Trong lúc lơ đãng, ngữ khí của Hiên Viên Vĩnh Hạo nghiêm túc hẳn lên, "Điện hạ."
Nam Đường đứng ngoài cửa, còn chưa kịp hành lễ, đã bị gọi qua, "Lại đây nhìn thử xem."
Khi Nam Đường ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân ngã vào lòng điện hạ, hơi kinh ngạc.
Vội vàng đi qua đó, năm đó vào Nam ra Bắc, Nam Đường đã từng học qua chút y thuật.
Bắt mạch cho Tô Yên, thật lâu sau, Nam Đường mới lên tiếng: "Điện hạ, mạch đập bình thường, không có vấn đề gì, chỉ là thân thể tương đối suy yếu."
"Vì sao lại ngất xỉu?"
Nam Đường cung kính trả lời, "Có lẽ, là đói."
Lúc này, Tô Yên cũng mở mắt.
Đôi mắt thủy nhuận, sau khi tầm mắt đảo qua Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo, lại nhìn về phía túi kẹo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy Tô Yên tỉnh lại, đánh giá, ngữ khí mang theo ý cười nhưng không biết có phải cười nhạo hay không, "Trước nay chưa thấy qua nha hoàn nào đói ngất xỉu, hôm nay, cũng coi như mở rộng tầm mắt."
Nam Đường đứng bên cạnh thấy không còn chuyện của mình nữa, tự giác lui ra ngoài.
Tô Yên đứng dậy, lên tiếng, "Vậy nô tì xin cáo lui trước, để Xuân Hoa tiến vào hầu hạ."
Nói xong định nhấc chân rời đi.
"Đứng lại."
Giọng nói trầm thấp truyền tới.
Tô Yên dừng bước, đói đến cả người đều héo héo, không có tinh thần.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dạng gió thổi là ngã của nàng, trong mắt hiện lên tia tối tăm.
Tiểu Hoa tức giận, vừa nãy còn cảm thấy nam chủ thật yếu ớt làm người đau lòng, lúc này lại cảm thấy, hừ, người xấu.
Sau đó nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Bổn cung thiếu một người thử đồ ăn, ngươi làm."
Tô Yên nghe lập tức ngẩng đầu, "Ân?" không tự giác quay lại.
Nhìn Tô Yên nghe thấy câu thử đồ ăn mà đôi mắt sáng lên, khí sắc cũng tốt hơn không ít.