Nước mắt Trần Cẩn Phong lúc này đã cạn khô, chàng ngã quỵ bên giường, hai mắt nhìn trân trối xuống nền đất. Đó là máu của chàng, là dòng máu mà cha mẹ ban cho cho chàng mà. Nhìn vũng máu hòa lẫn cùng nước mắt, Trần Cẩn Phong dường như nhớ ra điều gì đó, chàng đứng phắt dậy. Hiện giờ không phải lúc để khóc, chỉ có tìm ra hung thủ đã hại chết cha mẹ mới là điều cần phải làm. Sự xúc động nhất thời có thể làm hỏng dấu vết tại hiện trường, vũng máu trên mặt đất kia không biết chừng đã che mất chân tướng. Trần Cẩn Phong tự đánh vào người mình mấy cái, tự trách bản thân đã quá hồ đồ.

Đám người nãy giờ vẫn đứng lặng lẽ ngoài cửa, ai cũng nghe thấy những tiếng nức nở của Trần Cẩn Phong truyền ra từ trong phòng. Qua thời gian cháy một nén hương, cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng khóc nữa, Bùi Đàm gõ cửa nói: "Trần Trạng nguyên xin hãy nén đau thương."

Bên trong không có động tĩnh gì, Bùi Đàm chờ một lát rồi tiếp tục gọi: "Trần Trạng nguyên, người chết không sống lại được, cậu hãy nén đau thương, xốc lại tinh thần để tìm ra hung thủ thật sự, trả lại công bằng cho Trần huyện lệnh thôi."

Vẫn không thấy hồi đáp, trong lòng Bùi Đàm có dự cảm không lành, ông ra hiệu bằng mắt với những người phía sau, đang đưa tay chuẩn bị đẩy cửa thì cánh cửa bật mở, Trần Cẩn Phong bước ra với vầng trán dính đầy máu, chàng còn thuận tay khép hờ cửa lại.

Bùi Đàm là người đầu tiên mở lời: "Trần Trạng nguyên, cậu vẫn ổn chứ?"

Trần Cẩn Phong gật đầu một cách bất lực: "Bùi đại nhân, ta cần khám nghiệm thi thể, xin hãy phái người đến canh chừng căn phòng này, tuyệt đối không cho ai ra vào."

Bùi Đàm ngập ngừng một lát: "Bản quan biết trong lòng cậu đang rất khó chịu, nhưng theo ta thấy hai vị đó qua đời do tự sát, nếu như cậu vấn cố chấp muốn khám nghiệm thi thể thì cũng chỉ tìm ra nguyên nhân tự sát mà thôi."

Trần Cẩn Phong vẫn kiên quyết nói: "Cứ khám nghiệm trước đã rồi tính sau."

Bùi Đàm chỉ đành bất lực gật đầu, sau đó ông dặn dò những người phía sau.

Từng lớp y phục được gỡ ra, Trần huyện lệnh thương tích khắp mình, nhìn thấy cảnh ấy mà đau lòng, những vết thương vết sẹo dài, những vết bầm tím khiến Trần Cẩn Phong nghiến răng đau đớn. Phụ thân của chàng đã phải chịu khổ đến mức nào đây. Nén chặt nỗi đau xé ruột gan và cơn phẫn uất đang nghẹn đắng trong lòng, chàng cẩn thận kiểm tra từng tấc da trên cơ thể phụ thân, quyết không bỏ sót một chi tiết nào.

"Môi trên và môi dưới xuất huyết, khu vực gáy có vết máu, tróc một mảng da lớn, trên da có hiện tượng bong tróc, nổi mẩn đỏ." Trần Cẩn Phong vừa kiểm tra vừa nói.

Lật mí mắt Trần huyện lệnh lên, chàng nói tiếp: "Ở mắt cũng có hiện tượng xuất huyết." Đến đây, Trần Cẩn Phong lật thi thể lại: "Phần lưng xuất hiện những vết lằn tím, toàn thân đều tím tái, đặc biệt là ở phần miệng."



Tiếp theo đến lượt mẫu thân: "Tình trạng về cơ bản giống nhau." Trần Cẩn Phong tách miệng thi thể, trông thấy một phần lưỡi đã bị cắn đứt, nỗi thống khổ lại ập đến khiến chàng suýt chút nữa không chống chịu được.

Trần Cẩn Phong đứng thẳng dậy, quan sát một vòng căn phòng. Căn phòng không to, chỉ có một bàn, hai ghế và một chiếc giường, trên chiếc bàn đối diện cửa đặt một ấm sứ trắng và hai cốc trà. Trần Cẩn Phong cầm chiếc ấm lên ngửi thử, bên trong có vẻ là rượu nhưng cũng gần cạn đáy rồi, hai chiếc cốc trên bàn cũng rỗng không. Chàng cúi người quan sát mặt đất, thấy dưới chân bàn có một que gỗ thô ráp cỡ ngón tay, trên đó được buộc một đoạn vải.

Que gỗ sao? Trần Cẩn Phong bỗng nhớ ra ban nãy khi chàng vội vã chạy vào đây đã giẫm phải một que gỗ nên mới bị ngã, mà trên que gỗ đó cũng được buộc vải. Trầm tư một lát, Trần Cẩn Phong mở cửa bước ra, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ kết quả.

Chàng lách qua đám người rồi bắt đầu tìm kiếm trên bãi cỏ trước phòng. Bùi Đàm thấy vậy bước lên hỏi: "Trần Trạng nguyên, cậu đang tìm gì sao?" Nói đoạn ông cũng bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất, có điều vẫn không biết mục tiêu là gì. Đây chính là bản năng của con người, bị hấp dẫn bởi đám đông.

"Tìm được rồi." Trần Cẩn Phong nhặt thủ phạm khiến mình ngã nhào lên rồi bắt đầu nghiên cứu nó.

"Một que gỗ sao?" Bùi Đàm nghi hoặc nhìn chàng.

Trần Cẩn Phong không trả lời, chàng đi đến cạnh Tiểu Thiến, nói: "Đưa cây trâm trên đầu ngươi cho ta."

Tiểu Thiếu ngơ ngác không hiểu gì, nàng ta dè dặt rút cây trâm trên đầu xuống rồi đưa cho Trần Cẩn Phong.

Cầm được cây trâm bạc trong tay, Trần Cẩn Phong bước nhanh vào trong phòng, chàng đưa đầu nhọn của cây trâm vào trong ấm sứ trắng, sau một lát chờ đợi, khi rút ra phần bị dính chất lỏng của cây trâm đã biến thành màu đen.

Những người đứng ngoài trông vậy đều thất kinh, không biết có ai hét lên một câu: "Có độc."

Nén chặt nỗi bi thương trong tim, chàng tiếp tục cẩn thận kiểm tra những khu vực khác, phát hiện một số điểm đáng nghi. Then cài cửa chắc chắn trong phòng đã bị ngoại lực làm cho gãy đôi, do đó căn phòng ban đầu được khóa kín. Ở mặt trong khung cửa phát hiện một vết lõm nhỏ, tương đương với vết lõm đó ở mặt ngoài cũng có một vết lõm tương tự, nhưng vết này có hình giống một đường kẻ và chỉ ở xuất hiện ở mặt cửa chứ không lan đến tận lề cửa như vết bên trong, còn lại không có điểm gì bất thường.

Sau khi kiểm tra xong, tâm trạng Trần Cẩn Phong vẫn khó yên, chàng nhanh chóng đi ra ngoài, sau khi ra lệnh khóa cửa phòng lại liền lập tức chạy đến hồ Dịch Đình. Nhìn mặt hồ gợn sóng lấp lánh, chàng bám vào một cây liễu, khóc nghẹn ngào, chàng hoàn toàn không ngờ được rằng trước đây ngay chính dưới gốc cây này, cha mẹ chàng đã phải chịu nhục nhã và đau khổ đến mức nào.

Thấy cơ thể đang run bần bật từng hồi của chàng, Bùi Đàm khẽ thở dài, ông bước tới vỗ nhẹ lên vai chàng, an úi: "Cậu đừng buồn nữa, nếu cha mẹ cậu đã chọn ra đi theo cách này thì buồn cũng đâu có cứu vãn được gì."



Trần Cẩn Phong ngẩng đầu, ánh mắt chàng trống rỗng: "Gia phụ gia mẫu không tự sát mà bị sát hại."

"Cái gì?" Bùi Đàm thất kinh, không phải đã nói đó là phòng kín sao, lấy đâu ra chuyện bị kẻ khác giết hại được.

"Bùi đại nhân." Trần Cẩn Phong nhẹ chớp đôi đang đau nhói của mình: "Đến lúc thăng đường xử án rồi."

* * *

Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm ngồi cạnh nhau trên công đường, Cao công công, Lý công công và Tiểu Thiến đứng phía dưới.

"Cung Dịch Đình do ai phụ trách?" Trần Cẩn Phong hỏi.

Lúc này một người đàn ông cao lênh khênh và gầy gò bước lên: "Do nô tài Cao Tường."

Trần Cẩn Phong nghiêm giọng: "Đường đường là thái giám tổng quản nội cung mà lại không biết cách quản lí chuyện trong cung, để xảy ra sự việc như này thì ngươi đừng mong rũ bỏ trách nhiệm."

Cao công công hừ lạnh một tiếng: "Chúng nô tài ngày nào cũng bận rộn quản lí bao nhiêu việc, nào có thời gian lúc nào cũng kè kè để ý đến Trần lão gia."

Bùi Đàm vuốt bộ râu trắng, chậm rãi nói: "Cao công công hãy kể lại chuyện ngày hôm đó đi, những người còn lại ra ngoài đợi."

Lý công công và Tiểu Thiến bị dẫn đi, Cao công công kể lại một lượt diễn biến khi phát hiện ra Trần huyện lệnh. Nghe xong lời tự thuật, Trần Cẩn Phong lại hỏi: "Cao công công, từ ngày gia phụ ta vào cung Dịch Đình, trong cung có từng xuất hiện chuyện gì đáng ngờ hay có kẻ khả nghi nào quẩn quanh không?"

Cao công công lạnh nhạt đáp: "Cung Dịch Đình quản lí nghiêm khắc có tiếng, ban ngày mọi người đều tập trung lại một chỗ làm việc, buổi tối sau khi tất cả về phòng theo thời gian quy định thì đều khóa cửa lại, lấy đâu ra chuyện đáng ngờ với kẻ khả nghi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play