Cậu lau mặt rồi nhẹ nhàng liếm môi, trên môi có dấu răng, giờ phút này nó sưng đỏ như ngứa, trong miệng còn lưu lại mùi máu tươi.
Cậu yên lặng nghĩ, chắc mình tự cắn? Dù sao vừa nãy chắc hẳn đang nằm mơ.
Nhưng trong giấc mộng vừa nãy, cảm giác nhân ngư nâng mặt cậu hôn vào môi cậu lại rõ ràng như thế. So đầu lưỡi so với nhân loại bình thường còn dài hơn như chui xuống tận cổ họng của cậu, điên cuồng cắn nuốt chất lỏng trong miệng cậu, hàm răng bén nhọn không chút do dự cắn nát môi cậu, sau đó đầu lưỡi không chút do dự cuốn lấy giọt máu ấm áp.
Nó muốn làm gì?
Thời Dư không cho rằng một con cá sẽ hiểu hôn là gì.
Hệ thống từng nói: [Trên người nhân ngư có tin tức tố đặc thù, sau khi xảy ra trong điều kiện nào đó thì tin tức tố sẽ dính lấy người khác, tình huống đã biết hiện nay: Đi săn, tìm bạn đời, trao đổi chất lỏng trong cơ thể, điều kiện còn lại thì không biết.]
Hành vi vừa nãy, nói là hôn thì không bằng nói là kẻ săn mồi thuần túy cướp bóc con mồi.
Có lẽ đầu của cậu được đối phương nâng trong tay, đối phương nhìn thì phát hiện trong miệng cậu phát triển vừa vặn, cho nên muốn dùng phương thức trao đổi dịch cơ thể cho cậu dính tin tức tố?
Thời Dư nghĩ tới đây thì thấy mình buồn cười, nằm mơ mà thôi, hơn nửa là do lúc trước cậu đột nhiên nhìn thấy nhân ngư, để lại cho cậu bóng ma tâm lý, để ngày thường có suy nghĩ nên đêm mơ thấy mà thôi, nếu bỏ đi nhân tố sinh tồn thì giấc mộng này thật ra... Vẫn rất ướt át?
Cậu cười cười, để mộng bay theo gió.
Q: Nếu như bị boss lớn của thế giới này nhốt thì nên làm gì? Loại hình trốn không thoát.
Thời Dư cảm thấy nếu cậu mang vấn đề này lên trên mạng, chắc hẳn sẽ thu hoạch được một tràn hahaha đồng thời còn nói tránh sao được, nằm ngửa mặc kệ chờ chịch.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy chuyện này không quan trọng lắm. Đi một bước nhìn một bước thì chỉ có thể như vậy, nói như trước đó, chỉ cần hệ thống vẫn còn, cậu thật sự trốn không thoát.
Trong lòng cậu khẽ nhúc nhích... Hoặc là nói cậu chạy ra nước ngoài đổi bãi biển thử? Xem thử có thể trốn khỏi kết cục không tránh là phải chết này?
Cậu hô hai tiếng hệ thống trong đầu, nửa ngày sau hệ thống mới mơ mơ màng màng lên tiếng ở trong đầu cậu: [Hơn nửa đêm không ngủ được, cậu muốn làm gì?]
Thời Dư đang định nói, đột nhiên cậu cảm giác chân của cậu bị cái gì đụng. Trước đó Thời Dư hỏi hệ thống muốn quyền lợi mở cửa đóng cửa của vòng phòng hộ, miễn cho sau này có chuyện gì đều gọi nó tới làm, đây mới gọi là chân của cậu bị đụng.
Cậu cúi đầu quan sát, một con cá voi sát thủ đang dùng cái miệng rộng của nõ cọ bắp chân Thời Dư. Nhìn vẻ mặt quen thuộc này, tư thế quen thuộc này, là cá voi nhỏ trước kia không chạy đi.
Trong miệng nó còn ngậm một con tôm hùm, chỉ là loại bình thường đó.
Nó trông thấy Thời Dư cúi đầu nhìn nó thì hưng phấn xoay một vòng tại chỗ.
Đầu tiên Thời Dư chú ý đồ vật trong miệng nó... Ừm... Rất tốt, cái đầu rất nhỏ, nhiều nhất cỡ hai cân, không nện chết người.
Cậu đưa tay sờ sờ miệng cá voi sát thủ nhỏ, cá voi sát thủ nhỏ nhếch môi muốn kêu hai tiếng để diễn tả niềm vui sướng của mình, kết quả miệng nó hơi mở ra, con tôm hùm liền vô cùng có thứ tự trượt vào thực quản của nó.
[...]
Cá voi sát thủ nhỏ nước mắt rưng rưng trong nháy mắt. Có trời mới biết Thời Dư nhìn nước trong mắt nó thành nước mắt rưng rưng, nhưng nó đã nuốt tôm hùng rồi, cá voi sát thủ nhỏ muốn ói cũng ói không ra, nghẹn ngào kêu hai tiếng, nghiêng người nhào vào trong biển.
Thời Dư dở khóc dở cười cất giọng nói: “Mau lên đây, tao không cần mày tặng quà.”
Trên mặt biển ùng ục bốc lên bọt khí, bọt nước bắn ra làm ống quần Thời Dư ướt nhẹp. Thời Dư lại kêu hai tiếng, trên mặt biển gió êm sóng lặng, không có nơi nào có dấu hiệu của cá voi sát thủ nhỏ.
Chợt Thời Dư chú ý tới vây cá lộ ra trên mặt biển cách đó không xa, nhìn hình dáng cậu còn tưởng rằng là một đám cá mập, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì chắc là đàn của cá voi sát thủ nhỏ đi... Dù sao nơi có cá voi sát thủ là sẽ không có cá mập xuất hiện.
Rất nhanh, bên trong một đàn vây cá kia lộ ra vây cá hơi nhỏ, mà trên mặt biển vang lên tiếng kêu của cá voi sát thủ.
“Hồng hộc!”
“Ô ô ô ô!”
Kêu không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Thời Dư buồn cười nghĩ chắc phải cá voi sát thủ nhỏ tủi thân chạy về tìm người lớn khóc? Quá đáng yêu.
Cậu đột nhiên nghĩ cậu nhận quà của cá voi sát thủ nhỏ nhiều như vậy, còn được cá voi sát thủ nhỏ cứu được một lần, không thể luôn để cá voi sát thủ nhỏ đến đưa quà cho cậu, cậu cũng nên có báo đáp lại mới phải, cậu nghĩ xong liền quay đầu đi tới phòng bếp, cá ban ngày câu được còn thừa lại không ít, có phần còn được nuôi ở trong thung có oxi, hẳn là đủ cho cá voi sát thủ nhỏ ăn sáng.
Mà bên kia, cá voi sát thủ nhỏ còn đang nũng nịu với mẹ nó, vừa quay đầu đã thấy nhân loại nó thích quay đầu chạy, lập tức càng tủi thân: [Mẹ! Anh ấy đi rồi! Có phải anh ấy tức giận hay không! Hu hu hu! Con không cố ý nuốt quà đâu!]
[Là anh ấy sờ con trước! Là lỗi của anh ấy!]
[Hu hu hu! Tay của anh ấy mềm quá, còn hơi nóng, có hơi giống suối nước nông ở đáy biển... Mẹ ơi con rất thích anh ấy!]
Mẹ cá voi sát thủ nhỏ nhìn nó, sau đó chợt dùng cái đuôi quất đuôi nó, dịu dàng nói: [Nhân loại không thích con là có nguyên nhân, dù sao ai cũng không thích chơi với đồ ngốc có đúng hay không?]
Cá voi sát thủ nhỏ bị quất đến đầu óc choáng váng, còn nghe thấy mẹ ruột của minh diss mình như thế, nó tủi thân đến nỗi không biết nói gì cho phải, xoay người một cái liền bơi đến bên cạnh bà nội: [Bà nội! Bà nội! Oa. Cháu không sống nữa!]
Bà nội nó lộ ra mười phần ôn nhu, vây cá khẽ động, dòng nước liền dẫn cá voi sát thủ nhỏ dựa vào bên người mình. Nó ôn nhu nói: [Đừng nghe mẹ con nói, dù sao không ai có đồ ăn mà không nhìn đâu?]
Tộc đàn bọn chúng vừa mới hoàn thành cuộc đi săn, sau khi ăn uống no say thì rảnh rỗi đến chán nản đến cắn đuôi nhau, không có yêu thích gì khác, chúng nó là cộng đồng yêu thích nhân loại, có Thời Dư đáng yêu như thế ở trước mặt, sao có thể để đứa cháu yêu nhỏ nhất độc chiếm chứ?
Bà nội nó nói: [Con không cần sợ hãi, bà nội đi với con... Nhất định nhân loại sẽ trở lại.]
Cá voi sát thủ nhỏ hoàn toàn không biết dụng tâm hiểm ác của cá voi sát thủ thành niên mà nó bi bô đáp vâng một tiếng.
Đám dì và các thúc thúc ở bốn phía của nó đều hoan hô, nguyên một bầy cá voi sát thủ bơi tới chỗ Thời Dư.
Mà lúc này, Thời Dư vừa kéo lưới cá nhảy nhót tưng bừng vừa trở về, dưới cánh tay mặt còn kẹp lấy một thùng sữa chua 1.5L. Cậu hơi đói bụng, nhưng ăn nửa đêm thì có vẻ không tốt lắm, vậy liền uống chút sữa chua cho đỡ đói!
Sau khi cậu vừa về tới nhà đã nhìn thấy phía dưới căn phòng của mình toàn là cá voi sát thủ, con bị chen chúc tại ở giữa chính là cá voi sát thủ nhỏ... A? Tha thứ cho cậu mù mặt, dù sao tướng mạo giữa cá voi sát thủ và cá voi sát thủ có khác biệt không quá lớn.
Nhóm cá voi sát thủ trông thấy cậu tới thì liên tục phát ra tiếng kêu, làm vùng biển yên tĩnh biến thành chợ bán thức ăn.
“Ô ô ô!”
“Ô!”
“Hồng hộc!”
Mặc dù như thế, bọn chúng đều nhìn Thời Dư, cá mặt hai màu trắng đen làm thế nào đều thấy ngây ngô đáng yêu, làm Thời Dư có ảo giác mình là động vật ở vườn bách thú đang được tham quan.
Thời Dư cầm túi lưới trong tay, không nói hai lời ném vào sàn nhà, làm phần lớn cá đều hôn mê bất tỉnh, một tay cậu nắm đuôi cá vàng rồi dùng sức nhấc lên, sau đó nhích lại gần mặt biển: “Ăn cá không?”
Mẹ nó: [A a a! Cậu ấy đáng yêu quá!]
Dì nó: [Cậu ấy nói chuyện! Giọng rất êm tai!]
Chú nó: [Trời ơi! Tôi cũng yêu cậu ấy!]
Cá voi sát thủ nhỏ: [...??? Không được! Anh ấy là của con!]
[Không, hiện tại cậu ấy là của mọi người.] Bà nội bơi đến, cá voi sát thủ khác đều tự giác tránh đường, để bà nội bơi đến bên cạnh Thời Dư. Bà nội nhẹ nhàng linh hoạt nhảy ra khỏi mặt nước, lúc nó cẩn thận ngậm cá trên tay Thời Dư, còn cực kỳ tâm cơ dùng môi ma sát lòng bàn tay Thời Dư, thẳng đến khi không cách nào lại giữ tư thế này thì nó mới rơi vào trong nước, cũng kêu trầm hai tiếng, dường như đang nói tiếng cảm ơn. (
App TYT) ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lúc Thời Dư thấy nó tới liền biết đây không phải cá voi sát thủ nhỏ, hình thể của cá voi sát thủ to hơn cá voi sát thủ nhỏ rất nhiều, vị trí dưới đôi mắt của nó hơi nhếch lên, nhìn qua như đang cười, lộ ra vẻ dịu dàng và đáng yêu.
Thời Dư không khỏi nở nụ cười, cậu ngồi xuống, hai chân giẫm trên mặt nước, nghiêng người lấy ra con cá nâu còn đang giãy dụa từ trong lưới hỏi: “Cần nữa không? Tao không nghĩ tới thì ra chúng mày có nhiều họ hàng như vậy, có khả năng không đủ mỗi con đều được ăn.”
[Cậu ấy lại nói nữa!]
[Đáng yêu quá!]
[Hít thở không thông, mẹ ơi! Con xin từ nay về sau bộ tộc chúng ta trú đóng ở nơi này!]
[Cậu định ăn cái rắm à, nơi này là lãnh địa của Siren, cậu muốn chết sao?]
[Nhưng là cậu ấy đáng yêu! Chẳng lẽ không đáng sao?! Chúng ta có thể đưa đồ cúng cho Siren! Siren sẽ không ngại!] Một con cá voi sát thủ hô to.
Những cá voi sát thủ nhao nhao hưởng ứng: [Tôi có thể!]
[Tôi cũng có thể!]
[Chị có thể thì em cũng có thể!]
Đám cá voi sát thủ cùng nhau đồng ý, đột nhiên có con cá voi sát thủ hỏi: [Mẹ nó ý tứ đâu?]
Đám cá voi sát thủ nghiêng đầu nhìn thấy bà nội xưa nay uy nghiêm với chúng nó đang chơi rất vui vẻ với nhân loại kia, ngay cả cằm cá cũng tựa vào đầu gối người ta. Đương nhiên là nhẹ nhàng tựa vào.
Bà nội không hổ là cá voi sát thủ sống lâu, ngay cả tiêu chuẩn chơi với nhân loại cũng vừa đúng.
Bị bà nội xem như vật đứng mà đè lên làm con cá voi sát thủ thứ tư yếu ớt nói: [Mẹ ơi... Mẹ xong chưa... Con sắp không chịu nổi nữa!]
Bà nội đang hưởng thụ cái vuốt ve của Thời Dư kêu hai tiếng hồng hộc, Thời Dư tưởng mình đụng trúng nơi thoải mái của nó nên vỗ nhẹ lên miệng của nó: “Là nơi này sao? Ngoan lắm ngoan lắm...”
Thật ra lời bà nội nói là: [Phế vật, sinh con ra thì được cái gì? Giữ trong năm phút con liền cút cho qua tộc nhà người ta ở rể cho ta!]
Đứa con thứ tư đáng thương của nó: “Ô ô ô ô!”
[Mẹ thật gian xảo!]
[Con cũng muốn được nhân loại vuốt ve!]
Bà nội: [Cút! Cút xa một chút!]
Thời Dư chơi với nó một lúc lâu, đột nhiên con cá voi sát thủ chìm xuống, trước khi đầu gối Thời Dư cảm nhận được áp lực của nó, con cá voi sát thủ liền đã tri kỷ quay về trong nước, không có đè Thời Dư chút nào. Con cá voi sát thủ như đã hưởng thụ đủ rồi nên tự giác bơi sang một bên.
Thời Dư vốn còn định cho con cá voi sát thủ khác ăn, quay đầu nhìn lưới của mình. Rất rỗng.
Quả nhiên cậu vẫn đánh giá quá thấp sức ăn của con cá voi sát thủ...
Sau bà nội rời khỏi, rốt cục những con cá voi sát thủ khác có thể trồi lên chơi với Thời Dư, sau đó bọn chúng liền đánh nhau.
Ừ, đúng vậy, đánh nhau trước mặt Thời Dư.
Thời Dư rất mơ màng, nhóm con cá voi sát thủ vừa nãy còn ôn hò sao lại đánh nhau. Cậu cắn đuôi tôi, tôi cắn vây cá của cậu, toàn bộ vùng biển đều là tiếng kêu của cá voi sát thủ.
Mặc dù không thấy máu, nhưng có đám con vật to lớn đánh nhau trước mặt cậu làm cậu thấy lo lắng theo bản năng.
Bởi vì cá voi sát thủ nhỏ vẫn còn nhỏ nên bị một đám cá trưởng thành đẩy ra bên ngoài, thế là nó liền thầm xoa xoa dụ dỗ Thời Dư: “Ô ô!”
Thời Dư đưa tay sờ sờ đầu của nó, hạ giọng nói: “Không sao chứ? Vì sao lại độtngột đánh nhau?”
Mặc dù Thời Dư nghe không hiểu nhóm cá voi sát thủ nói cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu tự nói rất vui sướng.
Cá voi sát thủ nhỏ không có sức mạnh lớn để chống mình để có thể dựa vào đầu gối Thời Dư, nhưng nó có suy nghĩ khác người là lặn xuống phía dưới Thời Dư, dùng đầu đẩy hai chân Thời Dư lên: “Ô ô ô!”
[Vì tranh giành cậu đó, nhân loại!]
[Cậu ấy đáng yêu quá!]
[Tôi nhất định sẽ nuôi anh cả đời!] Cá voi sát thủ nhỏ gật gù đắc ý nói.
Chân Thời Dư theo động tác của cá voi sát thủ nhỏ mà thấy vừa thấy da lạnh buốt vừa trơn đang di chuyển trên chân, cậu cười khẽ rồi thu chân, ngồi xếp bằng. Hai tay của cậu duỗi ra bưng đầu cá voi sát thủ nhỏ, hôn nó rồi nói: “Lần sau đến đừng mang quà, bọn mày bắt mồi không dễ rồi, tự mình ăn đi!”
Cá voi sát thủ nhỏ cũng không nghe hiểu Thời Dư đang nói cái gì, nhưng trong lỗ tai cá voi sát thủ nhỏ, giọng của nhân loại là cực kỳ êm tai gần như Siren.
Bọn nó trời sinh có cảm giác cực kỳ thân cận với con người, lúc con người phát ra âm thanh, phần lớn cá voi sát thủ nhỏ đều sẽ cảm thấy vui vẻ, tựa như nhân loại nghe thấy giọng nói dễ nghe, cũng sẽ không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Cá voi sát thủ nhỏ nhỏ hạnh phúc nghẹn ngào nói: [Anh yên tâm tôi nhất định sẽ mang cho anh con cá ngon và lớn nhất!]
“Tao không thiếu đồ ăn.” Thời Dư sờ cá voi sát thủ nhỏ, nâng tay cầm lấy sữa chua mình để ở một bên ra hiệu với cá voi sát thủ nhỏ. Có con mèo lùn sẽ cho bắt con mồi cho chủ nhân, bởi vì nó cảm thấy chủ nhân quá cùi bắp căn bản nuôi bản thân anh ấy không được, cho nên mới làm ra hành động bắt mồi. Trên mạng có giả thuyết là nếu như mèo của bạn làm hành động như thế thì bạn nên cầm đồ ăn đưa cho nó nhìn, để nó biết bạn có năng lực đi săn.
Mặc dù cá voi sát thủ và mèo không giống nhau lắm, nhưng nghe nói trí thông minh của cá voi sát thủ cao hơn mèo một chút, hẳn là có thể nhận thức được!
Thời Dư sợ cá voi sát thủ nhỏ không hiểu nên vặn nắp sữa chua uống một ngụm lớn trước mặt nó.
Cá voi sát thủ nhỏ: [Chờ một chút? Nhân loại đang ăn gì vậy? Nhìn trăng trắng, còn có mùi ngọt! Còn có mùi sữa!]
Mắt cá voi sát thủ nhỏ sáng lên, kêu ô ô với Thời Dư!
[Nhân loại! Anh có thể cho tôi ăn thử cái này được không?!]
Tôi sẽ dùng rất nhiều rất nhiều cá để đổi!
Thời Dư nhìn đôi mắt cá voi sát thủ nhỏ, vỗ vỗ đầu của nó: “Đây chính là đồ ăn của tao, tao không thiếu đồ ăn!”
[Vậy là anh đồng ý sao? Tôi coi như anh đồng ý!]
Thời Dư còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cá voi sát thủ nhỏ nhảy lên trên, không nói hai lời uống một ngụm trong thùng nhựa. Tất nhiên Thời Dư theo bản năng liền thả lỏng tay ra, miệng cá voi sát thủ nhỏ lọt vào trong thùng sữa chua, cá voi sát thủ nhỏ còn hiểu đâu là nơi có thể uống thấy nó ngửa đầu ra, thùng sữa chua xoay tròn trên không trung 180 độ, sau đó toàn bộ sữa chua liền tiến vào miệng cá voi sát thủ nhỏ.
Thời Dư trơ mắt nhìn nước trong thùng chảy xuống từng chút từng chút, cho đến giọt cuối cùng, có một đầu lưỡi lớn màu hồng phấn chui vào liếm hết sữa chua trong thùng... Sau đó đầu lưỡi không duỗi ra ngoài được.
[Kẹt... Bị kẹt rồi!] Cá voi sát thủ nhỏ sợ ngây người: “Ô ô? Ô!”
Thời Dư: “...”
Đám cá voi sát thủ đang đánh nhau nghe thấy tiếng kêu của cá voi sát thủ nhỏ quay đầu nhìn lại: [Này! Không thể nhận nhãi con này làm con!]
Cá voi sát thủ nhỏ càng ngày càng bối rối, không ngừng rung người định làm cái bình đang kẹp lưỡi nó rơi ra. Thời Dư dở khóc dở cười nghĩ thầm tại sao vừa nãy cậu lại muốn cầm bình sữa chua lớn, nếu vừa nãy thứ cậu cầm là cái bình bình thường thì nó sẽ không bị kẹp.
Cậu vươn tay vỗ vỗ cá voi sát thủ nhỏ, cá voi sát thủ nhỏ còn đang hoảng sợ, lực của nó căn bản không phải là một người như Thời Dư đón nhận được, tay của cậu bị vỗ một cái, lập tức hiện cảm giác đau ở mu bàn tay như bị người ta đánh mạnh vào tay, cá voi sát thủ nhỏ vừa hất đầu vừa nức nở, vô cùng thê thảm.
Nhóm cá voi sát thủ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: [Cmn, con còn sống chứ?]
[Làm sao bây giờ, hình như cái đồ chơi này là vũ khí của nhân loại, lần trước ta nhìn thấy có con rùa biển bị thứ này kẹp đầu, cuối cùng làm sao cũng không có cách để lấy xuống liền sống sờ sờ thành chết đói!]
[Mẹ! Mẹ mau đến xem!]
Bà nội quan sát chặp rồi kêu lên: [Kêu nó đừng nhúc nhích! Ely, con đi cắn đồ kẹp đầu lưỡi nó!]
Ely là tên của cá voi sát thủ nhỏ.
Mẹ nó lập tức lên tiếng, vẫy đuôi đánh vào người cá voi sát thủ nhỏ: [Nhãi con đừng nhúc nhích! Lại cử động bà đây giết con!]
Cá voi sát thủ nhỏ lập tức cứng đờ không dám cử động, bởi vì lúc nãy nó giãy dụa, nó cách Thời Dư ba bốn mét. Miệng cá voi sát thủ nhỏ mở to ra, mẹ nó tiến lên nghiêng đầu muốn ngậm lấy cái bình kẹp lưỡi nó, bởi vì vấn đề là hình thể của cả hai, răng mẹ nó đụng phải bình trước kẹp đầu lưỡi cá voi sát thủ nhỏ nên hai cái đầu chạm vào nhau, căn bản không có cách đụng vào cái bình.
Bà nội ở một bên nói: [Claire, con đi giúp nó một tay.]
Claire là một con cá voi sát thủ trưởng thành khác, cá voi sát thủ nhỏ là cá voi nhỏ nhất trong tộc đàn, mà Claire thì lớn hơn nó mấy tháng. Nó đáp lại một tiếng vâng bà nội rồi bơi tới, nghiêng đầu ngậm cái miệng cá voi sát thủ nhỏ bên trong bình, lại hơi lệch.
Thời Dư đứng dưới hiên thấy vậy thì trở nên gấp gáp, nhưng biển lớn vào ban đêm không có bình tĩnh như vậy, nhóm cá voi sát thủ có cơ thể cao lớn và vây cá to lớn có thể giúp bọn chúng chống lại hải lưu, nói không chừng Thời Dư bơi xuống liền sẽ bị hải lưu cuốn trôi.
Nhưng khi cậu thấy tiếng kêu cá voi sát thủ nhỏ ngày càng thảm thiết, khoảng cách cũng ngày càng xa, cậu thật sự là không thể bình tĩnh nhìn, cậu quay người nhanh chóng đi vào trong phòng, định tìm dây thừng đủ dài quấn chặt mình, chí ít như vậy còn bảo vệ an toàn.
Mà trước đó không phải hệ thống đổi dị năng hệ thủy cho cậu, có thể không hô hấp sao? Có dây thừng, nhiều lắm là bơi chậm đến, không đến mức liền tung bay ở trên biển không biết bị cuốn đi nơi nào.
Động tác của cậu làm nhóm cá voi sát thủ bất mãn: [Nhân loại kia đi rồi!]
[Nhân loại thật sự xảo quyệt!]
[Quỳnh phải làm sao bây giờ?]
Bà nội phát ra tiếng kêu trầm thấp mà tràn đầy uy nghiêm: [Tất cả câm miệng, là tự Quỳnh đi đoạt lấy đồ ăn của nhân loại. Claire, con cố gắng thử.]
[Vâng, bà nội.] Claire lên tiếng, cố gắng kéo cái bình kẹp đầu lưỡi cá voi sát thủ nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt duỗi đi vào, ôm lấy đầu lưỡi đầu lưỡi đầu lưỡi nhỏ, nó định kéo cái bình ra.
[Hu hu hu đau quá!] Cá voi sát thủ nhỏ kêu thảm.
Mà lúc này Thời Dư đã vội vàng chạy trở về, cậu đã thắt chặt dây thừng trên eo để đảm bảo an toàn, cậu nhanh chóng cột đầu dây kia vào lan can, sau khi kéo mấy lần xác nhận không có vấn đề liền mang chân vịt, ngay sau đó liền nhảy vào trong biển.
Cơ thể của cậu cực kỳ linh hoạt, ở trong biển như một con cá, hai chân đong đưa đan xen, chân vịt tăng lực đẩy, đẩy mạnh cậu về phía trước.
Quả nhiên cậu đoán không lầm, hải lưu dưới mặt biển phun trào, nếu cậu không mang chân vịt, căn bản là không có biện pháp mà bơi, thậm chí trong nháy mắt sẽ bị đẩy xuống dưới biển, ở trên là đường chéo đàn cá voi sát thủ.
Cậu ra sức bơi, cố gắng ở giữa hải lưu tìm thăng bằng, chỉ đong đưa vài cái, hắn cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, áp lực khí oxi đột nhiên biến mất, cậu như không cần dưỡng khí để duy trì chức năng của thân thể, mặc dù cậu không nổi lên mặt nước lấy hơi, nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ cảm giác tắt thở nào, cậu như đang mang bình dưỡng khí.
Sau đó, áp lực hải lưu mang tới giảm rất nhiều, cơ thể của cậu không tự giác mà tự điều chỉnh, điều chỉnh thành tư thế bơi thích hợp nhất. Cậu như con cá bơi linh hoạt ở giữa hải lưu, dường như hải lưu cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Rất nhanh, cậu đã tiến vào trong tộc cá voi sát thủ.
Vừa đến gần bọn chúng, Thời Dư đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cơ thể khổng lồ của bọn chúng cản một phần hải lưu. Tốc độ của cậu trở nên nhanh hơn, lập tức nhảy tót ở giữa bọn chúng, bơi tới bên cạnh cá voi sát thủ nhỏ.
Mà lúc này, dây thừng dài mười lăm mét bên hông Thời Dư cũng vừa đến dây cuối cùng.
Cậu cẩn thận tránh cái đuôi lắc lư của nhóm cá voi sát thủ, cậu đưa tay vỗ vỗ cá voi sát thủ nhỏ, cậu không có cách để nào nói chuyện, nhưng mà cá voi sát thủ cũng không có cách mà nghe hiểu. Cậu sờ lên miệng cá voi sát thủ nhỏ để an ủi, tay kia thì đẩy nhẹ cá voi sát thủ đang giúp đỡ ở bên cạnh, hi vọng nó có thể mở rộng vị trí.
[Nhân loại xuống!]
[Kỹ thuật bơi lội của nhân loại không tệ!]
Bà nội trông thấy động tác của Thời Dư, thì kêu một tiếng trầm: [Tránh ra, cậu ta muốn trợ Quỳnh.]
Claire nhường chỗ, Thời Dư rút dao nhỏ đa chức năng dắt ở bên hông, cẩn thận đâm xuyên bình. Trước hết để khí áp cả trong lẫn ngoài ngang nhau!
Nước biển nhanh chóng tràn vào bình, cá voi sát thủ nhỏ cảm giác áp lực hút đầu lưỡi mình biến mất không ít, nó thét ô ô ô: [Không đau nữa! Anh tuyệt quá!]
Bà nội khiển trách: [Ngậm miệng! Đừng quấy rầy cậu ta... Không đúng! Há miệng ra, không cho phép nói chuyện! Cánh tay của nhân loại không chịu được một ngụm của con!]
Cá voi sát thủ nhỏ kiềm chế tâm trạng vui sướng để mình không động đậy được nữa.
Động tác Thời Dư suôn sẻ, nhất là rất nhiều cá voi sát thủ tự vây kín xung quanh cậu, để cậu không cần tốn lực đối đầu với hải lưu, dao nhỏ sắc bén đào hết đồ dưới đáy bình nhựa, sau đó Thời Dư chỉnh dao nhỏ đa chức năng thành cái kéo, cắt theo đường hoa văn bình, thẳng đến nơi kẹp đầu lưỡi của cá voi sát thủ nhỏ.
Chỗ đó rất phiền phức, Thời Dư đưa tay đè lên đầu lưỡi cá voi sát thủ nhỏ, phát hiện chỗ đó bị nhét đầy.
Nhưng đầu lưỡi cá voi sát thủ nhỏ rất có co dãn, Thời Dư dùng sức đè, cá voi sát thủ nhỏ kêu ai oán, nhưng Thời Dư đã nhét ngón tay vào mình vào, cậy ra khe hở nhỏ. Thời Dư không do dự, lấy lưỡi dao bén nhọn chống vững ngón tay mình rồi dùng sức ấn xuống, bình nhựa nhanh chóng bị rạch ra, ngay lúc đó trên ngón tay Thời Dư cũng xuất hiện một vệt máu.
Không lớn lắm, cũng không sâu lắm, chỉ là nhìn lướt thì hơi dọa người, là dạng vết thương một tuần đã khép lại.
Cậu dựa theo khe hở đẩy bình ra, đầu lưỡi cá voi sát thủ nhỏ vèo một cái liền rút về, Thời Dư cầm bình trên tay, cậu thở dài một hơi.
Mặc dù Thời Dư còn chưa có kết hôn, nhưng giờ phút này cậu cảm giác nhà có đứa con quậy phá.
Chính là loại cảm giác hận không thể quơ cây đánh một trận nhưng đau lòng không ra tay được.
Cá voi sát thủ nhỏ ngoan ngoãn đợi đến Thời Dư thu tay về mới ngậm miệng lại, cảm nhận đầu lưỡi mình còn khỏe mạnh, nó phát ra tiếng ô ô hạnh phúc: [Con khỏe rồi! Bà nội! Mẹ! Con không sao!]
[Lúc này đám cá voi sát thủ mới thở dài một hơi: Không có việc gì là tốt rồi.]
[Mặc dù thằng nhãi này vừa ăn nhiều vừa ngốc, nhưng dù sao nó cũng không chết.]
[Không sai không sai, bị đồ chơi của nhân loại kẹp đầu lưỡi, thật sự là dọa chết cá.]
Thời Dư còn đứng ở chỗ cũ, nhìn cá voi sát thủ nhỏ sung sướng nhảy lên nhảy xuống thỉnh thoảng bơi tới làn sóng cách đó không xa, tựa như một con gà nhảy tới tận trời.
Đại dương xanh thẳm bọc lấy vô số bọt khí và đi cùng với cá voi sát thủ nhỏ, rất ít người người có thể ở dưới nước trông thấy dáng vẻ cá voi sát thủ rơi xuống từ trên không trung, có một cá voi sát thủ lớn tuổi lo rằng Thời Dư không đón nhận làn sóng như vậy được nên cố ý bơi đến bên cạnh cậu, để cậu dựa vào nó, thậm chí còn tốt bụng vươn vây cá, ra hiệu để cậu nắm lấy.
Thời Dư đúng là rất cần, thế là cậu cẩn thận nắm lấy, ổn định cơ thể của mình.
Cá voi sát thủ nhỏ chơi đã liền bơi trở về, bà nội thấy nó bình tĩnh lại thì nói: [Con nên xin lỗi nhân loại vì hành vi của mình, con không nên cướp đồ ăn của cậu ta, nếu như không có sự trợ giúp của cậu ta, con có khả năng sẽ lâm vào tình trạng chết đói.]
[Nhưng anh ấy đã đồng ý! Cá voi sát thủ nhỏ chột dạ nói.]
[Nhân loại nghe không hiểu ngôn ngữ của cá voi sát thủ.]
[... Vâng ạ.] Cá voi sát thủ nhỏ chậm rãi bơi đến bên cạnh Thời Dư, nó rất xấu hổ há hốc miệng ra, đưa đầu lưỡi ra ngoài, đập bậy với Thời Dư: [Xin lỗi nhân loại! Tôi xin lỗi anh! Lưỡi chúng ta hôn nhau là được! Tôi cho phép anh cắn đầu lưỡi của tôi!]
Thời Dư: ...???