Qua ba tuần rượu.

Đương nhiên là Thời Dư sẽ uống coca, có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là hình thức, chỉ cần đừng có nhìn đám bọt khí sủi òng ọc bên trong thì uống Sprite cũng thành vị của rượu Cổ Thiêu thôi.

*Rượu Cổ Thiêu: tên một loại rượu trắng, nồng độ cồn khá cao.

Thời Giải thì uống rượu trắng một trăm phần trăm, còn là rượu mà anh ta tự đem nữa.

Cả quảng đường hai người hết nói chuyện về mẻ thu hoạch trong hai ngày nay lại nói đến hải lưu, rồi đến ngân sách cổ phiếu hai bữa nay và cả tình hình quốc tế nữa. Rành rành là Thời Giải đã uống nhiều, mặt anh ta đỏ bừng, anh ta đột nhiên vỗ bàn lớn tiếng nói: “Chắc chắn thằng quỷ nhà cậu có chuyện gì đó nguy hiểm chưa nói với anh! Nói mau! Từ nhỏ cậu đã chơi theo anh, thằng hai nhà cô em vợ nhà thím Ba hàng xóm có cướp kẹo mút của cậu thì để anh giành lại về cho! Mấy sợi tóc trên đầu thằng nhóc nhà cậu anh đây còn biết hết, có khó khăn gì mà không thể nói với anh đây chớ?”

Chuyện này đúng thật là hơi khó nói.

Thời Dư chớp chớp mắt, cậu khuyên: “Anh à, anh nghĩ nhiều rồi, em không có chuyện gì thật… Anh coi giờ em có tiền có thời giờ, có sống kham khổ tí nào không? Hai năm nữa em lại kiếm thêm người yêu, cuộc sống cứ phải gọi là vui sướng hài lòng, lấy đâu ra chuyện gì nguy hiểm chứ?”

Chẳng ngờ Thời Giải lại thẳng thừng chỉ vào Thời Dư và nói: “Lúc thằng quỷ nhà cậu nói dối thì sẽ chớp mắt! Cậu có bản lĩnh thì đừng chớp mắt và nói lại những lời ban nãy một lần nữa đê?”

Thời Dư: “…” Cả một đoạn dài như vậy, cậu nói một lèo thì làm sao có thể không chớp mắt?

“Cậu nói đê!” Thời Giải dùng đầu ngón tay chọc lên trên trán Thời Dư: “Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa! Đừng có chớp mắt!”

Thời Dư chỉ đành lặp lại lần nữa, Thời Giải mở mắt nhìn cậu chằm chằm, cậu cũng cố gắng không chớp mắt, kết quả chẳng ngờ lúc nói đến chữ cuối cùng cậu lại nhịn không được chớp một cái.

“Ha!” Thời Giải vươn tay cướp lấy cái cốc ở trước mặt Thời Dư rồi đổ vèo hết sạch coca trong đó ra ngoài biển, đoạn rót đầy rượu ngũ lương cho cậu: “Biết là thằng quỷ nhà cậu không chịu nói thật mà! Cậu uống cho anh! Uống rồi anh không hỏi cậu nữa!”

Cũng không phải Thời Dư không muốn nói, hiện giờ cậu có hai vấn đề to nhất: thứ nhất là hệ thống, thứ hai là người cá.

Cái thứ nhất nói ra thì Thời Giải sẽ không tin, cái thứ hai dù anh có tin thì cũng phải bó tay.

Thế thì cậu nói được cái gì?

Nghĩ đến đây, Thời Dư cũng thấy khá là phiền muộn. Cậu nhìn cốc rượu được đẩy đến trước mắt mình, chẳng hiểu sao lại thẳng thừng nhận lấy rồi ngửa đầu dốc ngược. Rượu thơm nồng và tinh khiết thuận theo đầu lưỡi ngập tràn nơi cổ họng trong nháy mắt, tiếp đó lại theo đường thực quản lấp đầy dạ dày. Hơi nóng hừng hực từ dạ dày đốt đến tận đầu lưỡi, đoạn lại ngấm xuống người, thậm chí cả đầu của cậu cũng trở nên hầm hập và choáng váng.

Thời Dư bỗng chốc cảm thấy hơi đau đầu.

Cậu nghiêm túc với một con ma men làm cái gì chứ?

Mèo hệ thống thấy vậy cũng lười xem tiếp, nó ngáp một cái rồi lười nhác trở về phòng nghỉ ngơi: [Hai người cứ chơi tiếp đi, tôi đi ngủ trước đây.]

[Trâu bò!] Thời Giải đã xỉn rồi còn ngồi đó vỗ tay bem bép, anh ta ngẩng đầu dốc cạn một cốc nữa rồi lại thuận tay rót đầy rượu cho cả hai: “A Dư à, nói đi cũng phải nói lại, thành phố có gì không tốt à, làm gì mà cậu phải quay về đây?”

Thời Dư bị nhét cốc rượu vào trong tay, cậu vừa ăn hai miếng đồ ăn, vô thức muốn uống chút gì đó nên lại nốc thêm ngụm rượu: “Phải tăng ca ấy, ngày nào cũng tăng ca… tăng mãi chả thấy ngừng… sao mà ung dung tự tại như nơi này được.”

“Lại chả.” Thời Giải cũng ăn đồ ăn: “Dù sao giờ cậu cũng chẳng thiếu tiền, có muốn ra biển câu cá với anh không! Câu cá ngoài biển xa người ta gọi là kích thích đấy! Cậu chưa thấy đó thôi, hôm qua có người anh em câu được một con cá ngừ Đại Dương hơn một trăm năm mươi cân đấy, vờn với nó hơn tiếng đồng hồ nó mới chịu cắn câu. Mấy người trên thuyền bọn anh phải đứng đằng sau kéo thắt lưng của anh ta kẻo sợ anh ta sơ sẩy bị con cá lôi xuống nước!”

Thời Dư nở một nụ cười mơ màng, cậu đã hơi hơi say rồi: “Vui ra phết nhỉ… Lần trước em cũng câu được một người cá… bét cũng phải một trăm năm mươi cân á, mà trên thuyền có mỗi một mình em, vậy mà em vẫn câu nó lên được… ợ…”

Câu lên được thật, chỉ là kết cục có hơi tàn nhẫn.

“… Người cá? Người cá gì cơ? Cá nàng tiên á?” Thời Giải hơi nói ngọng: “Cậu… cậu không ăn nó chứ?”

“Đương nhiên là em không ăn… Em câu nó lên, nó còn chuồn đi kìa.” Thời Dư trả lời.

Hai người lại nói nhăng nói cuội thêm một lúc, Thời Dư đã nằm bò lên bàn, Thời Giải thì ngồi ở đó, nhiều năm nay anh ta qua lại với mấy người câu cá nên tửu lượng cũng vững vàng: “Nhắc mới nhớ… cậu chuyển ra biển ở thì nhớ phải cúng bái thần biển đó, để người còn phù hộ cho cậu.”

“Thời nào rồi còn coi trọng chuyện này…” Thời Dư gối lên cánh tay mình, cậu khinh thường bảo: “Phiền phức lắm… em không làm đâu.”

Cúng bái thần biển là chuyện mà bọn họ hay làm những khi chính thức ra khơi đánh bắt hay dựng bè nổi để cầu thẩn biển phù hộ cho bình an và bội thu. Kiểu nghi thức này nói đơn giản thì đơn giản, bảo rườm rà thì cũng rườm rà lắm. (App TYT) ( truyện trên app T𝕪T )

Bình thường thì những người có tiền sẽ nghiêm túc bày ba sinh năm súc, dâng hướng đốt mã, treo pháo, mời thầy tướng số đến xem ngày lành, rồi mời cả bạn bè đến ăn cơm. Người nào đơn giản hơn thì sẽ xem trong nhà có thứ gì, nấu một bát thịt kho tàu hoặc làm một con gà, tóm lại là cứ gom đủ ba món mặn rồi thêm hương hỏa, dập đầu cái là xong.

*Ba sinh năm súc: đồ cúng theo quan niệm xưa, ba sinh gồm gà, vịt, cá hoặc lợn, bò, cừu; năm súc gồm bò, chó, cừu, lợn, gà

Có điều điểm chung ở đây là đều phải chuẩn bị màn thầu trắng ruột đặc, đợi đến giờ lành là ném nó cùng với những đồ cúng khác xuống biển.

Tương truyền, màn thầu do Gia Cát Lượng sáng tạo ra ở thời Tam Quốc. Sau khi bình đình Nam Man, ông qua sông và gặp phải trắc trở. Gia Cát Lượng nghi ngờ là do các oan hồn tử trận quấy nhiễu nên đã định thờ cúng thần sông. Thế nhưng ông lại không nỡ cúng bằng đầu người thật nên đã sáng tạo ra màn thầu để làm vật thay thế.

Cách làm này vẫn lưu truyền cho đến ngày hôm nay, mỗi năm trước khi ra khơi đánh bắt, thôn Thời Gia đều tổ chức cúng bái, và màn thầu xuất hiện với vai trò là vật tế lễ quan trọng nhất.

Thời Giải mỉm cười nói: “Cá không ăn muối cá ươn đấy!”

“Cái nghề kiếm cơm dựa vào biển của chúng ta ấy! Không cầu thần biển phù hộ thì cậu định tạo phản hả!”Thời Giải nốc cạn chỗ rượu còn lại trong chén, anh ta bắt đầu từ từ nằm bò xuống: “Anh thấy dạo này cậu… vấn đề của cậu cũng lớn ra trò đấy, cho khéo là bởi cậu không, không cúng bái thần biển cho tử tế nên mới gặp phải chuyện không may…”

Nói đến đây, vẻ mặt của Thời Giải đột nhiên chấn động, anh ta đứng dậy bước tới bên người Thời Dư rồi kéo cậu dậy: “Đi, giờ… giờ anh đưa cậu đi cúng!”

“Không đi!” Thời Dư giãy giụa, song sức lực của Thời Giải vô cùng mạnh, Thời Dư hoàn toàn không thể thoát khỏi, cậu loạng chà loạng choạng bị kéo đến một cái đình.

Thời Giải ấn Thời Dư quỳ xuống, tiếp đó anh ta lấy hoa quả chưa đụng vào trên bàn, rồi lại nhặt thêm mấy thứ kiểu như vỏ ốc mà hai người không ăn hết được và chưa đụng vào: “Một này… hai này, vẫn thiếu một món mặn nữa!”

“Cậu đợi đây cho anh, không được đứng lên nghe rõ chưa?”

Thời Giải vừa đi là Thời Dư ngồi xuống, ánh mắt cậu mơ màng, cảm giác đến giây tiếp theo là cậu có thể ngủ thiếp đi.

Thời Giải đi lục lọi tủ lạnh, phát hiện tủ lạnh trống không, anh ta lại nhìn cái thùng nước ở bên cạnh, được lắm, bên trong có nuôi hai con cá hồng tía nhỏ. Thời Giải nhanh tay bắt lấy một con, mổ cá, bỏ máu, rửa sạch, động tác nhanh thoăn thoắt. Chỉ là anh ta say quá rồi, sashimi mà anh ta làm phải dày nửa centimet, không được mỏng như cánh ve như sashimi thông thường.

Thời Giải chép chép miệng, anh ta cầm lấy sashimi rồi vo nắn, sashimi long lanh trong tay anh ta biến thành một đóa hoa hồng. Lúc này Thời Giải mới bưng đĩa đi ra ngoài, thấy Thời Dư quỳ ở chỗ cũ ngủ thiếp đi, anh ta bèn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thời Giải xếp sashimi cùng với bào ngư, rong biển và hoa quả ban nãy thành một hàng quay mặt về phía biển, tiếp đó đơm chút cơm vào bát và rút bao thuốc từ trong túi áo ra. Thời Giải lấy ba điếu thuốc thơm, châm thuốc rồi cắm vào bát cơm, xong xuôi mới tới lay Thời Dư dậy.

“Dậy đi dậy đi!”

Thời Dư hừm một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Thời Giải cũng quỳ xuống bên cạnh cậu, hai tay anh ta chắp lại và nói: “Ông thần biển phù hộ, Thời Dư – con cháu nhà họ Thời chúng con hiện đang kiếm nhờ miếng cơm trên đất của thần song lại không làm lễ cúng thần, thật sự bất kính. Nay vội vàng nên không chuẩn bị được màn thầu hương hỏa cho thần, thần cứ hưởng đỡ thuốc thơm trước, ngày mai chúng con nhất định sẽ bổ sung cho thần!”

Anh ta nói xong thì vỗ lưng Thời Dư: “Ngây ra đấy làm gì, khấn đi chứ!”

Thời Dư chỉ đành ấp a ấp úng mà khấn: “Ông thần biển… phù hộ…”

Thời Dư dứt lời thì Thời Giải bèn ấn người cậu, hai người cùng nhau dập đầu ba bận, tiếp đó anh ta kéo lấy tay Thời Dư, bảo cậu đổ hết đồ ăn xuống biển, thuốc thì để lại vì sẽ ô nhiễm môi trường.

Thôi chẳng buồn quan tâm nữa, dù sao nấu xong cũng đổ đi!

Làm xong Thời Giải mới lôi Thời Dư dậy, hai người đỡ nhau, loạng choạng trở về phòng: “Được rồi! Ngày, ngày mai chúng ta bổ, bổ sung thêm hương và màn thầu! Anh treo thêm cho cậu hai dây pháo “8888” để trấn tà!”

Thời Giải mà uống say thì lại khỏe như voi, Thời Dư uống say thì chỉ có buồn ngủ, cậu chẳng buồn để ý xem Thời Giải nói gì, chăm chăm muốn đi ngủ nên gật đầu qua loa mấy cái coi như trả lời Thời Giải.

Hai người dìu nhau về tới phòng khách, Thời Dư lười chẳng buồn xác nhận xem đây có phải phòng mình hay không, có giường là được. Thế là hai anh em mỗi người chiếm một nửa, không lâu sau trong phòng bèn vang lên những tiếng ngáy có quy luật.

***

Bên trong vỏ sò, người cá vừa nghỉ ngơi vừa nghịch một viên trân châu to như mắt rồng.

Viên trân châu này tròn vành vạnh, xung quanh phủ một màu vỏ quýt. Không sặc sỡ như những viên trân châu khác, bề ngoài của viên trân châu mang sắc sáng nhu hòa, muốn là màu gì thì nó sẽ là màu đó.

Viên trân châu lăn tròn giữa ngón tay thon dài của người cá, thỉnh thoảng những chỗ ngập tràn ánh sáng lại lóng lánh một tia sáng màu vàng kim, nhìn kĩ thì bên trong có rất nhiều đường vân dạng tơ vàng, tinh tế như đồng tử của con người, song khi nhìn trong bóng râm, nó chỉ đơn giản mang một màu vỏ quýt.

Sau khi nghịch một hồi, người cá để mặc viên trân châu từ đầu ngón tay anh lăn xuống giường, trở thành một vật bình thường quá đỗi trên chiếc giường ấy.

Anh khẽ nghiêng tai, dường như đang chú ý lắng nghe gì đó.

Người cá mở miệng, âm thanh đẹp như tiếng ca vang vọng khắp vỏ sò.

[… Cậu ấy tên Thời Dư.]

Trái tim xao động của người cá đột nhiên trở nên bình tĩnh, anh chầm chậm nằm xuống, mái tóc bạc như tơ phủ kín vỏ sò.

Anh nhắm mắt và lắng nghe tiếng nói nhẹ như không, đoạn trầm giọng trả lời: [… Tôi đồng ý.]



Ở một diễn biến khác, bộ tộc Li Sa thắng lợi trở về, chúng đi săn xong thì dừng chân ở bè nổi của Thời Dư.

Cá voi sát thủ con ngậm một con cá lạc vân báo to bằng cánh tay trong miệng, nó điên cuồng xoay vòng quanh bè nổi: [Loài người ơi, anh đang đâu đấy loài người ơi? Tôi đem quà đến cho anh nè!]

Cá voi sát thủ nhỏ gọi rất lâu nhưng chung quanh vẫn trống không như cũ.

Vậy mà anh loài người kia chẳng chịu xuất hiện!

Cá voi sát thủ nhỏ nức nở hai tiếng, nó đang định cắn chết rồi ăn luôn con cá lạc vân báo trong miệng thì đột nhiên có con cá nói: “[Cậu đang đợi cái người đó hả?]

[Gì, cậu cũng đợi à? Cậu ở đâu?] Cá voi sát thủ nhỏ hưng phấn đáp lời.

Song đối phương lại lạnh lùng trả lời một câu: [Người đó là của tôi rồi, tôi không cho phép anh ấy nhận quà của cậu.]

[Dù sao thì anh ấy cũng chỉ được phép có một mình con cá như tôi thôi!]

Cá voi sát thủ nhỏ: ???


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play