Chẳng trách trời tối như thế.
Mèo hệ thống cũng tỉnh lại, chui ra từ trong máy điều hoà không khí, duỗi người, tao nhã đi bộ tới bên cạnh Thời Dư. Nó đưa đầu sang nhìn vào điện thoại của Thời Dư, tỏ ý: [Phải kết thúc rồi, với tình trạng này cậu cũng không thể trở về bè đánh cá trong vòng ba bốn ngày nữa.]
[Cá trong bè đánh cá sẽ bị chết đối.] Thời Dư lắc đầu một cái, thở dài nói.
Cá bên trong bè cá nếu một hai ngày không được cho ăn cũng không chết đói, thế nhưng bốn năm ngày như thế thì chắc chắn sẽ chết… cũng không chết đói đơn giản như thế, cá Thời Dư nuôi phần lớn đều là cá ăn thịt, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tép là việc bất di bất dịch. Một lúc sau, khi cá vô cùng đói sẽ chọn những con cá yếu hơn trong hồ phát động tấn công, bắt đầu ăn uống.
Sau đó người đi săn và người yếu thế bị săn đuổi sẽ chia thành các nhóm nhỏ, cá bị thương sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp cho cuộc tấn công, về lâu về dài không biết sẽ chết bao nhiêu.
Thời Dư ôm má nhìn mèo hệ thống một cái, nếu sơm biết đã để nó ở bè cá không đưa theo, như thế ít nhất hệ thống còn có thể cho cá ăn giúp.
Mèo hệ thống nhìn ra được suy nghĩ của Thời Dư, mặt mèo hiện lên vẻ khinh thường: [Cảm ơn, hệ thống sẽ không giúp cậu cho cá ăn… có một hệ thống hỗ trợ việc cho ăn, cậu có mua hay không? Mười ngàn tệ, còn có thể tìm thấy cá phát triển theo tiêu chuẩn, nếu như cậu muốn có thể chốt với hệ thống bằng một cú nhấp chuột, từ đây cậu không cần phải lo việc cho cá ăn nữa, tình yêu, suy nghĩ một chút?]
Thời Dư dở khóc dở cười, ôm mèo hệ thống vào trong lòng: [Mười ngàn tệ? Cậu đang trêu chọc tôi đó à? Hệ Hệ, tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa đấy.]
Thời Dư phấn đấu đến tận bây giờ, khó khăn lắm mới vượt hơn mười ngàn. Chiêu này của hệ thống điên rồi, điều này đã trực tiếp đánh sập nhà của cậu!
Mèo hệ thống bày ra vẻ mặt độc ác của chủ nghĩa tư bản, lạnh lùng vô tình: [Là như thế đấy, cậu có muốn hay không! Không có ưu đãi! Cậu có bóp chết tôi, tôi cũng sẽ không giảm giá!]
Thời Dư nghe vậy, cho là thật nắm lấy da trên gáy của mèo hệ thống: [Cậu có gan nói lại lần nữa? Đây là cách cậu đối xử với bố mình như thế à? Hệ Hệ!]
Mèo hệ thống nâng chân sau lên gãi gãi tai mình, nhân tiện còn lén xoa xoa và đạp vào tay Thời Dư mấy cái: [ Tình yêu, sản phẩm vinh dự của hệ thống chúng tôi sẽ không được giảm giá! Nhưng nể tình cậu là khách quen cũ, giảm 9.999 cho cậu, chỉ cần 9999 tệ là cậu có thể mang [hệ thống trợ giúp cho ăn] về. Không mua được sẽ chịu thiệt, không thể bị mắc lừa!
Thời Dư mím môi một cái, vẫn còn quá đắt, nhưng tự động cho cá ăn, tự động dọn dẹp bể cái hơn nữa còn có thể tự động thực hiện. Đây không phải là quản gia Krypton trong trờ chơi trực tuyến sao! Từ đây sẽ giải phóng hai tay, ngồi không hưởng lộc, bão ở chỗ bọn họ đúng là nhiều, nhiều thêm mấy đợt nữa thì cá của cậu xem như tan thành mây khói rồi…
Nói tới cũng là do cậu chọn thời gian không tốt, tại sao cậu lại bắt đầu nuôi cá ngay trước mùa bão… Khi ấy anh nghĩ thế nào. Nói chung những người làm bè cá cũng bắt đầu đầu tư vào cáo sau mùa bão, đến đầu xuân đã có thể bán số cá đã nuôi nửa năm.
Nhưng nhắc tới cũng không phải không có kiểu cá cần thời gian sinh trưởng dài, cũng không biết bọn họ làm thế nào để khắc phục.
Mèo hệ thống nhìn dáng vẻ hơi động lòng của anh, cảm thấy thành tích của mình đang ở ngay trước mắt, nhanh chóng há miệng nhả ra một vòng cầu vồng: [Tình yêu, cậu hiểu mà! Hệ thống trợ giúp này có thể dùng được rất lâu! Cho dù sau này nâng cấp hồ cá thì vẫn có thể dùng, đây là sự mua bán muôn vàn lợi ích! Có nó, cậu có thể ngủ tới khi tự thức dậy, đếm tiền tới mức chuột rút!
Thời Dư nhéo tai nó một cái: [Để tôi suy nghĩ thêm một chút.]
Mèo hệ thống thuận thế đưa đầu lòng bàn tay Thời Dư dụi một cái, cằm đặt trong lòng bàn tay Thời Dư: [Nào, đừng suy nghĩ nữa, trong bể cá của cậu còn có cá tầm châu âu và cá thái dương đấy, thuận lợi vượt qua mùa bão, cũng không bao lâu đã có thể phóng sinh bọn chúng, không phải tiền vốn có thể quay về rồi sao? Cậu suy nghĩ một chút đi, lỡ nhiệm vụ tự nuôi cá thái dương thất bại sẽ mất tiền đấy!
[Bạn tôi ơi, hôm nay cậu vì tiết kiệm tiền mà không mua hệ thống hỗ trợ, ngày mai cá thái dương và cá tầm châu âu sẽ khiến cậu bị trừ xuống số âm! Đến lúc đó tiền không có, cá cũng mất, hai nhân ngư mất… Chậc chậc…]
Nói vô cùng có lý khiến cậu không thể nào phản bác nổi.
Thời Dư cắn răng: [Được rồi, mua cho tôi.]
[Ok!] Hệ thống đáp lại một tiếng, âm thầm trừ số dư trong tài khoản của Thời Dư, chỉ để lại cho cậu hơn một trăm đáng thương. Cùng với chuỗi thông báo phát ra từ hệ thống, nhắc nhở hệ thống trợ giúp đã xây dựng xong, hơn nữa đã bắt đầu vận hành.
Không bao lâu sau, cá trong bể đã được cho ăn, ăn chán chê xong toàn bộ đều đạt tới mức tiêu chuẩn, thậm chí hệ thống hỗ trợ còn kiểm tra xem có mấy con cá mang bệnh truyền nhiễm trong người, bắt đầu phun thuốc kháng khuẩn.
Vâng, đương nhiên tiền thuốc kháng khuẩn cũng trừ trong tài khoản của Thời Dư.
Thời Dư vô cùng đau lòng, đóng mặt tiếp xúc của hệ thống lại, mở điện thoại di động lên quyết định biến mình thành một con vượn gai không bị phân tâm.
***
Ba ngày sau, sau một trận mưa ùn ùn như thác đổ, cuối cùng bão cũng qua đi.
Lúc đầu, Thời Dư cho rằng nó sẽ tiếp tục tiến về phía bắc, kết quả không ngờ bão chuyển hướng, đi thẳng về phía núi Thập Vạn… à, đến núi Thập Vạn rồi, không sao, có thể xoá bỏ báo động cả nước.
Chung quy cũng không có trận bão nào có thể còn sống vượt qua núi Thập Vạn.
Núi Thập Vạn, nổi tiếng là sát thủ bão, bởi vì dãy núi trùng điệp, vô cùng hiểm trở, diện tiéc vùng núi lại lớn, bão vừa tiến vào vùng núi, sức gió của nó sẽ bị núi cao chặn lại. Lúc trở ra cũng đã không còn xứng đáng với tên gọi nữa rồi (sức gió sẽ bị suy yếu đến cấp mười hai trở xuống).
Thời Dư không hề lo lắng đi tới kéo lớp mạng nhện trên cửa sổ xuống, nguyên liệu nấu ăn và quà vặt một tuần lúc này đã ăn còn phân nửa. Thời Dư quyết định đến siêu thị bổ sung thêm một chút nguyên liệu, lập tức mang theo mèo quay về bể cá.
Mấy ngày không tới xem bể cá, cậu cũng có chút nhớ.
Cũng không biết cá voi sát thủ nhỏ có tránh được trận bão này không.
Bến tàu bị bão tàn phá thành một đống hỗn độn, rất nhiều ngư dân lưới cá và lồng bè cố định dưới gầm tàu cũng bị thổi tung khắp sàn, có một vài cái cũng không thấy đâu, cũng không biết đã bay tới chỗ nào.
Lúc Thời Dư tới bến cảnh đã trễ rồi, mấy ngư dân cần mẫn cũng đã ra khơi đuổi theo dòng nước rồi. Hôm nay người đi biển cũng khá nhiều, từng người đều thu hoạch không ít.
Thời Dư cũng đã lấy chìa khoá thuyền câu của mình từ chỗ Thời Giải, mang nguyên liệu lên thuyền, đi thẳng tới chỗ bè cá.
Hơn một giờ sau cậu quay lại tàu cá, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tàu cá vẫn giống như trước kia, bỏ neo thuyền và vào vờ.
Mèo hệ thống cũng nhảy lên theo, run cơ thể mình, dáng vẻ cũng vô cùng nhẹ nhõm sung sướng… Rõ ràng độ tự do của nó khi ở tàu cá cao hơn một chút. (
App truyện TYT)
Mấy ngày nay sống ở nhà, nhưng cũng không sợ chết… Ví dụ như bác gái hàng xóm ở sát bên nhà Thời Dư, nhiệt tình mang mớ cá khô muối tới thăm nhà, Thời Dư cũng không tốt, không nhắc nhở nhiều, kết quả vừa mở cửa ra bác gái đó đã nhìn thấy mèo hệ thống ngồi trên bàn ở phòng khách chơi điện thoại di động.
Bên cạnh mèo hệ thống còn có đồ ăn vặt, sữa chua và cá khô, nhanh chóng kinh ngạc đến mức không biết nên nói thế nào mới phải. Ánh mắt nhìn Thời Dư cũng từ “cậu thanh niên này rất tài năng” biến thành “thằng nhóc phá của”. Sau đó cũng không biết bác gái đó nói gì với bên ngoài, luôn có trẻ con chạy tới nhà cậu xem con mèo màu cam to bé, khiến mèo hệ thống không nhịn được cảm thấy phiền phức.
Nhất là mấy thằng nhóc con kia còn ăn quà vặt và đồ uống thuộc về mèo hệ thống!
Không thể nhịn nổi!
Thời Dư đi dạo một vòng ở tàu cá, một chiếc rương kim loại xuất hiện bên cạnh mỗi hồ cá phía trên bè đánh cá. Thời Dư nghiên cứu một chút, đến giờ cho ăn, một cánh tay cơ giới vươn ra từ chiếc rương kim loại, tiến hành làm việc.
Cuối cùng cậu phát hiện bộ phận chính của hệ thống hỗ trợ cho ăn ở trong góc nhà… Đó là một thùng máy có kích thước cỡ bằng một chiếc tủ treo quần áo. Bên trên có một màn hình, thúc đẩy làm việc, tỏ ra vô cùng đắt tiền. Bên trên được chia thành cho ăn, vệ sinh, cân nặng, chữa trị, thực hiện một số hệ thống.
Dù sao vẫn rất khoa học, không phải khoa học kỹ thuật như trong tưởng tượng,
Mèo hệ thống đã tìm được chỗ nó thường ngồi rồi, Thời Dư đã bị trì hoãn ba ngày, hôm nay thừa dịp nước lớn ra biển quăng lưới, chào hỏi một tiếng với nó rồi lập tức ra ngoài.
Hôm nay song có chút lớn, Thời Dư không định quăng lưới ở vùng biển xa, mà đến vùng biển gần để quăng lưới.
Những cơn sóng mênh mông làm rung chuyển con thuyền nhỏ tồi tàn của Thời Dư, một tay Thời Dư nắm chặt lan can, một tay điều khiển phương hướng, thỉnh thoáng có một cơn song hung hăng đánh lên thuyền, nước văng lên hai ba mét, nhanh chóng dính hết lên người Thời Dư.
Anh như thế, người khác cũng như vậy.
Lúc biển yên tĩnh không có người, Thời Dư chỉ cần đi ra một tiếng ngắn ngủi đã nhìn thấy bốn năm chiếc thuyền, tất cả đều là vì thuỷ triều đánh tới. Thuyền của Thời Giải cũng lên đường, lần này anh ta mang theo mấy chục tấm lưới to ra biển, chuẩn bị nghiêm túc quăng lưới bắt cá.
Thời Dư quay lại gần biển, mười tấm lưới to vừa mua bị cậu buộc thành một mảnh, cậu ném chiếc phao xuống, dây thừng trên lưới bắt cá cũng nhanh chóng xuống nước. Thời Dư lái ra ngoài hơn hai cây số rồi mới quăng lưới của mình xuống.
Hôm nay song gió quá lớn, Thời Dư cũng không có ý định ở lại trên biển quá lâu, khoảng chừng hai mươi phút dau, cậu bắt đầu thu lưới.
Chiếc phao lấp lánh ánh đèn cũng bị cậu kéo lại thuyền, cậu cũng không chút do dự mở tay quay, giăng lưới lên. Tay quay ầm ầm vang dội, Thời Dư ở trên thuyền dùng sức giúp tay quay kéo lưới.
Thời Dư là một người làm việc, không thể vừa kéo lưới vừa gỡ cá, nếu bắt được cá, cậu lập tức ném cá vào trong thùng dưỡng khí bên trái, lưới không có cá chất đống dưới chân.
Vận may của cậu không tệ, vừa khéo bắt được một đống cá dìa bông và cá tráp vàng, cá lớn nhỏ không đồng nhất nhanh chóng chất đầy một nửa thùng có thể vừa một người. Thời Dư tạm thời không thể không ngừng thu lưới, dùng xô nhỏ lấy một xô nước biển đổ vào thùng lớn, tránh cho cá lộ trên mặt nước.
Thu hoạch đáng mừng.
Sau khi Thời Dự thu lại toàn bộ lưới cũng không vội vàng tháo ra, lập tức chuẩn bị về nhà, cậu định mang một phần ba tới hệ thống thu mua đồ phế thải, dù sao cậu cũng là một người nghèo chỉ có mấy trăm tệ, không thể tiếp tục lãng phí.
Chờ hơn một tiếng mới về đến nhà, Thời Dư gọi mèo hệ thống, cũng lười tách ra, trực tiếp để nó đi lên ăn cái phế thải. Mèo hệ thống ghét bỏ nhìn cậu, cuối cùng cũng nhảy lên thuyền ăn cá, chỉ còn lại hai con cho bữa tối hôm nay.
[Tôi nói với cậu này, sau này nếu cậu không chịu tách ra tôi sẽ không thu lại nữa! Nào có ai như thế!] Mèo hệ thống hùng hùng hổ hổ nói: [Cậu có thể tự giác một chút không?]
Thời Dư đang ở trong phòng tắm, nghe thấy thế thì chậm rãi nói: [Dù sao cũng đã bắt về, sao lại còn muốn tôi tách cá ra? Bớt chút việc cho tôi đi Hệ Hệ à, để lệ chút sức lực để buổi tối nấu ăn cho cậu chẳng lẽ không ngon sao?]
Hệ thống: [Cậu hết thuốc chữa.]
Thời Dư tắm xong quay ra, đang định vào bếp làm chút thức ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào bên ngoài, nghe thấy tiếng dường như có hơi giống cá voi sát thủ nhỏ.
Tiếng này không đúng lắm, không giống tiếng của cá voi sát thủ.
Cậu lần theo tiếng động chạy tới hành lang ven biển, chẳng biết cá voi sát thủ đã bơi đến gần vùng biển do nhà Thời Dư xây nên, lúc nhìn thấy Thời Dư, nó phát ra tiếng ô ô, vô cùng thê thảm.
“Ô… ô… ô…”
Thời Dư vội vàng nằm xuống, ngoắc tay tỏ ý bảo cá voi sát thủ đến gần. Cá voi sát thủ lại đứng giữa sống chết không chịu đến gần, chỉ để lộ nửa cái đầu không ngừng lớn tiếng gọi Thời Dư.
Thời Dư lanh mắt, nhìn thấy dường như trên người cá voi sát thủ nhỏ có gì đó, một khối đen thui.
“Tới đây… Mày sao thế?” Thời Dư bỏ tay vào trong nước, đùa giỡn dòng nước biển tạo nên một đợt sóng nhỏ, tỏ ý bảo cá voi sát thủ nhỏ đến gần.
Cá voi sát thủ lắc đầu, đột nhiên lặn xuống nước, Thời Dư đang khó chịu lại nhìn thấy từ đằng xa một chiếc vây cá gắn dao rựa đang tiến về phía cậu.
[Chuyện gì? Hệ Hệ, cậu tới xem một chút!]
Mèo hệ thống biết bầy cá voi sát thủ đang đến gần, không nhịn được nói: [Không rảnh, không phải cá voi sát thủ tìm cậu chơi sao!] ( truyện trên app T𝕪T )
[Không phải, cậu tới đây đi. Tình hình không đúng lắm.] Thời Dư khẽ quát một tiếng, lúc này mèo hệ thống mới không kìm lòng nổi đồng ý: [Tới đây.]
Bầy cá voi sát thủ từ đằng xa đến gần nhà Thời Dư, mỗi một đứa đều vô cùng chật vật, da vốn có trắng đen rõ ràng cũng bị một vật đen thui dính vào, nhất là trên lưng càng nhiều hơn.
Khi bọn chúng đến gần, Thời Dư ngửi được một mùi khó chịu.
Mèo hệ thống đi tới, liếc nhìn bọn chúng một cái, đột nhiên nóng nảy nói: [Không đúng, sao lại nhiều dầu hoả như thế?]
[Sao bọn chúng chết? Sao lại dính nhiều dầu hoả như thế?]
Bầy cá voi sát thủ cũng bơi đến dưới chân Thời Dư, đang kêu gào trên mặt biển hình thành hình lõm trên mặt biển ở hành lang và nhà cậu, đột nhiên bọn chúng tách ra, hai con cá voi sát thủ to lớn kéo một con cá voi sát thủ dính đầy dầu hoả đến bên cạnh Thời Dư.
Đó chính là người lãnh đạo cá voi sát thủ, lão tổ mẫu kia.
Cá voi sát thủ nhỏ kêu: [Loài người, mau cứu chúng tôi, tôi vô cùng đau… Tổ mẫu sắp không chịu nổi!]
[Còn nữa… Còn nữa…]
Lại có thêm một con cá voi sát thủ bơi tới, trên lưng nó cũng dính đầy dầu hoả, điều càng khiến người ta nhìn chằm chằm là trên người nó còn có một người đang nằm, từng sợi từng sợi tóc trên mái tóc dài dính dầu hỏa, trên da cũng dính đầy dầu hoả, nửa người nằm trên lưng cá voi sát thủ, nửa người vẫn còn nằm dưới nước.
Con ngươi Thời Dư nhanh chóng co rút.
Chính xác mà nói, đó không phải người, đó là một người cá.