Q: Xin hỏi cá tung lưới có bị ngồi tù không, hơn nữa trông như đã chết rồi, xin hỏi người thả lưới có trách nhiệm hình sự không?

Thời Dư thực sự muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.

Lúc cậu đang định gỡ con cá ra rồi ném xuống biển, xem như chưa có chuyện gì xảy ra tốt hơn hay là mang về nhà “hủy xác xóa dấu vết” càng tốt hơn thì con cá heo màu hồng trong lưới lại yếu ớt vung vẩy cái đuôi của nó

Má ơi, vậy mà lại chưa chết! Thời Dư vui mừng khôn xiết!

Tuyệt vời, như vậy không cần ngồi tù nữa!

Do kích thước của con cá heo hồng tương đối lớn nên lưới đánh cá quấn chừng chịt quanh thân. Thời Dư chỉ còn lại ba chiếc lưới đánh cá, nhưng bây giờ không phải lúc để cảm thấy đau lòng, cậu nhanh chóng cầm chiếc kéo lên và cắt tất cả lưới đánh cá đang quấn quanh con cá heo màu hồng, lôi nó ra khỏi lưới.

Sau đó Thời Dư mới để ý thấy trên thân con cá heo màu hồng vẫn có nhiều sọc đỏ lộn xộn, trông có vẻ sưng tấy. Cái gọi là sọc đỏ thực ra là do tụ huyết dưới da, trông có hơi đáng sợ.

Mèo hệ thống xúm lại gần xem náo nhiệt, nói: [Chắc là bị sứa cắn rồi, độc tính của sứa này rất mạnh.]

Thời Dư cũng chẳng nhìn thêm bao lâu. Nói chung, các sinh vật biển đều có cơ chế chữa lành vết đốt hoặc cắn của riêng chúng. Bây giờ thời tiết nóng như thế, quan trọng là phải thả cá heo trở lại nước càng sớm càng tốt, nếu không chúng sẽ bị độc chết, trở thành cá khô, há chẳng phải chết oan sao?

Hơn nữa, trên thuyền cậu cũng không có thuốc sơ cứu khi bị sứa đốt gì đó, thậm chí cứ ngỡ hôm nay ra bắt cá nhỏ nên cũng chẳng mang theo bình ôxy. Trong cabin vẫn còn trống, nhưng những loại cá lớn như này không thể nuôi trong cabin, tốt nhất là không nên, trước đây do cá bắt được đều đem đi bán, để lại mấy con chất lượng kém (dễ chết, hấp hối…) thì không sao.

[Là rất mạnh, hôm nay đúng thật là xui xẻo.] Khi Thời Dư thử ôm con cá lên, con cá heo hồng dường như biết rằng mình đã rơi vào tay con người, đôi mắt vốn dĩ đang mở của nó đã nhắm lại một cách yếu ớt.

Thời Dư hít một hơi thật sâu, một tay nâng đầu cá, một tay nâng đuôi cá, ít nhất cũng bế được nó lên - ước tính nặng khoảng tám mươi đến chín mươi kg, cũng may là đang ở trên mạn thuyền, Thời Dư quăng nó về phía trước trở lại biển.

Thấy con cá heo hồng đang vẫy đuôi trong nước, giống như là đang sống lại, cậu thở phào một hơi.

Kết quả vừa thở phào xong, thì nhìn thấy con cá heo nổi lên mặt biển.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là da bụng nó hướng lên trên!

Mèo hệ thống ngồi xổm ở mạn tàu, nghiêng đầu nói: [Trông bộ dạng như hết cứu được, hay là chúng ta lấy về hủy xác xóa dấu vết đi?]

Thời Dư: ...?

Lẽ nào thật sự hết cứu rồi sao? Thời Dư vươn tới chạm vào con cá heo hồng, con cá heo hồng chẳng động đậy, giống như một con cá chết.

Thời Dư chỉ đơn giản là muốn kéo nó lại gần. Không giống như hầu hết các loài cá, cá heo có mang, nhưng chúng gần giống với con người hơn bằng cách sử dụng phổi để thở. Một con cá heo có một lỗ thổi trên đỉnh đầu, đó là 'lỗ mũi' của nó, dùng để trao đổi khí.

Thời Dư cẩn thận quan sát khí khổng của nó, thậm chí còn dùng tay thử nhưng không thấy có khí bay ra. Cậu kiểm tra da của con cá heo màu hồng một lần nữa, tua cảm lạnh ngắt, nằm im bất động.

Không phải ngủm thật rồi chứ?

Vào lúc này, con cá heo hồng đột ngột giật mình, hất đuôi và mở mắt ra như thể cố thoát khỏi lưới.

Ô ô, chưa chết. Thời Dư lập tức thu lưới lại, định để nó tự bơi đi.

Tôi nhìn thấy con cá heo hồng bơi được khoảng hai mét, sau đó dừng lại, rồi lật ngửa, hóp bụng và trông như thể 'Tôi chết rồi'.

[emmmmm] Mèo hệ thống nói: [Tôi cảm thấy nó không ổn rồi, Thời Dư à, chúng ta đauw nó về nhân đạo đi được không?]

Thời Dư bỗng dưng không nói nên lời.

[Tôi cũng chưa từng ăn thịt cá heo hồng, không biết có ngon không...]

[Ngồi tù chắc rồi.] Thời Dư lạnh nhạt nói, lần này cậu không dùng lưới, mà chỉ đơn giản ngồi xuống, đeo găng tay bắt đầu gỡ sứa ra khỏi lưới đánh cá. Những con sứa vừa trơn vừa nhờn, với những chiếc xúc tu dài ngoằng quấn vào lộn xộn vào lưới. Thời Dư cũng mặc kệ, tóm lấy một con cũng mặc kệ gãy bao nhiêu cái xúc tu, ném mạnh vào trong biển.

Khi Thời Dư thả xong một nửa lưới, lúc này con cá heo hồng theo dòng hải lưu nhảy lên khoảng bảy, thế nhưng cái bụng nó vẫn hướng lên giống như con cá chết. Dưới vùng nước biển xanh ngắt nổi lên mấy thứ hồng hồng rất dễ thấy.

Thời Dư liếc nhìn nó, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm nỗi, thế là lái chiếc thuyền qua đó bảo vệ bên cạnh cá heo hồng, tránh để một con cá lớn từ đâu chui ra - chẳng hạn như cá voi sát thủ gì đó ăn thịt nó. Tuy nhiên cá được bảo tồn ăn cá được bảo tồn thì không phạm pháp, nhưng còn người, lúc nào cũng sẽ có một chút lòng từ bi.

Cậu gọi cho cục ngư nghiệp và nói rõ tình hình, cục ngư nghiệp bảo Thời Dư đợi một lát, sau đó gọi một chuyên gia đến, chuyên gia này đã gọi video với Thời Dư và xem vết thương của con cá heo hồng, còn bảo Thời Dư vạch mắt con cá heo lên, đặc biệt hùng hổ nói: “Không có gì to tát, nếu cậu thấy tiện thì đưa nó về nhà nuôi hai ngày, để nó từ từ bình phục lại là được.”

“Nó gây phiền phức cho con sứa rồi, bây giờ cậu đang lo trong nhà không có thuốc tiêu viêm sao? Đúng đúng đúng, chính là viên tiêu viêm x tố, cho nó uống hai viên là được rồi… cần cẩn thận chút, đừng để ngửa mãi, lâu lâu lật mình lại cho nó, nếu không sẽ nghẹt khí.”

“Các người không đến tiếp quản không?”

Chuyên gia cho cậu một ánh mắt khẳng định: “Cậu là người đã giải cứu con cá voi sát thủ mắc cạn lần trước đúng không? Tôi nhớ ra cậu, cậu cũng khá đấy, chỗ chúng tôi vừa mới cứu một con cá voi xanh, vấn đề không nghiêm trọng, giao cho cậu vậy.”

Thời Dư: “... Hả?”

Chuyên gia vội vàng cúp điện thoại.

[Cậu thật sự muốn mang về nhà nuôi sao?] Mèo hệ thống nghiêng đầu hỏi.

[Chỉ có thể như thế thôi.] Thời Dư cam chịu dùng hết sức nhấc con cá heo hồng bỏ vào cabin, sợ nó bị thương nên đã lót áo khoác chống nắng xuống dưới, hai ống tay áo treo lên boong tàu, để con cá heo hồng có thể giữ được tư thế nhờ có lớp áo chắn lại đảm bảo nó không bị lật lại hay bị nghẹt thở.

Sau khi lấy được con cá heo hồng, Thời Dư nhanh chóng ném những con sứa xuống biển rồi lái thuyền về nhà.

Hôm nay đánh bắt được rất ít, thậm chí không đủ để hoàn thành công việc hàng ngày, Thời Dư định đưa con cá heo hồng về nhà cho nó ăn và uống thuốc rồi đi ra biển thả hai cái lưới thử xem.

Còn con cá heo hồng nằm trong áo, hít thở nguồn không khí tươi mới, cuối cùng cũng hồi phục lại từ trong trạng thái mê man thần trí không tỉnh táo.

[Ồ?]

[Đây là nơi nào?]

[Cơ thể tôi ... tại sao cơ thể tôi không thể cử động?]

[Cứu mạng… cứu mạng?]

[...Ể? Cái thứ này nhờ tôi cũng tiết kiệm được sức quá, không thể cử động, không thể cử động, cử động là bị chết chìm!]

Không lâu sau, con cá heo hồng cảm thấy trời sắp sáng, nó bất giác nhìn lên trên: [Má ơi! Con… con người?]

Thời Dư đã thu dọn một chiếc lưới đánh cá, cậu ném cá vược sang một ao cá khác nuôi lẫn với cá mú, sử dụng lại hầu hết những chiếc lưới đánh cá đã bị rách trước đó và làm lại một cái lưới chìm một nửa dưới nước, đủ để cho phép phần lớn cơ thể của cá heo hồng được ngâm trong nước biển, chỉ chừa một lỗ khí trên mặt nước để thở.

Thời Dư thực sự mệt mỏi khi phải di chuyển một con cá lớn như vậy, cậu khó khăn vòng hai tay ôm con cá heo hồng, chỉ đoạn đường ngắn mười mấy mét mà đi hết một phút, rồi mới ném con cá heo hồng vào trong lưới.

Cậu cũng tự mình nhảy xuống nước, trên tay cầm nửa túi lưới còn lại, nhờ có lực nổi của nước, trong lúc con cá heo hồng không vùng vẫy, cậu có thể dễ dàng đỡ nó. ( truyện trên app T𝕪T )

Túi lưới lọt qua bên dưới con cá heo nhỏ, Thời Dư bơi sang phía bên kia và treo túi lưới vào khung thép trên bờ, đồng thời điều chỉnh góc nghiêng của con cá heo hồng để đảm bảo rằng nó không có vấn đề gì mới lên bờ.

[Trong nhà có thuốc chống viêm không?] Khi Thời Dư lên bờ, cởi bỏ áo vest đã ngâm nước, làn da trắng sữa ngấm những giọt nước hiện dưới ánh mặt trời lấp lánh càng làm nổi bật hình dáng trước đây vốn chỉ như con gà luộc bây giờ lại có chút cơ bắp sau những tháng ngày luyện tập cao độ, nhưng không biết tại sao lại không rám nắng.

Thời Dư xoa nắn cơ bắp trên cánh tay, cảm thấy khá tự hào.

Mèo hệ thống ngoáy ngoáy lỗ tai: [Trong tủ phòng khách ... Không phải, Thời Dư, tôi nói cậu biết, con cá heo hồng này không có bất kỳ phần thưởng nào, sao cậu lại mang về?]

Thời Dư cúi xuống búng đầu mèo hệ thống một cái: [Tôi không được làm việc tốt sao?]

Mèo hệ thống nhìn cậu như nhìn quái vật: [Cậu tốt như thế sao?]

[Chậc, mấy lời cậu nói tôi không thích nghe.] Thời Dư đi vào trong nhà, sẵn quăng cho mèo hệ thống một ánh mắt khinh thường: [Tôi vốn dĩ là như thế mà...]

[Hèn] Mèo hệ thống ngắt lời: [Được rồi, tôi biết rồi, chó, đi lấy thuốc cho cá cậu ăn đi.]

Thời Dư nhướng mày, xoay người quơ mèo hệ thống lên nói: [Hệ hệ, đi, tôi cho cậu biết cái gì gọi là hèn chó...]

[Này, này này, thả tôi xuống! Thả tôi ra!]

Một lúc sau, Thời Dư tìm thấy thuốc rồi quay lại, vì miệng của con cá heo khá lớn nên cậu không nghiền nát hai viên thuốc chống viêm, sẵn nghĩ nó cũng đói nên đã lấy thức ăn tinh chế từ cá đã được đem đi hóa nghiệm thành phần ra cho nó, vo lại thành từng cực to bằng nắm tay của trẻ em, đặt trong cái xô rồi nhảy xuống ao cá.

“Nào, con bốn, há miệng ra uống thuốc.” Thời Dư vừa dỗ dành, vừa đưa nắm thức ăn vào miệng chú cá heo hồng.

Cá heo hồng: [Má ơi, con người này muốn làm gì?]

[Cậu ta định đầu độc tôi sao?]

[Cái gì, tôi không chết trong tay sứa, tôi không chết đuối, tôi không chết dưới miệng cá voi sát thủ, lẽ nào hôm nay tôi sẽ chết trong tay loài người này sao?]

Thời Dư nhìn thấy con cá heo hồng hồi lâu cũng không mở miệng, lại tiếp tục tiến về phía trước.

[Mình sẽ không trúng hiểm kế của loài người này đâu!]

[... Hình như hơi thơm ...]

[Mình sẽ nhịn! Mình là một con cá heo có nguyên tắc! Mình còn chưa giao phối, không thể chết dưới tay con người!]

Thời Dư nhìn bộ dạng bất động của nó, đoán nó vẫn chưa hồi phục, vì vậy cậu chỉ đơn giản mở miệng con cá heo màu hồng và nhét nắm thức ăn vào mồm nó: “Ăn đi!”

[Mình sẽ không ... hu?]

[Mình sắp bị độc chết rồi!]

[… Chờ đã, hình như hơi ngon.]

Thời Dư không chút do dự nhét viên thức ăn vào họng con cá heo hồng, sẵn tiện chăm chú quan sát hàm răng vô cùng sắc nhận của nó, bởi vì con cá heo hồng vẫn chưa hồi phục, con cá heo hồng cũng đột nhiên cắn cậu một cái.: “Ừm... răng còn hơi nhỏ, chưa thành niên?”

[Con người chết tiệt! Cậu muốn làm gì ... hu hu hu!]

Thời Dư nhét một viên thức ăn khác vào đó.

[Tôi không ăn đâu… hu hu hu!]

Thời Dư lại nhét thêm một nắm, nhìn thấy con cá heo hồng đã nuốt sạch nó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, có thể ăn được nghĩa là nó đang bắt đầu lấy lại sức.

Thời Dư cho lần lượt bảy hoặc tám viên thức ăn cho cá heo hồng, sau đó đưa tay chạm vào bụng của cá heo, cảm thấy rằng nó đang phồng lên, chắc là đã ăn no rồi.

Giống như những gì cậu mong đợi.

Thuốc cũng uống rồi, cũng cho ăn rồi, chắc qua hai ngày nữa có thể khỏe lại nhỉ? Thời Dư nghĩ như thế, lúc cậu định chuẩn bị bơi lên bờ, thì đột nhiên cảm thấy thắt lưng siết chặt, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy con cá heo màu hồng đang cắn ống quần của mình.

[Con người đừng đi!]

[Cho thêm một miếng! Tôi còn ăn được!]


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play