Thời Giải dùng vẻ mặt “tôi hiểu” vỗ vỗ bả vai đối phương, giơ ngón tay cái lên nói: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người, góp phần bảo vệ môi trường biển là ích nước lợi dân.”

Mọi người ai nấy đều cười thành tiếng, tiếng cười vang đầy thiện ý của mọi người vừa vang lên, người câu được chiếc ủng kia nhảy dựng lên, dùng cánh tay khoá trụ cổ anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Thời! Anh không nói thì cũng không ai bảo anh câm đâu!”

Thời Giải cười lớn rồi nắm lấy thắt lưng đối phương, nghiêng người một cái lật đối phương đến chỗ mạn thuyền: “Được được, tôi câm miệng! Câu cá của cậu đi!”

Đối phương cũng cười cười, thuận thế buông tay ra, thời điểm lần nữa cầm mồi câu định móc vào móc câu quăng cần câu xuống lần nữa thì chợt nghe Thời Dư thì thầm với anh trai mình: “Anh, nếu không ngày mai chuyến về mình liên hệ với chú Vương ở đầu thôn đi?”

Thời Giải nhíu mày: “Sao không tìm chú Lý, giá cả chú Lý thu mua đắt hơn giá của chú Vương mà?”

“Nhưng cân của chú Lý không đúng!” Thời Dư trả lời.

Người xung quanh bọn họ nghe mà không hiểu ra sao: “Là thu mua cá sao? Không cần quan tâm chuyện này, hiếm hoi lắm anh em chúng ta mới tới đây một lần, đồ bắt lên được cứ mang về nhà ăn thôi.”

Thời Dư quay đầu đầu, nở một nụ cười ngại ngùng: “Không phải, là thu mua rác.”

Mọi người nghe xong đồng thời trở mặt xem thường, không thèm để ý đến hai tên không phải người trong ngành này.

Đột nhiên có người khẽ gọi: “Cần câu số 3 trúng rồi! Của ai! Nhanh đến nào!”

Thời Dư vừa nghe bèn lập tức chạy qua, cậu chạy tới chỉ là xem náo nhiệt, Thời Giải cũng đi qua theo, anh ta còn tiện tay vơ một lon Coca trong cái tủ lạnh nhỏ một bên đặt xuống bên cạnh Thời Dư.

Trên màn hình kết nối với cần câu lúc này đang liên tiếp biểu hiện chiều dài cùng với chỉ số sức căng của cần câu, phán đoán ra ít nhất đây là một con cá to đến hơn 30 kilogram. Cá to như vậy thì không thể trực tiếp dùng cần câu máy, nếu cứng rắn dùng thì dây câu chắc chắn sẽ đứt, nhất định phải vật lộn với con cá, đợi đến khi nó kiệt sức thì đó chính là thời điểm cắn câu.

Thời Giải đến gần nhìn thoáng qua: “Hơn bốn trăm mét, lần này anh mệt mỏi rồi.”

Thời Dư lên tiếng, tháo cần câu xuống khỏi máy, cậu không quá thành thạo việc này, Thời Giải vỗ cánh tay cậu, ý bảo để anh ta làm.

Thời Dư tránh khỏi vị trí, Thời Giải bước lên thành thạo tháo ra một hàng móc bảo hộ được sắp xếp liên tiếp, thẳng đến cái móc cuối cùng mới với Thời Dư: “Thời Dư, cậu kéo giúp anh với.”

Thời Dư hơi chần chừ rồi đặt tay lên eo Thời Giải, Thời Giải vốn đang chăm chú định tháo bỏ cái móc cuối cùng, đột nhiên phì cười: “Cậu hay ghê, kêu cậu kéo anh thế mà cậu liềm ôm eo anh? Ôm cái khỉ gì không biết! Cậu kéo thắt lưng của anh đây này!”

Thời Dư lúc này mới xấu hổ chuyển tay xuống phía sau dây thắt lưng Thời Giải rồi kéo chặt, Thời Giải cau mày, không biết đã nhận ra cái gì đó, không lập tức tháo rồi móc bảo hộ cuối cùng nữa mà đưa tay nhấn một cái nút khác.

Máy móc còn chưa được tháo dỡ hoàn toàn đã lập tức vận hành, chiều dài dây câu trên màn hình giảm xuống nhanh chóng, Thời Giải một tay cầm cần câu, tay còn lại đặt trên cái nút, đến khi chiều dài dây câu giảm xuống còn hai trăm mét, cần câu chợt run mạnh lên, nháy mắt bị kéo ra khỏi vòng cung hình tròn, anh ta lập tức nhấn nút, tạm dừng rút ngắn dây câu.

“Chuẩn bị xong chưa?” Thời Giải tuy rằng miệng hỏi vậy nhưng tay cũng không dừng lại, trực tiếp tháo ra cái móc bảo hộ cuối cùng trên cần câu. Ngay sau đó là hơi nhấc cần câu về phía trước, âm thanh máy móc đóng lại cực kỳ nhỏ vang lên, cần câu rời khỏi thiết bị.

Trên cánh tay Thời Giải nổi đầy gân xanh, Thời Dư cũng ngay lập tức cảm giác được sức kéo truyền đến cần câu, trách không được Thời Giải để cậu nắm chặt dây thắt lưng của anh ta, nếu không dựa theo sức kéo trong chớp mắt này, thậm chí Thời Giải có thể trực tiếp bị kéo xuống biển.

Gió dần nổi lên trên mặt biển, thuỷ triều không biết từ khi nào cũng đã dâng lên.

Đèn pha trên cột buồn chiếu thẳng xuống mặt biển, chiếu đến xung quanh sáng tựa như ban ngày.

Thời Giải vừa dùng lực vừa thấp giọng giải thích: “Anh nhớ hình như cậu chưa từng đến vùng biển xa câu cá. Ở độ sâu này một khi câu được cá thì sẽ không phải là cá nhỏ đâu, với vóc dáng của cậu thì thời điểm có cá cắn câu cậu ngàn vạn lần nhớ rõ phải nhờ người khác giữ chặt cậu, bị cá kéo xuống không phải là chuyện nói đùa đâu.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Anh ta một tay cầm cần câu, một tay nắm vòng trục, nhanh chóng thả ra thêm bốn năm mét, độ cong của cần câu dần biến mất, sắp trở lại thẳng tắp như trước, Thời Giải lại thu dây: “Những cái khác anh không nói nhiều nữa, cậu đều biết hết rồi.”

Dưới sự qua lại này, con cá đã dần ổn định, anh ta bảo Thời Dư buông tay, sau đó thừa lúc thời điểm sức kéo của cần câu lỏng ra thì nhét vào tay Thời Dư, hai người trai đổi vị trí, Thời Dư cầm câu, Thời Giải thì kéo người.

Thế nhưng khi Thời Giải nắm lưng quần Thời Dư thì nhịn không được cười một cái, nâng giọng nói: “Ai đó lấy cho tôi cái dây bảo hộ với, em tôi không có mang thắt lưng.”

Lập tức có thuyền viên lên tiếng, đem một bộ dây thừng bảo hộ đến, Thời Giải nhận dây thừng rồi ngồi xổm xuống buộc vào người Thời Dư, một đầu khác thì móc vào lan can bằng sắt ở mép tàu: “Được rồi, anh bớt được việc này!”

Thời Dư cũng không phải chưa từng câu trúng qua cá nặng hơn trăm cân (cá ngừ), tuy rằng khi đó cậu đánh bắt xa bờ nhưng thật ra dây câu cũng chỉ thả ra hai ba mươi mét, căn bản là không thả dây dài như thế. Mà lúc này khoảng cách hàng trăm mét cùng với kích thước của con cá đã tạo thành một lực không thể bỏ qua.

Cậu chăm chú nhìn mặt biển, cần câu không biết đến lúc nào mới vào lại trạng thái uốn cong, Thời Dư ước tính sức kéo của dây đã đến cực hạn, đánh phải thả dây, khi cá giảm sức lực thì ngay lập tức nhanh chóng thu dây lại. Có lẽ do vận may Thời Dư tốt, hoặc là do kinh nghiệm sống của con cá này không đủ, Thời Dư lại có thể thừa dịp con cá giảm sức lực mà một hơi kéo được khoảng cách một trăm mét.

Mọi người không biết từ khi nào đã tới gần đứng xem phía sau Thời Dư, chỉ có hai người cần câu cũng dính cá nên không đến. Mọi người thấy thế thì hoan hô lên, có người tự giác tiến lên kéo dây thừng bảo hộ, giúp chó Thời Dư một chút sức kéo.

Câu cá ở ngoài khơi xa chính là như thế, gần như là không thể làm việc một mình, phải là tất cả mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực giằng co một trận với cá lớn mới có thể câu được nó lên. (App TYT)

Thời Dư được mấy người đàn ông vạm vỡ hợp sức kéo dây nên có cảm giác vô cùng an toàn, lại chuyên tâm đọ sức với con cá, vừa thu dây lại thì độ dài dây trên màn hình cũng từ từ giảm xuống, rốt cục có người nhô đến một nửa cơ thể ra ngoài thuyền rống to lên: “Thấy rồi! Là vây vàng!”

Thời Giải vừa nghe thế cũng lập tức nhô người ra nhì, cười to nói: “Thời Dư! Thêm lực đi, là cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương!”

Đây gần như là mặt hàng có giá trị nhất với nghề đánh bắt ở biển sâu!

Cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương có thể nói là một loại cá nổi danh, là nguyên liệu hàng đầu để làm sashimi, hầu như vừa lên bờ là đã bị các thương lái canh giữ ở trên bờ tranh nhau mua đi ---- có một số con thậm chí còn không được lên bờ, lúc còn ở trên tàu thì đã bị chia cắt xong xuôi.

Giống như Thời Giải, trong điện thoại anh ta có một phần riêng ghi chú tên là “ông chủ”, bên trong tất cả đều là bếp trưởng của các nhà hàng hoặc là các quản lý thu mua hoặc chính là ông chủ trực tiếp.

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp vĩnh viễn không thiếu khách hàng.

Bên cạnh có ba bốn người cầm gậy dài chừng năm mét có gắn móc câu, Thời Giải nâng tay nhận một cái: “Để tôi!”

Thời Dư lúc này mới mở miệng nói: “Anh, bước sang trái ba bước đi.”

“Được!” Thời Giải lên tiếng, đi về bên trái ba bước, lúc anh ta đứng đúng vào vị trí thì trên màn hình hiển thị chiều dài dây câu trong tay Thời Dư chỉ còn lại không đến mười mét. Một bóng dáng màu bạc không ngừng chuyển động qua lại dưới nước, vây cá màu vàng sáng chói phản chiếu vô cùng loá mắt.

Cánh tay Thời Dư dùng lực nâng lên, đồng thời nhanh chóng xoay trục dây trở về, con cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương kia chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo về trước ba bốn mét, cứ như vậy, nó gần như bị lôi đi trên mặt biển.

Thời Giải nhanh tay lẹ mắt vung cây móc, móc câu sắc bén trực tiếp đâm vào cơ thể cá ngừ Đại Tây Dương, con cá ngừ nhất thời như bị cố định một chỗ, phí công vẫy đuôi nhưng không còn cách này chạy thoát được.

Ngay lập tức có người đi lên giúp Thời Giải kéo cây móc, lại có người cầm lưới tay, lúc lưới tay sắp chụp được cá, không biết làm thế nào mà lưới lại đập vào phía trên cây móc, cánh tay Thời Giải bị đánh cho lệch ra. Con cá ngừ vây xanh kia thấy có xu hướng thoát khỏi dây câu lại ra sức vùng vẫy.

Mày Thời Dư nhíu lại, cánh tay cầm dây câu vung lên, dây câu cá được bện bằng dây thép trực tiếp quấn lấy đoạn giữa đuôi và cơ thể của cá ngừ Đại Tây Dương, cậu quát lên: “Đừng thất thần, thêm một móc nữa!”

Một thuyền viên đi lên vung cây móc, móc thêm một móc đinh vào thân cá ngừ.

Lần này mới xem như là cố định được, những người còn lại cầm lưới tay quơ lấy cá ngừ Đại Tây Dương, mấy người cùng hợp sức, cuối cùng cũng đem được con cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương nâng ba mươi kilogram này lên thuyền.

Trong khoảnh khắc con cá ngừ rơi xuống boong tàu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt hoan hô một tiếng, Thời Dư cũng buông cần câu, nói với Thời Giải: “Lợi hại!”

Thời Giải cũng cười ha hả: “Chưa từng nghe ai tự khen mình vậy cả! Cậu có cần mặt mũi nữa không?”

“Cần mặt mũi gì chứ! Em chính là lợi hại vậy đó!” Thời Dư bước lên cầm cái đuôi của cá ngừ tháo dây câu ra, có thuyền viên đứng một bên đưa ra một tá thẻ đánh dấu. ý bảo Thời Dư cột thẻ đánh dấu vào đuôi cá.

Tủ lạnh trên thuyền là đồ dùng chung của mọi người, đương nhiên cũng có thể tự mình chuẩn bị một tủ lạnh nhỏ, nhưng cái tủ kia thật sự quá nhỏ, không để được bao nhiêu đồ, đến cuối cùng cá mọi người bắt được đều trộn lẫn vào nhau, nếu không gắn thẻ đánh dấu thì sẽ không thể phân biệt rõ là của ai.

Thời Dư nhanh gọn cột bảng tên vào đuôi cá, màu đỏ sặc sỡ treo trên thân cá ngừ Đại Tây Dương càng thêm chói mắt.

Thời Dư đây cũng được xem như có được khởi đầu chính thức vô cùng tốt đẹp, trong lúc nhất thời tinh thần mọi người đều tăng vọt, đi vanh quanh hai người khác hỗ trợ câu cá, Thời Dư nói cảm ơn với mọi người xung quanh rồi quay trở về chỗ chuẩn bị hạ câu một lần nữa.

Một ngư dân đi lại gần, giơ ngón cái với Thời Dư: “Vừa nãy cậu dùng một tay thật sự rất lợi hại đấy! Người anh em, có thể dạy tôi không?”

“Dùng một tay?” Thời Dư quấn xong mồi câu, hỏi ngược lại.

“Chính là lúc quấn dây câu vào đuôi cá đấy! Cái này, tuyệt!” Người ngư dân khoa tay múa chân diễn tả lại động tác của Thời Dư: “Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng gậy tre mà choáng váng đến vậy đấy!”

Thời Giải cầm cần câu đứng bên cạnh Thời Dư, nghe vậy thì giải thích thay cậu: “Cái này thì tập luyện thôi, cũng không có kĩ xảo đặc biệt gì, chỉ cần quen tay, không phải, tôi nói này, tôi cũng biết mà sao anh không hỏi tôi?”

Người ngư dân khoát tay áo, liếc mắt với Thời Giải: “Lần trước tôi thấy cậu làm còn không thuần thục bằng em trai cậu đấy! Cậu Thời này, chuyện gì cũng cần từ từ, tôi giao học phí nhé!”

“Học phí thì không cần đâu.” Thời Dư cũng không để ý đến gì mà phương pháp bất truyền giữa hai người, bèn tán gẫu theo, nói đơn giản lại kỹ xảo đó một lần.

Người ngư dân nghe mà không hiểu ra sao: “Không phải chứ, chỉ đơn giản như vậy? Một cái vung, chuyển động một cái?!”

“Anh tôi nói đúng đấy, cái này chỉ cần luyện tập thôi! Không có kỹ xảo gì cả, chỉ cần quen tay là có thể làm được.”

Thời Giải cười nói: “Giờ thì tin chưa? Trình độ chiêu thức đó không có mười mấy năm là không thành công được! Anh nên hết hy vọng đi! Một người tài giỏi ngút trời như tôi còn phải học năm năm đấy!”

Người ngư dân quay đầu hỏi Thời Dư: “Em trai Thời, chiêu thức ấy cậu luyện bao lâu thế?”

Thời Dư gãi gãi đầu: “Nửa tuần?”


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play