Thời Dư không kìm lòng được, cúi người hôn lên đầu của con cá voi sát thủ con: “Ngoan~ đi kêu tất cả những con cá khác trong gia đình cậu đến, chữa lành vết thương cho cậu!”
Cá voi sát thủ con: [Mẹ ơi! Con người hôn tôi hôn tôi hôn tôi!]
Nó miễn cưỡng chui đầu vào vòng tay của Thời Dư, nhưng bởi vì quá to lớn, nên nhìn như muốn siết chết Thời Dư. Thời Dư vội vàng xoay người bơi ra khỏi nó, chống tay lên bờ, dùng chân đạp đạp cá voi sát thủ con: “Nghịch cái gì, đi!”
Cậu mím môi, huýt sáo hai lần, cá voi sát thủ con vui vẻ kêu hai tiếng, lặn xuống nước.
Không lâu sau, hơn chục con cá voi sát thủ con lần lượt nổi lên trên biển, chúng cất tiếng kêu thảm thiết, đưa lão tổ mẫu ra phía trước.
Trí thông minh của bầy cá heo này quả là ngoài sức tưởng tượng, những con cá voi sát thủ con tham khảo trước, sau đó chúng đã đẩy lão tổ mẫu đến gần hành lang nhà Thời Dư, vị chuyên gia già thở phào nhẹ nhõm, vẫy vẫy tay, quân lính hai bên giúp đỡ ông ta đứng lên.
Ông ta ngồi xuống hướng hành lang của Thời Dư, hai chân ngâm vào nước, thoải mái rùng mình: “Thật thoải mái...Tôi già rồi, nằm sấp cảm giác tất cả máu châm vào trán, đau đầu.”
Thời Dư cũng uể oải đáp: “Không nói tới anh, tôi mới ba mươi tuổi, nằm sấp một lúc lâu vẫn thấy chóng mặt.”
“Sao lại không? Mọi người bây giờ, không chú trọng giữ gìn sức khoẻ, sau này về già khổ lắm.” Chuyên gia già ngắt lời Thời Dư, việc cần làm bỗng nhiên dừng lại, ông ta chỉ huy hai người lính xuống nước, băng bó vết thương cho bà cụ, cầm theo hòm thuốc lấy một cái cối gỗ, bẻ miệng mấy chai thuỷ tinh đậy kín, đổ hết vào cối gỗ trộn đều.
“Này này này, vết thương bên trái lớn nhất đừng băng vội, lau khô trước, đắp bột thuốc lên, sau đó mới băng vào.” Chuyên gia già phân phó xong, quay qua Thời Dư hỏi: “Nhà cậu có bồn không? Mang cái bồn lại đây, cái này nhỏ quá không đủ dùng.”
“Có, đợi một lát.” Thời Dư đáp, đứng dậy đi vào nhà tìm bồn.
Tuy rằng gia đình cậu ở trên bè đánh cá, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào công nghệ đen, tổng thể nhìn vẫn rất hiện đại, bồn này ở phòng ngủ không có, chỉ có thể đến phòng bếp tìm.
Thời Dư mang hai cái chậu thép không gì thường dùng để nuôi cá đuối, nghĩ một lúc cậu lại dùng xà phòng rửa đi rửa lại một hai lần, đang rửa được một nửa đột nhiên cậu sực nhơ ra __ cậu không có cá trong kho, nhưng cậu có rất nhiều thức ăn gia súc ở nhà! Mặc dù thức ăn của gia súc hơi dính đối với cá voi sát thủ, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì khi ăn chúng.
Tại sao lúc nãy cậu không nghĩ tới đem thức ăn gia súc cho cá voi sát thủ ăn?
Quả nhiên là bận tới nỗi đầu óc trở nên không rõ.
Tuy nhiên trực thăng của Cục Kiểm Ngư cũng mang theo cá tươi, cậu không đấu tranh tư tưởng nữa, mang hai chiếc bồn thép đi.
Chuyên gia già nhận lấy hai cái chậu thép, không biết từ bao giờ đã có ba bó thuốc buộc bằng bạt, chỉ tay nói: “Tiểu tử, bên tôi không đủ người, cậu lại đây giúp tôi được không? Cậu pha giúp tôi ba loại thuốc này dựa theo tỉ lệ 1:2:1…cái dây màu đỏ là 2, các loại khác là 1…Không cần lo lắng quá, sai rồi cũng không sao, không chết được cá.”
“Xong rồi.” Thời Dư nhấp một ngụm trà là xong.
Những loại thuốc này được đóng kín trong những chai thuỷ tinh kín hơi, Thời Dư tò mò xoay ngược chúng lại, hai loại trong đó là thuốc dạng bột, loại còn lại là thuốc dạng lòng có màu đỏ, trộn cả ba loại với nhau nó trở thành một chất hơi hơi giống bùn, thấy không ai chú ý cậu vươn tay chọc, cảm thấy giống đạn Q, có mức độ kéo dãn nhất định.
Khi hai người lính khác dùng nó để dán vết thương cho cá voi sát thủ ở dưới nước họ lấy một quả bóng nhỏ, ấn và lăn lăn nó, dùng ngón tay đỡ bốn phía rồi kéo nó ra, nhìn như nào đi chăng nữa cũng thấy nó giống như mặt nạ bùn biển đình dám một thời.
Cách sử dụng cũng tương tự như đắp mặt nạ, đắp lên vết thương của cá voi sát thủ, sau đó dùng băng bó lại.
Khá thú vị.
Thời Dư ban đầu hơi lúng túng, nhưng cậu nhanh chóng thành thạo hơn, tiếng lọ thuỷ tinh vỡ vang lên trong tay cậu, vị chuyên gia già dừng lại, sau khi cậu làm điều đó, ngưỡng mộ nói: “Này, tiểu tử, cậu có muốn đi theo tôi trong tương lai không?”
“…Hả?” Thời Dư không dừng lại, dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn ông ta.
Chuyên gia già giải thích: “Tôi còn thiếu học sinh chân tay nhanh nhẹn, tôi thấy bình thường cậu cũng thích động vật biển, vậy sao sau này không trở thành học sinh của tôi? Năm bảo hiểm với nhà ở đầy đủ tiện nghi, lương tháng mười lăm nghìn tệ, thử việc nửa năm, thành chính thức tiền lương tăng thêm 25%, lương hàng năm điều độ tăng 10%. Làm việc dưới quyền tôi từ ba đến năm năm, đủ chức danh còn phân chia nhà ở, cậu muốn làm gì cũng được, Đế Đô cũng có thể giao cho cậu 3 phần!” (
App TYT)
Thời Dư vẻ mặt bối rối, trước đây cậu làm việc ngày đêm ở một thị trấn nhỏ cấp hai lương quanh năm chỉ có hai mươi ngàn tệ, sống còn không bằng một con chó. Cậu không nhịn được nói ra tiếng lòng của mình: “Lương dọn dẹp bây giờ cao như vậy sao?”
“Này, bây giờ khó tìm được mấy người chân tay nhanh nhẹn…Không phải không phải, không phải làm việc nhà, mà là làm học sinh của tôi! Cậu không biết sao, tôi còn là giáo sư danh dự của trường Cao đẳng Nghề và Kỹ Thuật Wudaokou, có đủ tư cách nhận sinh viên, đưa em lên làm tiến sĩ không thành vấn đề, chỉ là chuyên ngành thôi có thể sẽ không giống như khoa nghệ thuật trước đây của cậu, tôi đoán cậu phải chuyển sang ngàng sinh học…Nhưng không sao, tôi sẽ làm ở đây, cậu có thể ở bên cạnh tôi xem tôi làm rồi một ngày nào đó cậu sẽ học được thôi!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Chuyên gia già nói chuyện phiếm, Thời Dư trong lòng lạnh lùng, làm sao vị chuyên gia này biết cậu…học khoa mỹ thuật? Phải biết rằng cậu đã chuyển nghề đi làm lập trình viên sau khi tốt nghiệp, không liên quan gì đến nghệ thuật.
Cậu có bị theo dõi không?
Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không cần, tôi không thích bị gò bó, làm ngư dân rất tốt, tự do tự tại, muốn đi làm lúc nào thì đi, một người ăn no cả nhà không đói.”
Nghe cậu nói như vậy, vị giáo sư già lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Được rồi, sau này nếu đổi ý nhớ nói cho tôi biết nhé! Tôi sẽ mở cửa cho cậu bất cứ lúc nào cậu muốn!”
Hai người ở đây, gần như cả chục con cá voi sát thủ đều được quấn băng, vị giáo sư già nghĩ ngợi một chút, để lại vài chục loại thuốc cho nó: “Cậu cứ giữ nhưng thứ này đi, lát nữa mấy con cá voi sát thủ khác sẽ quay lại cậu đưa cho chúng nó một ít, loại thuốc này đặc biệt dùng để trị thương, nếu những con cá khác bị thương cũng có thể dùng, đừng lo lắng, cậu là một chàng trai tốt, tôi có thể tin tưởng cậu!”
“Nếu hết nhớ bảo tôi nhé, tôi sẽ nhờ người đưa thêm cho cậu!” Vị giáo sư già vỗ vai Thời Dư, và lên máy bay dưới sự hỗ trợ của hai người lính, trực thăng bay đi rất nhanh, không dừng lại.
Thời Dư cảm thấy lạnh sống lưng __ cậu không chắc liệu nằng Siren đã bị phát hiện hay chưa.
Máy cảm nhiệt nghe có vẻ cao cấp, nhưng hình như phía chính phủ không có trực thăng có cũng không thể nào nói nổi? Siren đãng lẽ ra phải được đưa xuống đáy nước, hy vọng họ đi đủ sau, nếu không thì cũng không thể nói chính xác được.
Ánh mắt và lời nói đầy ẩn ý của vị chuyên gia già trước khi rời đi khiến cậu có chút chột dạ.
Cá voi sát thủ con được đao băng hình chữ thập, dụi dụi đầu vào bàn chân Thời Dư bằng một nụ hôn, thành công thu hút sự chú ý của Thời Dư rồi nghiên nghiêng đầu, hành động đầy đấy đáng yêu: “Ô ô? Huchi___!”
[Nhân loại, Siren! Siren ở dưới, dán vào người rất mát mẻ và thoải mái, cậu cũng dán vào Siren một chút có được không?
“Có chuyện gì vậy? Ngứa quá.” Thời Dư mỉm cười trong vô thức khi nhìn thấy cá voi sát thủ con, cậu dùng chân dẫm dẫm lên con cá voi sát thủ con, cá voi sát thủ con nghe thấy Thời Dư cười nói, vui vẻ kêu lên một tiếng, nó nghĩ Thời Dư đồng ý rồi, xoay người lộn nhào vào dòng nước.
Không lâu sau, cá voi sát thủ con đã đưa một nàng Siren lên mặt nước.
Vết thương của nó vẫn chưa được băng bó, Thời Dư nhéo một quả bóng bùn do chuyên gia đưa cố gắng dùng nước dán lên cho nó, nhưng nó lại tránh được, đưa nàng Siren đến trước mặt cho cậu: “Ô ô_____! Ô_____!”
[Con người! Cứu nàng Siren đi! Tiêu có đang ở trong tình trạng rất tồi tệ!]
[Tại sao Siren vẫn chưa tỉnh!]
[Đồ ngu ngốc! Tiêu cá đã trấn áp “con mắt” đó và bị thương nặng! Bọn tôi vừa cứu được Siren đã thành ra như vậy! Chưa kể những nàng Siren ở trung tâm!]
[Ô ô! Con người anh mau cứu Siren đi!]
Thời Dư giẫm lên vây cá voi sát thủ, vỗ vỗ quả cầu bùn trên tay vào người Siren, an ủi nói: “Được rồi, tôi cứu nó! Mày đừng có nhúc nhích! Mày cũng bị thương rất nghiêm trọng!”
Con cá voi sát thủ không thể nhìn thấy, phát ra tiếng kêu, những con cá voi sát thủ khác nghe vậy còn đáp lại: “Ô ô ô___!”
“Ô___!”
[Dán nó! Con người đã dán thứ gì đó lên người Siren!]
[Còn thêm một tấm vải dài!]
[Mau giải cứu Siren ô ô ô!]
Một con cá voi sát thủ bơi tới, nhấc nhẹ nửa người lên khỏi mặt nước, hôn lên đỉnh bàn tay đang bịt miệng vết thương của Thời Dư: “Ô ô___!”
Thời Dư bất lực, đành phải dán lên cho con cá trước, nhưng có voi sát thủ bỗng sôi sùng sũ lên: [Ô ô ô Siren cũng bị dán!]
[Siren cũng xấu giống chúng ta!]
[Không được nói thế! Sẽ bị Siren giết chết!]
[Không sao vẫn đang hôn mê!]
[Điều đó…]
[---Xấu xí!]
[---Xấu xí!]
[---Xấu xí!]
Thời Dư có lẽ có thể hiêu được niềm vui trong tiếng kêu của mấy con cá voi sát thủ, có lẽ chúng nó rất vui vì nàng Siren đã được chữa trị!
Cậu vỗ nhẹ vào con cá voi sát thủ phía dưới, ra hiệu cho nó đến gần hành lang, cậu đi lên, lấy một ít thuốc trị liệu cho cá voi sát thủ, cá voi sát thủ rất hợp tác, bảo quay sang trái thì quay sang trái, bảo quay sang phải thì quay sang phải, Thời Dư tìm xem bụng nó có vết thương nào hay không, khi nó xoay người lại, cá voi sát thủ rên rỉ thảm thiết, như thể đang suy nghĩ cách lật người mà không động đến vết thương của mình.
Chỉ thấy nó im lặng một hồi, bỗng nhiên từ trong nước chui lên, Siren trên lưng nó bị ném ra ngoài, hướng tới chỗ Thời Dư.
Bùm, nó ngày càng to hơn.
Thời Dư vô thức rụt người lại---sàn nhà của cậu là gỗ cứng, ngã như thế chắc phải rất đau đúng không?
Nghĩ đến đây, cậu lại sảng khoái đứng lên, thoả mãn vỗ con cá voi sát thủ: “Bé ngoan, ba không làm hại con!”
“Con có ăn cá không? Ba có nhiều cá lắm!”