, thời gian không lâu, cũng chỉ hơn nửa tiếng mà thôi, chắc hẳn lúc tắt điện thoại với Thời Dư cũng lập tức lên đường.
Bên phía Thời Dư cũng không có chỗ cho trực thăng đậu, trực thăng bay tới trước mặt anh thì ngừng lại.
Ngay sau đó bên trên ném xuống hai sợi dây thừng, sau đó hai người lính đặc chủng mặc quần áo bộ đội lập tức kiềm một vị mặc áo blouse trắng tuột xuống từ trên dây thừng. Đến bây giờ chân của Thời Dư vẫn còn nhũn ra, cậu lập tức ngồi xuống tại chỗ chờ.
Chỗ hai quân nhân hạ xuống là trên nóc nhà Thời Dư… chính là trên đỉnh đầu Thời Dư, sau khi ba người hạ xuống, một người trong đó cõng người mặc áo blouse trắng cũng không biết tuột xuống thế nào lại rơi xuống bên cạnh Thời Dư.
“Chào cậu, cậu chính là Thời Dư?” Một người trong đó mặt không thay đổi nói.
“Vâng, chính là tôi.” Thời Dư đáp một tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Xin lỗi, mất sức, có hơi không đứng nổi.”
“Không sao không sao.” Người mặc áo blouse trắng chính là vị chuyên gia kia, khi bọn họ tới cá voi sát thủ đã lặn xuống đáy biển, lúc này trên mặt biển hoàn toàn yên lặng. Vị chuyên gia nhìn hai lần, ngồi xổm xuống đặt rương thuốc của mình trên mặt đất, vừa mở ra lục thuốc bên trong, vừa nói: “Cá voi sát thủ đâu? Cậu biết bọn chúng không? Kêu bọn chúng đi ra cho tôi xem một chút, để tôi xem vết thương một chút.”
“Tôi không biết.” Thời Dư lắc đầu một cái, cậu không giải thích rõ ràng vì sao trong nhà lại có nhiều chất tẩy rửa như thế, cũng không giải thích vì sao hiệu quả của chất tẩy rửa lại tốt như thế. Cho nên lúc quyết định báo cho chuyên gia, cậu đã giấu vấn đề dầu hoả, chỉ nói lúc bọn chúng tới tìm cậu đã bị thương, tránh cho cậu và cả hệ thống bị đưa đi ăn cơm chính phủ suốt đời.
Chuyên gia sâu xa nhìn cậu một cái, cũng không nói gì nhiều, vỗ vai cậu một cái: “Tên nhóc, dừng lại, mau gọi bọn chúng tới.”
Nóc nhà vang lên mấy tiếng động nhỏ, không ngừng có đồ đạc được đưa xuống nóc nhà của cậu, sau đó qua tay quân nhân truyền xuống dưới hành lang.
Thời Dư huýt sáo một tiếng, tiếng huýt sáo quanh quẩn trên mặt nước, nhưng lại bị tiếng động cơ che lấy đi, Thời Dư không chắc đám cá voi sát thủ có thể nghe thấy hay không, lại thổi thêm mất tiếng.
Chuyên giá kéo một người lính tới, nắm lấy vô tuyến trên bả vai anh ta: “Trực thăng đi lên trước đi! Tiếng động quá lớn, cá voi sát thủ không dám xuất hiện!”
“Nghe thấy rồi!”
Trực thăng bay lên trên không, tiếng cười của Thời Dư trở nên rõ ràng hơn một chút. Chân của cậu vẫn còn ngâm trong nước biển, cậu đột nhiên cảm thấy dường như có thứ gì đó chạm vào lòng bàn chân, cậu thuận thế đạp đạp: “Đi lên, nghe lời.”
Đầu cá voi sát thủ con nhô lên dưới chân Thời Dư: “Ô ô… ô…”
Thời Dư vẫy tay bảo vị chuyên gia đến gần, còn mình thì đi về trước chống một cái bước xuống nước. Cậu bơi tới trước bụng cá voi sát thủ con, lấy tay nện vào bụng cá voi sát thủ con, cá voi sát thủ thuận thế lập tức nhô cái đuôi lên mặt nước biển.
Thời Dư nằm trên người cá voi sát thủ con, chỉ vào vết thương trên lưng nó, nói: “Ông nhìn một chút, chính là chỗ này.”
Vị chuyên gia tuổi đã cao không hợp xuống nước, ông ấy đứng trên hành lang, một người kính bắt lấy khoá an toàn trên người ông ấy để ông ấy khỏi rơi xuống biển, ông ấy nhìn một cái nói: “Cái này giống như bị gì đó ăn mòn, chắc hẳn có thể giải quyết được vết thương… lấy thuốc sát trùng vết thương trong rương cho tôi.”
Một người quân nhân khác lập tức đưa một miếng gạc lớn chừng bàn tay, vị chuyên gia nhận lấy miếng gạc, thấm một chút nước, miếng vải kia gặp nước lập tức phồng lên, phồng tới nửa thước. Vị chuyên gia mở lớp ở giữa ra, Thời Dư lập tức ngửi thấy mùi thuốc.
Ừ… nghe có hơi giống thuốc Vân Nam, chỉ là mùi thuốc còn nồng hơn cả mùi thuốc Vân Nam.
Vị chuyên gia lại xé màng hai bên, nhanh chóng thấm thuốc kia lên người con cá voi sát thủ, lại cảm thấy không đủ toàn bộ, lại xe ra một tấm đắp chéo lên.
“Xong rồi, cậu để nó lật mặt lại, một đầu khác của nó vẫn còn.”
Thời Dư bơi sang bên kia của cá voi sát thủ con, con cá voi sát thủ lại trở mình theo.
Vị chuyên gia lại làm xong một mặt vết thương trên người con cá voi sát thủ: “Còn bụng nữa!”
Mười phút ngắn ngủi, trên người con cá voi sát thủ con dán đầu dấu chữ thâp, mắt nó có chút ngấn lệ, miếng băng gạc dính sát trên người khiến nó không thoải mái, nhưng nó biết đây là đang cứu nó nên chỉ có thể cố gắng.
Trông có chút buồn cười.
Thời Dư không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cá voi sát thủ con: “Ô ô?”
[Loài người! Sao anh lại cười tôi… Ô ô ô được rồi, tôi biết bây giờ mình quá xấu, tôi trở nên xấu xí rồi! Ô!]