So với sự mong đợi hoàn toàn về chú cá heo hồng, phản ứng của Thời Dư là vội vàng trèo lên bờ, cậu thậm chí không quan tâm đến việc quần của mình có bị rách hay không – Má ơi, cá heo hồng trông thì đẹp, vừa dễ thương lại ngoan, nhưng một khi há miệng ra thì hàm răng sắc nhọn đó phải gọi là lạnh xương sống.

Đừng thấy bộ dạng không động đậy của nó thì cho là ngoan ngoãn đáng yêu, nghe đồn tính cách ngoan ngoãn dễ gần, như thế cũng không thể xem thường người ta là những kẻ săn mồi hàng đầu đại dương!

Khi nãy Thời Dư dám nghịch miệng người ta, chắc chắn là ỷ người ta chưa hồi phục, không còn sức lực mà cắn cậu, lúc này cậu cảm thấy cạp quần bị thắt chặt, bắt đầu suy nghĩ liệu mạng mình có lớn quá không?

Sức lực này của nó không giống như chưa hồi phục!

Cá heo hồng ăn vài ngụm thức ăn tinh chế từ cá, liền cảm thấy cả người đều khỏe lên, đột nhiên con người trước mặt chuyển từ [nham hiểm xảo quyệt] thành [dễ thương quyến rũ], nó đặc biệt tỏ ra thân thiện, kết quả con người này lại sợ bỏ chạy.

Chú cá heo hồng gặm một mảnh quần rách của Thời Dư hoàn toàn ngơ ngác.

Là nó không đủ dễ thương? Hay loài người đã thay đổi, hiển nhiên nơi nó từng sống ngày nào cũng có con người vây quanh! Kỳ thực nơi nó sống trước đây cũng không tệ, chỉ là nơi đó hơi nhỏ, thỉnh thoảng lại bị đụng trúng tường, con người mỗi ngày cho nó ăn còn đánh nó, không cho nó ăn còn bắt nó làm rất nhiều hành động kỳ quái.

Tuy nó rất thích sau này sẽ có nhiều người đến xem nó, nhưng nghĩ đến người đã cho nó ăn thì nó không thích nổi nữa. Sau khi nó thoát ra nó tìm được bầy đàn của mình, mới biết trước đây nơi nó từng ở chỉ là một cái lồng do con người làm cho nó, nói chung, tộc của bọn nó đều là động vật quý hiếm, sau này phải tránh xa con người!

Chị đầu đàn nói như thế đó.

Thế nhưng, con người trước mặt này hình như có khác! Nó không thích cậu! Chỉ là đồ ăn cậu cho nó hơi ngon một chút mà thôi!

“Hu hu?” Con cá heo hồng kêu lên, miệng vẫn ngậm những mảnh quần tây màu cà phê, nó nghiêng đầu nhìn Thời Dư, đôi mắt ngấn nước đầy khó hiểu. [Con người, cậu quay lại đi! Tôi còn muốn ăn nữa!]

Nó vùng vẫy một lúc, cái đuôi lắc lư, một vài tia nước văng ra, nó bơi ra khỏi túi lưới, có vẻ như nó sắp bơi đến chỗ Thời Dư.

Thời Dư thấy nó cố gắng bơi được hơn một mét, rồi bạch một tiếng, lại lật cái bụng lên. Khác ở chỗ, lần lật ngược này rõ ràng là con cá heo hồng có chút ý thức, cái đuôi không ngừng vung vẫy, trông giống như muốn lật trở lại, nhưng lại không thành công.

Thời Dư:…

Có một câu nói rất hay: Chúng ta đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dù có mắc cười cỡ nào chúng ta cũng sẽ không cười… Trừ phi nhịn không nổi.

“Phụt.”

Thời Dư ngồi trên boong giữa lưới đánh cá, giọng cười trông chẳng có tý công đức gì cả.

Cười lên vài tiếng, cậu mói nhớ ra không thể chế giễu người ta như thế, nắm lấy cái lưới vớt ở bên cạnh vừa vớ vừa xoay con cá heo hồng, muốn lật nó lại.

Một tia nước phun ra từ lỗ khí trên đỉnh đầu của con cá heo hồng, rắc lên người Thời Dư.

Nó cảm động rơi nước mắt: [Trời ạ, con người này đúng là người tốt! Cậu ta thật sự đang cứu mình!]

[Má ơi, yêu cậu ta mất rồi!]

Thời Dư cố nén cười và cố gắng dùng lưới vớt để kéo con cá heo hồng vào lại túi lưới, đồng thời điều chỉnh độ chặt của lưới túi để nó không dễ lọt ra nữa. Dù sao cái quần cũng bị kéo rách rồi nên cậu cũng không bận tâm nữa, nhanh chóng cởi ra ngâm trong nước biển, rồi đắp lên phần bụng cho con cá heo hồng, tránh để nó bị ánh mặt trời chiếu vào mà cảm thấy khó chịu.

Con cá heo hồng kêu lên vài tiếng, Thời Dư chú ý lắng nghe, tiếng kêu của con cá heo hơi giống với tiếng của cá voi sát thủ, nhưng nghe kỹ thì lại không giống hoàn toàn. Mặc dù cách gọi của cá voi sát thủ cũng khá là dí dỏm, nhưng nghe cứ có cảm giác giống như một ông anh nóng tính đang mắng người ta. Âm thanh của con cá heo hồng trước mặt vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại, nghe như đang làm nũng.

Con cá heo hồng vỗ phành phạch, cái xô nổi trên mặt nước Thời Dư chưa kịp thu lai trôi về phía nó, nó lập tức thè lưỡi liếm láp điên cuồng, liếm sạch sẽ cặn thức ăn bên trong, rồi nhìn Thời Dư đầy tiếc nuối.

“Còn muốn ăn sao?” Thời Dư cười hỏi.

[Giọng người này cũng rất hay!] Một người một cá đối mặt nhìn nhau, con cá heo hồng thất thủ, thậm chí còn làm ra hành động đặc biệt ngốc nghếch mà trước đây nó ghét nhất, nghiêng đầu nháy mắt!

Thời Dư lập tức bị đổ gục, đợi khi cậu hoàn hồn lại, cậu đã vồ lấy lưới cá vược, bơi đến bên cạnh con cá heo hồng đút cho nó ăn từng con!

Ma pháp gì đây?

Cả người của Thời Dư hình như không ổn lắm.

Con cá heo hồng ăn hơn chục con cá vược, rồi quay đầu lại ra hiệu nó không ăn nữa, no rồi, thậm chí còn cọ cọ vào người Thời Dư tỏ vẻ thân thiện, còn đặt cái mõm dài dài của nó lên trên má của Thời Dư.

Thời Dư không kịp phòng bị bị cá đánh lén thành công, cậu lại nhìn thấy con cá heo màu hồng làm hành động đó một lần nữa, nghiêng đầu, chớp mắt, wink!

Thời Dư ôm ngực leo lên bờ.

Mèo hệ thống nghỉ ngơi trong phòng một lúc, bồn chồn tự hỏi sao giờ này Thời Dư chưa vào, đột nhiên phát hiện cảm xúc của Thời Dư dao động bất thường, liền bay ra xem thử, thì phát hiện Thời Dư đang ôm ngực ngã bên cạnh ao cá.

[Này này này? Thời Dư? Có chuyện gì với cậu vậy?]

Sau đó Thời Dư mới lặng lẽ đứng dậy, cậu đột nhiên phát bệnh trung nhị, vậy mà lại bị hệ thống bắt tại trận, có phải quá xấu hổ rồi không: [Không sao, tôi vừa lên khỏi nước, khi nãy di chuyển con cá heo có hơi mệt, nên nằm một lát.]

Mèo hệ thống lo lắng: [Không phải, đường cảm xúc của cậu bất ổn, đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì phải nói đấy, có phải thấy tim không khỏe không? Trước đây thức khuya còn có bệnh tim đập nhanh nữa, lẽ nào vừ nãy mệt cho nên mới phát tác?]

[…Có một chút.] Thời Dư giả vờ điềm tĩnh đáp lại, ôm mèo hệ thống vào lòng: [Đi thôi, cục cưng, ba đưa con đi tắm.]

[…? ? ?] Mèo hệ thống bị cậu ôm vào lòng cũng không có phản kháng, dù sao cũng đã quen rồi, nhưng vừa nghe đến từ 'tắm', nó lập tức giãy dụa: [Cậu xảy ra chuyện gì vậy! Tôi không muốn tắm! Thả tôi xuống!]

[Không, mèo con dễ thương mỏng manh thích đi tắm.]

[Thích cái rắm!]

[Mèo con không thích tắm sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, đồng thời sẽ cho ăn mấy con cá không có thịt chỉ toàn là xương.]

[emmm... Được, cậu lợi hại, đi, không phải chỉ tắm thôi sao? Ai sợ ai?]

Thành công đè con mèo hệ thống ra tắm, tắm xong khi chạm vào bộ lông mượt mà của nó, Thời Dư đột nhiên cảm thán không hiểu lý do: “Hệ Hệ, con phải cố gắng lên, đối thủ rất mạnh, nếu con không sạch sẽ một chút, dễ thương một chút, nghe lời một chút, thì con không giữ được vị trí lão đại trong nhà đâu.”

Mèo hệ thống: [… Ý gì đây?]

***

Buổi tối, Thời Dư mang lưới cá thô sơ đầy ắp trở về.

Thôn Thời Gia có một đời tổ tiên từng lưu truyền rằng, lưới cá càng rách thì bắt được cá càng nhanh. Thời Dư không tin cho đến khi cậu dùng hai chiếc lưới đánh cá bị hỏng của mình thì bắt ba xô cá nhỏ, mười bảy mười tám con cá dĩa thái, còn có ba, bốn con cá mú.

Tổ tiên thật sự không lừa mình!

Trước khi về nhà, cậu nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ hơi lạ đậu bên cạnh bè đánh cá của mình, tim cậu thắt lại – không lẽ gặp trộm rồi? (TYT app)

Cậu nhanh chóng tăng tốc đến bên chiếc bè cá, xuống thuyền nhanh chóng thắt dây rồi lao về nhà, kết quả chạy được một nửa, thì nhìn thấy Thời Giải đang ngồi bên cạnh ao cá nhìn con cá heo hồng.

“Anh trai? Sao anh lại ở đây?”

Thời Giải quay đầu lại và hỏi với giọng rất không đáng tin: “Con cá heo này từ đâu ra vậy? Cậu chuyển đến đây là vì cái này sao? Ngồi tù đấy cậu có biết không?”

Thời Dư: “... Không phải, em nói nó là do em cứu anh tin không?”

Nhìn ánh mắt Thời Giải rõ ràng là không tin: “Thế cậu giải thích cá mặt trăng và cá tầm Âu ở cái lưới phía Tây xem nào?”

Thời Dư: “... Đó cũng là do em nuôi.”

Thời Giải nhướng mày, ý là cậu tiếp tục xạo đi.

“Chỉ là ... trước đây em mua một mẻ cá con, chính là cá vược và cá mú nuôi ở bên cạnh, kết quả là có hai con đó bị lẫn vào, em nghĩ đợi nuôi lớn một chút sẽ phóng sinh.” Thời Dư cầm điện thoại lên, mở cuộc gọi ghi âm với cục ngư nghiệp khi sáng lên, cho Thời Giải xem: “Khi sáng con cá heo hồng va phải lưới của em, nó đụng phải một bầy sứa, bị sứa cắn, em gọi điện cho cục ngư nghiệp, chuyên gia nói bảo em nuôi nó hai ngày đợi nó khỏi rồi phóng sinh.”

Các ngư dân trên biển đều biết đến số điện thoại của cục ngư nghiệp địa phương, Thời Dư đưa ra Wechat của chuyên gia đã liên hệ trước đó, từ nội dung tin nhắn thì hoàn toàn giống với những gì Thời Dư đã nói. Sau đó Thời Giải mới nhận ra mình đã hiểu lầm, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Em trai, cậu đừng trách anh đây quá nhạy cảm, chủ yếu là gặp phải mấy tên đánh cá bất lương nhiều quá, cho nên mới suy nghĩ theo hướng tiêu cực.”

“Không sao.” Thời Dư thở phào một hơi, vỗ vai Thời Giải: “Anh, anh ăn cơm chưa? Đợi em bao lâu rồi? Đi thôi, trong lưới em rất nhiều cá, tối nay chúng ta làm một bữa ngon!”

Thời Giải thấy Thời Dư không để tâm, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không lâu, trước đây cậu bảo anh mang hết những gì trong tủ lạnh nhà cậu tới… nó chất đấu trước cửa nhà cậu, cậu không về anh cũng ngại vào nhà.”

“Anh giúp đỡ nhiều rồi.” Thời Dư giơ ngón tay cái lên rồi dẫn Thời Giải vào trong.

Trong tủ lạnh nhà cậu vẫn còn rất nhiều bào ngư, bào ngư đã qua sơ chế có màu vàng óng, vì đã lấy ra khỏi tủ lạnh một thời gian nên đã rã đông, sờ vào thấy rất nhũn. Lát nữa làm món om bào ngư, rồi lấy bào ngư đun canh sườn, ngon hết nấc.

Lần trước Thời Giải trở về là lúc tối, không để ý tới nhiều chi tiết trong nhà, lần này trời vẫn còn sáng, không khỏi kinh ngạc nhìn chi tiết trong nhà: “Nhà của cậu cũng được quá nhỉ, làm căn hộ cao cấp.”

“Đừng, em cũng lười làm.” Hai tay Thời Dư xách đầy nguyên liệu, đáp: “Khó khăn lắm mới làm ra được căn nhà này, cho người ngoài ở thì lãng phí lắm.”

“Cũng phải.” Thời Giải đồng tình nói: “Mấy ngư dân mỗi lần đến đánh cá, sống trong cabin làm loạn cả lên, em còn nhờ hai dì sau mỗi chuyến trở về thì giúp em dọn dẹp, làm như thuyền của em giống như khách sạn rồi.”

Thu dọn mọi thứ xong, hai anh em bắt tay vào nấu ăn, con cá còn sống giãy nảy xô, đánh vảy bỏ mang và ruột, rạch hai đường trên thân nó rồi rắc chao, hành lá, gừng và xì dầu, cho vào nồi nấu trở thành một món ăn ngon.

Thời Giải cũng mang theo một chiếc túi qua, những con sò to bằng cái mặt, thịt sò trắng muốt, thái hạt lựu rồi đem xào với ớt xanh ớt đỏ, lại thêm một món nhắm ngon.

Trong vòng nửa giờ, hai anh em đã chuẩn bị xong một bữa tối ra trò, hai người bưng lên một cái gian nhỏ ba mặt giáp biển, cũng không cần thắp đèn, cứ như thế mà bắt đầu ăn.

Có trăng trên trời, có gió dưới biển, trong ly có rượu, trên bàn có mồi.

Cuộc sống như thế này, còn gì mà bắt bẻ nữa?


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play