Thời Giải xuống tàu một mình, tàu của anh ta quá lớn, không có cách nào để tới gần tàu cá, khi còn cách mấy trăm mét anh ta đã kêu tàu phó ngừng tàu lại, chính mình tự đi qua.

Thời Dư đi lên đón, Thời Giải không nói hai lời liền giữ chặt cánh tay cậu, đến gần một bước, nhỏ giọng nói: “A Dư, cậu thành thật khai báo, cậu không phải đang làm chuyện gì phạm pháp chứ?”

Thời Dư buồn cười nói: “Em có thể làm chuyện phạm pháp sao? Nếu là phạm pháp em sẽ để anh đến?”

Thời Giải nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút rối rắm, thấp giọng suy đoán: “Chẳng lẽ là cậu muốn kéo anh gia nhập...?”

Thời Dư một lời khó nói hết nhìn Thời Giải, nhất thời thế nhưng không biết nói cái gì cho phải.

Thời Giải: “Không phải, em trai, tuy rằng cuộc sống của chúng ta khó khăn một chút, không lái được Rolls-Royce cũng không thể ở biệt thự, nhưng cậu có khó khăn gì thì nói cho anh trai, cho dù anh đập nồi bán sắt cũng giải quyết cho cậu, chuyện vi bất hợp pháp và mất trật tự cũng kiên quyết không thực hiện! Tám đời nhà họ Thời chúng ta chính là công dân tốt!”

Thời Dư: “... Không, em thật sự không làm chuyện bất hợp pháp, mất trật tự.”

“Cậu đến bây giờ còn gạt anh! Vậy cậu giải thích cho anh câu cá này là gì?!”

Thời Dư dở khóc dở cười, thật sự là không có biện pháp, cũng không thể nói với anh trai cậu phòng ở là hệ thống tặng chứ? Cậu chỉ có thể thuận miệng nói bừa một lý do: “Anh ơi, em nói với anh, thật ra là như thế này... Anh có biết em làm tốt đến mức không ở lại thành phố mà quay về làng không?”

“... Bởi vì cậu phạm sai lầm nên về làng tránh đầu sóng ngọn gió?”

“Đối với em chính là trở về làng tránh đầu sóng ngọn gió...” Thời Dư còn chưa nói xong, bả vai đã bị anh trai cậu ấn lại: “Cái gì?! Cậu thật sự như vậy?! Nói đi! Cậu đã làm gì? Nghiêm trọng không? Đi thôi! Đi đầu thú đi!”

Thời Dư vội vàng xua tay: “Không phải, anh nghe anh nghe xong... Thật ra là em đã trúng xổ số, được giải nhất, tiền đến tay được hơn 30 triệu nhân dân tệ, sau đó em sợ ở lại thành phố bị bạn bè vay tiền, liền trở về làng làm một chiếc tàu đánh cá như vậy! Em thực sự đã làm giấy chứng nhận ở đây! Đó là tên em! Anh không tin thì em lấy giấy tờ cho anh xem?”

“... Cậu đang đùa gì vậy!” Thời Giải trợn mắt há hốc mồm, nhưng anh ta lại cẩn thận suy nghĩ một chút, điều này hình như cũng rất hợp tình hợp lý? Anh ta lại quan sát sân nhà phía sau Thời Dư một cái, cũng cảm thấy căn nhà này không có ba bốn triệu tệ thì không làm được, hơn nữa Thời Dư nhiều lần cam đoan, anh ta miễn cưỡng chấp nhận lý do này, nhưng vẫn nói: “Vậy cậu mang giấy tờ đến cho anh xem!”

Thời Dư hoàn toàn đáp ứng: “Được, anh đi theo em?”

“Không, cậu lấy ra cho tôi xem.” Thời Giải vô cùng cảnh giác nói, cảm giác sợ hãi nếu Thời Dư lừa gặt anh ta vào giết người diệt khẩu.

“Vậy anh chờ em một lát.” Thời Dư dở khóc dở cười, xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa hỏi: [Hệ thống! Hệ thống! Tài liệu của tàu cá ở đâu? Nhanh lên, tôi sẽ đưa cho anh trai tôi xem!]

Hệ thống lười biếng nói: [Cách... Trên tầng thứ ba của ngăn kéo bên trái cạnh giường ngủ của cậu, mật khẩu ngăn kéo 123456.]

Thời Dư đáp một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng: [Cậu đang làm gì vậy?]

[...] Qua một lúc lâu hệ thống mới trả lời: [Tôi không làm gì cả!]

[Thật sao?] Thời Dư nghi ngờ hỏi lại: [Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng bị nghiêm trị.]

[Thật đấy!] Mèo hệ thống tự nhảy xuống từ trên bàn nấu ăn, mà hai con cá nâu vốn đặt ở đó đã hấp xong chỉ còn lại xương cá, Thời Dư muốn học tập theo nó? Không có cửa!

Cậu nghĩ rằng nó không nghe được một từ nào?

Thẳng thắn được khoan hồng, vào chuồng ngồi. Phản kháng bị nghiêm trị, về nhà ăn tết.

Hừ!

Thời Dư đã thành công lấy được tài liệu chính thức theo sự hướng dẫn của hệ thống, lúc này mới lấy ra cho Thời Giải xem. Đáng giận nhất chính là Thời Giải thực sự nghĩ rằng cậu đang làm một số hoạt động bất hợp pháp và mất trật tự, còn cực kỳ nghiêm túc xem từng hàng một, thậm chí còn chụp ảnh con dấu chính thức, nhờ bạn bè đang trên tàu cá của mình, xác nhận tính chân thật một chút mới gật gật đầu: “Được rồi.”

Thời Dư: “... Anh, anh đừng có dùng giọng điệu này được không?”

Thời Giản giải phóng sự nghi ngờ của mình, trở lại bộ dáng sảng khoái, anh ta nặng nề vỗ vai Thời Dư một cái: “A Dư ngươi đừng để ý ha! Nghi ngờ cậu là lỗi của anh, anh sẽ mời em ăn tối và xin lỗi em!”

“Cái này thì không cần.” Thời Dư nhìn thoáng qua tàu đánh cá xa bờ đang thả neo cách đó không xa: “Anh, không phải anh nói có mấy người khách muốn lên ăn cơm sao? Em đã nấu hết thức ăn rồi, anh không gọi họ lên sao? Hay là mang lên tàu ăn?”

Thời Giải đáp một tiếng, quay người về phía tàu đánh cá huýt hai tiếng sáo vang dội, người trên tàu cá nghe thấy liền ngồi cano đi tới. Bữa cơm này tự nhiên là niềm vui cho cả khách và chủ nhà, ngoại trừ việc Thời Dư phát hiện cá hấp trên bàn đã hết, thay vào đó cậu muốn làm món thịt mèo hấp, cũng không có xảy ra chuyện không vui gì.

Thời Dư vốn tưởng rằng bọn họ định ở lại nhà cậu, cậu còn suy nghĩ xem phòng khách có đủ hay không, mấy người câu cá lại nói khó có được khi được ra biển một lần, vẫn là dự định lên tàu đi theo dòng nước đi câu cá, nơi này của Thời Dư tuy rằng thoải mái và dễ ở, nhưng mấy người đó không thiếu tiền, ra biển chính là vì đi câu cá.

Thời Giải nghe xong cũng không miễn cưỡng, dù sao anh ta cũng không phải là chủ của ngôi nhà, không trả phí thì không cho đi, cũng chào hỏi Thời Dư, nói rõ ngày hôm đó sau khi đưa những vị khách này đi thì anh ta liền đến bên này trải nghiệm một chút niềm vui sống ở ngôi nhà sang trọng.

Trước khi đi, Thời Giải còn cố ý lôi kéo Thời Dư nói: “Cậu yên tâm, chuyện cậu trúng xổ số anh sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà cậu cũng cẩn thận một chút, tuy rằng nhà của cậu không tệ, nhưng bão vừa đến cậu nên chạy thì chạy, ngàn vạn lần đừng luyến tiếc nhà cửa.”

Là ngư dân luôn sống ở bờ biển, Thời Giải đương nhiên là biết ưu khuyết điểm của đoàn đội đánh cá, lúc trước anh ta cảm thấy Thời Dư đang làm ăn vi phạm pháp luật và mất trật tự, thật sự là bình thường - dù sao ai sẽ tiêu phí gia sản lớn vào một cái tàu đánh cá mà lúc nào cũng có thể bị bão phá hủy?

Cho dù là vùng gần biển, cũng thường xuyên xảy ra chuyện nhà cửa và tàu thuyền đánh cá bị bão thổi bay, chứ đừng nói đến Thời Dư còn ở khu vực vùng biển xa này, bão ở đây so với vùng gần biển đáng sợ hơn nhiều. Những con sóng biển cao hơn mười mét cùng nhau, trừ phi là thần tiên, nếu không ai có thể tránh được?

Nếu không phải thật sự tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu xài, hoặc là có thể dựa vào căn nhà này làm ăn kiếm tiền nhiều hơn, ai có thể đập tiền lên?

“Biết rồi, anh!” Thời Dư vỗ vỗ cánh tay của Thời Giải, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, lần này anh trở về khi nào?”

“Sáng mai, làm sao vậy?”

Thời Dư nhất thời ánh mắt tỏa sáng: “Anh, em mua rất nhiều chuyển phát nhanh, đều xếp chồng lên nhau ở đầu thôn, lúc trở về anh giúp em lấy một chút được không? Lần sau anh lại mang đến đây?”

“Chỉ là một câu mà thôi.” Chút chuyện nhỏ này, Thời Giải không nói hai lời liền đáp ứng, anh ta lấy điện thoại di động ra muốn trả chút tiền cơm cho Thời Dư, bị Thời Dư trợn mắt từ chối: “Em là triệu phú, còn chướng mắt tiền này của anh, anh đi đi! Ít chướng mắt!”

Thời Giải cũng nở nụ cười, quả thật cũng không trả tiền, xoay người vẫy tay, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, anh sẽ mang đồ tốt đến trả lại cho cậu!”

Tàu của Thời Giải rời đi, Thời Dư nhìn theo tàu của anh ta đi xa, lúc này mới xoa tóc mình một cái, thở phào nhẹ nhõm - lần này xem như là lừa gạt thành công, anh trai cậu rõ ràng vẫn là bán tín bán nghi, nếu không cũng sẽ ở lại một đêm.

Nghĩ đến bảy người cô tám người dì còn phải đối mặt trong tương lai, cậu thở dài ngao ngán, nhưng lại thoáng nhìn căn nhà khiêm tốn xa hoa có ý nghĩa của mình sau đó liền cam chịu. Không phải là cằn nhằn bức bách sao! Vì một ngôi nhà, cậu có thể!

Con người đều là vật chất, khi Thời Dư nhìn thấy ao cá này liền cảm thấy - đời này đáng giá! Hệ thống thực sự là một hệ thống tuyệt vời!

Giọng nói lười biếng của con mèo hệ thống phát ra trong đầu: [Đừng khen nữa, ba biết rồi, con, con mau vào xoa bụng cho ba, ăn ngon nha~]

Thời Dư: [...] Vừa rồi đều là ảo giác của cậu! Hệ thống chó!

Ban đêm, không có mây, ánh trăng vừa phải.

Khi Thời Dư tỉnh dậy, mới là rạng sáng.

Cậu ngáp một cái, đứng dậy mở cửa sau phòng ngủ, gió biển từ ngoài phòng thổi vào trong nhà, xua tan đi cái nóng nực. Thời Dư cũng không suy nghĩ nhiều, liền ngồi xuống hành lang, hai chân vươn ra ngoài lắc lư, trong lòng có cảm giác thoải mái và thỏa mãn khó nói thành lời.

Có lẽ là ở biển xa, mặt trăng có vẻ đặc biệt lớn, ánh trăng sáng ngời mà nhu hòa, chiếu sáng toàn bộ vùng biển.

Thời Dư cứ như vậy ngửa ra sau, nằm ở hành lang.

Cậu giống như nghe thấy có người đang hát, nghiêng tai nghe kỹ, rồi lại không nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng gió biển giục sóng triều.

Trong lúc mông lung, Thời Dư lại nghe thấy một tiếng kêu dài của cá voi, giống như cùng tiếng hát kia hợp lại với nhau, lại giống như là đang đáp lại tiếng gọi của đối phương. Không bao lâu sau, lại có tiếng kêu ngắn dồn dập từ mặt biển truyền đến, đuôi cá ở trong nước đập mạnh một cái, đánh ra vô số bọt nước, những bọt nước kia lại nổi lên trên mặt nước, phát ra tiếng lộp bộp rất nhỏ.

Tất cả dường như đang trả lời bài hát đó.

Mặt biển yên tĩnh đột nhiên xuất hiện vô số tiếng vang, tinh tế tỉ mỉ, mà âm thanh còn văng vẳng bên tai, giống như một buổi nhạc hội lớn, mỗi một loại sinh vật đều tận lực diễn tấu một bản nhạc, tuy rằng âm thanh không giống nhau, nhưng lại hài hòa làm cho người ta tán thưởng.

Thời Dư đắm chìm, nửa mơ nửa tỉnh, cậu bất giác nghiêng tai lắng nghe, muốn truy tìm nguồn gốc của tiếng hát.

Cậu giống như đi vào đại dương, hai chân hóa thành đuôi cá linh động, tuyệt đẹp giống như vây cá khảm ngàn vạn tinh quang ở trong nước đong đưa, chỉ là nhẹ nhàng chuyển động một chút, liền có thể bơi ra ngoài thật xa.

Cậu nhìn thấy cá voi xanh đang tung tăng trong nước , cũng nhìn thấy cá heo nhảy nhót trên mặt biển, nhìn thấy san hô nhẹ nhàng dưới đáy biển, cũng nhìn thấy cua nhẹ nhàng giẫm lên cát mịn.

Càng bơi, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, Thời Dư tìm được nguồn gốc của âm thanh, cậu ngẩng đầu nhìn, đó là một ngọn núi lửa dưới đáy biển, lớn dần lên, cho đến khi nó vươn lên khỏi mặt nước. Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, liền bơi về phía trước.

Mặt biển trong vắt nhiều màu, lúc Thời Dư ngoi lên khỏi mặt nước, liền đối diện với một đôi mắt.

Siren ôm hai má Thời Dư, như biết rằng cậu sẽ từ trong nước lên, ngón tay lạnh như băng chạm vào gò má Thời Dư, anh nhẹ nhàng vuốt ve, mí mắt khẽ rũ xuống, đôi mắt màu xanh biếc kia liền nhìn thẳng tắp vào đôi mắt Thời Dư.

Anh mở miệng và nói điều gì đó.

Âm thanh kia giống như là ngâm khẽ một đoạn nhạc khúc nào đó, lại giống như là một tiếng thở dài.

Khoảnh khắc tiếp theo, Siren cúi đầu xuống...

...

Thời Dư bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu mạnh mẽ ngồi dậy, trong lòng còn sợ hãi sờ sờ ngực mình.

Trái tim cậu đang đập thình thịch.

Đó là một giấc mơ?

Cậu vừa mơ thấy người cá, tuy rằng cậu không hiểu anh đang nói cái gì, trong mộng lại rõ ràng cảm nhận được ý của anh.

“Bắt được cậu rồi.”


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play