Thời Dư nằm trên đá ngầm không nhúc nhích, nước biển êm ái phe phẩy sợi tóc cậu, dây cao su màu xanh trên khẩu súng giáo khẽ lắc lư theo dòng biển.
Ở trong biển, sợ nhất chính là thiếu kiên nhẫn.
Sự kiên nhẫn của Thời Dư luôn coi như không tệ lắm.
Sau mười phút đồng hồ, đám cá dìa bông tán loạn lại có ý thức hợp thành đoàn thể, Thời Dư nhắm ngay một con cá dìa bông lớn, nổ súng, bắn.
Bởi vì khoảng cách tương đối xa, nên Thời Dư không thể nhích tới gần xem, chỉ có thể đoán mò chút sức nặng của cá, còn rốt cuộc có qua nổi ranh giới năm cân sống chết này hay không, thật sự phải dựa vào việc ông trời có thưởng hay không thưởng.
Mũi tên phát ra tiếng vang trong đại dương, sau đó cấp tốc bắn ra ngoài, dây thừng màu da trời bắt mắt đánh dấu vị trí của cá, ngay sau đó súng giáo trũy xuống, một luồng lực mạnh mẽ truyền tới từ đầu kia dây thừng, suýt chút nữa thì khiến súng giáo rời tay.
Thời Dư nắm chặt lấy súng theo bản năng, ngay sau đó lập tức kéo dây thừng, vòng mấy vòng trên cánh tay mình, tay kia mới dám ném súng giáo xuống, một lòng một dạ đi kéo con cá dìa bông này.
Bởi vì mũi tên có móc, nên Thời Dư cũng không suy nghĩ quá nhiều, cứ thế kéo cá về phía mình. Cậu dùng chân quặp vào đá ngầm, sau đó dùng sức kéo dây thừng về. Lực phản kháng bên kia vẫn mãnh liệt như cũ, dây thừng Thời Dư kéo bỗng nhiên căng ra, không kéo nổi nữa.
Cậu híp mắt quan sát phương hướng của dây thừng, thì thấy dây thừng và cậu hình thành một đường chéo, cuối cùng dần dần không nhìn thấy dây thừng bên trong đá ngầm nữa, hẳn là con cá dìa bông này đã bơi vào khe hở giữa các tảng đá ngầm trong khi chạy thục mạng.
Thời Dư không suy nghĩ nhiều, lập tức bơi đi, chiều dài dây thừng còn khoảng năm, sáu mét nữa, chân vịt thật dài đung đưa mấy cái đã đẩy cậu dần dần về phía phương hướng dây thừng không nhìn thấy.
Theo khoảng cách lại gần, Thời Dư nhìn thấy vết màu huỳnh quang dính trên đầu mũi tên.
May là mũi tên đủ dài, và cũng may là khe hở đó không đủ lớn, nếu không mũi tên mà quặp vào là cậu mất trắng luôn.
Cậu bơi theo dây thừng, vươn tay bấu vào khe hở phía trên đá ngầm, cố định thân mình, rồi vươn tay tóm mũi tên.
Con cá dìa bông kia vẫn cố gắng chui vào bên trong, lúc Thời Dư túm vào mũi tên cũng cảm nhận được thân cá vẫn đang giãy giụa không ngừng. Cậu túm được mũi tên, giằng co qua lại với con cá một hồi, sức ở đầu bên kia dần dần yếu đi. Trong lòng Thời Dư vui mừng, cũng biết là xong chuyện rồi.
Đang lúc cậu chuẩn bị phát lực kéo con cá từ trong khe hở ra, đột nhiên liếc thấy một thứ gì đó vọt tới, cậu né người sang theo bản năng, cổ tay lại không tránh được, thứ dài ngoằng kia cắn một phát vào cổ tay Thời Dư.
Con ngươi Thời Dư co rút lại, cũng không để ý đến việc bấu vào đá ngầm nữa, buông đá ngầm ra trở tay rút dao nhỏ giơ tay chém xuống nó.
Đó là một con rắn biển trên thân có hoa văn từng đốt, Thời Dư đã chặt đầu nó xuống, mới nhớ ra đây là sát thủ nổi danh – rắn biển vòng xanh.
Rắn biển vòng xanh trưởng thành dài nhất có thể đạt tới chiều dài hai mét, mà con trước mắt này còn chưa tới một mét, vẫn còn là con con. Con rắn biển vòng xanh này đã mai phục từ trước trong sỏi cát dưới đáy biển, có lẽ khi Thời Dư bắt cá đã khiến nó cảm thấy sự uy hiếp nhất định, nên giờ mới nhào lên cắn cậu.
Thật may mắn khi cậu mặc đồ lặn trùm toàn thân, loại đồ lặn này tương đối dày, mà miệng của con rắn biển lại khá nhỏ, thế nên không có cách nào cho nó đủ sức để cắn thủng đồ lặn.
Con rắn biển vòng xanh bị chém một phát ngay đầu, chỉ để lại một cái đầu treo ở cổ tay Thời Dư, chỗ đứt tràn ra một chút máu, nhưng rồi nhanh chóng bị nước biển pha loãng. Thời Dư dùng dao nhỏ khều ở cổ tay mình một cái, lấy đầu con rắn xuống, túm mũi tên rồi bơi lên trên.
Rắn biển vòng xanh có một đặc thù nổi tiếng – cắn người không quá đau, cho nên mặc dù Thời Dư không cảm giác được mình có bị cắn đến hay không, nhưng thật sự không thể chắc chắn được rốt cuộc có bị cắn hay là không bị cắn.
Mèo hệ thống phát hiện ra tuyến cảm xúc của Thời Dư chập chờn, lập tức tiến hành tra xét ngược lại, khi Thời Dư nổi lên mặt nước thì mèo hệ thống đã ngồi trên thành thuyền rồi: [Thời Dư, không sao chứ?]
[Hẳn là không sao.] Thời Dư ném súng giáo và cá lên trên thuyền, hai tay chống một cái trèo lên thuyền, rồi bắt đầu cởi quần áo.
[Tôi đã kiểm tra rồi, cậu không bị cắn bỉ thương, trong thân thể của cậu không có độc tố của rắn biển.]
[Ừ, vậy thì tốt.] Thời Dư vừa nói vậy, tay vẫn không ngừng lại, loại chuyện như thế nào vẫn tự nhìn thì yên tâm hơn phần nào.
Chỗ cổ tay ở đồ lặn của cậu có hai vết lõm rõ ràng, cậu cẩn thận vạch quần áo ra, phát hiện mặc dù cổ tay của mình có một chút vết đỏ, nhưng mà rõ ràng da không bị cắn rách, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mèo hệ thống lại trở lại dưới lều che nắng, nhìn Thời Dư khó chịu trở tay kéo dây khóa kéo của đồ lặn, thổ tào nói: [Đã bảo là không có vấn đề gì rồi. Anh bạn à, cậu có thể tin tôi một chút được không?]
Thời Dư vừa mặc quần áo vừa nói đùa: [Lỡ đâu cậu lừa tôi là vì muốn sau khi tôi phát độc đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chất giải độc vạn năng của hệ thống thì phải làm sao đây? Chẳng phài là tôi bán mình cho cậu hay sao?]
[Tôi cũng có đạo đức của nghề làm hệ thống đó, có được không...] Mèo hệ thống phản bác lại một câu theo bản năng, ngay sau đó nói: [Đúng ha, sao tôi lại không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy nhỉ!]
Thời Dư không hề khách sáo giơ ngón giữa ra với nó, lại nhảy xuống biển một lần nữa để đi săn.
Quá trình sau đó tương đối thuận lợi, không gặp phải chuyện nguy hiểm như thế nữa. Đại khái Thời Dư làm việc đến khoảng trưa thì gần hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, lên thuyền lấy một chai nước ngọt happy bên trong ra, uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn ợ một cái: “Sảng khoái!”
Thời Dư vốn còn định ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi, nhưng đá trong tủ lạnh trên thuyền đã tan gần hết rồi, hơn nữa mặt trời thật sự quá chói chang, Thời Dư cũng không muốn đợi lâu, khởi động động cơ rồi chạy về nhà luôn.
Lúc này mèo hệ thống vẫn chơi dậy lên được tinh thần như thế, trốn bên cạnh tử lạnh nhìn cá bắt được bên trong đó: [Cái này ăn ngon nè!... Cái đó ăn cũng ngon nữa!]
[Thời Dư! Trưa nay chúng ta ăn con này có được không?]
Thời Dư nhìn cũng không nhìn, trả lời: [Trưa nay về nhà ăn mì gói, cậu chịu khó ăn đồ hộp cho mèo chút đi.]
[Meo meo meo? Cậu đang ngược đãi tôi đó à? Sao mà tôi có thể ăn đồ hộp cho mèo được?!]
[Tỉnh lại đi, chẳng qua cậu chỉ là một con mèo mà thôi.] Thời Dư nhìn hệ thống phơi ra bộ lông óng mượt như tơ và thân mình lộ ra như một quả bóng dưới ánh nắng mặt trời, thổ tào nói: [Cậu nhìn xem cậu ăn đến mức nào rồi kìa, về nhà tôi sẽ mua một cái máy chạy bộ cho cậu, cậu rảnh rỗi không có gì làm thì lên chạy vài chuyến, mèo mập quá sẽ dễ chết sớm đó.]
[Hơn nữa nhà ai nuôi mèo mà ngày nào cũng thịt cá chứ, chưa cho cậu ăn cơm thừa canh cặn là tôi đã đối xử với cậu tốt lắm rồi đấy!]
[...]
Mèo hệ thống: Tức giận quá đi, nhưng lại chẳng thể nào phản bác được.
Sau khi Thời Dư sắp về đến nhà, lập tức nghe thấy trên biển truyền tới tiếng kêu ù ù. Cậu hiểu ý cười một tiếng, hẳn là đám cá voi sát thủ đi săn đã về.
Đám cá voi sát thủ vốn đang chơi đùa ở gần bè nổi của Thời Dư dường như cũng phát hiện ra Thời Dư đã vè, mấy con cá voi sát thủ bơi từ trong đàn cá ra, bơi về phía của cậu.
Thuyền máy có chân vịt, Thời Dư sợ làm chúng nó bị thương, nên điều chỉnh tốc độ thuyền máy chậm lại, đồng thời trở tay đánh tay lái một cái, thuyền máy vẽ ra một hình chữ S trên mặt biển, hoàn mỹ tránh được tất cả đám cá voi sát thủ đâm đầu vào, cũng dừng con thuyền lại.
Có vẻ đám cá voi sát thủ cho rằng Thời Dư đang chơi đùa với chúng nó, sau khi đối diện với Thời Dư lập tức xoay người 180 độ đuổi theo, ngoài miệng còn kêu ù ù không ngừng.
Thời Dư xoay người mở tủ lạnh phía sau ra, lấy một con cá từ bên trong ra, nắm cá đuôi giơ ngang đi ra bên ngoài thuyền, huýt sáo một cái cực kỳ phong độ.
Không biết từ lúc nào một con cá voi sát thỉ đã vòng qua phía bên phải của Thời Dư, lộ đầu ra từ bên trong làn nước biển, cũng cực kỳ ngang ngược phun cho Thời Dư một thân toàn nước biển: “Phù phù... ù...!”
Thời Dư đưa tay ra cản theo bản năng, một con cá voi sát thủ khác nhảy lên, nhẹ nhàng cắp đi con cá trên tay Thời Dư, còn nghịch ngọm dùng mõm đụng đụng bàn tay Thời Dư.
Sau đó phù một cái phun cho cậu thân toàn là nước.
Thời Dư không nhịn được phá lên cười, cậu vừa dùng sức vỗ mõm của con cá voi sát thủ kia, vừa lấy tay khác lau mặt mình, cười mắng: “Tụi mày quá đáng lắm luôn á...!”
Không biết từ đâu nhảy ra thêm mấy con cá voi sát thủ khác, mặc dù chúng nó không ăn, nhưng cũng không thèm để bụng, dùng cột nước phun Thời Dư chơi.
“Nè nè...! Có thể!! Dừng tay lại không ha ha!”
Đám cá voi sát thủ tràn ngập xung quanh Thời Dư thi nhau phun nước lên, khúc xạ ra một cái cầu vồng thoảng qua rồi biến mất dưới ánh mặt trời, nhưng bởi vì đám cá voi sát thủ không ngừng lặp lại màn phun cột nước nên khiến cho những cái cầu vồng này được lưu giữu.
Tất nhiên cá voi sát thủ nhỏ cũng là một trong số các thành viên đó, nó thích chí kêu ù ù, cứ như đang cười vẻ chật vật của Thời Dư, lại như đang cảm thấy khoái vì tiếng cười của cậu.
[Con người ~! Tặng anh một cái cầu vồng nhỏ nè!]
[Moa moa ta ~!]
Bộ đồ lặn của Thời Dư vốn đã phơi khô bị sự tấn công liên tục như vậy làm ướt triệt để, cậu nhằm đúng thời điểm khi cá voi sát thủ nhỏ ló đầu ra, lập tức nhào tới, dùng sức ôm chặt lấy cá voi sát thủ nhỏ: “Còn như vậy nữa thì tao sẽ không buông tay đâu!”
[Con người ôm lấy tôi kìa! Ù ù ù!]
[Con người đáng yêu quá đi à!] Cá voi sát thủ nhỏ cảm động đến mức nước mắt trào dâng.
Những con cá voi sát thủ khác không có phần, có một con tiến lên cắn vào cái đuôi cá voi sát thủ nhỏ kéo sang một bên, một con khác thì bơi đến giữa Thời Dư và cá voi sát thủ nhỏ, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra hai bên từ giữa.
Thời Dư vốn đang treo một nửa người trên thuyền, bị đẩy ra như thế thì cả người mất thăng bằng, suýt chút nữa cắm đầu té xuống biển. Con cá voi sát thủ ranh mãnh kia tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, sau khi nó đẩy cá voi sát thủ nhỏ ra thì lập tức ngửa về phía sau, đúng lúc tiếp lấy Thời Dư ngã xuống, để cậu nằm lên cái bụng trắng như tuyết của mình, phát ra tiếng kêu vui sướng.
“Phù phù...! Ù...!”
[Có thế cũng khoe, bây giờ con người đang nằm trên người tôi đây nè khưa khưa!]
Cá voi sát thủ nhỏ tức tới nỗi trước mắt biến thành màu đen, muốn nhào tới thì lại bị những con cá voi sát thủ khác cản lại: [Chị mau hít đi! Hít xong rồi sẽ đến lượt em!]
Những con cá voi sát thủ khác cũng không cam lòng yếu thế, tiến lên chen lấn: [Cháu gái, cháu tránh ra đi! Để dì hít một hơi cái nào!]
Khắp vùng biển tràn ngập tiếng kêu vui sướng của cá voi sát thủ, Thời Dư nằm trên người một con cá voi sát thủ bị đẩy sang trên người một con cá voi sát thủ khác, cứ như đang ngồi chơi cầu trượt vậy. Đám cá voi sát thủ vô cùng thông minh, chúng nó sẽ tự điều chỉnh góc độ để Thời Dư trượt xuống, sau đó một con cá voi sát thủ khác sẽ tiếp lấy cậu.
Thậm chí cả đám cá voi sát thủ này đều cực kỳ khôn ngoan, tất cả dều dùng lực nhẹ nhàng, trong khi đang nhận laytas Thời Dư thì thỉnh thoảng có mất khống chế đụng phải Thời Dư, nhưng cũng sẽ khiến Thời Dư không cảm thấy đau, điểm này khiến cho Thời Dư cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tất nhiên Thời Dư không biết được đám cá voi sát thủ này vì hít cậu mà phải tốn công gắng sức đến nhường nào, bao nhiêu lần sau khi bắt một con cá rồi cắn gần chết, cả tộc vây quanh thành một vòng tròn, từng con tiến lên đi cắn con cá kia, không cắn nát da cá thì cũng phải khiến con cá kia bị thương nặng, nó mới có thể trở thành một con cá voi sát thủ tự nuôi, mới có thể được cá bà nội cho phép đến gần con người.
Trong thời gian ngắn ngủi, Thời Dư trải nghiệm đủ loại tư thế nằm ngang, cưỡi, nằm bò, cười đến mức gần như không thở nổi.
Mèo hệ thống lạnh mắt ngồi trên thuyền nhìn Thời Dư chơi đùa cùng với bọn họ, khinh thường “xí” một tiếng: [Hừ, con người dối trá.]
[Vừa nãy còn bảo không có sức nấu cơm, phải ăn mì gói, kết quả còn chưa về đến nhà đã chơi đùa với đám cá voi sát thủ rồi.]
[Lần này con người không đúng lắm, rõ ràng phần lớn số liệu hiển thị đánh giá tích cực của con người đối với mèo cao hơn cá voi sát thủ nhiều mà... Chẳng lẽ là số liệu của mình bị sai?]
Thời Dư bị nghiêng ngả một hồi, chơi cũng đã đời, nhảy xuống từ trên lưng cá voi sát thủ, bơi đến bên mạn thuyền của mình rồi lên thuyền. Đám cá voi sát thủ cũng đi theo, vây quanh bên mạn thuyền. Hôm nay số cá cậu đánh được hơi vượt quá mức, một ngày nhiều lắm cậu và mèo hệ thống cũng chỉ có thể giải quyết năm cân cá, hôm nay cậu đánh hơn mười cân, hoàn toàn không ăn hết.
Cậu vẫy vẫy tay, ý bảo đám cá voi sát thủ đến gần, cậu lấy cá từ trong tủ lạnh ra bắt đầu tự đút cho cá voi sát thủ làm quà vặt sau khi hoạt động.
Tất nhiên đám cá voi sát thủ sẽ không bỏ qua chút ngọt ngào sau khi bữa cơm, cho dù không đói bụng, cũng sẽ vô cùng tình nguyện tiến lên tiếp nhận cá đút tới vì để có thể hôn được tay của con người. (
TYT app)
Mắt thấy hết con nọ đến con kia thay phiên nhau, mèo hệ thống giận đến mức điên cuồng gửi nhán dãn tròn đầu Thời Dư, Nhạc Dao chỉ có một: [Đói.jpg].
Thời Dư thuận tay xoa đầu mèo hệ thống một cái, có ý xấu lau hết tất cả chất nhờn trên tay lên đầu mèo hệ thống: “Được rồi được rồi, đừng giận. Con ngoan, ba dắt con về nhà ăn cơm nha!”
Mèo hệ thống không phát hiện ra hành động xấu xa của Thời Dư, còn giận hờn quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới Thời Dư, hồn nhiên không biết Thời Dư đang suy nghĩ sau khi ăn xong sẽ tắm cho nó như thế nào.
Thời Dư lại cúi người rửa tay trong nước biển một cái, khởi động thuyền máy, cầm một miếng vải khua khua lên mặt nước vài cái, đến khi đám cá voi sát thủ hiểu ý bơi xa ra một chút mới lái về phía bên cạnh bè nổi. Trước đó khi cậu hợp tác đánh cá với đám cá voi sát thủ luôn làm như vậy, dùng lưới khua mặt nước tỏ ý cậu muốn quăng dưới, để đám cá voi sát thủ cách xa ra kẻo đụng mắc vào trên lưới.
Thường xuyên qua lại nên tâm đồng ý hợp được với đám cá voi sát thủ, chỉ cần Thời Dư dùng đồ vật tương tự cái lưới khua lên mặt nước, đám cá voi sát thủ sẽ tản ra.
Sau một hồi chơi đùa như vậy với cá voi sát thủ, Thời Dư thật sự vừa mệt vừa đói. Một tay cậu xách mèo một tay xách số cá hôm nay bắt được vòa nhà, đặt mèo hệ thống lên trên bàn: [Chờ đó.]
Dứt lời, cậu xách túi lưới đi vào trong bếp.
Cậu lấy một cái nồi xuống, để hết gia vị gì đó qua một bên trước khi nấu, mình thì xoay người xử lý sò mai hôm nay mò được dưới đáy biển.
Sò mai vẫn giữ được độ tươi ngon, dao nhỏ trong tay cậu thọc vào dọc theo khe hở, vòng một vòng bên mép, cạy mở được vỏ sò dọc theo mép vỏ, sò mai bị mở ra một cách suôn sẻ.
Cậu làm theo các đó với bốn năm con sò mai khác, thịt bên trong vô cùng đầy đặn, con lớn nhất bằng khoảng nắm tay của trẻ sơ sinh, dày khoảng ba cm. Cũng không cần có nhiều gia vị gì, trực tiếp bỏ vào trong nồi mì là được. Cậu lại lấy mấy con bào ngư và tôm trong tủ lạnh ra, ném tất vào bên trong nồi, một nồi tôm cá tươi đầy ắp trên mặt chính hiệu cứ thế hiện lên.
Vẫn dựa theo quy tắc cũ, một nửa mình ăn, một nửa mèo hệ thống ăn.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường thường chỉ cần dùng cách thức nấu ăn đơn giản. Thịt sò mai được nấu với gia vị của gói mì giá rẻ, cắn vào vừa dai vừa dẻo, thịt bên trong có dạng sợi tơ, ngon tới mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi vào.
Một người một mèo đang rất đói, lúc ăn cơm cũng chẳng có tâm trạng đấu khẩu với nhau, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, hai người bọn họ ngồi phịch trên ghế no nê thỏa thuê. Thời Dư nghịch điện thoại di động, mèo hệ thống cũng cầm một cái điện thoại lên chọt chọt – điện thoại di động này là nó uy hiếp dụ dỗ Thời Dư mua. Mặc dù nó có thể thông qua chút công nghệ hack là có thể trực tiếp kết nối với internet ở chỗ này, nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ cần biết là nó muốn một cái điện thoại di động là được!
Thời Dư bị ồn ào tới mức không còn cách nào, nên mua ngay cho nó. Ngày hôm trước đặt chuyển phát nhanh đã nhận được, tối hôm qua đã cài đặt xong hết cho nó.
Mèo hệ thống cũng rất bớt lo, trừ lúc nhấn nút tắt mở máy và sạc điện thoại cần Thời Dư hỗ trợ, những tình huống khác nó đều tự mình giải quyết. Móng vuốt nhỏ lướt lướt rất nhanh, căn bản không kém gì Thời Dư, thậm chí vì để đề phòng Thời Dư xem trộm riêng tư của nó mà còn dùng đệm vuốt mèo đặt mật khẩu vân tay.
Cũng chuyên nghiệp lắm đó chứ.
Thời Dư xem một loạt video trên bilibili, chú ý một số tin tức mới nhất, đến khi lấy lại tinh thần thì đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cậu bỏ điện thoại xuống, vươn vuốt quỷ về phía mèo hệ thống: “Hệ Hệ, ba dẫn con đi chơi nha...”
Mèo hệ thống: [Cậu làm gì đó? Ủa alo? Bỏ tôi xuống?!]
Thời Dư túm hai cái chân trước của nó, thân thể mèo quýt bị kéo dài ra một đoạn. Cậu cười hê hê hai tiếng: “Ba cho con ăn kẹo que nha!]
[Không phải, Thời Dư cậu lên cơn gì thế hả?!]
“Đừng nghịch điện thoại nữa nào, đi giặt quần áo với ba nha Hệ Hệ.”
[Không phải, cậu giặt thì giặt đi, cậu dẫn tôi đi làm gì hả...] Mèo hệ thống còn chưa nói xong, đã bị Thời Dư bước nhanh mang vào trong phòng tắm. Thời Dư dùng chân đẩy cửa ra, phát ra tiếng gọi đến từ thiên đường: “A, mới phát hiện ra con bẩn hết rồi nè. Nào, tiện tay tắm cùng nhau đi.”
Mèo hệ thống kêu thảm một tiếng, móng vuốt béo mập cấu ở khung cửa phòng tắm không buông, cào ra năm vết cào màu trắng.
[Thời Dư...! Cái ông nội nhà cậu...!]
***
Hôm sau, Thời Dư vẫn dậy rất sớm như cũ, xách thùng thức ăn gia súc cho cá trong ao cá ăn hết một vòng, nhìn đám cá cá trở nên lớn hơn mà sinh ra sự vui mừng xúc động: “Đám cá cá ngoan quá, ăn nhiều cơm hơn chút nha, mau ăn chóng lớn nè, để khi tao ăn chúng mày mới thấy ngon...”
Cá tầm Beluga: [Ấy... con người này khiến tôi có dự cảm không lành!]
Cá thái dương: [Nghe nói con người cũng vậy mà... ăn cơm rồi lại ăn cơm.]
Cá tầm Beluga: [Ồ...]
Thời Dư cho cá ăn xong hết, lúc ngẩng đầu nhìn trời luôn cảm thấy có vẻ như khí áp hôm nay không đúng lắm, trông như muốn có bão vậy. Cậu đi kiểm tra dự báo thời tiết dạo này xem có hình thành cơn bão nào hay không, còn bao lâu nữa sẽ đi ngang qua nơi này của bọn họ.
Vừa tra một cái thì phát hiện quả nhiên đã có một cơn bão hình thành trên Thái Bình Dương, nhưng mà hình như cũng khá nhỏ, ít nhất là cậu không nhận được tin nhắn nhắc nhở cảnh báo bão từ phía chính phủ.
Thời Dư đi tới bên cạnh ao cá, ngồi xổm xuống lấy tay thăm dò dòng nước chảy một chút, sau đó lắc đầu một cái... Bão hình thành, dòng nước bắt đầu trở nên hỗn loạn, vì lý do an toàn, tốt nhất vẫn không nên đi lặn vịnh nữa.
Dù là ở gần biển nhưng dòng biển như vậy vẫn sẽ rất nguy hiểm.
Cậu đi vào trong nhà hỏi mèo hệ thống: [Qua mấy ngày nữa có thể sẽ có bão đi ngang qua, ao cá bên ngoài có bị ảnh hưởng không?]
Mèo hệ thống lắc đầu, nói: [Cậu cứ yên tâm về chuyện này, xuất phẩm vẻ vang ao cá của hệ thống sẽ không dễ bị bão ảnh hương như vậy đâu... Cơn bão lần trước lớn đến như thế, không phải cũng không có ảnh hưởng gì hay sao?]
Trong đầu Thời Dư nghĩ lúc đó không giống, khi ấy vừa mới mở, toàn là cá con nên không có tình cảm gì, chết thì chết. Nhưng bây giờ khi nuôi lâu rồi, cậu thật sự thấy có tình cảm thật, mắt thấy đám cá cá sắp lớn lên, tất nhiên là muốn quan tâm hơn một chút.
[Vậy thì tốt.] Thời Dư sửa soạn lưới cá một chút: [Có đi hạ lưới không?]
[Không đi, tự cậu đi đi.] Mèo hệ thống cũng không ngẩng đầu lên, nhìn điện thoại của mình, đáp. Thời Dư nhún vai một cái, xoay người định ra cửa, đột nhiên mèo hệ thống nói: [Đợi đã!]
[Hử?]
[Sạc pin cho tôi cái coi.]
[...] Thời Dư im lặng tiến lên cắm sạc cho nó, lúc này mới thuận thuận lợi lợi rời đi.
***
Bão tới nhanh hơn so với dự định, cũng lớn hơn so với dự định luôn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đến mười giờ sáng, Thời Dư mới quăng hai cái lưới, trên điện thoại di động lập tức nhận được thông báo từ phía chính phủ. Cơn bão lần này được đặt tên là “Thiên Ưng”, tỏ ý lần này bão cấp 12 trở lên, thành phố H cũng coi như thành phố đầu tiên trên bờ biển Thố Triều, trong dự đoán tuyến đường lại vô cùng bất hạnh trúng giải.
Nhưng mà nếu một năm có mười cơn bão đổ bộ về phía Thố Triều, ít nhất sẽ có chín cơn bão đi qua thành phố H, cho dù không đi ngang qua cũng sẽ bị quét phải đuôi bão, người dân thành phố H đã cực kỳ quen.
Cuộc gọi video của Thời Giải gọi tới khi Thời Dư đọc xong tin nhắn, Thời Dư nhận được, thì thấy Thời Giải khá lo lắng, nói với cậu: “Thời Dư, cậu mau về bờ đi.”
“Sao vậy ông anh?” Thời Dư hỏi.
“Đừng nói nhiều làm gì, mau thu dọn mấy thứ có giá trị trên bè nổi đi, quay về bờ tị nạn.” Thời Giải nói: “Vừa rồi người anh em ở cục Khí tượng của anh bảo rằng cơn bão lần này có thể đạt tới cấp 16 trở lên, mặc dù bị Việt Nam làm cho suy yếu một chút, nhưng sẽ không xuống dưới cấp 14. Cậu không định về bờ mà đứng chờ chết trên bè nổi à?”
“Bão lần này khá nhanh, có lẽ tối nay sẽ có gió lớn, cậu mau trở về bờ trước khi màn đêm buông xuống đi.” Thời Giải lại bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó hãy tùy tình huống, nếu như gió vẫn còn rất lớn, có lẽ thôn chúng ta sẽ phải vào trong thành phố tị nạn.”
Sau bão rất dễ cuốn theo sóng thần, nhất là loại bão lớn như thế nào. Thời Gia thôn ở gần bở biền, địa thế không tính là quá cao, cho nên một khi có bão lớn tập kích thì sẽ do phía Chính phủ thống nhất tổ chức tị nạn vào trong thành phố trước giờ, để tránh xảy ra thương vong.
Thời Dư nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cậu vốn định từ chối, dù sao thì nhà cũng có lồng bảo vệ, chắc cậu sẽ không có việc gì. Nhưng mà suy nghĩ cẩm thận lại một chút, cậu cũng không thể làm quá mức, nếu như thật sự đối đầu với cơn bão cấp mười mấy vừa rồi, cậu lo rằng mình có thể sẽ phải ăn cơm nhà nước.
“Vâng, em biết rồi, vậy bây giờ em sẽ thu lưới về nhà.” Thời Dư đáp một tiếng, đồng ý.
Thời Giải nghe thấy cậu đồng ý, sắc mặt tốt hơn một chút, thuận tiện hẹn Thời Dư tối nay cùng nhau tới quán nào đó ăn một bữa no nê rồi cúp điện thoại.
Ảnh hưởng của bão không riêng gì Thời Dư, bên phía anh ta cũng phải nhịp nhàng với các ngư dân đã hẹn đi đánh cá trước, vào ngày bão anh ta sẽ không ra biển xa, đây là có trách nhiệm với tính mạng mình, cũng là có trách nhiệm với tính mạng của hành khách.
Thời Dư nhìn lưới vừa mới quăng xuống, hơi tiếc nuối, nhưng vẫn thu lưới khởi động thuyền trở về bè nổi, qua loa dọn lất hai bộ quần áo, giấu mèo hệ thống trở về trên bờ.
Đến chiều, gió ở Thời Gia thôn đã rất lớn, cây bên ngoài bị thổi cho xào xả xào xạc.
Hai anh em Thời Giải và Thời Dư đội gió về nhà, đến khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, Thời Dư mới phát hiện sắc trời bên ngoài sầm lại không tốt lắm.
Nhanh như vậy mà bão đã tới rồi sao?