Cá voi sát thủ nhỏ lơ mơ, nó nghiêng đầu hỏi cá bà nội: [Bà nội ơi, ai đang nói chuyện đấy ạ?! Rõ ràng anh ấy là của con cơ mà!]

Cá bà nội hiền từ nói: [Người ta nói đúng đấy, cậu ấy là của cả đàn cá chúng ta.]

Cá voi sát thủ nhỏ nghẹn ngào, nó tủi thân nói thêm câu: [Thế thì là của cả đàn nhà chúng ta! Nhưng chắc chắn không phải là của cái con cá vừa nói chuyện kia!]

[Nói vậy còn nghe được!]

Tiếp đó, giọng nói nhàn nhạt của đối phương truyền đến từ phương xa: [Tùy cậu thích nói như nào thì nói, dù sao người đó đã bao nuôi tôi rồi, còn cậu thì sao? Cậu thì sao nào?]

Cá voi sát thủ nhỏ: [Vớ vẩn! Có bản lĩnh thì cậu ra đây nói chuyện xem nào!]

[Tôi đang ở trong nhà người đó nè ~] Đối phương cười hi hi: [Có bản lĩnh thì cậu lên đây đi!]

Trời đổ mưa nhỏ, làn mưa rả rích êm đềm rơi xuống biển lớn rồi chẳng còn thấy bóng dáng, chưa kịp gợn lăn tăn đã bị sóng biển cuốn đi. Cá voi sát thủ con cực kì phẫn nộ: [Tôi cóc tin! Anh loài người đó là của tôi… của đàn nhà chúng tôi! Chúng tôi quen anh ấy trước!]

[Chuyện này lại còn phải bàn trước sau nữa à?] Đối phương tỏ vẻ: [Rõ ràng chỉ có cá nào đẹp hơn thì mới lọt vào mắt xanh của anh ấy!]

Cá heo hồng nói xong thì thực ra cũng thấy hơi hoảng, dẫu sao ở nơi mà ngày trước nó ở cũng có rất nhiều cá voi sát thủ đi xem loài người.

Chẳng phải có mỗi hai màu trắng đen thôi sao! Có gì to tát đâu! Đâu có đẹp bằng thân người màu hồng này của nó?

[Cậu nói linh tinh! Anh ấy rõ ràng thích tôi hơn! Anh ấy còn cho tôi đồ ăn cơ! Còn cứu cả tôi nữa!]

[Anh ấy cũng cứu tôi nè! Còn đưa tôi về nhà anh ấy, bón đồ ăn cho tôi! Tắm cho tôi nữa! Cậu có được như vậy không? Nhìn cậu to thế kia, anh loài người sẽ không lại gần cậu đâu ha!]

[Vớ vẩn! Trước đây anh ấy còn vươn tay giúp tôi lấy cái chai từ trong miệng ra!]

[Thế lúc bình thường thì sao? Có phải anh ấy hoàn toàn không dám lại gần cậu không? Cậu quẫy đuôi qua loa cái là có thể hại chết anh ấy, loài người đều rất quý trọng mạng sống đó!]

Cá voi sát thủ con nghĩ, con mẹ nó hình như đúng là thế thật!

Mặc dù anh loài người đối xử với nó rất rất tốt, nhưng trừ hai lần cứu nó ra thì ảnh chẳng đụng chạm gì với nó nữa hết!

Không… không đúng! Lần trước nhìn thấy nó tới, anh ấy còn chủ động nhảy xuống nước chơi với nó cơ mà!

Cá voi sát thủ nghĩ vậy, trong lòng càng vững chắc, đến kêu nó cũng kêu to hơn: [Anh ấy cũng chủ động nhảy xuống chơi với tôi nhá!]

Những con cá voi sát thủ khác, con nào cắn đuôi thì cắn đuôi, con nào bơi ngửa thì bơi ngửa. Nghe giọng đối phương đã biết là một đứa nhóc, bọn nó không có chán đến mức phải đi cãi nhau với trẻ con.

Trong lúc hai con cá con cãi nhau, cá bà nội với tư cách là một cá voi sát thủ sõi đời đã lặng lẽ đi tìm nơi mà giọng nói kia phát ra, bà tìm được một ô vuông chạm rỗng ở bè nổi, trong đó có một con cá màu hồng nhạt đang bị mắc trong lưới, một nửa người nó ở trên mặt nước, nửa còn lại ngâm trong nước, nom có vẻ bị cố định lại rồi.

Giữa những ô lưới cũng có lưới, nhưng không gây khó khăn gì đối với việc cá bà nội đẩy lưới và chầm chậm nổi lên trên. Ô lưới vuông vức giúp cá bà nội trồi lên một cách nhẹ nhàng, bà nhìn rõ được phía trên có một con cá heo hồng quý hiếm, chính là con cá đang cãi cọ không ngừng với thằng cháu nhà mình.

Cá bà nội nhả bong bóng rồi nhẹ nhàng nói: [Là cậu đang giành người với chúng tôi hả?]

Trong mắt các loài sinh vật biển, quý hiếm này là từ thay thế cho ngon và hiếm gặp! Cá heo hồng thì đã làm sao? Cá bà nội ra vẻ ngày xửa ngày xưa nó cũng đã từng ăn cá heo hồng! Hương vị có ngon hơn cá heo thông thường tí tẹo!

Cá cần được bảo vệ ăn cá cần được bảo vệ cũng đâu có phạm pháp! Loài người cũng sẽ không bởi nó ăn thịt cá heo hồng nên bắt nó tới tòa án để kết tội được đúng không!

Tuy rằng cách nhau tấm lưới đánh cá, có thể cá bà nội không ăn thịt đối phương được, mà nó cũng ăn no rồi, ấy thế nhưng con mồi nằm ngay trước mắt, cắn chết những loài dám khiêu kích trước mặt mình là bản năng của chúng nó. Còn loài người thì vì quá đáng yêu nên lòng kiên nhẫn của đám cá voi sát thủ có thể sẽ gia tăng hơn một chút.

Dẫu sao giữa thức ăn và thú cưng cũng tồn tại vách ngăn mà.

Cá heo hồng đang mắng đến mức khiến người ta á khẩu không nói được gì, nó ỷ vào việc cá voi sát thủ không leo lên bờ cắn nó được nên vô cùng đắc ý, chẳng thấy dấu hiệu nhìn thấy cá voi sát thủ là chạy như ngày thường nào cả. Kết quả đột nhiên nó nghe thấy một giọng nói cách nó cực kì gần, cá heo hồng cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái miệng lớn của cá voi sát thủ chắc chỉ cách nó có một tấm lưới mà thôi.

Cá voi hồng: !!! Cứu nó với!

Hàm răng của cá bà nội lóe sáng, nó há to miệng, im lặng uy hiếp cá voi hồng.

Cá voi hồng điên cuồng xoay mình, nó định giãy ra khỏi lưới đánh cá, thế nhưng việc nó có sức để lải nhải không có nghĩa là cũng có sức để thoát khỏi lưới, thậm chí vì giãy giụa nên cái lưới càng bện vào người nó hơn. Cá voi hồng đã cảm nhận được nhiệt độ đến từ miệng của cá voi sát thủ, nó không thể kiềm chế tiếng kêu như chọc tiết lợn của mình: “Á á á á!!!”

Đám cá voi sát thủ thấy cá bà nội đã tóm gọm chính chủ bèn hăm hở chế giễu: [Ôi chao, hóa ra chỉ là một bé cá heo hồng cùi bắp, có tiền đồ ghê cơ, dám châm biếm trước mặt ông đây hả, mẹ ơi, cắn chết nó đi!]

[Một con cá heo hồng dễ thương thế kia thì chắc chắn sẽ ngon lắm đây!]

[Cá heo à… he he, mẹ ơi để con! Con còn chưa được ăn cá heo hồng bao giờ!]

Cá bà nội không nhường chỗ cho đám cá voi sát thủ kia tiến lên, nó chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy cơ thể của cá heo hồng, thấp giọng nói: [Cậu nói thêm câu nữa xem nào, người kia là của ai hả?]

Cá heo hồng phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng: [Hu hu hu! Anh loài người mau tới cứu tôi! Cá đang muốn giết cá nè!]

Ở một bên khác, Thời Dư đang ngủ dở thì bị Thời Giải làm ồn. Cậu dậy, cào cào tóc, thấy Thời Giải nằm ngủ kiểu hình chữ “đại” ở bên cạnh thì đứng dậy đắp cho anh một cái chăn, sau đó định đi về phòng mình ngủ tiếp.

Cậu vừa mở cửa thì lại nghi ngờ hình như cậu đi nhầm chỗ rồi thì phải.

Đâu có nhầm đâu, vẫn là biển! Vẫn là căn phòng này!

Ấy thế nhưng ai đó có thể nói cho cậu biết, mấy tiếng ầm ĩ như vỡ chợ bên tai cậu đây phát ra từ đâu hay không!

[Hu hu hu!]

[Hồng hộc hồng hộc!]

[Á á!]

Thời Dư nương theo nơi phát ra âm thanh để tìm kiếm, ban đầu cậu còn tưởng đàn cá voi sát thủ tới, kết quả mới đi ra cửa đã trông thấy cá heo hồng đang không ngừng giãy giụa trong ô lưới của nó. Tấm lưới quấn thành một cục trên người con cá, mà tiếng ồn cũng là tiếng kêu của nó: [Á á!]

[Anh loài người anh tới rồi! Mau cứu tôi hu hu hu!]

Cá bà nội vô cùng bình tĩnh: [Nói, về sau còn dám gây hấn như thế nữa không?]

[Anh loài người là của tôi chắc rồi! Mấy người cứ nằm mơ đi!]

[Anh loài người mau tới cứu tôi!]

Thời Dư sắp đi đến, cá bà nội trông thấy cậu bèn buông lỏng hàm răng đang cắn hờ đối phương ra, tiếp đó nó im hơi lặng tiếng lặn xuống nước.

[Đi đi, đi lấy lòng anh loài người mà con yêu đi.] Cá bà nội nói với cá voi sát thủ con, cá voi sát thủ con bèn nhanh nhẹn lộ nửa cái đầu lên mặt nước, còn hu hu hai tiếng.

Có điều đáng tiếc rằng, Thời Dư chỉ liếc nó một cái rồi dứt khoát nhảy xuống ô lưới để gỡ rối cho cá heo hồng. Ôi đùa gì thế, cậu từng đăng kí ở cục Thủy sản rồi đấy! Đợi đến ngày phóng sinh cậu còn phải quay video lại để chứng mình là mình đã phóng sinh thật kìa! Chứ không quay về lại bị hiểu lầm là lén lút ăn mất hoặc bán mất cá heo hồng thì biết làm thế nào?!

Cậu không muốn ăn cơm nhà nước đâu!

Cá heo hồng cảm động ngấn nước mắt: [Hu hu hu anh loài người à cuối cùng anh cũng tới rồi, mới nãy tí nữa thì tôi bị ăn thịt mất!]

[Tôi yêu anh quá, về sau tôi sinh em bé cho anh nha được không?]

Nó ra sức trườn về phía Thời Dư, cuối cùng thành công trườn vào trong lòng cậu.

Thời Dư vỗ về lưng nó như an ủi, một tay cậu nắm lấy cá heo hồng, một tay thì ra sức xé rách lưới bện trên người nó.

Cá heo hồng cảm giác những gò bó trên người nó đang dần dần được nới lỏng ra, nó ngoan ngoãn không động đậy, biến thành một con cá heo hồng dễ thương, nhỏ giọng rì rầm mãi bên tai Thời Dư.

Thời Dư dở khóc dở cười: “Sao lại quấn thành ra thế này? Có sức rồi hả? May mà mày kêu chứ không tao cũng chẳng phát hiện ra đâu.”

Nếu như để cá heo hồng mắc trong lưới cả đêm, sáng hôm sau thức dậy, chín mươi phần trăm là nó đã xuống suối vàng rồi.

[Anh loài người à anh thật tốt!]

“Đừng động đậy đừng động đậy, ngoan nào ~” Thời Dư dỗ dành nó, cũng may lúc trước sợ cá heo hồng phơi nắng bị thương nên đã đắp cho nó cái áo, lúc này dù có mắc kẹt trong lưới thì cũng có một tầng vải làm lớp bảo vệ cuối cùng, con cá heo hồng sẽ không bị thương quá nhiều.

Đang gỡ thì bàn chân Thời Dư đột nhiên bị thứ gì đó đụng phải.

Thời Dư sợ ngứa, cậu bèn vô thức co chân lại rồi cúi đầu nhìn, có một con cá voi sát thủ đang đụng vào lưới và tỏ vẻ dễ thương với cậu. Không phải cá bà nội cũng không phải cá voi sát thủ con, con này là một con cá voi sát thủ khác.

Con cá đó thấy Thời Dư nhìn mình thì lập tức hớn hở đến mức không biết nên làm gì mới được, nó dùng môi nhẹ nhàng chạm vào Thời Dư, cọ qua cọ lại, độn cả người Thời Dư lên.

Thời Dư lập tức hiểu tại sao cá heo hồng lại căng thẳng như vậy, cậu vừa tức vừa buồn cười, giẫm giẫm cá voi sát thủ rồi cười mắng một câu: “Là mày gây ra đó hả?”

Con cá voi sát thủ cố chấp: [Tui ngửi được mùi của loài người rồi! Anh ấy dễ thương quá đi!]

Nó bảo ngửi là ngửi thật đấy, chân Thời Dư còn đạp phải lỗ mũi của nó.

Những con cá voi sát thủ khác cũng sáp tới: [Ngửi tí thôi là được rồi, có loài người thì để mọi người cùng ngửi chứ!]

[Chị ơi chị xảo quyệt quá đi! Em cũng có thể ngửi nhé!]

[Tránh ra nào! Để đó để tao lên! Mày không có dễ thương bằng tao đâu!]

Cá heo hồng: “Ui ui ui!”

Sự chú ý của Thời Dư quay trở lại với cá heo hồng, cậu xé nốt chỗ lưới còn lại trên người nó, cá heo hồng bèn hưng phấn điên cuồng bổ nhào lên người Thời Dư, nó còn khống chế nặng nhẹ rất tốt, chẳng đụng đau Thời Dư tí nào cả. Đầu của nó gác trên hõm cổ của Thời Dư, hạnh phúc thở dài: [A… mình được loài người ôm nè.]

Đám cá voi sát thủ phía dưới phẫn nộ vô cùng: [Đệt, đáng chết!]

[Tôi không đi nữa! Có bản lĩnh thì nó cứ trốn trong nhà loài người cả đời đừng có ra ngoài! Tôi hầu nó đến cùng!]

Lại có một con cá voi sát thủ khác lạnh lùng tỏ vẻ: [Nó ở cả đời được đấy, anh làm vậy được không? Làm được không? Cho cái đồ ngốc nhà anh chết đói!]

[Đừng tưởng mày là em tao thì tao không đánh mày nhá!]

[Tới đê, ai sợ ai chớ!]

Con cá voi sát thủ dưới chân Thời Dư thì ngoan ngoãn không động đậy, nắm bắt mọi cơ hội để ngửi cậu.

Thời Dư đưa theo cá heo hồng và bơi đến bên mép lưới, một tay cậu chống rồi ngồi lên bờ, đặt cá heo hồng vào ô lưới rồi ra hiệu cho nó tự chơi mình đi. Kết quả cá heo hồng vừa mới xuống nước thì như bị kim châm, nó bèn nhảy lên người Thời Dư, song tiếc rằng độ chính xác không cao lắm nên lại trượt xuống từ đầu gối của cậu: “A a a!”

Con cá tủi thân kêu, thấy anh loài người không có ý định giúp đỡ bèn cắn chặt lấy ống quần Thời Dư, ra sức bò lên đầu gối Thời Dư như một con sâu róm, đến ra khỏi nước mà nó cũng chẳng sợ. Ôi đùa gì thế, dưới đó có kẻ thù không đội trời chung của nó đó!

Cả đàn cá voi sát thủ đang nhìn chòng chọc nó kia kìa!

Thời Dư đẩy cá heo hồng ra, cậu nhìn con cá voi sát thủ ngây thơ đụng vào lưới, cũng xuy xét đến vấn đề kia, trong đầu bèn gọi: [Hệ Hệ! Hệ Hệ! Đừng có ngủ nữa!]

Mèo hệ thống nhanh chóng trả lời: [Gì hả?]

[Lưới của ô lưới có chắc không đấy? Cá bên ngoài có cắn chết cá bên trong lưới được không?]

[Cậu phí lời thế?] Hệ thống rất cạn lời, nó bảo: [Lưới chắc lắm, nhưng dù sao nước cũng chảy, nước có thể xuyên qua lưới, răng của những con cá khác đương nhiên cũng có thể! Hơn nữa cậu không suy nghĩ đến độ chịu nén sao? Chỉ cần sức của chúng nó đủ mạnh thì đừng nói lưới mềm, cậu có dùng tấm lưới thép thì chúng nó cũng cắn chết cá bên trong của cậu.]

[Tuy rằng chúng ta rất phản khoa học nhưng thực ra chúng ta là người khoa học nhất.]

Thời Dư vừa đẩy cá heo hồng vừa hỏi: [Cậu đừng có lừa tôi, tôi nhớ phía dưới ô lưới của người khác đều trang bị hai lớp bảo vệ, tại sao sản phẩm của hệ thống lại chỉ có một lớp? Lại còn là lưới mềm? Nếu có cá mập gì gì đó tới cắn một miếng thuận theo lưới thì tôi chả mất hết vốn à?]

Mèo hệ thống lười nhác ngáp một cái, nó trả lời cậu bằng một cái meme: [Chả liên quan đến tôi.jpg]

[Bé à, cấp của cậu không đủ thì không thể trách tôi được, ao cá cấp một vốn đã là ao cá sơ cấp, cái lưới bảo vệ mà cậu nói ít nhất cũng phải đợi đến ao cá cấp hai mới trang bị cho cậu được. Nhà thì dễ ăn gian chứ ao cá thì không dễ nha, dù sao tôi cũng là hệ thống chủ ao cá chứ không phải hệ thống biệt thự.]

[Hệ thống chủ nhìn chằm chằm đấy, hệ thống chủ mà không chú ý thì tôi cho cậu lên cấp cao nhất ngay và luôn, tôi với cậu ai cũng được giải thoát, thế chả hớn hở hơn à?]

Có lí ghê, Thời Dư chẳng thể phản bác lại nó.

Hệ thống lại bổ sung thêm: [Có điều dù là ao cá cấp một thì lưới được trang bị tự động cũng rất kiên cố, cũng có khả năng cắn phát là chết cá nhưng muốn cắn rách lưới chui vào ăn buffe thì không đời nào đâu.]

[Thế giờ phải chỉnh làm sao?] Thời Dư nói: [Đám cá voi sát thủ cứ nhìn chòng chọc vào cá heo hồng đây này, cá heo hồng sợ không dám xuống nước, tôi cũng đâu thể đợi đến khi đám cá voi sát thủ đi hết?]

[Hay là cậu nuôi con cá heo hồng trong nhà bếp đã đi? Bơm tí oxi và chú ý thay nước, chắc là cũng không dễ bị chết đâu.] (App TYT)

Thời Dư nghĩ ngợi, hình như không còn cách nào khác thật, vậy thì đành dùng cách này vậy, cùng lắm thì cậu chú ý quan sát, coi dáng vẻ kia của cá heo hồng có vẻ như không sao rồi, lát nữa cho nó ăn thêm tí, đợi đến khi cá voi sát thủ đi hết thì cậu sẽ phóng sinh cá heo hồng.

Cá heo hồng nặng khoảng bảy, tám mươi cân. Thời Dư đẩy nó sang một bên rồi đứng dậy, tiếp đó khom người ôm nó lên. Mẹ nó nặng thật đấy.

Cá heo hồng kêu hai tiếng, nó chẳng giãy giụa gì cả, ngoan ngoãn tựa bên người Thời Dư.

Thời Dư đã chuẩn bị tốt cho trường hợp cá heo hồng sẽ giãy loạn, song lại thấy nó không động đậy chút gì bèn lập tức vui mừng. Cậu hít một hơi thật sâu, khiêng con cá trên vai và đi vào phòng bếp.

Trong mắt cá heo hồng là vẻ đắc ý, nó nhìn bầy cá voi sát thủ bên dưới lưới, ra vẻ tiểu nhân đắc chí: [Í hi hi hi, tôi phải vào nhà đây! Lũ cá voi sát thủ ngốc nghếch, các cậu không còn cơ hội nữa đâu!]

Tiếp đó nó lại nhìn Thời Dư bằng ánh mắt mến mộ vô cùng, ra sức dụi đầu vào hõm cổ cậu: [Anh loài người à, anh thật tốt!]

[Độ ấm trên người anh thoải mái ghê á!]

[Đợi tôi khỏi rồi chúng ta giao phối nha! Dù không sinh được em bé cũng không sao hết á!]

Cá voi sát thủ: … Tức ghê! Ai đó tới cắn chết cái đồ ngu diêm dúa kia đi?

***

Hôm sau, Thời Giải tỉnh dậy từ cơn say, anh ta vừa ngáp vừa quen đường quen nẻo mò vào nhà bếp xem có gì để ăn hay không, sau đó anh ta nhìn thấy cá heo hồng được nuôi trong thùng nước chật hẹp, đến duỗi thẳng người cũng chẳng duỗi được.

Thời Giải: ???

Tối qua cái thùng này dùng để đựng cá mà Thời Dư câu được cơ mà? Sau rồi cá trong thùng đã được hai người bọn họ giải quyết sạch sẽ rồi mà nhỉ!

Vậy nên hôm nay định giải quyết cá heo hồng?!

Thời Dư vừa mới hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày trở về: … Giờ cậu giải thích thì có còn kịp không?

Hôm qua đến khi trời sáng mà đám cá voi sát thủ vẫn chưa đi, Thời Dư nghĩ mà mất cả ngủ, bèn trải nhiệm thú vui làm cá voi một phen. Cậu lái thuyền ở phía trước dẫn đường, đám cá voi sát thủ trâu bò ầm ầm đuổi theo sau cậu, ngoài việc dọa đàn cá mập chạy mất dép ra thì còn hợp tác bắt được rất nhiều cá.

Đương nhiên rồi, số cá dùng để báo đáp Thời Dư hầu như đều cho mấy con cá voi sát thủ kia ăn cả, cậu chỉ để lại hai, ba con để mình ăn.

Đàn cá coi sát thủ vui phải biết, chúng nó vô cùng tán thưởng cậu! Cậu quá dễ thương! Ban đầu chúng nó chỉ thấy Thời Dư vừa nhỏ vừa gầy, nom rất yếu ớt, nghĩ rằng muốn nuôi loài người thì phải lo ăn lo uống, bèn đuổi cả đàn cá hồng kết vào trong lưới của cậu. Ai dè khi cậu thu lưới lại vừa gỡ cá vừa bón cho chúng nó ăn!

Đây là vị thần thế gian nào thế không biết!

Vô cùng tán thưởng!

Tối qua Thời Dư uống ít hơn Thời Giải nhiều, cậu là kiểu người uống rượu dễ choáng đầu mà cũng dễ tỉnh, chỉ cần đừng có quá chén và ngủ vài tiếng đồng hồ là khỏe re. Không giống Thời Giải, Thời Giải lúc uống thì như chẳng có chuyện gì xảy ra, khi quá chén cũng có thể giữ được mức độ lí trí nhất định, song sau cùng thì chắc chắn sẽ tã tượi, đau đầu buồn nôn các thể loại triệu chứng không cái nào là không bỏ qua cho anh ta cả.

Thời Giải nghe vậy bèn há miệng định nói chuyện, anh ta “shh” một tiếng trước rồi mới ra sức gõ đầu mình: “Tối qua uống nhiều quá, giờ đau đầu, có gì ăn không? Nấu cho anh ít đi.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thời Giải quyết định không hỏi tại sao Thời Dư lại bỏ con cá heo hồng vào trong thùng đựng nguyên liệu nấu ăn nữa.

Thời Dư lướt qua vai anh ta, cậu tới chọc con cá heo hồng trong thùng, con cá bèn cọ môi vào đầu ngón tay cậu một cách thân thiết. Thời Dư lấy cháo buổi sáng ninh từ trong tủ lạnh ra rồi nấu một bát canh đơn giản từ sò và rong biển kẻo sáng sớm ăn cháo trắng không lại nhạt miệng, mà ăn dầu mỡ quá thì lại ghê cổ.

Thời Giải nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn, anh ta thổi qua rồi uống hớp canh. Canh đi xuống bụng, hơi ấm lan từ dạ dày ra đến toàn thân, lúc ấy mới có chút cảm giác của người sống.

Thời Dư mỉm cười, cậu khiêng con cá heo ra bên ngoài. Giờ thì dưới nước không còn cá voi sát thủ nữa, con cá heo hồng chẳng chống cự gì trở về với nước, nó bơi trong ô lưới và vui vẻ kêu vang, có thể thấy cái thùng nước bé hơn so với thân mình đã khiến nó phải nghẹn ứ rồi.

Thời Dư nhìn xung quanh, cậu xác nhận Thời Giải vẫn đang ở trong phòng bèn lôi một phần thức ăn tinh chế cho cá từ trong ba lô hệ thống ra rồi đổ cho cá heo hồng một nửa.

Thức ăn vừa rơi xuống nước là cá heo hồng lại kêu vang, người nó nổi lên trên mặt nước, nó không ăn ngay mà nghiêng nghiêng đầu với Thời Dư, wink!

[Anh loài người, anh giỏi ghê! Đợi tôi ăn xong rồi chúng ta giao phối nha!]

Thời Dư bật cười ra tiếng: “Được rồi được rồi đừng có tỏ ra đáng yêu nữa, mày mau ăn đi, không ăn thì thức ăn sẽ chìm xuống đáy biển đấy.”

[Moa moa moa!] Cá heo hồng nói xong thì quẫy lặn xuống nước, há miệng bắt đầu điên cuồng cắn nuốt đồ ăn.

Thời Dư vô cùng kiên nhẫn nhìn nó ăn, trong lòng cậu có hơi không nỡ. Cậu còn tưởng có thể nuôi nó thêm hai hôm, kết quả chẳng ngờ cậu ngủ có giấc dậy đã thấy cá heo hồng hoạt bát như cũ rồi. Vì thức ăn nhân tạo sẽ gây cản trở cho sự sinh tồn của nó, hơn nữa đối với những loài sinh vật hoang dã, gần gũi với con người quá thực ra cũng rất nguy hiểm nên Thời Dư quyết định sớm ngày thả nó đi.

Nuôi nó thêm một ngày đồng nghĩa với việc thêm một ngày nguy hiểm cho nó, yêu nó thì cậu phải buông tay thôi!

Thế là chú cá heo hồng hớn hở ăn xong thức ăn, định bụng tiến hành giao phối với anh loài người mà nó yêu mến đã bị ném trở về biển một cách lạnh lùng vô tình.

Cá heo hồng: “Ui ui?”

[Chúng ta định giao phối ở bên ngoài sao? Tôi làm được! Ở bên ngoài khá là rộng rãi!]

[Anh loài người à, anh mau xuống đây đi!]

[Miệng của tôi vừa đô vừa dài! Sẽ khiến anh thoải mái thôi!]

Thời Dư ngồi xổm bên biển nhìn con cá heo hồng trì trệ mãi chẳng đi, cậu dịu dàng khuyên nó: “Đi mau đi, tí nữa đàn cá voi sát thủ quay lại là mày khỏi đi luôn đấy.”

[Anh loài người à, anh mau xuống đây đi!] Cá heo hồng quẫy vây, nhìn nó ngây thơ vô cùng.

Thời Dư lấy điện thoại ra rồi bắt đầu ghi hình nó, cậu định tí nữa sẽ gửi cho cục Thủy sản để chứng minh mình không làm chuyện gì đủ để khiến bản thân mình ngồi tù mọt gông cả. Con cá heo một giây trước còn đang tỏ ra dễ thương bỗng phun ra một thứ đồ màu thịt có dạng dài.

Thời Dư: ???

[Anh loài người, tôi chuẩn bị xong cả rồi đây, anh mau xuống đây đi!] Cá heo hồng nghiêng đầu nói.

Thời Dư liếc nhìn vẻ mặt “chơi với tôi đi!” của nó, cậu kiềm chế không xuống chơi cùng nó. Anh cậu hãy còn đang ăn cháo một mình trong nhà kia kìa, sao cậu có thể thấy đáng yêu mà quên tình anh em?! Không thể như vậy được.

Nhưng cậu vẫn không nỡ rời đi.

Thời Giải ăn sáng xong thì đợi mãi vẫn chẳng thấy Thời Dư quay về, anh ta còn tưởng cậu đang bận cho cá ăn, đi ra ngoài thì liếc thấy cậu đang ngồi xổm trên bờ và ngắm cá heo hồng dễ thương.

Thời Giải cạn lời: “Thôi anh đi đây nhá? Tối anh đem pháo với màn thầu qua cho, cậu không được phép từ chối đâu đấy, đây là quy tắc!”

“Biết rồi biết rồi.” Thời Dư đáp một lèo, lúc này Thời Giải mới yên tâm lên thuyền của mình, kéo động cơ đến mức cao nhất, thuyền đánh cá của anh ta bèn quay một trăm tám mươi độ trên mặt biển, bay đi và vẽ lên một vòng cung bọt sóng.

Thời Dư cao giọng nói: “Anh ơi, không cần em tiễn anh về hả?”

Thời Giải huơ tay: “Một mình anh là được rồi, buổi tối gặp!”



Đêm đến, hai dây pháo 8888 được treo trước cửa phòng chính của nhà Thời Dư, Thời Giải kéo cậu quỳ trước biển lớn, chẳng thèm nhìn cảnh sau lưng như thế nào.

“Ông thần biển ở trên cao ơi! Đây là lễ cúng mà chúng con hiếu kính ông! Mong ông rộng lượng không tính toán, về sau phù hộ cho Thời Dư nhà chúng con!”

Thời Dư bị ấn quỳ xuống, thành thật dập đầu ba cái.

Trong chốc lát, màn thầu trắng muốt to như cái chậu rửa mặt rơi xuống biển như mưa.

Siren vừa đúng lúc đi ngang qua chỗ này: Là ai đang đánh úp vậy?


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play