Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Từ hôm đó đến bữa tối hôm sau, trong vòng mười ngày, Tô Yên chẳng những trở thành người hầu hạ bên cạnh mà còn trở thành người thử đồ ăn trước xem có độc không.

Một ngày ba bữa, kè kè bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Dường như hắn rất thích nhìn Tô Yên ăn.

Vậy nên điểm tâm, trái cây được bưng lên, hơn một nửa đều bị "ban thưởng" cho Tô Yên.

Mà bệnh thương hàn của Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không đỡ hơn, mỗi ngày vẫn phải uống một chén thuốc.

Tiểu Hoa mỗi lần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt suy nhược của hắn đều nhịn không được mềm lòng ba phần.

Buổi chiều một ngày nào đó, ánh nắng vàng, trời xanh.

Tẩm điện của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử mặc quần áo thanh nhã ngồi trước án thư, tầm mắt rũ xuống, tay cầm bút lông, đang luyện chữ.

Bộ dáng sáng sủa chỉ là nhìn qua có chút suy nhược.

Ở bên cạnh, Tô Yên ôm một đĩa bánh hoa đào mềm mại ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ nhai nhai.

Biểu tình mềm ấm ngoan ngoãn.

Hơn một nửa lực chú ý của Tô Yên không ở trên người Hiên Viên Vĩnh Hạo mà là ở trên đĩa điểm tâm.



Lại nhai nhai, nhìn thấy còn nửa đĩa, chớp chớp mắt, yên lặng cân nhắc xem mình phải ăn bao lâu nữa mới hết.

Từ khi chấm dứt việc thử đồ ăn, người này giống như nghiện rồi.

Thường thường cho làm một đĩa đồ ăn đưa cho cô, vừa bắt đầu là ngốc ngốc nhìn cô ăn.

Sau đó chậm rãi trở thành hắn ở một bên bận rộn, còn mình khẳng định ở cách đó ba mét nhai nhai thứ gì đó.

Đây là bánh hoa đào mềm do Ngự Thiện Phòng làm, hình hoa đào, tỏa ra hương hoa đào, lúc ăn mang theo vị quả mơ ngọt ngào.

Là món khai vị, hơn nữa ăn rất ngon.

Nhưng cũng không ăn hết được một đĩa nha.

Tô Yên buông đĩa, quyết định nghỉ ngơi một lát.

Tô Yên đều ăn đến nỗi mệt mỏi.

Bên cạnh, không biết Hiên Viên Vĩnh Hạo đã buông bút trong tay xuống từ lúc nào, ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn vào đôi mắt ngập nước, bộ dáng ngồi ngay ngắn đàng hoàng của Tô Yên.

Khóe môi hơi cong lên một chút, hơi thở mang theo một cỗ ôn nhuận thuần lương, "Ăn no?"

Tô Yên ôm đĩa điểm tâm đứng dậy, giọng nói nghiêm túc, "Điện hạ có chuyện gì phân phó không?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tư thái bình thản nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lượt, lại ngoắc ngoắc môi, "Ở trong phòng buồn lâu rồi, ngươi ra ngoài đi lại một chút đi. Chờ trời tối thì ra ngoài với bổn cung."

Tô Yên gật đầu, "Vâng."



Nói xong, bàn tay thon dài hữu lực chạm vào tách trà

Ngữ khí nhẹ nhàng, "Trà lạnh."

"Nô tỳ đổi cho điện hạ một chén khác.", Tô Yên trả lời.

Vừa nói, vừa đặt đĩa điểm tâm xuống cái ghế mình vừa ngồi.

Sau đó, bưng tách trà lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi tẩm điện, Tiểu Hoa đã không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, thân thể nam chủ thật yếu nha."

Tâm ý của Tô Yên hoàn toàn đặt trên tách trà trong tay nên thời điểm trả lời Tiểu Hoa có chút có lệ, "Ân?"

Tiểu Hoa tiếp tục: "Sau khi hắn rơi xuống nước đã uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn chưa thấy đỡ, nhìn qua thật ốm yếu."

Vừa nói xong, Tiểu Hoa bỗng nhiên lại lên tiếng: "Ký chủ ký chủ, nam chủ đại nhân sẽ không bị người ta hại chứ?"

Tô Yên nhỏ giọng trả lời: "Sẽ không."

Tiểu Hoa vừa suy nghĩ đã không nhịn được, "Ký chủ, cô xem nam chủ đại nhân đáng thương như vậy, nói không chừng hắn bị hoàng huynh hoặc hoàng thượng hạ độc mãn tính nên thân thể mới luôn không tốt."

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao cuối cùng nam chủ đại nhân giết cả hai vị hoàng huynh và phụ hoàng của mình.

>.< >.< >.< >.< >.<

Do_oi: Sắp đến màn hay nha.

┐( ̄∀ ̄)┌ ┐( ̄∀ ̄)┌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play