Âm thanh giày cao gót đã đi xa, Phương Túc Thâm vẫn chinh lăng tại chỗ.

Hắn tiêu hóa lời Khuyết Dĩ Ngưng nói, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Hắn đúng là thích Cố Sơn Tuyết không sai, hắn rất là tán thưởng cô.

Cho dù là ngoại hình hay năng lực, thậm chí là tính cách hay những mặt khác, hắn đều thích, cho nên hắn quyết tâm muốn theo đuổi cô, nhưng mà mỹ nhân không dễ đụng, từ chối hắn ngoài ngàn dặm.

Hắn nghĩ thì ra là vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy, Cố Sơn Tuyết không có tiết lộ chuyện yêu đương với hắn, nên có khi nào Cố Sơn Tuyết cũng không biết thì sao?

Hắn tìm Cố Sơn Tuyết đang đứng nói chuyện trong đám người, hắn không vội đến trước, mà chờ một chút, điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Khi những người nói chuyện rời đi, Phương Túc Thâm cười cười đi tới, giả vờ lơ đãng chọc Cố Sơn Tuyết nói: "vừa rồi nghe một chuyện rất thú vị, có người nói cô và Khuyết tiểu thư là một cặp, nghe xong tôi cũng bất ngờ, thiếu chút là tin rồi, chuyện cười này có phải rất thú vị không, thì ra mấy cô gái thân thiết với nhau thì cũng thành chuyện cho người ta đồn đãi."

Phương Túc Thâm nói lời này vẫn nhìn chằm chằm biểu tình của Cố Sơn Tuyết, trong lòng hồi hộp.

Đây là thời điểm quyết định hắn còn hy vọng hay không, nhưng nụ cười của cô lại lại chứng minh rất nhiều chuyện.

Trong lòng Phương Túc Thâm thất vọng, nhưng nét mặt vẫn duy trì phong độ, không tiếp tục đề tài này nauwx, mà chuyển hướng khác. Hắn đứng cạnh Cố Sơn Tuyết không lâu, một lát sau liền mượn cớ rời đi.

Cố Sơn Tuyết rũ mắt nhìn ánh sáng phản chiếu dưới sàn nhà, nghĩ đến ai đồn chuyện này, đồn cũng không tệ.

Khuyết Dĩ Ngưng đứng một bên nhìn hài lòng gật đầu, tình địch này tính ra cũng có mắt nhìn. Nàng cầm ly rượu tới bên cạnh Cố Sơn Tuyết, cùng cô xã giao.

Nâng ly cạn chén, thời gian trôi qua.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết rời đi, hai người cũng uống không ít.

Trước kia tửu lượng của Khuyết Dĩ Ngưng khá tốt, nhưng thân thể nguyên chủ không luyện qua, tửu lượng bình thường, nàng có chút choáng khi cùng Cố Sơn Tuyết ra ngoài cửa.

Nàng đã kêu tài xế của mình về trước, nàng tự nhiên ngồi lên xe Cố Sơn Tuyết, cùng Cố Sơn Tuyết về nhà.

"Ninh Ninh đâu rồi, sao không thấy nó?"

Khuyết Dĩ Ngưng đã có thói quen mỗi khi mở cửa nhà Cố Sơn Tuyết là có con mèo ra đón, nhưng hôm nay mở cửa lại không thấy Ninh Ninh.

"Trước đó vì bận ra ngoài một thời gian, nên gửi vào cửa hàng thú cưng chăm sóc dùm rồi, ngày mai đón nó về."

Bình thường Cố Sơn Tuyết cũng hay vắng nhà hai ba ngày, mà mèo cũng cần có người chăm sóc cho ăn uống đúng giờ, nếu lâu quá thì cô sẽ gửi vào cửa hàng thú cưng chăm sóc, tránh cho Ninh Ninh một mèo ở nhà cô đơn.

"Như vậy a..."

Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, ngồi trên sofa, để túi xách của mình qua một bên.

"Chị đi dọn phòng khách cho em."

Cố Sơn Tuyết thấy dáng vẻ nàng mệt mỏi, định giúp Khuyết Dĩ Ngưng thu dọn phòng khách.

Khuyết Dĩ Ngưng không muốn ngủ phòng dành cho khách, nàng cố ý kêu đau một tiếng.

"Sao vậy?"

Cố Sơn Tuyết đến gần, có chút khẩn trương hỏi.

"Chắc là hôm nay đi đứng hơi lâu, nên chân bị đau, chị xoa cho em đi."

Khuyết Dĩ Ngưng kéo tay Cố Sơn Tuyết, phồng mặt lên làm nũng.

Cố Sơn Tuyết không có từ chối, ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng, cầm cái chân bị thương của Khuyết Dĩ Ngưng để trên đùi mình, xoa bóp cho nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nói dối để Cố Sơn Tuyết dỗ nàng, hôm nay nàng thực sự mệt, ngón tay Cố Sơn Tuyết linh hoạt đặt đúng huyệt vị mà bóp, thoải mái khiến nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Cố Sơn Tuyết uống rượu, vì cồn mà lý trí cũng bị thiêu đốt.... âm thanh này khiến cô càng thêm mơ hồ, tai không tử chủ đỏ lên.

Khi cái nhân được Cố Sơn Tuyết xoa bóp đến ấm lên, Cố Sơn Tuyết mới dừng tay lại hỏi: "đỡ hơn chưa?"

"Ừm...." âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng mang theo chút lưỡng lự, sau đó có vài phần tiếu ý, rồi lại dụ hoặc, "trên chỗ đó cũng khó chịu nữa, chị xoa bóp xích lên một chút đi."

Xoa bóp cái này, cánh tay thon dài liền biến mất trong lớp váy đen.

Đã nhiễm Khuyết Dĩ Ngưng, chỉ có nghiện.

Chìm trong tiếng cười của nàng, trong khuôn mặt phong tình của nàng, thuần phục nghe theo chỉ thị của nàng mà làm.

Tối nay trăng sáng, nhân gian chao đảo.

Làn váy cũng đong đưa, rồi bị ném qua một bên.

Lần này không có Ninh Ninh, nó rơi xuống sàn hẳn, dưới ánh sáng của trăng chiếu vào, chỉ loáng qua rồi biến mất.

Ấm áp, nóng hổi, hương hoa thơm ngào ngạt. Đầu ngón tay Cố Sơn Tuyết khẽ vuốt lấy, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười.

Nụ cười khiến Khuyết Dĩ Ngưng muốn điên cuồng, nàng mở cánh hoa ra, mời người hái tiến vào thưởng thức.

Ai đó chìm đắm không còn rõ ràng được nữa, nói chung, Khuyết Dĩ Ngưng không ngủ phòng dành cho khách nữa.

Nàng lần nữa đi vào phòng ngủ mình từng nằm ngủ, lần trước nàng từ chỗ này đau lòng rời đi, lúc này đi vào tâm tình đã khác.

Không còn phải sợ hãi lo lắng, mà như là chủ nhân quay lại nhà mình vậy.

Giường của Cố Sơn Tuyết vẫn mềm mại như trong trí nhớ, thậm chí vì lần này có Cố Sơn Tuyết làm bạn, cảm giác thể nghiệm dường như cao hơn một tầng.

Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, trong mắt cô phủ một lớp sương mù, hòa toan lớp băng sương kia, hóa thành lớp sương mỏng.

Cô cuối người hái uống sương sớm, dịch thể so với rượu uống tối nay đi vào bụng nồng độ còn cao hơn, mê loạn thần trí của cô, thúc dục cô không ngừng tiếp tục tiến lên.

Nhưng mà cô vẫn còn do dư, bối rối ở bên ngoài, men say dâng lên, khiến cho thế giới trước mắt cô có chút mờ nhạt.

Cô tạm thời buông xuống đóa hoa kia, chạy về phía mỹ cảnh.

Dấu đỏ tản mát như cánh hoa rực rỡ rơi rụng, cành hồng được bảo bọc trên núi tuyết nổ rộ dưới ánh trăng, ánh trăng lay động, nó cũng lay động.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã rất say rồi, dựa vào Cố Sơn Tuyết, cùng cô nỉ non tâm tình.

"Cố Sơn Tuyết, em rất thích chị nha."

Nhỏ giọng thì thào, mang theo ba phần ngọt thấm vào tim Cố Sơn Tuyết.

Một cái hôn ngọt ngào, đủ để an ủi bình thường.

Khuyết Dĩ Ngưng cùng cô quấn quýt say mê, bắt chước động tác của nàng, cùng nàng dán chặt.

Hoa hoa cùng dán chặt, ở trong nơi ngọt ngào thân mật thì thầm với nhau. Sương sớm hòa thành một thể, làm ướt xiêm y người.

Trăng sáng không bị mây đen che phủ, rọi xuống mặt đất, tròn trịa, không thấy mặt khuyết.

Chuyện tốt nhân gian, cũng trở nên viên mãn như vậy.

Trời sáng, Khuyết Dĩ Ngưng mệt mỏi tỉnh dậy, nàng mở to mắt, mặc dù bên cạnh trống không, nhưng trong chăn vẫn còn hơi ấm.

Chuyện tối qua còn ngay trước mắt, nàng vui cười mi mắt cong lên không thấy mặt trời.

Tối qua thực sự đã vượt trên cả tiến bộ, tuy nàng đã cắt móng tay, nhưng chỉ có chỗ khác phát huy tác dụng.

Dù là có tiếp súc thật một ít, cũng giam được Cố Sơn Tuyết một chút.

Nàng mỹ tư tư một chút, sau đó tá hỏa nhớ đến tối qua hình như mình chưa tẩy trang, đi dép chạy vào phòng vệ sinh.

Qủa nhiên, lớp trang điểm đã phai gần hết rồi, mặc dù không quá xấu, nhưng cũng chả đẹp nỗi gì, Khuyết Dĩ Ngưng bực bội vì Cố Sơn Tuyết tỉnh lại nhưng không thấy dáng vẻ đẹp nhất của nàng, cắn răng nghiến lợi tẩy trang.

Trong phòng tắm Cố Sơn Tuyết chuẩn bị đủ mọi thứ, Khuyết Dĩ Ngưng rửa mặt xong thì thoa collagen, thấy khuôn mặt đã đủ mềm mịn, Khuyết Dĩ Ngưng hài lòng ra khỏi phòng tắm.

Trước khi nàng vào phòng tắm thì giường nệm còn lộn xộn, giờ đã ngăn nắp trở lại, trên giường còn có một bộ đồ và đồ dùng hàng ngày, hiển nhiên là chuẩn bị cho nàng rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng có chút tiếc nuối, nàng còn muốn mặc áo sơ mi của bạn gái nữa a.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi phòng ngủ, Cố Sơn Tuyết đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Chào buổi sáng."

Khuyết Dĩ Ngưng cười tươi chào Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết đỏ mặt trốn tránh cũng nói chào buổi sáng, rồi gọi nàng mau đến ăn sáng.

Từ đầu đến cuối Cố Sơn Tuyết xấu hổ không dám đối diện với nàng, bữa sáng ít lời im ắng, nhìn từ bề ngoài từ vẫn im lặng như cũ, nhưng kỳ thật Khuyết Dĩ Ngưng đã nhìn thấu ngụy trang của cô.

Khuyết Dĩ Ngưng cười như hồ ly mới ăn mặn, ăn sáng cũng không chuyên tâm.

Nàng cắn một miếng bánh bao súp, ăn vội, vô ý khiến nước súp bắn ra, làm bỏng đầu lưỡi của nàng.

"Ah...."

Khuyết Dĩ Ngưng nhíu mày, cảm giác đầu lưỡi tê rần.

"Bỏng rồi hả?"

Cố Sơn Tuyết vội xem, biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng đau khổ, thè lưỡi ra cho Cố Sơn Tuyết xem.

"Đỏ rồi, ngậm nước đá đi, phải cẩn thận một chút."

Cố Sơn Tuyết đứng dậy mở tủ lạnh lấy đá lạnh đưa cho Khuyết Dĩ Ngưng ngậm rồi nhả ra, sau đó tiếp tục ăn.

Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn làm theo, sau đó cùng Cố Sơn Tuyết ở trong bếp rửa chén.

May là hôm nay không phải thời gian làm việc, nếu không.... công nhân hai công ty sẽ phát hiện sếp mình đến trễ, nhưng cho dù có là thời gian làm việc thì hai người luôn bận rộn lịch trình vẫn có nhiều việc cần phải xử lý.

Khuyết Dĩ Ngưng phải đến công ty, trước khi chia ra nàng đứng trước cửa nhà Cố Sơn Tuyết, nhìn Cố Sơn Tuyết chu chu môi của mình.

"Sơn Tuyết, em muốn cái này được không?"

Nàng hơi ngẩng đầu, tư thế đòi hôn khiến người ta không thể từ chối.

Cố Sơn Tuyết đỏ mặt hôn nàng một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí vì không dám nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mà hôn cũng bị lệch.

Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ rời đi, khi sắp đóng cửa thì thò đầu vào.

"Sơn Tuyết, tối nay em đến nữa nha?"

"Mật mã đã ghi nhận vân tay ngón trỏ phải của em rồi đó."

"Hả?" Khuyết Dĩ Ngưng hơi kinh ngạc, "từ khi nào vậy?"

Nàng liền đóng cửa lại, đưa ngón trỏ phải ấn vào khe lõm, cửa phát ra âm thanh tinh, nàng mở cửa.

"Thật luôn á, chị làm khi nào vậy?"

"Sáng nay."

Cố Sơn Tuyết dùng di động để điều khiển cửa thông minh, trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng còn chưa tình, cô đã ghi lại vân tay của nàng rồi.

"Tối nay gặp lại nha!"

Khuyết Dĩ Ngưng đi tới chụt một cái lên mặt Cố Sơn Tuyết, sau đó chạy đi như gió, âm thanh tiêu tán trong không khí.

Cố Sơn Tuyết chạm vào gò má nóng bỏng, nhịn không được cong môi, nghĩ đến tối quan điên cuồng, cô thở ra một hơi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khuyết Dĩ Ngưng tâm tình vui vẻ mặt đầy gió xuân ngâm nga bài hát xuống lầu, tuy Cố Sơn Tuyết không nói ngoài miệng, nhưng đây không phải là lời hứa của cô đó sao?

Điều này đại biểu nàng có thể tùy ý ra vào nhà cô, không cần phải hỏi cô nữa, tựa như một nữ chủ nhân khác của cái nhà này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play