Khúc nhạc du dương chậm rãi vang vọng khắp biệt uyển, êm ái dịu dàng,
tựa một thiếu nữ đang chải chuốt trước gương, lại giống chiếc lá rụng
mùa thu tiêu điều mà thê lương. Trần Cẩn Phong nhắm chặt mắt, chàng để
mặc cho khúc nhạc vang lên từ môi mình, để mặt cho gương mặt đã ướt đẫm
lệ nhòa.
Không biết tự khi nào Tiểu Đào đã bước tới sau lưng, lệ đầy khóe mắt,
nghe khúc nhạc bi thương não nề ấy, trái tim nàng nhói đau một nỗi
thương cảm vô ngần. Chẳng rõ Phong thiếu gia đã đứng ở đây bao lâu rồi,
vậy cứ để huynh ấy yên lặng thêm chút nữa đi, có lẽ đây sẽ là lần cuối
huynh ấy bình tĩnh như vậy. Nếu như có thể, Tiểu Đào nguyện sẽ mãi mãi ở đây với Phong thiếu gia, ngắm nhìn hoa nở hoa tàn bốn mùa, quan sát
thời gian chảy trôi, thế nhưng thật sự có thể sao?
Nhẹ buông cây tiêu ngọc xuống, Trần Cẩn Phong khóc nói: "Phụ thân và mẫu thân thành thân mười năm mới sinh ra ta. Hai tuổi ta biết chữ, ba tuổi
đọc sách, bốn tuổi đã hiểu được những đạo lí quan trọng, mỗi lần gặp gỡ
quan khách đều được khen ngợi không ngớt. Nhưng đằng sau sự vinh diệu ấy có ai biết được rằng phụ thân mẫu thân đã phải bỏ bao nhiêu công sức
đâu. Không kể đông hay hè, phụ thân đều lấy mình làm gương, dạy ta hiểu
đạo lí làm người, không kể ngày hay đêm, mẫu thân đều dạy dỗ ta rằng có
ân tất báo. Nhưng bây giờ, đến lúc ta thực sự có thể báo hiếu cho họ thì lại không còn cơ hội nữa, không còn cơ hội nữa rồi." Sau mấy lần nghẹn
ngào, những giọt nước mắt đau thương đã chảy ướt áo chàng. Ai nói nước
mắt của nam nhân không dễ rơi, chỉ là chưa đủ đau đớn mà thôi.
Tiếc nức nở vang lên không ngớt, Tiểu Đào không chịu được nữa, trái tim nàng đau đến tái tê.
Cung Đại Minh điện Tử Thần
Long Diên hương bay lượn khắp đại điện, Hoàng thượng mặc long bào ngồi
nghiêm nghị trên ngai vàng, dưới điện vẫn là gương mặt anh tuấn sáng sủa của chàng trai hôm nọ.
Hôm nay Hoàng thượng tỏ ra cực kì thiếu kiên nhẫn, ông liếc mắt nhìn
Trần Cẩn Phong, bất lực nói: "Trần ái khanh, nghe công công chấp sự nói
hôm nay từ sáng sớm khanh đã quỳ ở trước cổng tẩm cung của trẫm, khanh
muốn trẫm phải nói thế nào đây, trẫm đã nói chuyện này để Bộ Hình xử lí
là được rồi, tại sao khanh cứ phải ngoan cố đến vậy?"
Có lẽ do đã quỳ quá lâu, hai chân Trần Cẩn Phong đã mỏi nhừ từ lâu,
chàng cúi rạp người, dập đầu xuống nền nhà rồi mới nói: "Hoàng thượng,
xin Hoàng thượng niệm tấm lòng hiếu thuận của thần, cho phép thần được
xử lí vụ án này."
Đúng vào lúc này, công công chấp sự bước ra từ hậu điện, bẩm báo với
Hoàng thượng: "Hình bộ thượng thư Bùi Đàm xin được cầu kiến ạ."
Giọng nói lười nhác của Hoàng thượng vang lên: "Tuyên." Thấy Trần Cẩn
Phong vẫn quỳ bất động phía dưới, Hoàng thượng cũng chẳng biết làm thế
nào: "Trần ái khanh, lần này Bùi Đàm đến gặp trẫm, hẳn là muốn tấu trình về vụ án phu phụ Trần huyện lệnh bị hại ở cung Dịch Đình, khanh cứ ở
lại nghe đi."
"Tạ Hoàng thượng." Trần Cẩn Phong cắn môi, miễn cưỡng thốt ra được ba chữ.
Bùi Đàm chậm rãi bước vào điện, nhẹ nhàng quỳ xuống đất, chòm râu trắng
của ông ta cong lên: "Thần Bùi Đàm khấu kiến Hoàng thượng."
"Bình thân." Hoàng thượng uể oái nói: "Bùi ái khanh, lần này vụ án của
phu phụ Trần huyện lệnh ở cung Dịch Đình, khanh điều tra thế nào rồi?"
Bùi Đàm len lén nhìn Trần Cẩn Phong vẫn đang quỳ kế bên, rồi ông nói:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần đã điều tra rõ ràng, vụ án này không có hung thủ, là tự sát."
"Tự sát?" Hoàng thượng có chút kinh ngạc: "Nói cụ thể hơn đi."
Bùi Đàm cười khẽ, thưa: "Thần đã đến căn phòng trong cung Dịch Đình nơi
mà phu phụ Trần huyện lệnh ở, thấy hai người họ sắc mặt tái xanh, đây là dấu hiệu của việc bị trúng độc. Theo như lời Cao công công chứng minh,
ngày hôm đó trước khi mấy người họ bước vào thì bên trong đã bị khóa
chặt, như vậy có thể khẳng định vụ án này là tự sát.
" Bùi đại nhân, vậy ta muốn hỏi ngài. "Trần Cẩn Phong nghe thấy Bùi Đàm
nói là tự sát như sét đánh ngang tai, thấy Bùi Đàm đưa ra kết luận là tự sát, chàng không kìm được lòng phản bác lại:" Nếu như trước khi căn
phòng được khóa từ bên trong đã có kẻ lẻn vào trước sắp xếp độc dược,
sau khi cha mẹ ta quay lại thì ăn nhầm, vậy không phải là không truy cứu kẻ đã hạ độc mà chỉ đơn giản kết luận là gia phụ gia mẫu tự sát sao?
Độc dược là món đồ rất nhạy cảm trong Hoàng cung, nếu như cha mẹ thật sự tự sát, vậy thì sao có thể dễ dàng tìm được độc? Con trai sắp được cưới công chúa, chuyện đại hỉ như vậy sắp tới, cha mẹ lại chọn con đường tự
sát bằng độc dược là như thế nào? "
Từng câu hỏi của chàng đều khiến Bùi Đàm á khẩu không biết nói sao,
không tìm được lí do gì để biện giải, ông ta bất lực cúi đầu, không dám
đối mặt với Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào mình từ trên cao.
" Hoàng thượng, có quá nhiều điểm nghi vấn như vậy mà Bùi đại nhân lại
nhắm mắt làm ngơ phá án như thế, làm sao có thể khiến thần yên tâm giao
vụ án này cho ngài ấy? Cha mẹ thần sao có thể an lòng nhắm mắt nơi suối
vàng? Thần là thần tử, cũng là con trai của cha mẹ, Hoàng thượng lo nghĩ cho quốc gia, thần tận lực vì gia đình. Hoàng thượng, nếu như có thể
điều tra rõ chân tướng phía sau vụ án cung Dịch Đình, thần nguyện lấy
cái chết để tạ tội. "Trần Cẩn Phong càng nói lại càng kích động, càng
nói giọng chàng càng hùng hồn khiến sống lưng Bùi Đàm chảy đầy mồ hôi
lạnh.
" Nếu đã như vậy thì để Trần ái khanh trợ giúp Bùi đại nhân điều tra vụ
án này đi. "Giọng nói êm ái như nước truyền tới từ rèm châu bên cạnh đại điện.
Tiếng" leng keng "vang lên, vèn châu được vén lên, một người phụ nữ mặc
bộ váy lụa màu xanh nhạt chậm rãi bước ra. Tuy rằng đã làm mẹ nhưng nhan sắc vẫn diễm lệ vô cùng.
Vi Hoàng hậu đi đến bên cạnh Hoàng thượng, đứng lại nói:" Hoàng thượng,
nếu Trần ái khanh đã có tấm lòng hiếu thuận, vậy hãy để khanh ấy được
như ý nguyện đi. "
Hoàng thượng đứng dậy vòng tay qua eo Vi Hoàng hậu, vui vẻ nói:" Vậy
được rồi, khanh và Bùi đại nhân của Bộ Hình cùng nhau đi đi. "
Trần Cẩn Phong lại cúi lạy:" Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng hậu nương nương. Thần còn có một thỉnh cầu nữa. "
Giọng nói mệt mỏi vang lên:" Nói đi. "
Trần Cẩn Phong đáp:" Cha mẹ thần đều đã mất, theo lí mà nói không thể
hôn phối, thần muốn về quê nhà thủ hiếu cha mẹ ba năm, khẩn xin Hoàng
thượng hãy rút lại chuyện ban hôn. "
" Chuyện này.. "Hoàng thượng hơi do dự, Hoàng hậu bên cạnh lại dịu dàng
đáp:" Trần Trạng nguyên đã có tấm lòng hiếu thảo như vậy thì Hoàng
thượng hãy đồng ý đi. "
Giọng nói êm ả như nước lại cất lên:" Có điều Trần Trạng nguyên vẫn là
nhân tài của Đại Đường ta chọn ra, đưa linh cữu của cha mẹ về quê thì
được nhưng không cần thủ hiếu ba năm. Lòng hiếu thuận của khanh đương
nhiên rất đáng khen thưởng nhưng hiện nay triều đình đang thiếu người,
Trần Trạng nguyên ít nhất cũng nên gác lại việc tư mà tận sức với bách
tích Đại Đường chúng ta chứ. "
Trần Cẩn Phong rạp mình đáp:" Thần tuân chỉ. "
Thấy Trần Cẩn Phong đã rời khỏi đại điện, Hoàng thượng quay đầu nhìn
người trước mặt:" Không biết tại sao Hoàng hậu lại đồng ý hủy bỏ hôn sự, mối hôn sự này không phải chúng ta đã bàn bạc trước rồi sao? "
Váy lụa xanh khẽ bay, Hoàng hậu chọc nhẹ ngón tay vào ngực Hoàng
thượng:" Chàng đó, lẽ nào chàng không nhìn ra sao, tên Trần Cẩn Phong
này căn bản không muốn cưới công chúa. Đại Đường chúng ta trọng lễ
nghĩa, người thân mất phải thủ hiếu ít nhất ba tháng, nếu như ép hắn
quá, chỉ e hắn sẽ viện cớ cha mẹ đều đã mất để không phục tùng theo
chúng ta. Cha mẹ hắn chết rồi, lá bài cuối cùng trong tay chúng ta cũng
mất, chỉ có thể an ủi hắn ta trước, đợi hắn đưa linh cữu xong rồi trở
lại, chúng ta lại ép hắn thành thân cũng không muộn. "
Hoàng thượng lúc này mới vỡ lẽ:" Nghe những lời này của nàng, trẫm thực sự bội phục nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT