Cá tầm Âu vẫy đuôi, nói rằng nó không tham gia, bởi vì nó cảm thấy rằng con người hoàn toàn không có việc gì, còn cá thái dương thì căng thẳng.

Mỗi một con cá tầm Âu đều vô cùng tự tin vào trực giác của mình!

Cá thái dương nói rất chậm, nhưng rất rõ ràng, mấy con cá voi sát thủ tiến lại gần để xem giống quý hiếm này - loại này không giống với loại cá heo hồng quý hiếm, cá heo hồng rất ngon, cá thái dương là tồn tại hiếm có, hầu như bất kỳ loài tồn tại nào có chỉ số IQ nhất định cũng sẽ không đi săn một con cá thái dương.

Bỏ phiếu, nếu đói đến mức không ăn sẽ chết thì vẫn sẽ ăn.

Như chúng ta đã biết, không có bệnh viện cố định trong đại dương, nếu cá bị bệnh ngoài da, nhiễm ký sinh trùng hoặc bị thương, hoặc đi đến thầy thuốc chân đất sống trong bụi san hô quanh năm - làm sạch cá, họ sẽ giúp cá lớn bị bệnh ăn ký sinh trùng trên da, phân hủy các mô hoại tử,...

Tuy nhiên, đó là tất cả những gì họ làm được.

Nếu bàn về độ tin cậy, vậy khẳng định vẫn là bệnh viện xác định so với thầy thuốc chân đất đến đáng tin cậy hơn nha!

Cá thái dương khi trưởng thành có thể dài nhất từ ba mét đến năm mét rưỡi, nặng từ một nghìn cân đến ba nghìn năm trăm cân, di chuyển chậm chạp, bình thường lười biếng không thích nhúc nhích, thường nằm nghiêng trên mặt nước giả vờ là cá chết, chỉ khi đói đến không chịu được mới lặn xuống tìm chút rong biển, sò hến ăn.

Cá thái dương sau khi trưởng thành sẽ tiết ra một chất đặc biệt có thể chữa lành hiệu quả các vết thương của sinh vật biển, vì vậy khi sinh vật biển bị tổn thương mà một số thầy thuốc chân đất không thể điều trị và không thể tự chữa lành, họ sẽ tìm kiếm cá thái dương, ở bên cạnh nó, để nó tự chữa bệnh.

So với những con cá hở ra một tí là bơi mấy ngàn mét không thở được mà nói, cá thái dương cũng không kém bệnh viện xác định.

Nếu đi đến nơi nó thường xuyên đi mà không tìm thấy nó, nó có lẽ là đi tìm kiếm thức ăn, hoặc là bị trôi dạt theo dòng hải lưu, tìm kiếm dọc theo dòng hải lưu, chắc chắn có thể tìm thấy nó.

Có một số sinh vật biển thông minh thậm chí còn mang theo tiền chữa bệnh, ví dụ như vỏ sò ký sinh cơ thể chúng, đi ngang qua thuận tiện bắt cá, cá thái dương cực kỳ thích bệnh nhân biết thức thời như vậy - dù sao có tới hay không, da nó cũng sẽ không ngừng tiết ra chất đặc biệt, cá tới mang theo thức ăn cho nó, chính nó cũng không cần vất vả đi bắt, quả thực chính là làm ăn kiếm lời.

Nếu như mấy chục năm trước, có lẽ cá voi sát thủ sẽ không chú trọng đến việc bảo vệ cá thái dương, mặc dù khi còn nhỏ rất yếu ớt, một cơn bão hoặc là một lần kẻ địch tập kích đều có thể giết chết tổ cá thái dương, nhưng chúng không thể chịu nổi, đẻ nhiều con một lứa!

Hơn nữa sau khi trưởng thành kẻ địch của cá thái dương rất ít, chỉ có gặp phải cá ăn thịt cỡ lớn mới có thể bị ăn, nhưng dưới tình huống bình thường có lựa chọn, cá ăn thịt cỡ lớn cũng sẽ không lựa chọn ăn cá thái dương, không có nó, da nó quá dày!

Trái phải không cần đặc biệt bảo vệ, mỗi một vùng biển luôn có thể có một hai con cá thái dương như vậy.

Nhưng mấy chục năm nay thì khác, số lượng cá thái dương càng ngày càng ít, càng ngày càng nhiều cá thái dương nhỏ thậm chí ngay cả cơ hội ấp trứng cũng không có, cứ như vậy yên lặng dập tắt ngọn lửa sinh mệnh, sinh vật biển thường xuyên vượt qua mấy vùng biển cũng không tìm được một con cá thái dương, rất nhiều sinh vật biển chính là bởi vì không thể được điều trị kịp thời mà chết.

Không cần bất kỳ chúa tể biển cả nào ra lệnh, sinh vật biển sau khi phát hiện ra điều này bắt đầu tự phát bảo vệ cá thái dương, thậm chí còn chủ động tấn công những con cá đã tấn công cá thái dương.

Mà ở vùng biển nơi Siren nằm cùng với hơn mười vùng biển xung quanh, chỉ có một con cá thái dương, nó quá già, đã mất đi khả năng sinh sản - nó thậm chí không có một người bạn đời.

Người bạn đời của nó đã chết trong một vụ nguy hiểm ba mươi năm trước đây, và kể từ đó nó không bao giờ tìm thấy một con cá thái dương khác.

Nhưng mà, con người này thế mà có một con cá thái dương!

Tắc Dực buông tay ra, ngừng ôm Thời Dư, vây đuôi của anh nhẹ nhàng vung lên, liền bơi về phía con cá thái dương chỉ to bằng bàn tay, cả người trắng như tuyết.

Cá thái dương thấy vua biển đến, thân thể chìm xuống, nói với Tắc Dực: “Bệ hạ, ngày mới tốt lành.”

Ngón tay Tắc Dực dễ dàng xuyên qua lưới đánh cá dày đặc, đụng vào trên người cá thái dương, cá thái dương vẫn không nhúc nhích, vẫn để anh chạm vào mình.

Siren rời đi, xác nhận: [Là 'bác sĩ'.]

[Bác sĩ, anh có muốn đi với tôi không?]

Cá thái dương do dự một chút, lắc đầu - động tác này kéo theo toàn bộ thân cá của nó lay động: [Không, bệ hạ, tôi ở đây sống rất tốt.]

[Con người đều âm hiểm xảo quyệt.] Siren không cách nào miêu tả tiếng nhạc tràn ra từ môi nó: [Truyền thừa của tộc nhân các anh, hẳn là đã nói cho anh biết.]

Cá thái dương dường như hoàn toàn không bị âm thanh của anh mê hoặc, thậm chí có thể nói sinh vật ở đây chỉ có lúc con người này bị mê hoặc mà thôi: [... Anh ấy là một người tốt.]

Tắc Dực khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Vào lúc Siren buông tay, con cá voi sát thủ nhỏ đã tiến lên đỡ Thời Dư bằng thân mình để ngăn cậu chìm xuống đáy biển.

Tắc Dực đi không chút lưu luyến, trong nháy mắt bóng dáng của anh cũng đã biến mất ở chỗ sâu dưới đáy đại dương, bà ngoại của cá voi sát thủ thở dài thật sâu, phun ra một loạt bong bóng khí, tiến đến bên cạnh cá voi sát thủ nhỏ, nhẹ nhàng hôn hôn Thời Dư một chút.

Cá voi sát thủ khác: [...?!]

[Mẹ! Thật xảo quyệt!]

[Tôi cũng muốn hôn!]

[Tiểu Bảo Bối, anh đến đây rồi!]

Vì thế đông đảo cá voi sát thủ xếp hàng tiến lên hôn Thời Dư, giống như mèo cưng bình thường khó tiếp cận cuối cùng cũng nằm xuống ngủ thiếp đi, có thể tùy tiện đuổi theo, đám cá voi sát thủ không chút khách khí với Thời Dư, thân mật hít một ngụm nhân loại yêu quý.

Cá heo hồng trong nháy mắt nhìn thấy Tắc Dực buông tay, liền lập tức bắt đầu sự nghiệp chạy trốn - đùa cái gì vậy, kẻ địch chung không còn, như vậy kẻ địch lại biến thành kẻ địch rồi! Lúc này không chạy, còn đợi khi nào! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nó u sầu nhìn Thời Dư đang trong tình trạng bất thức, trong lòng thầm nói một câu [Em yêu, em chờ anh trở về giao phối với em!] liền chuồn mất.

Gần đây, mèo hệ thống gần đây luôn là người để ý cuối cùng, đợi đến khi nó nhận thấy đường tình cảm của Thời Dư thăng trầm dữ dội, lúc lao ra bên ngoài phát hiện không có một bóng người, liền thông qua con chip đặc biệt định vị thời gian, bởi vì đôi mắt Thời Dư nhắm lại cho nên nó cũng không thể thông qua tầm nhìn của Thời Dư để quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể dựa vào công nghệ đen giống như âm thanh để mô phỏng hoàn cảnh chung quanh Thời Dư.

Nhìn này – mẹ nó, xung quanh cậu đầy cá voi sát thủ!

Tám mươi phần trăm là nhảy xuống nước chơi với cá voi sát thủ, lại không biết nguyên nhân gì lâm vào hôn mê - tám mươi phần trăm là bị con cá voi sát thủ nào đó không biết nặng nhẹ đụng ngất xỉu.

Khả năng hệ thống nước sơ cấp cho phép Thời Dư thông qua da hấp thụ oxy trong nước, tố chất thân thể đề cao một chút, nhưng điều này không có nghĩa là Thời Dư sẽ biến thành siêu nhân - bị cắn vẫn sẽ chảy máu, bị đụng vẫn sẽ đau, sẽ gãy xương, sẽ nội thương, áp lực nước quá lớn vẫn sẽ bị ép thành bánh.

Cho nên Thời Dư bị đụng ngất xỉu cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn.

Mèo hệ thống tìm một vị trí không có mặt trời nằm sấp xuống, cũng thở dài thật sâu: Thời Dư cái gì cũng tốt, chính là tính tình có chút giống vua biển, cậu rõ ràng đã có mèo con nhu nhược vô cùng đáng yêu như nó, kết quả trong thời gian ngắn ngủi nó đã có ba anh chị em. [Cuộc sống không dễ dàng, mèo thở dài .jpg]

Nó luôn có một loại cảm giác tìm nhầm người, Thời Dư lưu lạc đến hệ thống ao cá của nó chính là ủy khuất, hẳn là liên hệ với hệ thống Hải Vương 8849 bên cạnh, xem có thể thực hiện một cuộc điều động nội bộ hay không, để Thời Dư là người của Hải Vương, dựa theo thao tác hiện tại của cậu, nhất định là bệnh dịch tả nhân gian đều là thông quan đầy đủ.

Cá voi sát thủ nhỏ này bị cá voi sát thủ trưởng thành đụng đến ủy khuất, những con chó này ép đám hổ kình người trưởng thành không chỉ phải xếp hàng để hút nhân loại, còn âm thầm chà xát đụng vào nó một chút, ý đồ đụng vào con người từ trên người nó, để cho nhân loại yêu quý tiếp xúc gần gũi với chúng.

Thời Dư tỉnh lại, cậu trong lúc nhất thời có chút không phân biệt rõ mình đang ở đâu, cậu nhớ rõ hình như cậu nhìn thấy người cá, cậu nhìn mặt biển nhiễm hào quang trên đỉnh đầu, ngay sau đó một cái đầu cá lớn đen trắng rõ ràng tiến lại gần, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm trên mặt cậu, sau đó phát ra tiếng ô ô đáng kinh với lão sắc lang.

Thời Dư: “...???”

Nếu không phải đầu lưỡi và môi đều không hẹn mà thông báo cho cậu hai bên đều tồn tại vết cắn thật sâu, cậu sẽ hoài nghi vừa rồi là ảo giác.

Thời Dư đưa tay ôm lấy con cá voi sát thủ hôn lên đầu nó, hiện tại cậu rất cần người khác ôm, nơi này không có ai, cá voi sát thủ cũng có thể làm được điều đó.

“Ô? Ô ô——!” Cá voi sát thủ bị cậu ôm chặt đầu tiên là nghi hoặc một chút, lập tức lại vui vẻ, không nói hai lời liền đi cùng Thời Dư, vừa bơi vừa hoan hô: [Nhân loại ôm tôi! Cậu ấy yêu tôi!]

Cá voi sát thủ nhỏ: [Trước đây cậu ấy vẫn nằm trên người tôi! Cậu ấy yêu tôi!]

Mẹ nó dịu dàng nói: [Em thứ mười sáu, nhân loại vừa mới bị Tắc Dực mê hoặc, hiện tại không chừng còn không phân biệt được mình ôm là cá voi sát thủ hay Tắc Dực, đừng dát vàng lên mặt.]

Dì nó cũng không cam lòng yếu thế, thở dài nói: [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, da mặt em mười sáu so với sắt thép của nhân loại còn dày hơn.]

Bà ngoại cũng thở dài: [Đã đến lúc tìm cho Mười Sáu một gia đình tốt gả qua.]

Cá voi sát thủ đang vui vẻ với Thời Dư: [... Mẹ?? Mẹ nói cậu ấy sẽ nuôi con cả đời sao?]

[Nuôi không nổi rồi.] Chị gái nó lạnh lùng nói.

[Không nuôi nổi, không bằng bây giờ đóng gói đưa đi!]

Đám cá voi sát thủ cũng không khách khí với nó, đi lên chính là một trận vây đánh, cá voi sát thủ nhỏ âm thầm bày ra một kỹ năng [Về cách ngậm nhân loại mà không làm tổn thương người ta] gần đây, cẩn thận cắn chặt quần áo Thời Dư, cũng kéo theo hướng của mình: [Ô ô ô——!]

Thời Dư bị kéo ra, liền theo bản năng xoay người, ôm chặt vây cá voi sát thủ.

Cá voi sát thủ nhỏ vui vẻ nhìn thoáng qua, bắt đầu bơi ra xa, chỉ thấy nó bơi ra ngoài mấy chục mét liền đột nhiên lặn xuống, sau đó cấp tốc nhảy lên trên, cho đến khi lao ra khỏi mặt biển, nó cẩn thận dùng vây cá kẹp chặt Thời Dư, để cho cậu nằm trên cái bụng mềm mại của mình, sau đó lưng đập mạnh xuống mặt biển, tạo ra sóng biển thật lớn.

Thời Dư bị cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt làm cho tâm thần mê hoặc, đợi đến khi phản ứng lại liền rơi xuống biển với cá voi sát thủ nhot, cảm giác kích thích như vậy làm cho cậu nhịn không được nở nụ cười.

Cá voi sát thủ nhỏ nghe thấy thanh âm dễ nghe của cậu, càng thêm ra sức, lần thứ hai dẫn cậu lặn xuống đáy biển, sau đó nhảy sóng đánh biển.

Sau một vài lần, Thời Dư đã quên mất cảm giác kinh hãi lúc trước khi bị cá bắt được, toàn thần chơi với cá voi sát thủ nhỏ, mèo hệ thống cách gần trăm mét đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười của cậu.

Mèo hệ thống: [Chậc! Mẹ nó, yêu tinh.]

Đám cá voi sát thủ đánh nhau nửa ngày, quay đầu nhìn: [Chậc! Mẹ nó, yêu tinh!]


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play