Bây giờ đã sắp giữa trưa, suốt mấy ngày nay ngoài cá ra thì Thời Dư chỉ ăn tôm cua, cậu ăn nhiều đến mức nghĩ rằng mình sắp quên mất hương vị của xiên nướng, cậu quyết định tranh thủ thời gian trở lại mặt đất để ăn một bữa xiên nướng no nê và lấy thêm một ít đồ dùng rồi mới trở về.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì Thời Giải gọi đến: “Alo?”

“Anh à, thuyền đang ra khơi nên anh nói chuyện lớn lên một chút nhé!” Thời Dư cao giọng nói, tiếng gầm rú của động cơ thuyền làm cho cậu không nghe thấy Thời Giải đang nói gì, Thời Giải cũng rất quen thuộc với tình huống này, anh ta cúp máy rồi gửi tin nhắn cho cậu: “Có phải tấm lưới anh mua cho cậu có độ dài 80 mét và rộng 60 mét hay không? Tấm lưới đó là loại lỗ to phải không?”

Thời Dư vừa lái thuyền vừa nghịch điện thoại, điều tuyệt vời nhất khi chèo thuyền giữa biển khơi là không cần nhìn đường và không sợ va vào thuyền khác, dù có lái thuyền ngang như cua thì cũng không có ai quan tâm.

“Đúng vậy. Anh có thể mua cho em thêm hai khung móc câu để em có thể thả lưới ngay bên cạnh thuyền đánh cá của mình khi rảnh rỗi.”

“Khung móc câu?” Thời Giải trả lời tin nhắn: “ Cậu còn chơi trò này? Được rồi, anh sẽ mua cho cậu hai khung, cậu có chuyển phát nhanh không? Nếu không thì anh sẽ mang nó theo đến cửa thôn khi trở về dùng cơm, buổi chiều khi ra khơi thì anh sẽ đưa đến cho cậu.”

Cấu tạo của khung móc câu rất đơn giản, đó là một dây câu đặc biệt có chiều dài tối đa mấy ngàn mét được nối với các đoạn dây câu và lưỡi câu nhỏ cách đều nhau. Thông thường, có khoảng hai hoặc ba trăm lưỡi câu trong một lồng câu, khi không sử dụng thì lưỡi câu sẽ xoay quanh mép khung, đến khi sử dụng thì người ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tháo móc câu ra và móc mồi vào rồi ném xuống biển.

Việc sắp xếp móc câu cũng là một công việc đòi hỏi sự khéo léo, bình thường khi muốn quăng lưới thì phải rất bình tĩnh, tốc độ quăng lưới không được quá nhanh hoặc quá chậm, nếu quá nhanh thì dây câu sẽ bị rối, còn quá chậm thì lưỡi câu sẽ tuột khỏi tay, hoặc thậm chí là đứt dây câu.

Khi quăng lưới thì cũng cần một người khác điều khiển thuyền để lái đến một khoảng cách thích hợp, nếu phụ thuộc vào hải lưu thì dây móc rất dễ rối và không thể sử dụng được.

Ngược lại, việc thu hoạch lại rất ấn tượng. Ví dụ như thôn Thời Gia, phần lớn những người giỏi về thả bè câu đều có thu hoạch không tồi, dù sao sử dụng lưới có gắn móc câu vẫn khả quan hơn lồng chụp cá di động, vì mỗi móc câu sẽ được gắn với mồi câu là động vật sống, những mồi câu vẫn còng sống và đứng yên này sẽ hấp dẫn hơn những mồi câu bình thường.

Nhưng xét về tổng thể thì việc sắp xếp móc câu trên lưới khá phức tạp và hầu như không thể vận hành bởi một người nên có rất ít người sử dụng, nhiều ngư dân lựa chọn các loại lưới đánh cá đơn giản và tiện lợi hơn.

Thời Giải đồng ý mua móc câu cho Thời Dư để cho cậu chơi đùa mà không hề khuyên bảo câu nào, dù sao Thời Dư cũng là một kẻ giàu có, cậu cũng không thiếu chút tiền ấy.

Hai mắt của Thời Dư sáng lên khi biết Thời Giải chưa ăn cơm, cậu vội vàng nhắn lại: “Anh, anh đừng đi! Em cũng chưa ăn cơm! Chúng ta hẹn nhau ở quán nướng Cú Mèo ngay cửa thôn đi! Nửa tiếng sau em sẽ cập bến!”

Khi Thời Giải nhận được tin nhắn thì cũng vui vẻ, anh ta nghĩ thầm: “Có anh em đi cùng vẫn vui hơn đi một mình.”

“Vậy cậu cứ chuyên tâm lái thuyền đi, anh sẽ gọi món trước!”

Thời Dư trả lời: “OK!” , sau đó cậu để điện thoại xuống, kéo cần số và vặn động cơ của chiếc thuyền nhỏ lên mức tối đa, cuối cùng cũng đến quán thịt nướng mà hai người đã hẹn trước vào một giờ ba mươi phút.

Mà lúc này Thời Giải đã chuẩn bị dùng bữa, anh ta vừa nhìn thấy Thời Dư thì vỗ tay cười nói: “Cũng may cậu tới kịp lúc, nếu không thì anh đã ăn trước rồi!”

Anh ta quay đầu lại và hô to: “Chủ quán! Mau giúp tôi nướng lại mâm đồ ăn này, chúng hơi nguội rồi!”

Chủ quán sảng khoái đồng ý, sau đó lập tức bưng mâm đồ ăn vào nhà bếp, nhưng phải năm phút sau mới dọn lại, Thời Dư nóng vội cầm một xiên thịt bò lên ăn, thịt bò tươi ngon mọng nước được quét một lớp bơ kết hợp với thì là, muối và một lớp ớt mỏng vừa phải, vừa đỡ ngấy lại vừa thơm.

Thời Giải cũng không khách sáo nữa, anh ta cầm một xiên thịt dê nướng lên và bắt đầu gặm, Thời Dư vừa ăn vừa nói: “Anh, anh có biết chỗ nào bán súng bắn thương không?”

Thời Giải nhíu mày: “Cậu mua thứ đó làm gì? Cậu muốn sống nữa à? Trước tiên anh phải nói với cậu một điều, người không làm thì sẽ không chết, chỉ có những kẻ chán sống mới sử dụng súng bắn thương để đánh bắt cá hố ngoài vùng biển xa!”

Thời Dư tỏ vẻ: “Sao có thể! Em khẳng định mình chỉ đánh cá ở vùng biển gần! Em vẫn còn muốn sống thật lâu!”

Thời Dư cúi đầu, cậu không dám nhìn Thời Giải nên giả vờ ăn xiên nướng.

Thời Giải cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa, hai người đều đói đến rã rời nên không ai còn tâm trạng chú ý đến vẻ mặt của đối phương: “Vậy đợi ít lâu nữa anh sẽ dẫn cậu đi mua.”

“Tại sao hôm nay cậu lại vào bờ?”

“Em vào để mua một ít vật dụng.” Thời Dư nói: “Trong nhà có nuôi một ông lớn, một ngày không uống sữa chua thì sẽ làm ầm ĩ, cho nên em phải vào bờ để mua một ít sữa chua về cho nó.”

“Mèo cũng uống sữa chua à?” Thời Giải cười nhạo một tiếng.

Không chỉ uống sữa chua mà còn uống nước ngọt happy của Nhà Béo, còn ăn khoai tây lát, tôm xé sợi...

Thời Dư bất lực nói: “Nếu sớm biết như thế thì lúc trước em sẽ không mềm lòng mà mang con mèo này về để gây sức ép cho bản thân... Anh không biết nó thông minh đến nhường nào đâu, nó còn ghen tỵ với mấy con cá, nếu em cho mấy con cá ăn nhiều một xíu thì nó sẽ giận dỗi với em!”

Thời Giải cũng cười, mẹ của anh ta cũng nuôi một con mèo có tính cách “ông lớn” giống như mèo của Thời Dư, mỗi ngày mẹ của anh ta đều cho nó ăn thịt cá và uống nước sạch, ngày nào nó cũng dựa đuôi vào tường và lạnh lùng quan sát những người qua đường, những người đó luôn muốn đùa giỡn với nó vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của nó, có điều nó cũng không thèm để ý đến ai khác ngoài mẹ của anh ta!

“Được, lần sau anh sẽ hẹn mẹ anh cùng đi ăn cơm với tụi mình, anh nghĩ cậu và mẹ anh sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.”

Thời Dư cười cười, cậu đang định nói cái gì đó thì nhân viên phục vụ bước đến hỏi: “Hai anh có muốn uống một chút rượu không? Loại rượu nào quán chúng tôi cũng có cả.”

Thời Giải hơi rung động một chút, nhưng sau đó anh ta lập tức lắc đầu: “Không cần, chút nữa tôi phải rời bến rồi.”

Lái thuyền thì không uống rượu, uống rượu thì không ra khơi.

Thời Dư cũng lắc lắc đầu bảo mình không cần, anh chàng phục vụ bực bội đáp lại rồi bỏ đ, Thời Giải đột nhiên nghĩ đến thứ gì, bèn nói: “Vậy sau khi mua đồ xong thì cậu quay về thuyền đánh cá à?”

“Đúng vậy, không về bè cá thì về đâu? Trên bè cá không có ai trông coi cả, em nuôi cả một bầy rồng quý, để một thời gian nữa em sẽ tặng cho ông Ba vài con!”

“Cái này để nói sau đi.” Thời Giải hào hứng nói: “Vậy thì buổi chiều cậu hãy ra khơi với anh, buổi tối chúng ta sẽ đuổi theo bầy cá, sau đó anh sẽ thuận đường đưa cậu về bè cá?”

Thời Dư xấu hổ .

Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu Thời Giải mời cậu, nếu cậu luôn từ chối thì cũng không hay lắm, thế nên cậu chần chờ nói: “Vậy còn thuyền của em...?”

“À, chuyện này dễ mà, cậu cứ đặt nó ở yên đó đi, anh sẽ để một chiếc thuyền con ở trên thuyền của anh cho cậu, khi nào cậu vào bờ thì đổi trở lại!”

Thời Dư giơ tay tạo dáng “OK”: “Được đó anh!”

“Vậy cứ quyết định như vậy.” Lần này Thời Dư không từ chối nên Thời Giải cũng vui vẻ, hai người lấy trà thay rượu mời nhau một ly, sau đó cả hai bắt đầu chuyên tâm gặm xiên nướng.

Sau khi ăn cơm được một tiếng, Thời Giải rời bến lúc năm giờ chiều, Thời Dư vốn cũng định trở về trong khoảng thời gian này, hai người phân công nhau làm việc, một người quay về trên thuyền để kiểm tra, một người lái chiếc xe BMW màu vàng đã lâu không dùng đến của mình để đi mua đồ ăn.

Thời Dư đã mua một loại súng bắn thương theo như lời giới thiệu của Thời Giải, loại này đắt hơn một chút so với mua trực tuyến, nhưng trông nó rất chắc chắn, không giống như loại đồ dùng một lần thông thường, cây súng bắn thương mà Thời dư đặt hàng vào buổi sáng đã được giao tới khi cậu đang càn quét siêu thị, nếu so sánh hai cây súng bắn thương này với nhau thì Thời Dư vẫn cảm thấy cây súng do mình chọn xuất sắc hơn một chút.

Nhưng không có nghĩa là cái mua trên mạng không tốt, nhìn rất đẹp, dù sao cái nào cũng tốt hơn cái 999 bên hệ thống rất nhiều, không thể mua lỗ và không thể bị lừa.

“Đồ hệ thống chó má.”

Mèo hệ thống đang nằm thì chợt nghe Thời Dư đang nghĩ xấu cho nó, nó lập tức bùng nổ: “Thời Dư, cậu bị điên à! Tôi không có trêu chọc cậu!”

Thời Dư nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy câu này rất thuận miệng nên cứ nói ra thôi!”

Mèo hệ thống: “Mẹ nó, có phải cậu muốn đánh nhau hay không?”

Thời Dư không hề để ý tới nó, Thời Giải đang đợi cậu ở đầu thuyền, khi Thời Giải nhìn thấy xe cậu chở đầy đồ thì bảo thuyền viên của mình lấy chiếc cần câu sắt mà bình thường họ dùng để câu cá lại, anh ta thả sợi dây trên chiếc cần câu sắt trượt xuống từ mũi thuyền để giúp Thời Dư mang đồ lên.

“Cảm ơn anh.” Thời Dư được người giúp đỡ cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cậu vẫn hơi ngượng ngùng: “Vẫn còn một số chuyển phát nhanh đang trên đường vận chuyển. Hai ngày nữa anh có thể đến lấy cho em được không?”

Thời Giải gật đầu: “Được, khi nào có thì gọi cho anh.”

Thời Dư dùng sức vỗ vai của anh trai, Thời Giải nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, sau đó lôi Thời Dư lên thuyền: “Anh đã chuẩn bị cho cậu một cái cần câu, cậu lại đây thử xem có thuận tay không.”

“Sao em có thể không biết xấu hổ như vậy được...Cùng lắm em chỉ mượn anh một ngày thôi.” Thời Dư nói xong thì theo Thời Giải đến phòng của thuyền trưởng, Thời Giải đi đến một góc sáng sửa và chuyển một chiếc làm bằng da dài cho Thời Dư, sau đó anh ta mỉm cười đầy ẩn ý: “Người trẻ tuổi, anh khuyên cậu đừng nên nói quá chắc chắn nếu không sẽ lật xe...”

Nói xong, anh ta mở chiếc rương da ra.

Trước mặt của Thời Dư xuất hiện ánh sáng vàng phát ra từ hệ thống, còn kèm theo một câu thông báo: Truyền thuyết hoàng kim!

Cây cần câu trước mắt cậu trong rất xa xỉ nhưng lại không quá nổi bật, tay cầm trông giống như da trăn, thân cần câu đen tuyền, nhưng không thể nhìn ra bên trong chứa thứ gì, cần câu nhấp nháy theo góc của nguồn sáng ánh sáng, bên cạnh cần câu là một cuộn dây câu màu bạc.

Thời Giải nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Thời Dư thì vô cùng kiêu ngạo: “Đây là đồ cổ! Bây giờ sử dụng da trăn là phạm pháp, ngoại trừ buôn lậu thì cậu sẽ không có cách nào khác để sở hữu!”

Anh ta cầm lấy cần câu, lúc này cần câu đang ở trạng thái nửa thu lại, anh ta đưa tay ra vặn trên chiếc cần, sau đó chiếc cần chuyển từ trạng thái đơn giản sang phức tạp: “Chiếc cần mười mét tiêu chuẩn chuyên dùng đi biển câu cá này là do ông của anh nhờ anh mang cho cậu, ông nói rằng ông đã hứa là sẽ tặng lại cho cậu, nhưng do trước kia cậu sống ở thành phố nên ông cũng lười nhắc đến, nhưng ông không ngờ cậu đã trở lại nên bảo anh đưa nó đến cho cậu. “

Thời Dư đương nhiên là thích, nhưng cậu thật sự không thể nhận: “Không cần đâu anh, sao em có thể không biết xấu hổ mà nhận được, anh mới là người nên giữ đồ của ông Ba.”

Thời Giải đặt cần câu vào chiếc rương da rồi đưa cho Thời Dư: “Đừng khách sáo với anh, ông nội nói cho cậu thì nó đã là của cậu, anh cũng có cái của mình rồi chỉ là cậu chưa nhìn thấy mà thôi.”

Thời Giải lại lấy ra một chiếc rương bằng da khác từ ngăn tủ bên cạnh, sau đó đảo mắt nói: “Hơn nữa bây giờ ngư dân trên biển đã chuyển sang dùng cần câu công nghệ cao có chỉ số độ sâu và độ căng dây của riêng mìn, ai còn dùng loại cần câu truyền thống này nữa? Nhưng bình thường cậu vẫn có thể dùng nó để câu cá trên bè, nếu cậu không tin thì tối nay có thể thử xem sao? Muốn làm việc lớn phải thật dứt khoát!”

Thời Dư vui vẻ: “Anh, em cũng khuyên anh một câu, người còn trẻ thì không nên nói quá chắc chắn, nếu bây giờ anh muốn em trả lại cho anh thì em sẽ đồng ý, nhưng lát nữa anh có đòi lại thì em cũng không trả lại đâu.”

“Ai muốn đòi lại chứ?” Tiếng nói của Thời Giải vừa dứt thì có tiếng nói chuyện ở bên ngoài, Thời Giải cũng không muốn nhiều lời với Thời Dư: “Có khách đến, anh phải đi đón khách, cậu về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Thời Dư gật đầu: “Anh đi đi.”

Thời Giải nhanh chóng xoay người bước ra cửa, Thời Dư nhìn quanh bốn phía, thật ra phòng của thuyền trưởng cũng không sang trọng lắm, trong phòng chỉ có một chiếc giường tầng, một cái tủ, một cái bàn và một cái toilet, thậm chí còn không sạch sẽ bằng một khách sạn tốc hành.

Nhưng Thời Dư đã lớn lên trong hoàn cảnh này nên ngược lại không cảm thấy không tốt, cậu nằm úp xuống giường của Thời Giải, trong lòng vui rạo rực khi nhìn vào chiếc cần câu kia.

Thì ra ông Ba vẫn còn nhớ rõ.

Lần đầu cậu và ông Ba sử dụng chiếc cần câu này là khi ông Ba đang câu một con cá lớn, con cá này kéo cần câu thành hình trăng tròn, ông Ba dùng sức lôi con cá nặng khoảng trăm ki lô gam lên.

Khi đó cậu còn nhỏ không hiểu chuyện nên chỉ nghĩ nếu có cần câu tốt thì sẽ bắt được cá lớn, sau đó cậu cứ chạy theo ông Ba để xin cho bằng được, ông Ba bị cậu làm phiền nên bèn nói đợi đến khi Thời Dư hai mươi tuổi thì sẽ tặng cho cậu. (App TYT)

Nhưng không ai nghĩ đến việc ông nội của cậu sẽ mang cả gia đình trời đi thôn Thời Gia để lên thành phố sinh sống. Nếu không phải cậu ngoài ý muốn nhặt được hệ thống thì chỉ sợ cũng chỉ có ngày lễ Tết cậu mới có thể trở về, thậm chí dựa theo tính cách và trạng thái công việc của cậu cũng khó mà trở về vào ngày lễ.

Ví dụ như Tết năm ngoái, Thời Dư còn không có ngày nghỉ phép năm thì lấy đâu ra thời gian trở về quê?

Nhưng ông Ba thật sự tặng chiếc cần câu này cho cậu, nếu cậu nói không vui thì đó là giả.

Thời Dư vuốt ve cái cần câu này rồi nghĩ thầm hôm nay mình cứ dùng cái cần này, đến ngày mai thì đưa cho Thời Giải trả lại cho ông Ba, dù sao đây cũng là “ông bạn già” đồng hành cùng ông suốt bao nhiêu năm, nay phải tặng nó cho người khác thì trong lòng ông khó tránh khỏi cô đơn.

Mà cậu cũng không thiếu cần câu, giống như Thời Giải đã nói cậu chỉ câu cá trên bè hoặc là trên chiếc thuyền nhỏ của mình mà thôi, huống chi hệ thống cũng có cần câu tốt để đổi nên cậu cũng không cần lãng phí một thứ tốt như vậy.

Nếu muốn tặng chiếc cần câu có thể câu được cá ở dưới biển sâu như thế này cho người khác thì vẫn nên tặng cho người ra vùng biển xa mỗi ngày như Thời Gian, như vậy chiếc cần câu mới có thể phát huy giá trị của nó.

Tuy rằng Thời Gian có lẽ cũng sẽ không dùng đến.

Thời Dư thưởng thức một chút rồi thu cần câu trở lại hình dáng ban đầu, sau đó cất vào trong rương.

Con tàu từ từ di chuyển khi tiếng còi lớn vang lên, thủy triều đưa con tàu lên xuống và màn đêm dần dần buông xuống.

Thời Dư suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, đến khi cậu tỉnh lại cũng là lúc Thời Giải gọi cậu dùng cơm. Thời Dư đi theo Thời Giải tới khoang thuyền, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng cười và tiếng chửi bới, cậu nhịn không được mà thốt lên: “Thật sinh động!”

Thời Giải trả lời: “Đợi đến khi bắt đầu câu cá lại càng náo nhiệt hơn nữa, hôm nay anh nắm chặt thời gian, đại khái vào mười giờ tối thì chúng ta sẽ gặp được một bầy cá, đến hai giờ sáng thì chúng ta sẽ đổi chỗ khác, hẳn là còn có thể bắt gặp bầy cá khác. Sau khi dùng cơm tối xong thì cậu nên đi nghỉ một chút, kẻo lại lỡ mất bầy cá lớn.”

Thời dư lên tiếng, hai người cùng nhau đi vào.

Những ngư dân lần này khác với những ngư dân đã dùng cơm ở nhà Thời Dư vào lần trước, nhưng việc đó cũng không gây trở ngại cho bọn họ trao đổi với nhau, giữa những ngư dân luôn có những đề tài không bao giờ kết thúc. Bọn họ nhìn thấy Thời Giải bước vào thì đồng thời kêu lên: “Anh Thời đã tới chậm, phạt rượu!”

“Ba ly! Chỉ có ba ly thôi! Không cần nhất thiết phải uống rượu! Hẳn là anh có thể uống bia chứ!”

Thời Giải rõ ràng khách sáo với người ngoài hơn với Thời Dư, anh ta uyển chuyển từ chối: “Buổi tối phải bắt kịp hải lưu, nếu như tôi uống thì tối nay mọi người lái thuyền giúp tôi nhé! Đừng nói bia cho dù là rượu tôi cũng uống!”

Mọi người vừa nghe thấy vậy lại không đồng tình, bọn họ lại dẫn dắt câu chuyện đến người Thời Dư, Thời Dư nhanh chóng bị hai anh lớn thân thiện dẫn dắt làm quen với mọi người, trong lúc nhất thời tiếng cười đùa, tiếng ồn ào, hương thơm của đồ ăn và rượu hào lại với nhau một cách nhẹ nhàng và trôi thật xa.

...

Mười giờ tối, mọi người xắn tay áo lên để chuẩn bị chiến đấu.

Thời Dư được Thời Giải giúp mang bao tay, cậu sử dụng cần câu tự động trên thuyền của Thời Giải, khi Thời Giải hô to một tiếng “ Tới rồi” thì mọi người đều hoan hô, sau đó đồng loạt ném mồi câu về phía xa, đèn pha trên thuyền chiếu sáng xung quanh như thể đang là ban ngày.

Nhưng đột nhiên trên mặt biển lại xuất hiện biến động, một đàn cá chuồn theo ánh sáng mà lao thẳng đến thuyền giống như thiêu thân lao đầu vào biển lửa. Tuy rằng Thời Dư rất ít gặp loại tình huống này, nhưng cậu vẫn cầm lấy cái lưới tay dài khoảng bốn năm mét theo bản năng, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm đàn cá chuồn ở bên dưới.

Hình như đàn cá chuồn có một nhịp điệu lên xuống cố định, nhưng là nhìn kỹ lại thì dường như là hoàn toàn ngẫu nhiên, tất cả đều dựa vào may mắn. Thời Dư nhìn chằm chằm mặt biển, khi đàn cá chìm vào trong biển thì cậu thả lưới xuống mặt biển, đến lúc chúng bắt đầu bay lên thì vừa vặn rơi vào lưới của Thời Dư.

Thời Dư ninh cổ tay, túi lưới cuối cùng lắc lư hai vòng rồi thắt lại.

Trong khi đó những ngư dân đang cầm lưới tay để bắt cá chuồn khác lại làm cho chúng bay đi hoặc là chẳng bắt được con nào.

Kỹ thuật của Thời Dư mau chóng, chuẩn xác, hung ác và sạch sẽ lưu loát đến mức có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung.

Mọi người thấy cậu đã thu hoạch khả quan ngay từ lần đầu tiên thì đều sợ hãi than lên: “Cậu Khởi giỏi thật!”

“Tuyệt vời!”

Thời Dư ngại ngùng cười cười, sau đó cậu thu lưới, cá chuồn cũng là một trong những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, cho dù dùng để hầm canh hay om, hay đơn giản là băm nhỏ và dùng làm mồi nhậu đều rất là lựa chọn tốt. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Có người nhặt được con cá chuồn, hai cánh của con cá chuồn lấp lánh như viên ngọc đủ màu dưới ánh đèn, rất đẹp mắt.

Thời Giải cũng đang cầm lưới tay và nhanh chóng bắt năm con cá chuồn vào lưới với kỹ thuật điêu luyện như Thời Dư, nhìn thấy khởi đầu của hai anh em nhà họ Thời đều rất tốt đẹp thì mọi người cũng không muốn thua kém: “Mấy anh em cố gắng một chút! Đừng để cho người khác khinh thường chúng ta!”

Có người nói: “Có sao không?”

“Dù sao ai cũng biết ngư dân như chúng ta có thể đánh bắt bất cứ thứ gì ngoài cá.”

Ngay khi người đó đang nói thì lại có người khác hô lên một tiếng: “Mắc câu!”

Người đàn ông nhanh chóng rút lưỡi câu, máy ghi điện tử cho thấy dây câu của anh ta vẫn còn rất nông và chưa đi sâu xuống nước. Người đàn ông xoay người lại và thích thú nói: “Ai nói một ngư dân có thể bắt được bất cứ thứ gì ngoài cá, chẳng phải cá của tôi đã cắn câu hay sao? Mặc dù nó hơi nhẹ nhưng nó vẫn là một con cá!”

“Ít nhiều cũng là một khởi đầu tốt đẹp!”

Bởi vì cá ở độ sâu nông rất nhỏ, còn những ngư dân lành nghề này chỉ quan tâm đến những con cá nặng từ hàng chục đến hàng trăm ki lô gam nên họ căn bản không quan tâm đến những con cá nhỏ này, họ thậm chí còn không thèm kéo bằng tay mà trực tiếp dùng thiết bị thu dây tự động, người đàn ông kia vô cùng hả hê khi nhìn thấy chiều dài của dây câu thay đổi từ 40 mét thành 30 mét, thành 20 mét, 10 mét!

“Mau lên đây nào!”

Sau một tiếng nước vỡ nhỏ thì một chiếc ủng nhựa được treo trên đầu dây câu, ở mu bàn chân của chiếc ủng bị thủng một lỗ, chắc là một ngư dân thiếu kinh nghiệm nào đó đã đâm thủng nó và ném nó xuống biển, không biết tại sao nó lại trôi đến vùng biển xa và tình cờ được vớt lên.

Người nọ xấu hổ cười: “Đó là cái gì...”

“Mọi người đều biết những ngư dân như chúng ta có thể đánh bắt bất cứ thứ gì ngoài cá.”

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play