Cá voi sát thủ nhỏ nhảy liên tục giữa biểu cảm hung dữ và biểu cảm mỉm cười. Mặc dù trong mắt Thời Dư nhìn ra đều cùng một biểu cảm là nhe răng và rên rỉ nhưng điều đáng kinh ngạc là chính cậu có thể phân biệt rõ ràng cái nào là mối đe dọa, cái nào là mỉm cười.
Sức mạnh của con cá voi sát thủ nhỏ chạm vào người cậu rất phù hợp, nó chỉ ấn nhẹ vào người cậu, không ấn quá mạnh khiến cậu không thở được hay gãy xương, quả thực là thần kỳ.
Cậu bật cười, ôm chặt lấy đầu con cá voi sát thủ nhỏ, hôn lên đó một nụ hôn: “Suỵt suỵt suỵt-! Không sao đâu, tới đi, đừng uy hiếp bốn con nhỏ, đi lặn với anh!”
Con cá voi sát thủ nhỏ nghiêng đầu, vui vẻ thè lưỡi liếm mặt mình nơi mà Thời Dư chạm vào nó, Thời Dư nhanh chóng dùng tay chặn lưỡi con kia, vừa che giấu vừa cười: “Đủ rồi! Tao sẽ tức điên lên nếu mày lại liếm nữa! Hahaha ... Tránh ra tránh ra!”
“Ô ——! Hồng hộc ——!” Con cá voi sát thủ nhỏ kêu hai tiếng, không hiểu con người đang nói cái gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được niềm vui trong giọng nói của đối phương, vì vậy nó cố gắng liếm Thời Dư nhiều hơn.
Thời Dư bị nó liếm quá nhiều, cậu chớp lấy cơ hội xoay người một cái và lặn xuống nước, xuống ngay phía dưới ao cá của chính mình.
Vị trí đặt chú cá heo hồng là lưới đánh cá ở rìa xa nhất của ao cá, nơi nuôi cá mòi, lúc này toàn bộ số cá mòi đã được lùa vào nấp vào một góc của lưới đánh cá run rẩy, còn cá heo hồng ở phía bên kia, ngăn cách bởi tấm lưới căng, nó nhìn chằm chằm vào Thời Dư.
Nó nhìn thấy Thời Dư bơi qua, cũng muốn đến gần Thời Dư, vì vậy nó bơi theo hướng Thời Dư, nhưng không may nó đã bị lưới đánh cá chặn lại trước khi nó bơi được hai mét.
Thời Dư ôm con cá heo hồng qua lưới đánh cá, con cá heo hồng ríu rít kêu hai tiếng trong vòng tay cậu, tủi thân trông mong nói: [Con người! Con cá voi sát thủ đó không có ý tốt!]
Thời Dư không thể nói chuyện khi ở trong biển, vì vậy cậu chỉ có thể vỗ nhẹ vào đầu nó, dùng lòng bàn tay của mình chạm vào vây lưng của đối phương để an ủi.
[Woo woo, anh đừng đi! Anh sẽ ở lại giúp tôi có được không?!]
Con cá voi sát thủ nhỏ bơi sau lưng Thời Dư, nhe răng nhìn con cá heo hồng, có lúc Thời Dư buông lỏng ra thì nó đỉnh nhảy lên với ý muốn cắn chết cá heo hồng. Thời Dư nhanh chóng buông con cá heo hồng ra, phớt lờ tiếng ríu rít gọi liên tục của nó, một tay cầm súng bắn thương, tay kia ra hiệu với con cá voi sát thủ, rồi bơi xuống phía dưới.
Con cá voi sát thủ nhỏ dường như hiểu ra điều gì đó, vui vẻ kêu hai tiếng và bơi xuống cùng Thời Dư.
Bởi vì là ở vùng biển xa, nước biển rất trong, ánh mặt trời sặc sỡ trên mặt biển rắc một ít điểm vàng, xuyên qua nước biển tạo thành một tia ánh sáng, đẹp không thể tả được.
Con cá voi sát thủ nhỏ nhanh chóng bắt kịp Thời Dư và bơi theo anh, tinh nghịch lật người để chiếc bụng trắng nhưu tuyết ngửa lên, như thể Thời Dư đang nằm trên bụng nó.
Thời Dư nhếch muốn cười nhưng lại phun ra một vài bong bóng, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào bụng cá voi sát thủ nhỏ, cá voi sát thủ nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt lặn thêm một chút, trở mình lại nổi bên cạnh Thời Dư: [Con người, giữ chặt lấy vây của tôi! Tôi sẽ đưa anh đi bơi!]
Thời Dư ban đầu không nhận thấy tần suất đong đưa vây của nó hơi cao, cậu chỉ bơi một mình và quan sát kỹ xung quanh – dù sao ngoại trừ lần cuối cùng cậu kéo cái chai cho con cá voi sát thủ nhỏ, cậu chưa bao giờ lặn xuống nơi sâu như vậy.
Đây là vùng biển sâu, tuy có vẻ đẹp nhưng thực ra nguy hiểm khắp nơi.
Khi Thời Dư đang bơi, cậu đột nhiên nhìn thấy một cái vảy bạc lóe lên ở đằng xa, chưa kịp hiểu đó là cái gì thì cậu đã nhìn thấy một đàn cá mòi lớn đang bơi nhanh tới, gần như ngay lập tức, Thời Dư và con cá voi sát thủ nhỏ đã bị một đám cá mòi này bao phủ.
Ở nơi trong tầm mắt cậu có thể nhìn thấy những con cá mòi lấp lánh ánh bạc, che phủ cả bầu trời, cảnh tượng này gần như có thể được mô tả là ngoạn mục.
Khi những con cá mòi nhìn thấy cậu và con cá voi sát thủ, chúng lập tức cảnh giác vòng qua hai bên, nhưng vẫn có một số chiếc xe cá mòi chạy quá nhanh hoặc kỹ năng lái kém sẽ lao qua thân thể Thời Dư. Cá voi sát thủ reo hò hai tiếng, há miệng chờ cá mòi tự mình chui đầu vào lưới.
“Ô ô ——!”
[Nào, các bạn nhỏ mau tới đây! Hãy đến và vui vẻ trong miệng của tôi!]
Thời Dư không chú ý, có chút bị ảnh hưởng bởi gia tốc của dòng nước do cá mòi mang lại, nhưng cậu vẫn có một sợi dây an toàn trên người. Sau khi bị kéo đến cực hạn, sợi dây an toàn đã trực tiếp cố định Thời Dư ngay tại chỗ. Thời Dư chỉ cảm thấy thắt lưng bị xiết thật chặt, hơi lơ lửng tại chỗ cũ.
Dây an toàn là rất cần thiết, như trường hợp bây giờ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu nổi tại chỗ, chân chèo của cậu trượt trong dòng nước, giúp cậu ổn định cơ thể của mình.
Vô số cá mòi lướt qua cậu, kỳ thực đây chính là thời điểm tốt nhất để luyện súng bắn thương, tuy nhiên cá mòi thân hình mảnh mai, cá mòi rộng nhất cũng chỉ bằng ba ngón tay, cho nên không thích hợp để bắn bằng súng.
Trong lòng Thời Dư thở dài tiếc nuối, nếu biết sớm thì trước tiên thả lưới xuống rồi mới phóng xuống nước, như vậy ít nhất có thể bắt được mấy con cá mòi ăn. (
App TYT)
Ngay sau đó, con cá voi sát thủ nhỏ phát hiện ra Thời Dư đã biến mất, nó lo lắng nhìn xung quanh, xoay nửa vòng, nó phát hiện ra rằng Thời Dư đang ở ngay phía sau nó, nó vội vàng bơi về phía Thời Dư.
Khi nó di chuyển, đàn cá mòi liền chạy nhanh hơn. Đàn cá khổng lồ dường như bị chia làm hai bởi một lưỡi dao sắc bén, con cá voi sát thủ nhỏ bé tự nhiên có một màu xanh sạch sẽ. Nó bơi đến bên cạnh Thời Dư và nhìn vào bàn tay trống trơn của Thời Dư, lại nhìn cậu một chút rồi khép miệng lại, nghiêng đầu một chút.
Thời Dư đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu nó, sau đó thấy con cá voi sát thủ nhỏ thổi phù một tiếng, phun ra một con cá mòi, sau đó hé miệng ra và kêu lên hai tiếng: [Con người, anh là đồ ngốc, nhưng mà không sao, tôi sẽ nuôi anh!]
[Ăn cái này! Đặc biệt lớn! Tôi cố tình không nuốt nó xuống đó!]
[Tôi đối với anh cực kỳ tốt! Anh có yêu tôi nhiều không!]
Thời Dư sững sờ một chút, thật sự không ngờ con cá voi sát thủ nhỏ lại há miệng phun ra một con cá tươi sống.
Ngay khi con cá mòi được tự do, lập tức chạy trốn về phía xa, Thời Dư còn chưa kịp đưa tay ra thì đối phương đã bơi nhanh khiến cậu còn không còn nhìn thấy cái bóng của nó nữa.
Cá voi sát thủ nhỏ: khí die!
Rồi nó lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ: [Con người, anh thật sự vô dụng nha! Đưa đến trước mặt anh rồi mà còn có thể thả cho nó chạy!]
[Anh như thế này không thể sống sót trong vùng biển của chúng tôi được!]
[Tuy rằng anh là đồ ngốc như vậy, tôi vẫn là rất yêu anh, chờ chút, ba ba lại bắt thêm được cho anh!]
Thời Dư nghe thấy con cá voi sát thủ nhỏ kêu lên vài tiếng, sau đó nó hất mạnh đuôi và bắt đầu điên cuồng bơi theo hướng của đàn cá mòi.
Chưa kể, nó khá thú vị.
Trong lòng Thời Dư cười cười, nghĩ là nó đã đi săn, cũng không quan tâm nó, vung vẩy chân chèo để nổi lên trên, duỗi tay trượt xuống, cả người bắt đầu nổi lên mặt nước.
Ngay sau khi đầu cậu ra khỏi biển, không khí trong lành từ mũi cậu tràn vào ngực và phổi, đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác với việc hít thở trong đại dương. Sau một vài nhịp thở hổn hển, cậu từ từ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn xung quanh và phát hiện mình đã được đưa từ đầu này sang đầu kia của ao cá.
Mèo hệ thống chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên bè cá nhìn cậu, hỏi: [Chơi vui không? Tôi vừa phát hiện một đàn cá đi ngang qua, cậu có bắt được gì không?]
Thời Dư giơ khẩu súng giáo trong tay thậm chí còn chưa mở chốt an toàn, ra hiệu về phía nó, nhận được một tiếng khinh thường từ con mèo hệ thống: [Chậc chậc chậc, bạn tôi ơi cậu bị làm sao thế, sẽ không phải là tuổi trẻ mà không được đi?]
Thời Dư cười lạnh một tiếng, nghiêng người đến bên bè cá, một tay dựa vào lối đi lấy điểm tựa nghỉ ngơi một lúc, nhân tiện chỉnh lại dây an toàn trên thắt lưng, tăng gấp đôi chiều dài của sợi dây, nói với con mèo hệ thống: [Tôi không giỏi lắm, ba ba sẽ mang tôi đi chơi đi?]
Bộ râu của mèo hệ thống giật giật, nói một cách đắc thắng: [Không có vấn đề gì, vì cậu gọi tôi là... A ——!]
Trước khi con mèo hệ thống có thể nói xong, Thời Dư đã nắm lấy chân nó và ném nó xuống nước. Con mèo hệ thống không khỏi kêu lên một tiếng: [Chết tiệt-!]
Thời Dư cười lớn, bơi tới ôm lấy nó trong tay, mèo hệ thống giãy dụa không ngừng, nhảy ra khỏi vòng tay cậu, giẫm lên vai cậu rồi leo lên đỉnh đầu của Thời Dư, nó nhìn thân thể ướt át của chính mình, gầm lên: [Thời Dư, tôi sẽ làm đại gia nhà cậu!]
Cử động của Thời Dư làm nó chìm xuống nước, nhưng nhanh chóng nổi lên trở lại, không có ai xung quanh đây, vì vậy nó trực tiếp nói ra bằng miệng, thay vì sử dụng cuộc đối thoại trong đầu. Cậu cười nói: “Hệ Hệ, nếu cậu muốn tôi gọi cậu là ba ba, cậu phải thể hiện một chút bản lĩnh chứ - cậu đã sẵn sàng chưa? Chúng tôi chuẩn bị xuống lặn!”
“Meo meo meo meo ngao!” Mèo hệ thống sợ hãi phát ra một loạt tiếng kêu thảm thiết: [Ông trời của tôi, thả tôi trở về!]
“Hít thở sâu, chúng ta hãy đếm đến ba, hai, một!”
“Thời Dư——!”
“Ba!” Chân chèo của Thời Dư di chuyển, và cậu ấy nhảy lên một chút.
[Đủ rồi Thời Dư! Thả tôi quay trở về có nghe không!!!]
“Hai!” Cậu ngả người ra sau, sẵn sàng nằm úp xuống nước.
“Meo meo!” Móng vuốt mèo hệ thống chạm vào mặt nước theo cử động của Thời Dư, thấy Thời Dư sắp nằm xuống, nó hét lên: [Ba ba, con sai rồi! Ba ba hay thả con đi lên!]
Thời Dư không hề động đậy, một tay túm lấy cổ mèo hệ thống, chuẩn bị đem nó lặn xuống “Một!”
Mèo hệ thống há miệng định la hét, nhưng phát hiện ra nó đã bị ném vào bè cá theo một đường cung, trong khi bản thân Thời Dư lại rơi xuống mặt nước, sau đó xoay người lặn xuống. Mèo hệ thống đứng vững trên bè cá, không nhịn được hừ một tiếng: [Coi như cậu còn chút lương tâm! 】
Nó nhìn xuống mảng lông ướt đẫm của mình, lại mắng một câu: [Có lương tâm cái rắm!]
Thời Dư không quan tâm nó nghĩ gì, liên tục lặn xuống cho đến độ sâu hơn hai mươi mét mới dừng lại, cậu nhìn xung quanh, nhìn thấy chỉ có vài con cá nhỏ đang bơi lảng vảng. Đây không phải là những con vật mà cậu có thể ra tay được khi là một người mới, chỉ có thể bỏ qua.
Dựa vào việc không cần nổi lên để lấy hơi, cậu bơi một vòng dưới nước, nghĩ rằng nếu không có cá, cậu sẽ coi như là tập bơi để lấy kinh nghiệm.
Sau khoảng mười phút dưới nước, Thời Dư chuẩn bị lên bờ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục, đột nhiên phía xa có một bóng đen.
Thời Dư cảm thấy mừng rỡ, ngay lập tức mở chốt an toàn của khẩu súng bắn thương của mình, giơ một tay về phía trước và chờ đợi cơ hội.
Ai biết bóng đen kia càng lúc càng lớn, trong lòng Thời Dư cả kinh, đang định lên bờ lánh nạn thì thấy đối phương đã bơi tới cách mình không xa, bóng dáng đen trắng kia không phải là con cá voi sát thủ nhỏ sao?
Thời Dư ngừng mọi động tác, chờ đợi con cá voi sát thủ nhỏ bơi đến bên mình.
Cá voi sát thủ nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu một chút, đột nhiên há miệng, một con cá vỗ vào vai Thời Dư.
“Phốc phốc phốc phốc ——!” Khoảnh khắc tiếp theo, con cá voi sát thủ nhỏ biến thành một khẩu súng máy cá mòi và bắt đầu tấn công Thời Dư.