Thời Giải mang tới bánh bao là có chủ đích, nó chuyên dùng cho đám tang gả cưới, tế tổ bái thần, từng cái đều to bằng chậu rửa mặt nhỏ. Nhưng mặc dù nó lớn mà vẫn phải làm mềm mại vừa miệng, mùi hương thơm ngọt, chỉ riêng phần này thì thương nhân phổ thông không làm được.
Phải biết món ăn càng lớn liền không dễ chín, trên thị trường còn nhiều, rất nhiều mẫu đồ ăn, bên ngoài thấy chín, nhưng mở bên trong ra xem xét thì đều chưa chín kỹ, chớ nói chi là khẩu vị, nhiều nhất cũng chỉ có thể bày biện quan sát.
Mặc dù buổi tối hôm qua Thời Giải uống nhiều, nhưng chuyện xảy ra thì anh ta vẫn nhớ rõ như cũ, vì thế anh ta còn cố ý chạy vào trong thành đi tới cửa hiệu lâu đời mua loại bánh bao này, lại mua thêm đèn nhan tiền giấy và pháo tốt nhất, so với người trong cuộc là Thời Dư thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Vì cái bánh bao này là tài liệu nên phải cẩn thận, nghiên cứu cách nấu, bỏ nó vào nước sẽ chim ngay.
Siren đuổi theo cá hồi hiểm lại càng hiểm mà tránh bánh bao rơi trúng đầu. Đừng hỏi vì sao tốc độ anh nhanh như vậy mà còn thiếu chút nữa bị bánh bao đập vào, tốc độ có thể nói tương đối, lúc một nơi rất nhanh mà nơi khác dù nhanh hơn một giây là năm centimet đều có thể lộ rõ phong độ của ánh sáng.
Vì sao máy bay đâm chim sẽ có chuyện? Là vì tốc độ của máy bay quá nhanh, chim đâm vào sẽ như viên đạn nhỏ, đừng nói là kính chắn gió yếu ớt, ngay cả vỏ là sắt thép thì có thể bị nó trực tiếp đâm xuyên qua thuận đường phá hư động cơ.
Lúc Siren dừng lại, nơi cách bánh bao rơi xuống đã không xa, anh ngẩng đầu nhìn bóng mờ hình chữ nhật trên mặt biển bên kia, anh hơi chần chừ, bơi tới, đón nhận cái bánh bao đang rơi xuống.
Mùi thơm ngọt và cùng nguyện vọng của nhân loại kết hợp với nhau, tạo thành hương vị làm anh vui vẻ. Siren ngẩng đầu lấy bánh bao xuống nhét vào trong miệng của mình.
Anh nhìn bánh bao liên tục rơi xuống biển, không tiếp tục đi lấy, có một ít bị loài cá khác coi như mỹ vị đoạt mất, có một ít thì lặng yên trôi qua trước mặt anh, sau đó chìm vào vực sâu đen nhánh, dần dần mất bóng hình.
Đuôi cá của anh khẽ di chuyển, đuôi như lưới sao múa ra quỹ đạo tuyệt đẹp trong nước, anh chậm rãi bơi lên phía trên.
Anh lặn ở dưới nước nhìn nhân loại đó đang cười nói với một người khác, hai người ngồi trên bờ, một người ngồi xếp bằng, một người thì hai chân buông thõng xuống mặt nước. Mắt cá chân trắng như tuyết nửa chìm ở dưới nước, nhấp nhô theo gợn sóng của đại dương.
“Được rồi, cứ như vậy, anh về trước.” Thời Giải đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông: “Tay cậu bị thương vài ngày rồi, đừng luôn luôn ra biển, thành thành thật thật tĩnh dưỡng hai ngày, dù sao lưới đánh cá của cậu cũng mất. Tối nay anh định ra biển khơi, đến lúc đó anh đánh bắt thay em, vớt cái mấy chục cân tôm cá cho cậu.”
Thời Dư ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”
“Này, cậu đừng nói lời cảm ơn với anh.” Thời Giải thấy Thời Dư muốn đứng lên tiễn anh ta liền đưa tay đè bả vai Thời Dư: “Cậu ngồi đi, có mấy bước đi thì đưa tiễn làm gì.”
Đúng là chỉ có vài bước đi, thuyền Thời Giải đang dừng ở bên cạnh, dù Thời Dư ngồi bất động nguyên một chỗ cũng có thể đưa mắt nhìn bóng lưng Thời Giải.
Cậu cười rồi nói: “Vậy em không tiễn nữa.”
“Anh đi đây, cậu còn chuyện gì nữa không?”
“... Chuyển phát nhanh?” Thời Dư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Anh giúp em đặt trước hai mươi tấm lưới đánh cá đi, vẫn là cỡ như cũ, em tích trữ.”
Thời Giải nghe ba chữ 'Chuyển phát nhanh' liền xanh xao, khoát tay áo ra hiệu đã biết, anh ta lên thuyền của mình không quay đầu lại.
Bóng lưng Thời Giải dần dần thành một chấm nhỏ, cuối cùng ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy nữa.
Gió biển phẩy nhẹ, bên trong cả thế giới chỉ còn lại tiếng sóng biển.
Đột nhiên, một cái tay trồi lên từ trong nước bắt lấy mắt cá chân Thời Dư, Thời Dư chỉ cảm thấy trên chân mát lạnh, còn chưa kịp phản ứng liền bị một lực lớn lôi xuống nước.
Đột nhiên rơi xuống nước làm cậu theo bản năng nhắm mắt lại, cơ thể bị một đôi tay ôm lấy, cậu theo bản năng giơ tay đẩy, nơi chạm vào là làn da lạnh lẽo trơn bóng của đối phương.
Cái quái gì?!
Thời Dư lập tức mở mắt, ngay sau đó là gương mặt gần như hoàn mỹ của người cá.
Thế giới dưới nước hầu như là tối om, chỉ có tia sáng duy nhất đến từ đèn chiếu sáng ở bãi cá, tia sáng vàng xuyên qua nước biển, tạo thành quầng sáng lộng lẫy, chiếu vào đối phương làm phát sáng chập chờn.
Phản ứng đầu tiên của Thời Dư là: “Cmn!”
Cậu khẽ mở miệng, vô số bọt khí tràn ra từ trong miệng cậu, nước biển mạnh mẽ rót vào khoang miệng cậu, chiếm lấy yết hầu.
Người cá hơi cúi đầu cắn bờ môi Thời Dư, trong nháy mắt hàm răng bén nhọn đâm rách môi cậu, máu thịt tràn vào bên trong.
Thời Dư mở to hai mắt nhìn, cậu điên cuồng đẩy bả vai người cá, nhưng đối phương như được chế tạo từ sắt, anh ôm chặt cậu vào trong ngực, trân châu và đá quý trở thành trang sức sượt qua mặt cậu tạo thành vết máu.
Máu từ nơi bị cắn phá tràn ra ngoài, như một đóa hoa nhỏ bé và hư ảo nở rộ trong biển, lại nhanh chóng biến mất trong nước.
Đầu lưỡi như thăm dò chui vào trong miệng cậu tựa như giấc mộng đó, dò xét từ răng đến lưỡi của cậu.
Thời Dư muốn ói, nhưng lại ói không được, trong miệng không có gì ngoài vị mặn của nước biển mà không có cái khác. Hai tay của cậu hơi động đậy, đột nhiên cậu bóp cổ người cá, sau đó nhanh chóng bóp chặt.
Người cá rủ mắt rồi nhìn thẳng vào cậu, dường như bàn tay đang bóp cổ anh không có bất cứ uy hiếp gì, anh chỉ chăm chỉ thu gom vật anh muốn.
Thời Dư dừng phản kháng, cậu bóp cổ người cá, cậu hung ác dời tay đến trên mặt người cá, định đâm mắt của anh để tự vệ.
Bất cứ sinh vật nào đều yếu ở vị trí đôi mắt. Lúc con nhỏ cậu đã từng nghe người lớn trong nhà nói qua, nếu như bất hạnh gặp cá mập, lại bị nó cắn vậy thì móc con mắt của nó, nói không chừng khi cá mập bị đau thì có thể tránh một mạng.
Lần này, lúc tay Thời Dư vừa mới chạm đến mặt của đối phương, người cá liền đưa một tay ra, tay giữ lại cậu và môi cũng thả lỏng, dường như anh định mở miệng nói cái gì, giọng nói không thể miêu tả truyền vào trong tai Thời Dư với khoảng cách rất gần, đầu của cậu trống rỗng, đôi mắt như mất đi tiêu cự trong nháy mắt.
Người cá buông cổ tay cậu ra, tay cậu mềm nhũn hạ xuống đặt trên bờ vai nhân ngư.
Sự trống rỗng và phản kháng giãy dụa giữa lặp đi lặp lại trong đầu Thời Dư, mắt cậu khi thì minh mẫn, khi thì mê mang.
Lúc này người cá mới có thể toại nguyện thưởng thức mỹ vị mà mình muốn.
Anh cuốn lấy đầu lưỡi Thời Dư rồi tỉ mỉ vuốt ve, nước bọt mà cậu không thể ngăn lại bị bài tiết ra, sau đó bị người cá cuốn lấy. Người cá dẫn đầu lưỡi của cậu vào trong miệng của mình, hai cái răng nanh bén nhọn nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cậu, sau giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, dòng máu tanh tưởi tuôn ra từ đầu lưỡi cậu.
Người cá nghi ngờ.
Lực nguyện vọng rất cạn, hầu như không có.
Nhân loại vừa mới ném đồ ăn chứa lực nguyện vọng xuống không phải là người này, mà là nhân loại khác. Nhưng máu của cậu là anh thấy rất vui vẻ, có một lực lượng vô danh tiết ra từ trong máu cậu, khơi dậy hồi ức trước kia của anh.
Giống như... Đó cũng là một nhân loại cuồng vọng, tự đại, ngông cuồng chinh phục vực sâu, cuối cùng bị vực sâu cắn nuốt nên nhân loại đó đã tử vong, lực lượng đó tách khỏi người đó, nhanh chóng bỏ trốn lên trên trời.
Vậy thì... Giết cậu ta?
Người cá nghĩ như vậy, anh buông đầu lưỡi Thời Dư, anh nghiêng đầu, hai người tách ra.
Vì Thời Dư không thể điều khiển đầu lưỡi cậu, nên cậu có dáng vẻ mở miệng thè lưỡi.
Người cá nhìn cậu chăm chú rồi lại cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, Thời Dư bị ép nuốt mấy ngụm nước biển, bản năng cậu đang điên cuồng kêu gào muốn nôn mửa nhưng cơ thể không thể phản hồi bất ký mệnh lệnh gì của mình, nhưng người cá lại khác, anh tiếng lên thì nước biển lại không chảy vào miệng.
Cơ thể cậu vô thức chào đón nụ hôn của người cá.
Lần này người cá chỉ ngậm lấy đầu lưỡi cậu rồi mút vào, anh liếm đầu lưỡi cậu làm máu ngừng chảy. Là luồng lực lượng này, anh không nhận lầm.
Người cá đang suy nghĩ có nên giết chết nhân loại còn tính là ngoan ngoãn này hay không, đột nhiên một đầu đạn màu hồng nhỏ không biết bắn ra từ lúc nào đánh mạnh lên người anh.
[A a a! Cho dù anh là Siren, thì tôi không cho phép anh giết anh ấy!]
Cá heo hồng đụng Siren liền bị Siren dùng một tay cản lại, Siren mặt không thay đổi nhìn nó: [Cút.]
Cá heo hồng đâm bàn tay Siren như là đụng vào tường, đầu óc nó choáng váng còn nhớ rõ mà hùng hùng hổ hổ: [Không! Anh ấy là của tôi! Của tôi! Anh ấy đã đồng ý giao phối với tôi! Làm tròn thì anh ấy là bạn đời của tôi!]
[Anh không thể giết anh ấy!]
Lúc Thời Dư thả cá heo hồng thì thấy vũ khí của nó, nó bị Thời Dư nhìn chằm chằm rồi cười một lúc lâu, nó cho rằng Thời Dư đang cười nhạo vũ khí của nó không đủ dài cũng không đủ thô nên xấu hổ trốn ra cách đó không xa. Nhưng nó đã xác định cậu là bạn đời, nó sẽ không trốn!
Nó vừa mới đi săn về, vừa về đến liền phát hiện Siren khống chế người nó yêu, nó không thể nhịn!
Siren híp mắt: [Đây là con mồi của tao.]
Cá heo hồng bị vẻ mặt của anh dọa mà kêu hai tiếng ríu rít, nó há miệng cắn tay Siren: [Anh ấy là của tôi! Của tôi! ... Hay là anh ăn tôi đi! Anh đừng ăn anh ấy!]
Mặc dù cá heo hồng còn chưa trưởng thành, nhưng là miệng của nó đã gần bằng cánh tay của Sire, tay Siren hơi di chuyển, anh trở tay tát vào mặt cá ho hồng, cá heo hồng bị tát đến lệch mặt, nó cắn không khí: [Ô!]
Tiếng kêu của nhóm cá voi sát thủ truyền đến từ nơi xa.
Tộc đàn Lysa đi săn về thì phát hiện sủng vật bọn nó cùng nuôi bị Siren ôm ở trong ngực, cá voi sát thủ nhỏ xông lên trước, nó bơi vòng vòng xung quanh hai người bọn họ, ngốc ngốc hỏi: [A? Siren, anh cũng đến hút nhân loại sao?]
[Có phải anh ấy rất ngọt đúng không?]
Nó vừa nói xong thì nhìn thấy cá heo hồng ở bên cạnh đang lộ ra hàm răng sắc bén với nhóm cá voi sát thủ: [Là cậu! Đồ diêm dúa!]
Cá heo hồng nhìn đám cá voi sát thủ trước mặt, nó run lẩy bẩy nhưng vẫn không đi, sau khi được nhân loại nuôi dạy một khoảng thời gian thì nó học được thứ âm hiểm xảo trá đặc biệt của nhân loại: Dưới sự đe dọa chung, kẻ địch cũng có thể là bạn!
[Siren muốn ăn nhân loại!] Cá heo hồng tố cáo không chút do dự.
Nhóm cá voi sát thủ: [... ? ? ?]
Cá voi sát thủ nhỏ uông một tiếng rồi khóc: [Huhu... Siren anh đừng ăn nhân loại! Anh ấy rất đáng yêu! Rất ngọt!]
Nhóm cá voi sát thủ cũng mồm năm miệng mười nói: [Bệ hạ đừng ăn cậu ấy! Cậu ấy cực kỳ đáng yêu!]
[Nói chuyện rất êm tai, đây là loại người tốt đi đâu mà tìm!]
[Không phải bệ hạ đã đồng ý để cậu ấy sống trong khu vực này sao? Vì sao lại muốn giết cậu ấy!]
[Mong bệ hạ nghĩ lại!]
Đột nhiên, một âm thanh non nớt truyền đến từ cách đó không xa: [Bệ hạ, xin ngài đừng giết nhân loại này.]
Đám cá thuận theo hướng âm thanh phát ra mà quan sát, bên trong lưới đánh cá, cá mặt trăng bình tĩnh nhìn về nơi của bọn nó: [Nhân loại này đang nuôi dưỡng tôi, nếu mất anh ấy, có lẽ tôi không thể lớn lên.]
App TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT