Thời Dư bị đánh vào mặt mặt bởi những chiếc đạn cá mòi tàn nhẫn như vậy, ngay cả khi cậu lùi lại phía sau, con cá voi sát thủ nhỏ sẽ đuổi kịp và tiếp tục phun cá vào cậu.

Thời Dư: “...”

Con cá voi sát thủ nhỏ vừa phun vừa ô ô gọi: [Con người, tại sao anh không thể bắt được một con cá!]

[Tôi không tin, lại tới đây!]Phốc kít một con cá lại đập vào mặt Thời Dư, Thời Dư bị đánh nghiêng, vội vàng tránh đi con cá mòi tiếp theo. Cá voi sát thủ nhỏ hận không thể rèn sắt thành thép: [Loài người anh trốn cái gì! Tranh thủ thời gian học cách bắt cá đi! Tôi đã cố tình đuổi bọn chúng cho đến khi bọn chúng kiệt sức mới bắt!]

[Thế mà anh đều không bắt được! Làm thế nào mà anh sống sót được!]

[Anh là đồ ngốc, tại sao anh có thể ngốc như vậy!]

Thời Dư chật vật né trái né phải vào bờ, con cá voi sát thủ nhỏ theo sau, mang theo vẻ mặt bất lực, nó phun hai con cá cuối cùng trong miệng lên tấm ván gỗ của bè đánh cá của Thời Dư trên mặt đất, con cá mòi ở trên bờ điên cuồng nhảy nhót hai cái, đã rơi vào bên trong lưới đánh cá.

Thời Dư nằm trên bờ thở hổn hển, thậm chí còn cảm thấy vật thể trước mặt có chút gấp đôi, khắp nơi đều có điểm sáng không thể giải thích được - xứng với cái tên này, cậu đã bị đánh cho nổ đom đóm..

Con cá voi sát thủ nhỏ lộ ra một nửa cái đầu, vẻ mặt phẫn nộ: [Thật ngốc, thật sự quá ngốc.]

[Cũng may là bà nội không nhìn thấy, mẹ tôi cũng không trông thấy, nếu không anh nhất định sẽ bị chế giễu.]

[Được rồi được rồi, về sau tôi sẽ bắt cá cho anh ăn!]

Nó khẽ kêu lên hai tiếng, như thể đang thở dài: [Tôi thực sự đã trả giá quá đắt cho gia đình này!]

Thời Dư nghiêng mặt nhìn về phía con cá voi sát thủ nhỏ, con cá voi sát thủ nhỏ rúc vào, cẩn thận quấn chặt môi vào răng, cắn nhẹ vào vai Thời Dư, bắt cậu nằm lên trên người mình, lật ngược lại, lộ ra trạng thái bụng nổi lên trên.

Thời Dư cảm thấy mình sắp phát điên - làm sao cậu có thể nhìn thấy những cảm xúc như bất lực, hận không thể rèn sắt thành thép, khinh bỉ và bảo vệ trên khuôn mặt của con cá voi sát thủ!

Một lúc lâu sau, cậu cảm thấy dễ chịu hơn và bớt chóng mặt hơn, cậu thực sự sợ rằng con cá voi sát thủ nhỏ sẽ làm cho cậu bị chấn động não. Cậu tức giận đánh con cá voi sát thủ nhỏ hai cái: “Sau này không được phép như thế, có được hay không! Tao câu được cá! Tao bắt trộm nhiều lắm! Con người chúng tao có công cụ! Không cần bắt cá bằng tay không!”

[Hả? Con người, anh đang nói cái gì vậy... Không sao đâu, là đồ ngốc cũng không phải lỗi của anh, sau này tôi sẽ bắt cá cho anh.]

[Anh thích cá ngừ hay cá mập? Sư tử biển tôi cũng có thể bắt được! Hay anh thích ăn sò hến? Tôi mang bạn xuống dưới vết sò ngon lên ăn thì thế nào?]

Thời Dư đã đánh nó hai lần, không nhẹ cũng không nặng. Tiêu hao thể lực khi lặn lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Cậu đánh vậy thì thôi, mệt mỏi nằm trên bụng con cá voi sát thủ nhỏ, thấp giọng nói: “Tao thực sự có thể bắt được cá, tao không cần mày đưa, mày không thấy rằng tao đã nuôi nhiều cá như vậy sao? Tao sẽ đãi mày ăn cho đến khi mày nôn ra, có được hay không?”

Con cá voi sát thủ nhỏ kêu ô ô hai tiếng, như thể đáp ứng với cậu. Thời Dư nhàn nhã bắt chéo chân lên bụng cá, nghĩ rằng khi cá vược, cá mú và cá mòi đã quen, cậu sẽ cho hệ thống nối các lưới của ao cá lại với nhau, rồi thả cá voi sát thủ nhỏ đến tham gia một bữa tiệc buffet! Ăn cho đến khi nó nôn ra mới thôi!

Chưa nôn chưa cho phép đi!

Trên thực tế, con cá voi sát thủ nhỏ đang nói: [Tôi sẽ nói nhỏ với anh, trên thực tế, vỏ sò nhà Siren bên cạnh rất lớn và rất tốt, và xà cừ ăn rất ngon! Nhưng Siren nói sau này sẽ được dùng cho vé giường, không cho tôi ăn, rõ ràng là có giường!]

[Nhưng không thành vấn đề, tuy rằng không ăn được xà cừ, nhưng chúng ta có thể ăn được vỏ hổ! Thịt bên trong to và ngọt, tuy hơi khó cắn nhưng con người các anh hẳn là có vũ khí tốt để mở ra... Lần sau tôi đến sẽ mang cho anh!]

[Siren không cho tôi cũng không sao cả, tôi có thể thừa dịp anh ấy ngủ mà đi ăn trộm một ít! Anh ấy sẽ không so đo nếu tôi trộm tám cái mười cái!]

[Nhưng làm sao tôi có thể đem nó cho anh được? Quên đi, tôi ngậm anh vào miệng rồi sẽ mang anh đến, tuy loại vỏ đó rất sắc bén nhưng vì anh tôi có thể làm được! Cá voi sát thủ thực thụ, không sợ đổ máu!]

[Chính là cá voi sát thủ như thế!]

Thời Dư: “Mày là cái đồ ngốc.”

...

Sau khi một người và một con cá nghỉ ngơi, Thời Dư định quay lại bè đánh cá để bổ sung thể lực, sau đó sẽ xuống nước luyện tập vài lần, vừa lên bờ thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nghĩ trái nghĩ phải không nhớ ra được, khi chai sữa chua được bưng ra và ngồi bên bờ rìa uống, Thời Dư sực nhớ ra: “Không đúng, súng bắn thương của tôi đâu-?!”

Thời Dư để hộp sữa chua sang một bên, đứng dậy và tìm xem nó có bị ném vào đâu khi cậu lên bờ không, hoặc nó có trôi ở đâu đó trên biển không - khẩu súng bắn thương tương đối nhẹ và có thể nổi trên mặt nước.

Trong khi Thời Dư đang tìm kiếm, con cá voi sát thủ nhỏ nhìn vào hộp sữa chua trước mặt, mắng mỏ trong khi hèn nhát: [A—! Tôi chết mất! Con người này chắc chắn cố ý làm điều này! Anh ấy chắc chắn là cố ý! Anh ấy đang cám dỗ tôi!] (App TYT)

[Tôi nhất định, nhất định sẽ không ăn cái này!]

Sau khi suy nghĩ thật chắc chắn, cá voi sát thủ nhỏ chỉ quyết định rằng nó sẽ không bao giờ chạm vào thứ này, đột nhiên nhớ ra mùi vị của thứ này lúc vé - nó rất ngon, ngọt và đặc.

Nó hơi giống chất lỏng chảy ra sau khi cắn sứa, nhưng dù sứa rất ngon nhưng cũng rất khó để bắt. Sứa trưởng thành có thể dài tới hai thước, các xúc tu dài hơn ba mươi thước. Không những thế, các xúc tu của nó còn có độc. Mặc dù cá voi sát thủ bọn chúng có lớp da dày nhưng vẫn bị đốt rất đau! Nghiêm trọng thì còn sẽ chết!

Quan trọng nhất chính là loài sứa Cyan rất ngon này được gọi là sứa Cyan Bắc Cực, và đúng như tên gọi, nó sống ở Bắc Cực - rất xa!

Cá voi sát thủ của chúng có tập tính di cư, chỉ cần bốn mươi ngày là bơi từ Nam Cực đến Brazil để trở nên xinh đẹp, nhưng nhóm của chúng lại thích ở lại vùng nước hiện tại, và không thích đến Nam Cực cho lắm!

Cái này chủ yếu là để xem bà nội Lisa có thích đi không, trong mười ba năm kể từ khi nó sinh ra, bà ấy chỉ đến Nam Cực một lần cùng với tộc đàn!

Cá voi sát thủ nhỏ nhìn vào chai sữa chua và không thể dời mắt - nó thực sự muốn ăn một miếng, sẽ không thành vấn đề nếu nó chỉ ăn một miếng...

Ở phía bên kia, Thời Dư nhìn khu vực xung quanh một vòng, sau khi xác nhận rằng mình không nhìn thấy khẩu súng bắn thương màu đỏ tươi, nó bất lực hỏi mèo hệ thống: [Hệ Hệ có thể giúp tôi tìm khẩu súng bắn thương của tôi ở đâu không?]

[Lúc này cậu mới nghĩ đến tôi? Đi tìm con cá voi sát thủ nhỏ của cậu đi!]

[Đừng nghịch, nhanh lên.]

Mèo của hệ thống khịt mũi khinh thường. Nó đang nằm phơi lông mao dưới nắng, miễn cưỡng mở bảng hệ thống và định vị khẩu súng bắn thương do hệ thống sản xuất. Một lúc sau, nó nói với Thời Dư: [Vị trí của súng bắn thương ngay dưới chân cậu.]

Thời Dư đứng trên bè đánh cá: [Đừng nghịch, tôi đang ở đây...]

[Nó cách cậu hơn tám trăm mét, khoảng cách này vẫn đang tiếp tục tăng lên... Tại sao cậu lại ném khẩu súng bắn thương xuống nước?]

[...] Thời Dư cảm thấy hơi có lỗi: [Tôi chỉ vô ý một chút...]

Khi nói đến đây, cậu đột ngột nói: [Không phải, dây chuyền lắp ráp của hệ thống các cậu sản xuất hàng giả, hàng kém chất lượng, còn mặt mũi nào mà nói với tôi? Tôi chưa mắng cậu đâu!] ( truyện trên app T𝕪T )

[Chết tiệt! Dây chuyền sản xuất của tôi vẫn luôn luôn ưu tú!]

[Vậy thì cậu giải thích tại sao khẩu súng bắn thương lại chìm trong nước? Không phải tất cả súng bắn thương đều phải nổi trên mặt nước sao? Bây giờ cậu nói với tôi nó đang chìm? Ngang?]

[... Đó là...] Hệ thống lắp bắp một lúc, rồi tự tin trở lại: [Không phải tất cả đều được viết trên súng bắn thương rằng đây là [Súng bắn thương thô sơ], sản phẩm dùng một lần, công dụng như tên gọi, nó sẽ gãy sau một lần sử dụng, cậu đã xuống nước bao nhiêu lần rồi, hãy tự nói đi!]

[Tôi chưa từng bắn một phát nào!]

[Tôi không thể xử lý việc này, hừ.] Mèo hệ thống lạnh lùng ngạo nghễ nói: [Dù sao hệ thống sẽ không bảo hành sửa chữa loại vật phẩm nhiệm vụ này, cậu cũng đừng nghĩ tới.]

[Tuy nhiên, bạn có thể mua một [Súng bắn thương tinh chế] khác với giá một nghìn token! Coi như vì cậu thảm như vậy, tôi giảm giá 99% cho cậu, tôi đối với cậu như vậy đã được chưa? Cậu không thể mua nó với giá 999, cậu không mua được vé!]

[Nằm mơ! ] Thời Dư tức giận, bước vào nhà, tìm điện thoại di động trên bàn trong phòng khách, liền đặt mua một khẩu súng bắn thương, cũng có hai mũi tên, giá năm mươi tám nhân dân tệ, lại tiêu tốn thêm mười nhân dân tệ, để chuyển phát nhanh giao trong ngày. Cậu hất cằm lên nói với vẻ chán ghét: [Cậu xem đi, bảo bối không dễ sử dụng như vậy, tôi cần cậu làm gì?]

[Cậu...] Mèo hệ thống đang định chế nhạo trở lại, sắc mặt của Thời Dư đột nhiên thay đổi, liền xoay người lao ra: “Hỏng rồi!”

Mèo hệ thống cũng lập tức ngồi dậy, cảnh giác hỏi: [...? Thời Dư, có chuyện gì vậy?]

Thời Dư vội vàng đi ba hai bước ra ngoài: [Tôi đi nhìn xem một chút, không nghiêm trọng đâu.]

Mèo hệ thống nghe thấy Thời Dư nói rằng không nghiêm trọng, vì vậy nó lại nằm xuống.

Trước khi Thời Dư đến mép bè đánh cá, cậu lại nghe thấy con cá voi sát thủ nhỏ ô ô ô gọi, khi cậu bước lên phía trước để nhìn thì thấy con cá voi sát thủ nhỏ đang nhìn cậu một cách đau khổ, không ngừng nức nở. Khi thấy Thời Dư đến, nó há miệng để lộ chai sữa chua đang bị hút trên đầu lưỡi.

Thời Dư dở khóc dở cười, cậu bước lên không chút do dự đưa tay vào miệng con cá voi sát thủ nhỏ, chạm vào đầu lưỡi nó.

Lần này, miệng lọ sữa chua cậu lấy nhỏ hơn lần trước một chút, con cá voi sát thủ nhỏ không biết sử dụng nên đã nhét nửa chiếc lưỡi của mình vào đó, bây giờ lưỡi của nó đã bị siết chuyển sang màu tím. Cá voi sát thủ nhỏ thút thít hai tiếng: “Ô ô ——!”

[Con người, con người, tôi đau quá!]

[Nhanh cứu tôi! Ô ô ô!]

[Lần sau tôi sẽ không bao giờ ăn món này nữa!]

Thời Dư vừa buồn cười vừa bực mình đập nhẹ vào đầu nó: “Sao mày cái gì cũng ăn! Sao không ăn luôn cả cái lọ luôn đi!”

“Đợi đã, tao đi lấy dao.” Thời Dư nói rồi đứng dậy đi đến nơi đặt con dao.

Con cá voi sát thủ nhỏ vẫn ở nguyên vị trí của nó, nó đã là một con cá voi sát thủ dày dặn kinh nghiệm! Dù hơi đau nhưng có thể chịu đựng được! Con người sẽ không bỏ rơi nó!

Chỉ trong vòng hơn nửa phút, Thời Dư đã quay lại với cây kéo, cậu tức giận nói: “Lè lưỡi đi.”

“Ô ô?” Con cá voi sát thủ nhỏ nghiêng đầu.

Thời Dư không so đo với nó chuyện giờ nó còn ác ý tỏ ra dễ thương, đầu lưỡi nó đã bị quấn rồi lỡ như bị hoại tử thì sao, cậu ngồi xuống bên cạnh bè đánh cá, nhúng hai chân xuống nước, dùng một tay kéo miệng cá voi sát thủ nhỏ để nó xích lại gần cậu, sau đó kéo lưỡi nó ra và cẩn thận dùng kéo giúp nó cắt bỏ.

“Lần sau không được tham ăn! Không chờ tao trở về được hay sao!”

“Không phải, cá voi sát thủ có thể uống sữa chua không? Mày sẽ không gặp vấn đề khi ăn sữa chua chứ?” Thời Dư tự nói với chính mình trong khi làm giúp nó.

Cá voi sát thủ nhỏ nghĩ rằng Thời Dư đang mắng mình, tủi thân đến mức nước mắt tuôn rơi: [Tôi biết, lần sau tôi sẽ không dám nữa.]

[Không muốn anh mắng tôi là đồ ngốc ô ô ô!]

[Tôi không phải là đồ ngốc!]

Thời Dư thật vất vả cũng cắt bỏ nó ra, con cá voi sát thủ nhỏ mấp máy cái lưỡi tê dại của nó, vừa định quay đầu bỏ đi, nó lại thấy Thời Dư nắm chặt miệng nó: “Đừng nhúc nhích!”

Con cá voi sát thủ nhỏ không cử động - khi Thời Dư lấy được cái chai, cậu cũng kéo miệng nó một chút, sau đó đưa cho nó cái chai, điều này nên để giữ cho nó không di chuyển.

Thời Dư bước vào trong, cậu lấy điện thoại di động gọi cho một chuyên gia của Cục Kiểm ngư: “... Xin chào, xin chào... Vâng, vâng, tôi đã thả nó đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh, cá voi sát thủ có thể uống sữa chua được không?”

“... Được rồi, được rồi, nhưng không quá nhiều là được? Thế còn các con nhỏ thì sao? Nhìn bề ngoài thì có lẽ là...”

“Cảm ơn!”

Thời Dư cúp điện thoại, từ trong tủ lạnh lấy ra ba thùng sữa chua, mắt con cá voi sát thủ nhỏ ầng ậng nước.

Cậu vỗ về con cá voi sát thủ nhỏ, vặn mở nắp, bắt đầu đổ sữa chua vào cái miệng vẫn đang mở của nó: “Được rồi, uống đi!”

Cá voi sát thủ nhỏ: [Ô ô! Đây quả thật là một con người thần tiên!]


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play