Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Thời tiết mát mẻ, trời xanh không mây.

Trong cửa hàng tiện lợi.

Một nữ sinh mặc đồng phục, đeo cặp màu vàng nhạt, dáng người nhỏ gầy.

Ngồi bên cửa sổ, cắn ống hút nhìn người qua đường đến rồi lại đi.

Đôi mắt ngập nước, khuôn mặt nhỏ tinh xảo phấn nộn hơi trẻ con, bộ dáng rất nghiêm túc.

Bởi vì cắn ống hút nên nói chuyện có chút mơ hồ: “Tiểu Hoa, ta đã bị truyền vào trong vị diện rồi sao?”

Tiếng nói vừa dứt.

Bên tai Tô Yên bên tai vang lên thanh âm: “Ký chủ, yên tâm, tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần bị mất của cô, là có thể quay về.”

Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đủ để cô nghe thấy.

“Ừ” Nữ sinh không nặng không nhẹ lên tiếng.

Tiểu Hoa là hệ thống của cô, giúp cô quen thuộc các thế giới, hơn nữa còn có thể giúp cô tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần.

Cô cắn ống hút, một lúc sau mới nói: “Bây giờ ta phải làm gì?”

“Ký chủ, căn cứ tin tức về thân thể này, thời gian này, hẳn là phải đi tới trường cao trung Đế Đô đi học.”



Tô Yên gật gật đầu, phi thường phối hợp: “Được.”

Sau đó thành thành thật thật cầm cặp, còn có mũ lưỡi trai trắng bên cạnh, ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Hiện tại đã 8 giờ bốn mươi, trước 9 giờ phải tới trường.

Vào giờ này nếu đi lối bình thường hay đi khẳng định bị muộn.

Thông qua hệ thống Tiểu Hoa chỉ điểm, Tô Yên quyết định đi lối tắt.

Như vậy sẽ nhanh hơn.

Cô đi không nhanh. Đi được một lát thì móc ra một viên kẹo mềm vị sữa dâu nhai.

Đi được gần 10 phút đột nhiên lại dừng bước.

Hệ thống Tiểu Hoa nghi hoặc lên tiếng: “Ký chủ, sao vậy?”

Liền thấy sắc mặt Tô Yên có chút tái nhợt.

Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, khóe môi cũng tái nhợt. Vẻ mặt suy yếu.

Giọng cô rất nhỏ: "Tiểu Hoa, thân thể của ta vì sao lại suy yếu như vậy?”

Hệ thống Tiểu Hoa do dự trong chốc lát, nói: “Ký chủ, giá trị thể lực hiện tại của cô là 3.”

Tô Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Giá trị thể lực là 3, đây là chuyện gì?

Người bình thường giá trị thể lực là 20!



Giá trị thể lực thấp hơn người bình thường gấp 7 lần.

Bây giờ cô, thật yếu a.

Bên cạnh bỗng nhiên ‘ phanh ’ một tiếng.

Một vật nặng, hung hăng văng lên vách tường.

Cho dù Tô Yên đứng cách mấy chục mét, cũng cảm nhận được vách tường sau lưng mình chấn động.

Phía trước truyền đến giọng nói chật vật ngoài mạnh trong yếu:

“Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ phi mày giết chết tao! Bằng không tao sẽ không bỏ qua!!”

Tiếng nói vừa dứt, một chiếc giày chơi bóng trắng dẫm lên mặt người kia. Không ngừng nghiền áp chà đạp. Cho đến khi người kia không thể thốt nên lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn.

Sau đó giọng nói của chủ nhân chiếc giày kia, mang theo chút lệ khí vang lên: “Nếu tôi là cậu, sẽ nghĩ cách làm sao để mình không chật vật như một con chó.”

Đầu người kia bị chiếc giày trắng đạp lên, gắt gao ấn xuống mặt đất.

Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy dáng người thon dài, mặc đồng phục cao trung Đế Đô. Bởi vì gương mặt bị ánh mặt trời chiếu vào, không thấy rõ mặt.

Sau lưng người tên Khương Nhiên đi tới mấy nam sinh cũng mặc đồng phục của cao trung Đế Đô.

“Khương ca, anh lại dẫm, sẽ chết người a.”

“Thôi, tiểu tử này cũng bị dạy dỗ rồi.”

Có hai người nửa đùa nửa khuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play