Sau khi đút sữa chua cho cá voi sát thủ nhỏ, Thời Dư nhìn con cá voi sát thủ nhỏ còn đang mở miệng, tức giận liếc mắt: “Được rồi, không ăn nữa, mày mau về nhà đi!”
Đôi mắt của con cá voi sát thủ nhỏ có thể nói là tràn đầy tình yêu thương. Lúc này, tình yêu của nó dành cho Thời Dư còn lớn hơn trước, nếu không phải hạn chế về hình thể, nó sẽ nhảy lên bè của Thời Ngư, học con cá heo hồng chui vào trong lưới đánh cá của con người này, từ nay sống cuộc đời được con người cho ăn hàng ngày!
Thời Dư cứ như vậy nhìn con cá voi sát thủ nhỏ với cái miệng há ra và không đóng lại, cậu đành phải lật cái xô ra và chỉ cho nó: “Nhìn này, tao thực sự không có lừa mày, thực sự không còn một giọt!”
“Ô —— Hồng hộc!”
[Bên trong vẫn còn có, cho tôi liếm! Tôi có thể liếm nó một lần nữa!]
Cá voi sát thủ nhỏ thè chiếc lưỡi màu hồng, liếm điên cuồng vào miệng chai sữa chua. Thời Dư đẩy mạnh đầu của nó, ném cái chai vào thùng rác cách đó không xa: “Sắp xong rồi, đi thôi, đi thôi, mẹ mày tìm mày về nhà ăn tối!”
Cá voi sát thủ nhỏ vô cùng tội nghiệp nhìn những cái chai được ném vô cùng chuẩn xác vào thùng bên kia. Vốn dĩ nó định nũng nịu, nhưng khi nhìn thấy Thời Dư lùi về phía sau mấy bước, không tiếp tục áp sát nó, nó hiểu rằng con người đã rất mệt mỏi.
[Được rồi được rồi, nhìn xem đã chơi với tôi lâu vậy rồi, tôi về nhà trước!]
[Ngày mai tôi lại đến tìm anh chơi!]
[Tuy nhiên, loài người, anh thật là đồ ngốc, mới bơi một hồi như vậy cũng mệt! Nhưng tôi sẽ không ghét bỏ anh
Con cá voi sát thủ nhỏ cao giọng kêu hai tiếng, thu hút sự chú ý của Thời Dư, sau đó nó lặn xuống và bơi ra phía xa, vỗ mạnh vào đuôi của mình trên mặt biển, coi đó như một lời tạm biệt.
Thời Dư... Thời Dư bị nước bắn tung tóe.
“Con sói con mắt trắng này...” Thời Dư thấp giọng cười mắng một câu, quay đầu nhìn con cá heo hồng trong ao cá, cậu đi tới lưới đánh cá bên cạnh, con cá heo hồng không có nổi trên mặt biển, mà là lơ lửng lặng lẽ ở trong giữa lưới đánh cá.
Lưới đánh cá sâu khoảng ba thước, Thời Dư dù sao cũng vừa từ biển lên bờ nên không quan tâm đến xuống nước thêm lần nữa, cứ thế nhảy xuống.
Với cú nhảy này, cậu nhận ra rằng có điều gì đó không thích hợp - tại sao lại có ít cá vược hơn trong lưới của cậu?!
Cậu lại nhìn con cá heo hồng, con cá heo hồng rõ ràng đang trong trạng thái uể oải sau khi ăn một bữa tiệc buffet. Một mắt mở còn mắt kia nhắm lại, thân hình tròn trịa giờ có vẻ hơi dị dạng. Nhìn thấy cậu đi tới, nó biểu hiện một vẻ mặt như trong ảo giác: [A... Con người, anh đang ở đây...]
[Con cá anh nuôi ngon quá... Thật tuyệt vời...]
Thời Dư lắng nghe âm thanh yếu ớt của cá heo hồng, sờ sờ bụng của cá heo hồng, chắc chắn bên trong đã cứng rắn, cộng thêm con cá heo màu hồng từ từ khoan thai chui vào lòng của cậu, cậu có thể chắc chắn rằng nó đã tự mình ăn bữa tiệc buffet.
Thời Dư tức giận đến lệch cả mũi, cậu biết cá heo hồng khi vào lưới có thể ăn một ít cá, nhưng không có nghĩa là chúng nó đã ăn đến còn lác đác có vài con!
Mèo hệ thống cảm nhận được sự dao động trong dòng cảm xúc của cậu, trong đầu lạnh lùng nói: [Dư yêu quý, tôi đã nghĩ Thời Dư cậu là bản vương sớm muộn gì cũng không tảo triều! Thế mà cậu vẫn biết nó đau lòng nha...]
Thời Dư: [Tại sao cậu không nói với tôi?]
[Nói cho cậu biết cậu có thể làm gì? Chả lẽ cậu có thể sẽ ném con trai bốn của bạn ra ngoài?]
Thời Dư lạnh lùng đẩy con cá heo hồng trong ngực ra: [Thật đúng là nuôi không nổi.]
Cậu đứng dậy lên bờ, nhìn con cá heo màu hồng đang nổi trên mặt nước và ngơ ngác nhìn cậu, không nói một lời, cậu chép miệng, cũng không biết là tức giận hay lý do nào khác, khiêng con cá heo hồng tầm trăm cân mà bước chân vẫn vững vàng như lúc ban đầu, cậu đi đến bờ biển, giơ tay ném con cá heo hồng vào lại biển: “Đi đi! Đừng quay lại! Đứa con yêu, ba không nuôi được con đâu!”
“Đứa con yêu, mày cũng là một con cá sắp lớn rồi, đã đến lúc phải tự kiếm ăn rồi!”
Cá heo hồng chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống biển, nó sững sờ một lúc rồi nhảy lên bè cá, vùng vẫy tự chui vào hộp lưới đánh cá: [Làm sao anh có thể ném tôi được! Còn nói rằng anh muốn nuôi tôi!]
Thời Dư bước tới, một tay túm lấy đuôi nó, một tay ôm lấy đầu nó rồi đổi hướng cho nó: “Đứa con yêu, cá trưởng thành chính là phải đối mặt với nguy cơ và thử thách! Đi đi! Ba sẽ nhớ con!”
[Loài người! Chúng tôi vẫn chưa giao phối! Anh không muốn giao phối với tôi?! ] Cá heo hồng ríu rít kêu hai tiếng: [Đừng vứt bỏ tôi, tôi sẽ giao phối với anh ngay bây giờ, có được không!] (
App TYT)
Sau đó, con cá heo hồng cho thấy vũ khí của mình.
Thời Dư:... Người mẹ bất lực.
Cái này là cái gì? No bụng thì nghĩ dâm dục? Cậu suy sụp lau mặt một cái, nhấc bổng con cá heo hồng ném ra ngoài, ngay lập tức mở ra vòng phòng vệ của dinh thự, không cho con cá heo hồng đi vào nữa.
Cá heo hồng sững sờ, khóc không ra nước mắt: “Anh anh anh ——!”
Nó lắc vũ khí của chính nó: [Con người, bạn không thích miệng của tôi quá ngắn? ! Không thích hợp để giao phối với anh?!]
Thời Dư: “Đi nhanh lên!”
Cá heo hồng không chịu rời đi, cố gắng vào bờ, nhưng lần nào cũng bị lớp phòng ngự chặn lại, nó sốt ruột ríu rít kêu, Thời Dư có chút mềm lòng, nhưng là nghĩ đến ao cá của mình, dứt khoát quyết định chắc chắn, học hổ kình tiếng kêu kêu hai tiếng: “Ô ô ——!”
Thời Dư mèo mù vớ phải chuột chết, âm thanh của tiếng kêu này tạm dịch là: [Đồ ngốc, mày là cái đồ ngốc!]
Bản năng sinh tồn của cá heo hồng khiến nó bỏ chạy ngay khi nghe thấy âm thanh tương tự như âm thanh của cá voi sát thủ. Thời Dư nhìn theo bóng cá heo hồng đang khuất dần và gật đầu hài lòng — coi như từ biệt, tuyệt đối không bao giờ quay lại nữa!
Chỉ sau khi con cá heo hồng trốn thoát được một hai cây số, nó mới nhận ra: [...??! Tại sao con người học nói chuyện như cá voi sát thủ?]
[Loài người cũng mắng tôi!]
Nó kêu hai tiếng, lại ủ rũ cúi đầu nói: [... Con người thực sự là ghét bỏ miệng của tôi quá ngắn sao! Anh anh ——!]
Nó hơi xấu hổ, thu hồi vũ khí vào trong người, cảm thấy nó không thể xấu hổ quay lại lần nữa, nó thề trong lòng rằng khi vũ khí của nó dài ra hơn nó, nó sẽ quay lại tìm con người của nó!
Nhưng rồi nói đi cũng phải nói lại, con người cũng rất vất vả, vũ khí cần phải có dài như nào để có được quyền giao phối?
Có thể là bởi vì vũ khí của con người rất dài, cho nên khả năng sinh sản đặc biệt mạnh, cho nên mới có nhiều loài người như vậy?
Nó dường như biết cái gì đó!
***
Mà bên này, Thời Dư rất mệt mỏi khi phải kiểm kê lại tổn thất thông qua hệ thống nên đã ngồi cạnh ao cá, bắt đầu mở những gói quà cá con ngẫu nhiên - có thể nói là may mắn khi cá heo hồng không nhảy vào trong ao cá rồng phẩm chất tím? Một số cá vược biển thì cậu có thể mua được.
Cũng may hiện tại là ban ngày, ô nhiễm ánh sáng do hệ thống đưa ra không đủ rõ ràng, nếu không một lúc sẽ có màu xanh lục, xanh tím, mọi người sẽ tưởng rằng cậu bị ma ám trên bè đánh cá!
Lần này, vận may của Thời Dư không đủ tốt, không có truyền thuyết vàng nào sau khi mở gói quà hai trăm cá con. Cá chẽm, loại chất lượng xanh, đã gửi hàng chục con cá con, và hai mươi hoặc ba mươi con lươn trống vàng. Màu xanh lam cũng có rất nhiều của cá hồng tía chất lượng cao, nhưng điều hiếm lạ hơn là một tổ hợp cá hồi màu tím được mở ra.
[Tổ hợp cá hồi]
[Mô tả mặt hàng: Do một sai sót nhỏ của người đóng gói, tám mươi tám con cá hồi đã được đóng gói vào cùng một hộp vật phẩm, và tám mươi tám con cá hồi chất lượng màu tím có thể lấy được bằng cách mở tổ hợp. Lời nhắc nhở thân thiện: Tốt nhất là mở nó trong nước.]
[Đánh giá của hệ thống: A...? Quên đi, xem ai may mắn, dù sao chính là một quả trứng phục sinh nhỏ, hệ thống này không phải ác ma gì mà!]
[Đánh giá của nhà sản xuất: Đừng hỏi, cứ ngủ gật và trượt! Hệ thống mất mát là thứ tôi kiếm được bằng máu!]
Mèo hệ thống uể oải ngáp một cái: [Không sao đâu, Thời Dư, cậu quả thật xứng đáng với danh nghĩa của Hoàng thượng!]
Thời Dư đảo mắt, đi xuống ao cá mở tổ hợp cá hồi, trong tích tắc, hàng chục con cá nhỏ dài khoảng ngón tay cái vây quanh cậu, con cá nhỏ có vẻ không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, theo bản năng cùng những con cá nhỏ khác ngay lập tức hình thành một đàn cá, nhìn qua như một mảnh đen nhỏ chen chúc.
Khi Thời Dư muốn đưa tay ra chạm vào nó, đàn cá tràn ra và chạy tán loạn, ẩn nấp quanh lưới, cảnh giác nhìn con quái vật khổng lồ này.
Thời Dư không thèm quan tâm, cậu lên bờ lấy thức ăn cho cá cho cá ăn, lấy chìa khóa thuyền, ví và điện thoại di động, hỏi con mèo hệ thống: [Hệ Hệ, ba sắp lên bờ để bổ sung vật tư, cậu có đi hay không??]
Mèo hệ thống lập tức trả lời: [Không đi, tôi sẽ trông nhà.]
Thời Dư cũng đi theo, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại hỏi: [Hệ Hệ, cậu không phải là đã nói vòng phòng hộ ở nhà chỉ có thể che trong nhà sao? Không che được ao cá sao? Tại sao cá heo không thể vào ngay sau khi tôi mở vòng phòng hộ?]
[...] Mèo hệ thống: [Cậu nói nhiều quá! Đi sớm, về sớm, mang cho tôi ít khoai tây chiên, thêm một ít sữa chua nữa!]
Thời Dư cười một tiếng, quay đầu đi.
Khi con mèo hệ thống nhìn thấy bóng lưng biến mất của Thời Dư, nó trở mình ngồi dậy, nó từ từ liếm hai bàn chân trước của mình - tất nhiên là con cá heo hồng đã đánh vào tấm vòng phòng hộ, nhưng đó là vòng phòng hộ của nó, không phải là vòng phòng hộ của ngôi nhà.
Cá một nắng và con sò kia là những thứ phải khăn gói bỏ chạy trong nửa năm trời, nó cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến chúng. Cá heo hồng thì khác, cá heo có thể sống hàng chục năm! Khi mọi thứ trở nên tồi tệ, Thời Dư xuống mồ rồi nó vẫn còn nhảy nhót tưng bừng! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Hừm, cái loại gì, cũng dám tranh với nó? Còn được gọi là con trai bốn? Thực sự nghĩ rằng dáng dấp xinh đẹp thì ngon sao?!
Rõ ràng là nó cũng đẹp! Nó đã kiểm tra khi nó biến thành một con mèo con dễ thương và ngây thơ, rõ ràng con mèo quýt là loại mèo được nhắc đến nhiều nhất trên mạng! Thời Dư làm sao có thể không thích! Đừng tưởng rằng cậu lén lút sờ sờ nó, nó không biết!
Con mèo hệ thống uể oải bước đến hành lang gần biển, nằm xuống tắm nắng, chiếc đuôi to bằng lông tơ của nó thong thả đung đưa trong hiên nhà.
Hôm nay [Hệ thống bảo trì], cũng nên nhanh chóng bắt đầu bảo trì.
Mà dưới biển cách đó không xa, một con tôm hùm lớn bị một con tôm hùm lớn khác kéo đi, nhưng nó không chịu đi.
[Vợ! Đừng kéo tôi! Hãy cho tôi gặp lại chú mèo con đáng yêu!]
[Con mẹ nó anh có bị bệnh không! Đây là lãnh địa của Siren, anh không đi đợi món sashimi tôm hùm sao?]
[Siren chắc chắn đang ngủ vào thời điểm này! Đừng có quản tôi! Hãy để tôi hít mèo thêm hai cái nữa!]
[À, tôi còn bắt được một con cá! Chủ nhân của nó đã ra ngoài! Lần này tôi chắc chắn sẽ cho mèo yêu quý của tôi một miếng ăn mới!]
Mèo hệ thống đang bảo trì đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con cá còn lớn hơn cả thân mèo của nó đập mạnh vào bên trên vòng phòng hộ, sau đó trượt xuống nước.