Cuối cùng, Thời Dư đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của cá bà nội - tất nhiên, tiền đề là cậu đã bị đánh cho đầu óc choáng váng bởi cái lưỡi nhanh như chớp của con cá voi sát thủ nhỏ.

Tạ trời tạ đất, hệ thống đã đổi cho cậu một cái thủy dị năng, nếu không hành động vừa rồi của con cá voi sát thủ thì cậu có thể chờ đợi sống lại rồi.

Đm, ai ngờ có một ngày lại bị con cá voi sát thủ dùng lưỡi điên cuồng quất vào mặt mình, là cái kiểu quất giống như đang tát vài chục cái bạt tai vào mặt ấy.

Khi Thời Du đang hấp hối dưới mái hiên nhà mình, mèo hệ thống ngáp một cái rồi chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: [Tôi vừa phát hiện tuyến tình cảm của cậu hình như không… Má tôi ơi! Ai làm vậy!]

Khi mèo hệ thống nhìn thấy Thời Du đã bị giày vò chẳng khác gì một con búp bê vải rách rưới, nó dựng hết lông lên: [Đệch, ai dám động đến con ta trước mặt ta thế này?]

[Cảm ơn lời mời, nếu không nhờ tôi nhanh trí, đợi cậu phản ứng lại thì cậu đợi mà làm ma chay cho bố cậu đi.] Thời Dư tức giận đùng đùng nói.

[Chuyện gì thế!] Mèo hệ thống nhanh chóng truy xuất nhiều dữ liệu khác nhau của Thời Dư — chủ yếu là vì dữ liệu của Thời Dư không có vấn đề gì lớn, chúng đều nằm trong phạm vi hoạt động bình thường nên nó mới không có phản ứng lại.

Thời Dư kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cái đuôi xù lông to lớn của mèo hệ thống không hề ve vẩy, nó cứng đờ ở một bên, Thời Dư nằm xuống hiên nhà, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trầm giọng hỏi: “Cậu có chắc... Không sao chứ?”

[Chắc... Nhìn chung... Có lẽ? ] Mèo hệ thống lắp bắp: [Nếu không, bắt đầu đổi vùng cá biển khác?]

[Cậu chắc nhân ngư không chạy đến đó chứ?]

[…Cái này tôi thật sự không biết.]

Thời Dư thờ ơ liếc nhìn mèo hệ thống, mèo hệ thống dễ dàng cảm nhận được sự chán ghét trong mắt cậu, râu của nó chuyển động, nói: [Nếu thật sự không được thì cậu chơi trò RPG, chết rồi tôi sẽ thiết lập lại hệ thống!]

Thời Dư nhìn chằm chằm mèo hệ thống : [Thực ra, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu, tôi nhớ lần đầu tiên tôi sống lại là một phút, sáu mươi giây trước đó.]

[Lần thứ hai là mười phút, sáu trăm giây.]

[Cậu nói cho tôi biết, lần thứ ba sống lại là một giờ? Hay sáu nghìn giây - một giờ bốn mươi phút?]

[Đúng, là sáu nghìn giây, có vấn đề gì sao?] Mèo hệ thống bày sẵn thế chờ đợi, nhưng Thời Dư hỏi một câu hỏi rất bình thường, nó trả lời với vẻ khinh bỉ: [Tôi còn tưởng cậu muốn hỏi cái gì đó khủng khiếp lắm, kết quả lại là cái này?]

Câu hỏi này chưa đủ khủng khiếp sao? Thời Dư khẽ cười, bộ dạng lặng lẽ quay đầu đi của hệ thống lẽ nào cậu không nhìn ra?

Cậu cũng không hỏi thêm câu nào nữa, tự đứng dậy dưới mái hiên, vừa đi vào phòng vừa tháo sợi dây quanh eo: “Tôi đi tắm rồi ngủ một giấc, bận bịu cả đêm, sáng sớm cho cá ăn thì gọi tôi.”

***

Mặt khác, bộ tộc Lisa đã tới lãnh địa của Siren, bọn họ đương nhiên muốn đến thăm Siren, đương nhiên không đơn giản chỉ là thăm hỏi, mà bọn họ dự định ở lại lãnh địa của Siren một thời gian.

Siren nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong một chiếc vỏ sò khổng lồ được bao quanh bởi vô số ngọc trai và đá quý, tuy trời đã sáng, nhưng đối với anh vẫn đang là lúc nghỉ ngơi. Cảm nhận được sự biến động truyền về từ phía xa, anh từ từ mở mắt ra.

Anh không nói gì, chỉ nhìn hơn chục con cá voi sát thủ lớn nhỏ, hiển nhiên là đang hỏi ý định đến đây của chúng.

Cá bà nội Lisa lắc nhẹ vây đuôi rồi lại cúi đầu xuống: “Bệ hạ, gia tộc Lisa của ta muốn ở lại lãnh địa của ngài một thời gian, không biết liệu ngài có đồng ý?”

Nó quẫy đuôi, con Quỳnh nhỏ nhất gặm cá đù vàng tới đặt xuống bên ngoài chiếc vỏ sò của Siren: [Siren Siren, chúng tôi mang cho anh cái này! Đây không phải là món yêu thích của cậu sao? Chúng tôi đã mất nửa ngày mới bắt được nó!]

Bàn tay như khắc ngọc vươn ra khỏi vỏ sò, lấy con cá đù màu vàng trong miệng con cá voi sát thủ nhỏ. Cái bọng bơi của con đù vàng là báu vật quý hiếm, cả đại dương biết Siren thích ăn cái bọng hơi của cá đù vàng nhưng loài cá này rất hiếm và không dễ bắt, Siren chỉ thỉnh thoảng mới được ăn.

Anh không chờ đợi được nữa muốn nếm thử mỹ vị đó ngay, mà nhẹ nhàng chạm vào hàm răng của cá voi sát thủ nhỏ: [Trên cơ thể anh có mùi của con người.]

Con cá voi sát thủ nhỏ lắc đầu tự hào và nói: [Đúng là cái gì cũng không thể giấu được Siren, hôm nay tôi mới chơi với anh ta! Anh ta rất dễ thương! Cho tôi ăn, còn chơi cùng tôi nữa! Cuối cùng còn cứu mạng tôi!]

[Đã xảy ra chuyện gì?] Lông mày của Siren bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo nhưng không có cảm xúc.

Cá bà nội bơi về phía trước: [Đây chính là điều tôi muốn cầu xin bệ hạ... Con người đó đã làm một trạm biển cách đây không xa, cầu xin bệ hạ cho phép anh ta ở lại lãnh địa của ngài. Anh ta đã cứu Quỳnh, chúng tôi muốn ở lại đây cũng là để cảm ơn anh ta.]

[Ừm.] Siren nhẹ nhàng đáp lại, nhưng ngón tay lại nhẫn tâm túm lấy lưỡi của con cá voi sát thủ nhỏ, đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi non hồng của nó: [Mùi máu, anh ta bị thương.]

[Này, này?] Con cá voi sát thủ nhỏ sửng sốt một chút, sau đó ba chân bốn cẳng nhảy lên: [Cái gì, anh ta bị thương sao? Anh ta bị thương ở đâu? Tại sao tôi không phát hiện… hu hu hu!]

[Ồn.] Siren thốt ra một chữ, sau đó thả ngón tay ra. Dòng nước đẩy con cá voi sát thủ nhỏ ra xa vài mét, mà lũ cá voi sát thủ biết đây là dự báo Siren đang thiếu kiên nhẫn.

[Xin ngài bớt giận.] Cá bà nội cung kính nói: [Nếu ngài không cho phép, cũng xin cho bọn tôi đi thông báo cho nhân loại này, để cậu ta rời khỏi lãnh địa của ngài. Cậu ta là một con người thân thiện, một người bạn của chúng ta.]

Trong thế giới dưới nước, mọi thứ đều tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé. Mọi sinh vật mạnh mẽ sẽ chủ động hoặc thụ động khoanh vùng lãnh địa của mình. Trong lãnh địa của mình, chúng có quyền săn bắt và quyền cư trú ưu tiên, bất kỳ sinh vật nào tiến vào lãnh địa đều tự giác rơi vào phạm vi của con mồi.

Tất nhiên, thông thường mà nói cũng sẽ không có vị lãnh chúa nào đi tính toán hôm nay nhà mình có bao nhiêu sinh vật biển đã đi qua, bao nhiêu sinh vật biển đã đóng quân, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào tâm trạng, tâm trạng hôm nay vui thì bỏ qua, tâm trạng không vui thì bắt lại giết cũng có.

Những sinh vật có trí thông minh nhất định như cá voi sát thủ thường đạt được sự đồng thuận với lãnh chúa khi chúng ở trong một lãnh địa nhất định trong một thời gian dài để tránh những trận chiến không đáng có.

Siren ngả về phía sau, chiếc đuôi cá màu bạc đập nhẹ vào chiếc giường làm bằng ngọc trai và đá quý, những bảo vật đó bay lên theo lực độ của anh, phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc trong nước, rồi từ từ đáp xuống chiếc vây đuôi giống như vải tuyn của nó.

Vỏ sò từ từ đóng nắp trên lại như đang nâng niu bảo bối quý giá nhất của mình, chưa kịp đóng hẳn thì bên trong đã vang lên tiếng của Siren.

Anh trầm giọng: [Tôi biết rồi]

Con cá voi sát thủ nhỏ không hề có cảm giác bị ghét bỏ, tiếp tục hỏi: [Vậy thì Siren đồng ý rồi sao?]

Vỏ sò đang đóng lại không có phản ứng gì, thậm chí một sợi tóc mỏng như ánh trăng cũng bị kéo ngược vào trong vỏ sò.

[Ngày không nói gì là tôi xem ngài đã đồng ý rồi đấy, Siren!]

[Siren Siren, tôi xem như ngài đồng ý rồi đấy nhé!]

[Được rồi, cảm ơn Siren! Ngài đúng là một vị bệ hạ tốt bụng và rộng lượng!]

Bên trong vỏ sò được ánh sáng đá quý bao phủ, Siren khẽ ngửi ngón tay của mình, đây là máu người… ngoại trừ ngọt ngào như trong giấc mơ, còn ẩn chứa một sức mạnh mà nó không biết, rất mạnh mẽ, nhưng rất lạ.

Không giống như sức mạnh của thế giới này.

Anh dường như đã nhìn thấy chủ nhân của sức mạnh này, nhưng nó dường như lại chưa từng nhìn thấy qua.

Nó khẽ cau mày, rốt cuộc là đã nhìn thấy từ khi nào ...

Đại dương nổi lên một tầng sóng vì anh đang cảm thấy không vui, mèo hệ thống ngồi xổm dưới mái hiên xem hướng gió đột nhiên thay đổi rồi vào trong phòng, vỗ tới tấp hai cái chân vào má Thời Dư: [Sấm sét! Mưa rồi! Đứng dậy thu dọn quần áo!]

Thời Dư mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mò tìm điện thoại xem thời gian, đột nhiên nổi cáu: [Cậu có bệnh à? Ơ! Tôi mới ngủ được hơn ba tiếng! Bây giờ mới bảy giờ hơn!]

[Hơn nữa tôi đâu có phơi quần áo! Cậu nói linh tinh cái gì thế?]

Mèo hệ thống ngồi trên ngực Thời Dư, cái đuôi to đầy lông của nó quét qua người cậu, sau đó bị Thời Dư nóng nảy đẩy xuống, mèo hệ thống kêu hai tiếng tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nói: “Như vậy cũng có cá ăn rồi! Mặc kệ, cậu mau dậy đi! À đúng rồi, mèo nhà cậu cũng nên cho ăn rồi!] (App truyện TYT)

Thời Dư:…

Sau đó, cậu gửi một i biểu tượng cảm xúc “sao mặt cậu lại dày như vậy” cho mèo hệ thống.

Mèo hệ thống không quan tâm, giữ chặt mông của mình với Thời Dư, như thể nếu cậu còn không dậy thì cái mông này sẽ đặt trên mặt cậu. Thời Dư bất lực đứng dậy, rửa mặt, cho gạo vào trong nồi thì nhận được cuộc gọi video của Thời Giải: “Này, A Dư, chuyển phát nhanh của cậu có tổng cộng mười cái sao? Không bỏ sót đó chứ?”

Thời Giải tỏ vẻ rất bất lực, anh ta giúp Thời Dư lấy hàng chỉ là hai, ba món thôi chứ, kết quả khi đến điểm nhận hàng ở cổng thôn, người ta lại chỉ vào cái đống núi ở một góc kia: “Nè, cả đống đó.”

Thời Giải: …

Và khi người chuyển phát nhanh đến, liền ném hai gói hàng lên ngọn núi nhỏ đó mà không hề ngước mắt nhìn lên.

Thời Giải: ...?

Không, không phải chỉ có các cô gái mới thích mua hàng online sao?

Hết cách rồi, vì có quá nhiều đồ, Thời Giải lập tức gọi cho Thời Dư xem liệu có thiếu thứ gì không.

Thời Dư nói đợi một chút, kiểm tra điện thoại di động, phát hiện hôm nay tên Đông nào đó rất có ích, hôm qua nói nhờ anh trai chuyển phát nhanh giúp thì nhanh chóng đặt hàng một số nhu yếu phẩm hàng ngày, không ngờ hôm nay lại đến hết rồi.

“Đúng rồi anh, chỉ có mười cái, hơi nặng, thật ngại quá.” Thời Dư ngượng ngùng cười, nói: “Em không vội, lúc về thuyền của anh đi qua chỗ em sẵn tay mang hộ giùm em là được rồi, không cần phải đặc biệt đi một chuyến cho mắc công... hoặc vào ban đêm? Anh đến chỗ em ăn tối sẵn tiện ở lại một đêm? Dù sao cũng thoải mái hơn thuyền của anh.”

Nghe xong lời này, Thời Giải quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấp giọng mắng: “Không phải, em cậu vẫn chưa từ bỏ việc kéo anh nhập bọn đó chứ?”

“...”

Thời Dư không biết nên cười hay nên khóc: “Anh à, em thật sự không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ.”

Thời Giải suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, vậy buổi tối tôi sẽ đến, hôm nay tôi là người duy nhất trên thuyền, không cần nấu gì nhiều.”

“Được.” Thời Dư đáp lại, rồi cả hai cúp video.

Thời Dư đã rất bất lực, Thời Giải đã chạy rất xa ra biển, còn tàu của anh ấy, bình thường tìm ba người giúp đỡ mà quá ít người, anh ấy chỉ có một mình? Đùa gì vậy? Ngay cả đánh lưới cũng không được.

Anh trai của cậu vẫn hoài nghi cậu đang làm chuyện phi pháp gì nữa chứ.

Mèo hệ thống nhảy lên bàn nấu ăn thúc giục: [Nhanh lên, tôi đói quá! Cậu đang muốn bỏ đói chú mèo con yêu quý của mình cho đến chết à?]

Thời Dư tức giận trợn to mắt: [Có sao nói vậy, cậu có thể tự tin điều này, bỏ dấu chấm hỏi đi.]

Mèo hệ thống ha lên hai tiếng: [Thành thật mà nói! Thái độ không đoan chính của cậu là lý do cậu sẽ không nhận được sự ưu ái của ba mình.]

[Hôm nay ăn cháo trắng.] Thời Dư nghiêm túc nói: [Cậu thấy được không?]

[...] Hệ thống hiểu ý của Thời Dư, nhưng hôm nay nó thực sự sẽ không để Thời Dư đạt được ý đồ! [Cháo trắng thì cháo trắng, ai sợ ai!]

Thời Dư mỉm cười bỏ cơm vào nồi, ý tứ sâu xa nhìn nó, rồi đi ra ngoài cho cá ăn.

Hôm nay thời tiết tốt, thời gian cũng còn sớm, cậu xách hai xô thức ăn cho cá, rất vui là sau hai ngày chăm sóc, cậu đã nuôi được cá mú, cá vược, cá điêu hồng, cá trống vàng, và cứ thế tăng lên đáng kể, cũng không cần Thời Dư dùng ngó tay so sánh thử rốt cuộc là nó đã lớn hay chưa.

Cho ăn được một nửa, Thời Dư dừng lại khá nhàn nhã nhìn vào thức ăn chung cho cá. Thức ăn cho cá thông thường rất đơn giản, đó là mấy con cá nhỏ cắt thành từng khúc, loại nào cũng có, thường là cá nhỏ, hoặc chỉ đơn giản là cá con va vào lưới và vớt lên, vứt bỏ thì tiếc, bán cũng không được giá, vứt đi thì quá đáng tiếc rồi nên bị xếp vào loại cá tạp, thường bán với giá cực thấp.

Loại cá tạp nhỏ này rất phổ biến ở chỗ họ.

Nhưng lại không biết cách tinh chế chế biến cá, tất cả đều biến thành bột. Thời Dư không đủ can đảm để thử một miếng. Dù có thử một miếng, thì ngoại trừ mùi tanh ra cũng chẳng nếm được vị gì, huyền thoại vàng ở nhà chỉ có hai con, cho ăn lung tung lỡ chết rồi thì khô máu mất. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng anh ấy không có nhiều thức ăn tinh nên không thể ngồi ăn như thế này được.

Cá mặt trời và con hàu nhìn chằm chằm vào con người kỳ lạ này, rõ ràng cái thùng bên cạnh toát ra mùi rất hấp dẫn, nhưng con người không cho chúng ăn, thật quá đáng ...

Thời Dư đang đứng cạnh ao cá của họ, suy nghĩ xem có nên nhặt một ít thức ăn cho cá và gửi đến viện nghiên cứu để phân tích các thành phần trong đó không. Ngay khi cậu đang suy nghĩ xem nên nhặt bao nhiêu thì thấy con cá trong ao cá trước mặt đã nôn ra một ít nước, đúng lúc dính vào quần cậu.

“...?” Khi đó Thời Dư mới nhìn xuống, thấy cá thái dương và Âu hoàng, hàng ngày đang quay lưng lại với nhau, đã đi tới, mỗi người đều ngẩng đầu và háo hức nhìn cậu. Cậu đột nhiên cười thành tiếng, dùng muôi múc một miếng lớn từ thức ăn hỗn hộp cá, đổ phần còn lại vào trong ao cá: “Con hai, con ba, đến giờ ăn rồi.”

Ngay sau khi thức ăn cho cá vào nước, hai con cá ngừng nhìn nhau, miệng của chúng lớn lên và ngấu nghiến ngấu nghiến trong nước.

Mèo hệ thống không biết đã tới gót Thời Dư từ lúc nào, nhàn nhạt nói: [Con hai, con ba? Ai là con cả?]

Thời Dư xoay người xoa một cái lên đầu mèo, sau đó bế nó đi về phía sau: “Nào con cả, ba đưa con đi ăn tối.”

Mèo hệ thống: Đm (+W+) Tôi biết ngay mà.

Thời Dư không trực tiếp mang nó về nhà mà đến ao cá nơi nuôi cá vược, giăng lưới và vớt hơn chục con cá vược dài hơn ngón tay một chút rồi một tay ôm mèo, một tay xách cá quay về.

Cậu chỉ nói là cậu nấu cháo trắng, đúng là cháo trắng, nhưng cậu lại bắc một cái chảo lên và rán khoảng hơn chục con cá vược vừa bắt được, cá vượt bị mổ bụng nhanh chóng biến thành hai mặt màu vàng, cuộn từ trong ra ngoài, tạo thành một cuộn cá đẹp mắt, thậm chí cả xương đã được chiên giòn.

Cá nhỏ chiên theo kiểu này không cần nêm gia vị gì cả, ăn trực tiếp, da cá giòn, ngoài cháy trong mềm, kèm theo đó là tiếng xương cá giòn tan, mùi thơm ngào ngạt khiến cả căn nhà ngập trong mùi này, thậm chí bản thân Thời Du cũng không khỏi vừa chiên vừa nuốt nước bọt.

Tới bàn, Thời Dư cảm thấy không tồi, nếu mèo hệ thống không mở miệng, chỉ cần không chủ động đút một cái, liền ăn một cách thơm tho. Mèo hệ thống ban đầu nhịn không được, nhìn chằm chằm bát cháo trắng trước mặt mà liếm láp, tự nhủ sẽ không bị con chó già này lừa, cháo trắng cũng rất tốt cho sức khỏe và ngon, mèo không được ăn quá nhiều đồ chiên rán, không tốt cho sức khỏe ...

Cạch.

Thời Dư cắn đứt một nửa con cá, nhai ngấu nghiến.

[…]

Mèo hệ thống: ... Ta là hệ thống tử tế, trải qua 9998 nhiệm vụ mới trưởng thành, hệ thống lãnh đạm, ta sẽ không khuất phục trước một con cá chiên nhỏ bé đó.

Thời Dư nhìn mèo hệ thống đang nhìn chằm chằm vào con cá chiên, đặc biệt còn hỏi con chó một câu: [Hệ Hệ, cậu có muốn ăn nó không?]

[...Không ăn.]

[Không ăn? Ba con cuối cùng.] Thời Du nói.

[Tôi không! Tôi sẽ không bị cậu lừa… ưm ...] Trước khi mèo hệ thống nói xong, Thời Dư đã nhét một con cá chiên vào miệng nó, hương vị thơm phức và béo ngậy ngay lập tức tan chảy trong chiếc lưỡi nhạy cảm của con mèo, mèo hệ thống sững sờ, nhưng cơ thể lại rất tự giác ăn sạch con cá chiên.

Thời Dư gắp cá hỏi: [Muốn nữa không?]

[...] Mèo hệ thống bay nhào tới, dùng hai móng vuốt siết chặt lấy cánh tay của Thời Dư, không ngừng cọ xát: [Cảm ơn ba ba, thật sự rất ngon! Con muốn nữa!]

Thời Dư mỉm cười đưa hết phần cá chiên còn lại, thậm chí còn quay người đi vào bếp lấy ra vài con cá chiên giấu sẵn đặt vào đĩa của mèo hệ thống.

Ngày thường bắt hệ thống gọi ba (1/1) hoàn thành nhiệm vụ.

Sau bữa ăn, Thời Dư yêu cầu hệ thống chọn một thói quen ra khơi để thả lưới, lái thuyền của mình ra ngoài để thả lưới.

Vì các bè đánh bắt ở biển xa và biển gần, Thời Dư lái thuyền hơn một giờ mới đến khu vực có san hô dày đặc - ở nơi này sẽ có nhiều cá tạp khá nhỏ.

Giăng lưới không kỹ, vẫn chỉ có hai hoặc ba con, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Cậu tách lưới đánh cá ra, không còn nối thành lưới lớn, buộc đá và phao vào hai đoạn lưới, khi thuyền di chuyển, cậu quăng lưới đánh cá xuống. Những chiếc lưới cá được duỗi thẳng ra rất mượt, lần lượt ngấm xuống nước, khiến người ta cảm thấy vô cùng thích thú.

Chẳng bao lâu, ba chiếc lưới đánh cá đã chìm trong nước, mất khoảng nửa giờ đến một giờ mới thu lưới, tất nhiên có thể cần nhiều thời gian hơn nếu muốn.

Theo thói quen của Thời Dư, khoảng thời gian này thường là dùng để câu cá, nhưng hôm nay cậu ngủ rất ít và mệt quá nên cậu đành nhờ mèo hệ thống trông chừng cho mình, đồng thời chui xuống mái hiên, cuộn áo chống nắng lại làm thành một chiếc gối đầu, bắt đầu đi ngủ.

Khi sáng mèo hệ thống ăn khá no nên bây giờ thấy hơi lười, cũng đi đến bên cạnh Thời Dư, ngáp một cái nhất quyết không đi trông chừng.

...

Hai giờ sau, mèo hệ thống mở mắt dậy, khi quay đầu lại nhìn, phát hiện Thời Dư vẫn đang ngủ, vì vậy nó quyết định che giấu sự thật rằng nó cũng đi ngủ, giả vờ tập trung ngồi canh lưới suốt hai giờ qua: [Thời Dư, dậy thu lưới đi!]

Nó gọi hai lần, Thời Dư mở mắt nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua: [Ừm ... sao bây giờ nó mới gọi tôi?]

Mèo hệ thống cổ quái nói: [Đây không phải là bởi vì mệt quá nên ngủ thêm sao?]

Thời Dư liếc mắt nhìn nó: [Cảm ơn.]

Mèo hệ thống cảm thấy lời mình nói rất có lý, càng ngày càng quyết đoán, đối mặt với Thời Dư không hề lộ ra vẻ nhu nhược, Thời Dư nhìn nó một hồi, xoa xoa đầu mèo của nó, trở mình ngồi dậy, đặt điện thoại vào một chiếc túi ở bên cạnh, tránh để rơi vào nước khi đang làm việc.

Trong hai giờ qua, con thuyền đã trôi một đoạn dài theo dòng hải lưu, nhưng chiếc lưới cũng sẽ trôi theo, Thời Dư nổ máy, tìm hướng của dòng hải lưu, một lúc sau mới tìm thấy chiếc phao của mình.

Thời Dư với nửa người ra khỏi thuyền và kéo phao qua, sau khi chắc chắn kéo được lưới cá, cậu mới bắt đầu kéo lên thuyền.

Kéo lưới là một hoạt động thể chất, đặc biệt là ở khu vực san hô, ngoài san hô, rất nhiều rong biển và tảo bẹ mọc, cả hai loại này rất dễ vướng lưới và làm cho lưới rất nặng.

Khi vừa kéo được một đoạn, Thời Dư không khỏi cau mày - đoạn lưới vừa kéo lên chứa đầy những con sứa trong mờ với những xúc tu dài cỡ miệng bát.

Này, không phải xui xẻo mà đụng phải một bầy sứa chứ?

Hầu hết các loài sứa đều có độc, chỉ có điều có loài có thể độc chết người, một số chỉ có thể khiến ngón tay đỏ lên hoặc có loài chỉ đơn giản là độc của chúng rất thấp đến mức không cảm nhận được, nhưng điều này không ngăn cản chúng có một điểm chung – đa phần đều là không đáng tiền, cũng không thể ăn được.

Trên thực tế, sứa biển là tên gọi chung của một số loài sứa ăn được, nhưng con sứa dường như đâm vào lưới của cậu không nằm trong phạm vi ăn được.

Thời Dư cũng không hài lòng, nếu đụng phải đàn sứa thì có nghĩa là hầu như không có cá tạp nào lọt lưới, con người biết nguy hiểm và cá cũng vậy, chúng cũng sẽ tránh những đàn sứa đông đúc.

Theo mật độ hiện tại, chắc có lẽ đây là nhóm sứa.

Vì đã như vậy nên Thời Dư cũng không lười biếng nữa, chỉ có thể bật máy tời và kéo lưới đánh cá lên nhờ lực kéo do máy tời tạo ra.

Quả nhiên hai chiếc lưới đánh gần nhau đều trúng sứa, số cá nhỏ cộng lại không được nửa cân.

Mất máu rồi.

Thời Dư chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào chiếc lưới đánh cá thứ ba được đặt theo một hướng khác.

Khi tấm lưới thứ ba được kéo lên, vẫn là một bầy sứa, Thời Dư cũng từ bỏ hy vọng, chán nản kéo tấm lưới lên và đeo găng tay vào, nghĩ một hồi rồi cởi trói cho con sứa rồi ném nó trở lại xuống biển, tự dưng cũng chẳng buồn thu lưới lại nữa.

Nhưng cũng không được, sứa là một phần quan trọng của chuỗi sinh thái biển. Dù con sứa mà cậu bắt được không được nhắc đến nhiều về tổng số loài, nhưng cũng không thể vì thế mà đánh bắt chúng.

Trong khi thở dài, mèo hệ thống đột nhiên gọi: [Thời Dư! Có cá—! Cá to!]

Lông mày của Thời Dư nhúc nhích, cậu nhanh chóng dừng máy tời lại thò đầu ra nhìn về hướng lưới đánh cá, quả nhiên, cậu nhìn thấy một cái bóng màu hồng dưới biển cách đó không xa.

Xem kích thước, ít nhất là một mét.

Câu vội vàng kéo lưới, một tay kéo lưới, một tay thì vớ lấy lưới và câu, kẻo cá thoát khỏi lưới thì coi như mất trắng.

Hai phút sau, Thời Dư chìm trong suy nghĩ khi nhìn thấy con cá heo toàn thân màu hồng.

Cá Heo Trắng Trung Quốc... Ừm, con cá mắc lưới.


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play