Trần Cẩn Phong bước ra khỏi điện Tử Thần rồi vội bước về hướng cung Dịch Đình.
"Trần Trạng nguyên xin dừng bước." Sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo, Trần Cẩn Phong liền quay người lại. Chỉ thấy một cô nương mặc váy lụa trắng đang cười ngượng ngùng nhìn chàng khiến chàng hơi nghi ngại.
"Trần Trạng nguyên, bản cung có chút chuyện nhỏ, không biết có thể mời ngươi tới cung Thương Khung một chuyến?"
Trần Cẩn Phong thấy cô nương tự xưng bản cung, thầm hiểu đây là vị công
chúa nào đó, liền cúi đầu, vừa định quỳ xuống thì một đôi tay mềm mãi đã đỡ chàng lại. Cô nương váy trắng ngại ngùng thu tay lại, nói: "Trần
Trạng nguyên không nhớ rồi, hôm ấy ở Phù Dung viên chúng ta đã từng gặp
nhau."
Quả thực chàng cũng không nhớ rõ lắm, hôm ấy chàng còn chưa ngẩng đầu
lên nhìn lần nào, nghe xong chuyện được ban hôn thì đầu óc càng quay
cuồng, làm sao còn chú ý được đến nàng ấy.
"Mời đi theo ta." Cô nương váy trắng rời đi, Trần Cẩn Phong chỉ đành bước theo sau.
Khoảnh khắc đặt chân vào cung Thương Khung, Trần Cẩn Phong đứng ngoài
cửa cung một cách thiếu tự nhiên. Mặc dù cùng là chốn thâm cung nhưng rõ ràng cách trang trí bày biện của cung Thương Khung không được hào hoa,
sang trọng như các cung điện khác. Cô nương mặc váy lụa trắng nhẹ nhàng
đi vào, sau đó nàng ngồi lên một chiếc ghế mềm được đặt ở phía đông.
Trần Cẩn Phong hơi cúi người: "Công chúa, không biết người có gì muốn dặn dò thần?"
Cô nương cười duyên dáng: "Gọi ta là An Ninh là được rồi." Nói đoạn nàng chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Trần Cẩn Phong, nàng cụp mắt, khẽ
hỏi: "Không biết Trần Trạng nguyên thích gì."
Trần Cẩn Phong nghe thấy hai chữ "An Ninh" thì sững người, đây không
phải vị công chúa được ban hôn cho chàng sao, chẳng lẽ nàng ấy gọi mình
đến chỉ để hỏi sở thích của mình? Chàng nhất thời im lặng, không biết
nên giải thích thế nào.
An Ninh công chúa nhìn chàng trai đứng ngây ngốc trước mặt mình, một tia ấm áp len lỏi nơi trái tim nàng, nàng lại nhớ về khung cảnh ngày được
ban hôn.
"Muội muội xem này, người đang ngồi phía trước kia là phò mã mà phụ
hoàng và mẫu hậu chọn cho muội đó." Lời An Lạc khiến An Ninh kinh ngạc,
nàng không ngờ rằng phụ hoàng lại muốn gả nàng đi sớm như vậy. Nhưng
nàng cũng biết rằng cho dù bản thân có không cam lòng cỡ nào thì cuối
cùng vẫn chẳng thể chống lại ý chỉ này.
Nghe lời An Lạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Cẩn Phong. Chàng trai
trước mắt nàng tỏa sáng lấp lánh như vì tinh tú trên trời, gương mặt
trắng trẻo, đôi mắt sâu hút, vừa nhìn đã khiến người khác thầm ngưỡng
mộ. Nàng không ngờ rằng trên đời này lại có một nam nhân có ngoại hình
thu hút, rực rỡ đến vậy, mà người ấy sau này sẽ trở thành phò mã của
nàng.
Sự ngượng ngùng xấu hổ hiện rõ trên mặt nàng, gương mặt xinh đẹp vừa lộ
vẻ ngại ngùng lại xen lẫn chút thích thú. Từ khi mẫu thân thân sinh ra
nàng là Viên Chiêu nghi qua đời, cuộc sống của An Ninh gần như chẳng ai
thèm ngó ngàng tới, so với An Lạc tỉ tỉ phải nói là một trời một vực. An Lạc có thể làm nũng trước mặt phụ hoàng còn nàng thì không, An Lạc có
thể hành động tùy hứng, nàng lại càng không thể. Trong chốn thâm cung
này nàng chẳng có lấy một người bạn, luôn cô độc một mình và luôn phải
dè dặt cẩn thận, lúc nào cũng phải tỏ ra mình yếu đuối nghe lời thì mới
có thể đảm bảo được sống yên bình.
Bây giờ đột nhiên nghe tin phụ hoàng chỉ hôn phò mã cho mình, phản ứng
đầu tiên của An Ninh là sợ hãi phụ hoàng sắp bỏ rơi nàng, nhưng khi được tận mắt trông thấy người, nàng mới biết hóa ra ông trời vẫn thương xót
thân nàng.
Quay về hiện tại, An Ninh e thẹn quay trở lại ghế ngồi: "Không biết Trần Trạng nguyên có hiểu âm luật không?"
Trần Cẩn Phong đáp: "Thần có biết chút ít."
An Ninh lại nói: "Mấy ngày nay buồn chán không có việc gì làm nên muốn
luyện một khúc đàn, lần này mời Trần Trạng nguyên đến nghe, cũng là để
chỉ bảo một chút cho An Ninh."
Trần Cẩn Phong nào có tâm trạng nghe đàn, chàng chỉ nhanh chóng muốn tới cung Dịch Đình để được gặp cha mẹ mình mặt lần cuối. "Công chúa, thực
ra hôm nay thần có việc gấp cần làm, đợi hôm khác có thời gian rảnh rỗi, thần sẽ lại vào cung gặp người. Thần xin cáo lui."
An Ninh nghe được mấy lời mất vui này, biết rằng tâm trí Trần Cẩn Phong
đang không ở nơi đây, trong lòng bỗng thấy quạnh hiu, buồn bã nói: "Nếu
đã như vậy bản cung cũng không tiện giữ người lại."
Trần Cẩn Phong cúi người lui xuống, để lại An Ninh đứng trơ trọi một
mình, trong mắt nàng đã lóng lánh những giọt sương. Nàng yêu chàng ấy,
từ giây phút đầu tiên nhìn thấy đã yêu chàng ấy mất rồi, phải chăng đây
là tiếng sét ái tình. Có thể được chung sống lâu dài với một nam nhân
như vậy là một chuyện hạnh phúc biết bao, vậy mà cách chàng ấy thể hiện
hôm nay như tạt một gáo nước lạnh vào người nàng. Rốt cuộc là chàng có
việc thật hay chỉ đang cố né tránh nàng.
An Ninh công chúa tội nghiệp không biết rằng lúc này cha mẹ Trần Cẩn
Phong đang nằm ở cung Dịch Đình chờ chàng đến, nàng lại càng không biết
trong lòng chàng trai mà nàng thương thầm nhớ trộm ấy không có một vị
trí nào dành cho nàng cả.
"Thánh chỉ đến." Bỗng nghe thấy tiếng hô, An Ninh định thần lại, nhẹ lau nước mắt, chờ công công dâng thánh chỉ bước vào điện. Nàng hoàn toàn
không ngờ được tâm trạng vui vẻ từ khi được ban hôn tới giờ của nàng sẽ
biến mất ngay sau khi thánh chỉ được tuyên.
* * *
Trong cung Dịch Đình
Do người chết là cha mẹ của phò mã tương lai Trần Trạng nguyên, cung
Dịch Đình bị canh gác nghiêm ngặt, Bộ Hình còn phái người vây quanh cung điện, Hoàng thượng cũng phái thêm gần trăm người ngựa túc trực ngày đêm canh gác cung Dịch Đình.
Lúc này Thượng thư Bộ Hình Bùi Đàm, Cao công công, Lý công công, Tiểu
Thiến đứng ở căn phòng nơi góc tường phía tây, trên giường phu thê Trần
huyện lệnh đã tắt thở từ lâu.
Bùi Đàm quan sát thi thể hai người, hỏi: "Cao công công, ngươi chắc chắn cửa bị khóa từ bên trong không?"
Cao công công tiến lên, thưa: "Đương nhiên chắc chắn, nô tài đẩy cửa mới phát hiện cửa bị khóa nên mới đạp cửa xông vào, suýt nữa còn ngã ra
sàn."
Cùng lúc này, Trần Cẩn Phong chạy như điên vào căn phòng phía tây, có lẽ do quá vội vàng, chàng bị một vật dưới đất ngáng chân khiến bước đi lảo đảo, sau đó chàng lồm cồm bò dậy, bực tức đá vào cây gậy gỗ được thắt
vải ngáng đường chàng rồi chẳng kịp phủi bụi đất dính trên người đã đi
vào phòng.
Bùi Đàm nhác thấy Trần Cẩn Phong đến liền nói: "Trần Trạng nguyên, cậu đến rồi à."
"Đại nhân, xin hãy ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra hết." Trần Cẩn
Phong vừa bước vào phòng, nhìn thấy cha mẹ đang nằm trên giường, chàng
lạnh nhạt nói.
Bùi Đàm hiểu ý, ông vẫy tay với mọi người, tất cả cùng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cả cơ thể chàng bắt đầu run rẩy, theo sau tiếng nấc nghẹn, chàng nhào người đến bên giường, nước mắt đã tràn
bờ mi, nỗi đau đớn khôn nguôi trong tim chàng, vào khoảnh khắc nhìn thấy thi hài cha mẹ mình chết thảm, đã ùa ra dữ dội.
"Con trai bất hiếu, con trai bất hiếu, con trai bất hiếu.." Tiếng thở dài và tiếng nỉ non hòa lẫn với tiếng dập đầu..
Máu tươi chảy dọc xuống mặt, Trần Cẩn Phong vẫn không dừng lại, là chàng đã hại chết cha mẹ, hại chết người thân, nếu không phải vì chàng cha mẹ sẽ không tới kinh thành, cũng chẳng đặt chân tới cung Dịch Đình.
Máu và nước mắt chảy vào miệng, mùi mùi tanh đắng xộc lên, Trần Cẩn
Phong nắm tay thành quyền, chàng ra sức đấm vào ngực mình, thật cay
đắng, thật bức bối, cha mẹ ơi, trong lòng con khó chịu biết bao..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT