Một màn trước mắt này thật sự làm cho người ta vô cùng quen thuộc.
Xương sườn của Thời Dư vẫn còn đau nhức.
Con mèo hệ thống trực tiếp bị cá ép thành một cái bánh mèo, nó tức giận nói: [Thời Dư... Cứu tôi…]
Thời Dư cũng bất chấp tôm hùm ở một bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cậu vội vàng chạy tới nhấc con mèo hệ thống lên, ôm vào trong ngực: [Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu không phải có một lá chắn năng lượng trong nhà sao? Làm thế nào cá có thể được ném vào?]
[Mở một cánh cửa, nếu không cậu muốn câu được cô đơn sao?] Hệ thống được kéo thành một con mèo dài, nó khó chịu động đậy cơ thể: [Chân! Chân! Cậu không thể nâng chân tôi lên sao? Ah, tôi sắp chết...]
[Cậu nói nhảm cái gì, mau đóng cửa lại đi!] Thời Dư một tay nâng mông mèo hệ thống, vừa nói: [Nếu tôm hùm kia vào, cậu cứ chịu trách nhiệm xử lý đi!]
[Đã đóng rồi.] Mèo hệ thống cuối cùng cũng thoải mái, mắng: [Thật đấy, chờ cậu đến cứu tôi phỏng chừng tôi đã chết vểnh lên rồi.]
[Nhà các cậu còn phổ biến hệ thống cứu người làm nhiệm vụ à?] Thời Dư cũng không cam lòng yếu thế nói.
Tôm hùm lớn nhìn con mèo và con người đang lạnh lùng nhìn nó dưới hành lang, phát ra tiếng ô ô uất ức - đương nhiên, tần số khác nhau, thời gian hai người bọn họ đều không nghe thấy.
Vợ nó từ bên cạnh xuất hiện ra một cái đầu, không nói hai lời ngậm râu tôm hùm lớn liền kéo nó xuống nước: “Đi thôi, nhìn cái rắm!”
“Vợ ơi ô ô ô ô! Tại sao mèo con trông không giống như tôi thấy! Có phải cá mà tôi gửi không phù hợp với khẩu vị của nó?!” Tôm hùm lớn uất ức nói: “Tôi có thể bắt những thứ khác! Ánh mắt của nó... Ánh mắt của nó lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy... Cuối cùng tôi đã đưa sai!”
Vợ nó đánh nó: “Anh là một con tôm hùm! Anh có hiểu không?! Anh có hiểu không? Ngẩng cao đầu lên!”
Vợ nó muốn sụp đổ: “Anh đang ở trong mắt nó chỉ là một món đồ chơi có thể ăn được, hương vị cũng không tệ! Anh có thể có một chút tự giác không?! Đi thôi!”
“Anh không!”
“Không đi thì chia tay!”
“Chia tay thì chia... Không, vợ, anh vẫn yêu em!”
“Vậy anh có đi được không?”
“...... Đi thôi.”
Sau đó, tôm hùm lớn bị vợ cắn râu kéo xuống biển sâu.
Thấy có con tôm hùm thứ hai, mèo hệ thống sợ tới mức lông đều dựng lên, may mắn con tôm hùm thứ hai mang theo con tôm hùm kia chạy đi, bằng không Thời Dư cùng mèo hệ thống đối mặt với hai con tôm hùm vừa nhìn đã biết là thành tinh canh giữ ở bên ngoài còn không biết phải đau đầu như thế nào - hiện tại cũng không thể buông lỏng cảnh giác, ai biết chúng có phải ẩn núp dưới nước hay không, chỉ chờ hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa liền dùng gai nhọn trên đỉnh đầu xâu chuỗi họ lại?
Mèo hệ thống nhìn con cá trên mặt đất, nhìn Thời Gian, phàn nàn: [... Tại sao cậu chọn một nơi tồi tệ như vậy? Vừa là tôm hùm vừa là người cá! Còn có thể ổn hay không?!]
[Cảm ơn, đây là nơi thích hợp nhất để xây ao cá mà cậu chọn, căn bản là lỗi của cậu!] Thời Dư mới không cõng cái nồi này, cậu xoa bóp cho mèo hệ thống: [Cậu không sao chứ?]
[Đau đau đau... Đúng đúng, chính là nơi này, sờ thêm hai lần!] Trên miệng mèo hệ thống vừa kêu đau vừa tự kiểm tra thân thể, cuối cùng rút ra một kết luận: thương nhẹ.
Chăm sóc hai ngày là xong.
Thời Dư xoa xoa thêm vài cái ở chỗ nó kêu đau, hệ thống thoải mái hừ hừ, lỗ tai khép lại phía sau, còn không ngừng lấy đầu cọ cánh tay Thời Dư: [Đúng, ngay đây! ...... Vậy chúng ta có nên chuyển nhà không? Nơi này thực sự nguy hiểm.]
[Nhưng mà chuyển nhà còn cần mười ngày xây dựng, quan trọng nhất là cá trong ao cá cũng không mang đi được.] Mèo hệ thống phân tích: [Nhà cửa có lẽ cũng chỉ có thể làm một cái bình thường... Cậu biết đấy!]
Thời Dư do dự một chút, buông con mèo xuống, đi tới bên cạnh cúi xuống nhặt mấy con cá nâu còn đang nhảy trên sàn nhà, ném vào thùng lớn, vừa hỏi: [Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?]
Mèo hệ thống kể lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, Thời Dư cau mày do dự nói: [Tôi cảm thấy có thể nhìn lại... Dựa theo như cậu nói như vậy, con tôm hùm lớn vừa rồi hoàn toàn có thể trực tiếp kéo cậu xuống nước, nhưng nó lại đụng vào cậu hai cái, còn tặng cá cho cậu - nhìn thế nào cũng giống như muốn chơi đùa với cậu.]
[Về phần người cá.... Chỉ cần ở trên biển, hai lần đụng phải nó ở hai chỗ khác nhau, có thể thấy được gặp phải nó thật sự là ngẫu nhiên, nói không chừng hiện tại nó đã ngồi xổm ở biển phụ cận rồi? Đầu tiên mặc kệ nó, thật sự gặp phải cùng lắm thì gặp lại một lần nữa.] Ý của Thời Dư thật ra chỉ cần cậu còn làm việc cho hệ thống, làm chủ một ao cá, như thế nào cũng không có khả năng rời khỏi biển.
Chỉ cần không rời khỏi biển, chỉ cần gặp may mắn, sớm muộn gì cũng phải gặp phải, đổi chỗ như thế nào cũng là vô dụng.
Thời Dư nghĩ tới đây không khỏi tự hỏi – may mắn của cậu luôn luôn không tệ, rút thẻ có thể rút được truyền thuyết màu vàng, ra ngoài câu cá đuổi biển cũng không bao giờ thất bại, thậm chí mua một cái thẻ cào cũng có thể trúng ít nhất hai mươi đồng, nhưng sao lúc nào cũng gặp được BOSS cuối cùng đây?
Chẳng lẽ đây gọi là may mắn cắn trả?
Quên đi, không muốn nữa.
Mèo hệ thống nằm trên sàn nhà cẩn thận duỗi eo, sau đó nhe răng trợn mắt lại rụt trở về: [Cũng đúng, quên đi, vậy cứ như vậy đi... Dù sao cũng không cần tốn tiền đặt lại dòng thời gian khi gặp phải người cá.]
[Chính là tôi sợ cậu có bóng ma tâm lý.]
Thời Dư rất lạc quan nói: [Một lần gặp gỡ, hai lần quen thuộc mà, quen là được.]
Cậu cũng ngồi xuống tại chỗ, chọc vào mèo hệ thống: [Đến, mở cửa, tôi tiếp tục câu cá.]
[...?] Tốt lắm, lần này mèo hệ thống tin rằng Thời Dư thật sự không lưu lại bóng ma tâm lý.
Móng vuốt của nó vung lên, mở một cánh cửa cao ba mét rộng bốn mét ở chỗ Thời Dư, trở mình từ trên mặt đất đứng lên nói: [Vậy tôi đi vào, cậu tự cẩn thận một chút...]
[Đi đi.] Thời Dư đáp một tiếng, ngồi xuống tại chỗ, hai chân vươn ra ngoài hành lang, nhẹ nhàng giẫm lên mặt nước.
Nước biển xanh biếc theo gió biển nhẹ nhàng gợn sóng, chỉ cần loại bỏ sự việc bất ngờ vừa rồi, tất cả đều có vẻ rất tốt đẹp.
Thời Dư treo mồi lên móc câu, lại câu cá trong chốc lát, đợi đến chạng vạng, trong thùng lớn bên cạnh đã nhét nửa thùng cá, thậm chí bởi vì cá quá nhiều, một cái máy thở oxy sắp không thỏa mãn được chúng, có hai con còn lật bụng.
Dù sao mấy ngày nay hẳn là ăn không hết.
Đang lúc cậu định chuẩn bị thu dọn đồ đạc và kết thúc hoạt động câu cá này, điện thoại di động của cậu vang lên, vừa nhìn thì thấy là anh họ của cậu, cậu nhận video, liền thấy anh họ cậu đứng trên thuyền đánh cá, bối cảnh là biển rộng mênh mông, anh nhíu mày hỏi: “Mẹ kiếp, A Dư cậu chạy đi đâu vậy? Mẹ anh đến nhà cậu đưa cơm nói nhà cậu không có ai, chờ cậu nửa tiếng đồng hồ cậu cũng không về, bà ấy sắp tức chết rồi! ... Chờ đã, cậu đang ở đâu?”
“...” Thời Dư bây giờ mới nhớ tới chuyện này, trên mặt hiện ra một chút áy náy nói: “Em chạy đến tàu cá, vốn là muốn xem một chút, kết quả không nghĩ tới đêm qua có bão, liền không trở về, cũng quên chưa nói với dì Hai.”
“À à là như vậy...” Thời Giải nghe đến đây gật gật đầu, đột nhiên lại sửng sốt một chút: “Không đúng, cậu lấy đâu ra tàu cá?”
“Mới làm.” Thời Dư giơ điện thoại lên, chụp ảnh khung cảnh xung quanh, mang theo một chút đắc ý nói: “Thế nào, anh, có tuyệt không?! Sau này anh ra biển xa đến chỗ em qua đêm! Phòng có đủ!”
“... Hả?” Thời Giải trợn tròn mắt, anh ta vốn tưởng rằng chỗ ở chỉ là phòng ở trang trí có chút xa hoa, kết quả hiện tại vừa phát hiện thật sự là trăm triệu điểm xa hoa, trực tiếp sử một cái bè thành như vậy, cái này sao có thể xuống được? Đùa thôi!
“Cậu đặc biệt đùa anh sao?”
“Không.” Thời Dư giải thích: “Sửa nửa năm rồi! Em còn chưa trở về đã làm giấy chứng nhận, hiện tại mới sửa xong.”
“... Gửi tọa độ cho anh.” Thời Giải im lặng trong chốc lát ném ra một câu: “Cậu đừng chạy, tôi lập tức tới đây.”
“Được được được, em khẳng định không chạy.” Thời Dư gửi vị trí của mình cho Thời Giải, trong lòng cũng không có tức giận – nếu được người nhà nhớ tới sẽ không ai tức giận.
Thời Giải liếc nhìn tọa độ nói: “Hai giờ nữa anh sẽ đến, trong nhà có thức ăn không? Trên thuyền còn có bốn năm anh em đánh cá, nếu không ngại để bọn họ ăn một bữa cơm, tiền thì anh trả. “
“Không thành vấn đề.” Thời Dư cười đáp.
Bốn năm người, trên thuyền Thời Giải còn có hai ba người giúp đỡ, cộng lại khoảng tầm mười người. Cậu vừa rồi còn đang suy nghĩ một thùng cá này không biết ăn đến khi nào, hiện tại tốt rồi, trực tiếp được giải quyết.
Cậu đứng lên, xắn chiếc quần lên, lúc áo thấm mồ hôi đã phơi khô mặc trên người còn tản ra chút nhiệt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái sáng sủa hơn.
Cậu chăm sóc hệ thống, bảo hệ thống đóng cửa lại, lát nữa đợi đến khi Thời Giản tới thì mở ra, đừng để anh ta phát hiện ra chỗ kỳ lạ. Cậu vận chuyển từng đợt cá đã câu được đến phòng bếp, cá nâu hấp hay nấu canh đều thích hợp, cầm con dao lại gõ lên đầu cá, cá nâu còn đang nhảy nhót nhất thời cũng nằm yên.
Lúc này Thời Dư cầm dao lên, nhanh nhẹn làm sạch cá, hai con hấp, một con hầm canh, hồng hữu ngư được cắt lát trực tiếp làm sashimi, còn lại cậu thấy trong tủ lạnh còn có chút thịt bò rau quả các loại đều lấy ra, tranh thủ thời gian làm ức bò kho.
Cũng không biết là sở thích của ai, trong tủ lạnh nhét hai cây hành tây chính thống, Thời Dư suy nghĩ một chút, phát hiện một bên còn treo ba miếng thịt khô, liền dứt khoát lấy một cái, cắt mỏng rồi đơn giản cho một chút dầu, chiên trong chảo, mỡ trên thịt khô đều vào trong chảo, thịt khô trở nên vừa thấm vừa sáng, mùi thơm càng khó tả.
Sashimi nào, cá hấp, làm gì mà có thịt thơm?
Mèo hệ thống ngồi xổm ở một bên chảy nước miếng, Thời Dư nhìn buồn cười, bóc một miếng thịt khô rửa sạch bằng nước, nhét vào miệng nó.
[Ô ô ô ô! Ngon quá!] Mèo hệ thống ăn đầy miệng đều là sao, hạnh phúc đến mức sắp nổi bong bóng rồi.
Cậu lại nhanh chóng xào hai món ăn đơn giản ngon miệng, mất gần hai tiếng đồng hồ, mới thu dọn phòng bếp xong, liền thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng còi, Thời Giải đứng ở mũi thuyền, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Không phải, đây thật sự là do em trai anh ta tự mình làm ư?
Cậu thật sự không bao nuôi ai chứ? Hoặc cậu có kế hoạch kinh doanh bất hợp pháp?
Mà lúc này con cá voi sát thủ đã bắt được động tác của Thời Dư, nhìn thuyền lớn chậm rãi chạy qua trên đỉnh đầu, tiếc nuối thở dài.
Có rất nhiều người trên con tàu này... Có vẻ như hôm nay nó không thể tìm cậu để chơi được!
Nhưng không sao, những người khác cũng là con người! Nó cũng rất dễ thương!
Nghĩ đến đây, cá voi sát thủ hưng phấn liền vẫy đuôi nhảy ra khỏi mặt nước, ở trên bầu trời lộn 180 độ, rơi xuống nước, thật hoàn hảo!
Mẹ nó: “Ba điểm, mất mặt!”
Dì nó: “Đừng nói như vậy, con còn nhỏ, chị không thể thiên vị như vậy... Cùng lắm thì là hai điểm rưỡi.”
Các dì khác: “Một điểm đi, nhiều nhất là một điểm, thật sự không muốn thừa nhận đây là con của tộc chúng ta.”
App TYT & Ý Hiên Các team