Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ngẩng đầu lên, bộ dáng môi hồng răng trắng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn sang, tái nhợt ốm yếu, chỉ cần nhìn một lần, đã khiến người ta tràn ngập ý muốn bảo vệ, không nhịn được muốn che chở.
Tô Yên bưng chén thuốc đến gần, dừng lại, hành lễ, nói: "Điện hạ, nên uống thuốc."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cô, nửa ngày sau, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lại đây."
Tô Yên bước chân, tiến lên phía trước hai bước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cô, hơi cong môi, lặp lại một lần nữa, "Lại đây."
Tô Yên hơi dừng lại, cuối cùng vẫn đi đến mép giường.
Sau đó cúi người xuống, tư thế cung kính khiêm tốn, "Nên uống thuốc."
Đáng tiếc, lực chú ý của Hiên Viên Vĩnh Hạo không ở trên chén thuốc, tất cả đều ở trên người Tô Yên.
Nha hoàn này, bên ngoài nhìn qua không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thế cũng đủ khiêm tốn cung kính, không sai chút nào.
Nhưng có những thứ, từ trong xương cốt, không thể thay đổi.
Giống như nha hoàn này, đôi mắt kia không khiêm tốn chút nào.
Mỗi tiếng nói cử chỉ càng không có sự nịnh nọt giống như những nha hoàn khác.
Giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí kia giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Lại nhớ tới ngày hôm đó, thế nhưng lại lấy kẹo ra đưa đến bên miệng hắn.
Làm lơ lễ nghi tôn ti, động tác tự nhiên.
Mà mình chẳng những không băm tay nha hoàn này mà còn ăn luôn viên kẹo kia.
Hắn rũ mắt, che khuất ánh sáng trong mắt.
Giống như nhìn thấy điều gì thú vị.
Trước nay chưa từng thấy nha hoàn nào như vậy, ừm, còn không tính là buồn tẻ.
Khuôn mặt hiện ra một tia ốm yếu, ho khan một tiếng, "Hôm đó ở bờ ao, là ngươi cứu bổn cung, lại chậm chạp không tranh công, vì sao?"
Giọng nói của hắn mang vài phần suy yếu, phảng phất bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn.
Tô Yên ngẩng đầu, giọng nói nghiêm túc, "Cứu điện hạ là bổn phận."
"A?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe Tô Yên trịnh trọng trả lời, cảm thấy hơi tò mò.
Sau đó, ho khan vài tiếng.
Vừa ho vừa cười, "Bên cạnh bổn cung, đang thiếu người trung thành và tận tâm giống ngươi, về sau, ngươi hãy hầu hạ bên cạnh ta, thức ăn sinh hoạt hằng ngày của ta đều giao cho ngươi mới yên tâm."
Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩn người.
Chỉ nói hai ba câu, vốn chỉ là bưng thuốc vào, sao lại biến thành hầu hạ bên cạnh?
Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, "Ngươi không muốn?"
Tô Yên lắc đầu, "Nô tỳ nguyện ý."
Nói xong, Tô Yên cầm chén thuốc đưa cho hắn, "Thuốc này điện hạ phải uống khi còn nóng."
Chờ khi hắn uống xong, Tô Yên cầm chén thuốc lui ra, vừa đi đến cửa tẩm điện, Thu Thật vẫn đang quỳ ngoài cửa.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, cầm chén thuốc đã hết rời đi.
Vừa ra khỏi tẩm điện, Tiểu Hoa không nhịn được nói, "Á á á á, ký chủ cô thật là giỏi!"
Nhanh như vậy đã được hầu hạ bên cạnh?
Lâu ngày sinh tình, rất dễ dàng làm hắn mở lòng hoàn thành nhiệm vụ nha.
Sau khi cảm khái xong, Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Tam hoàng tử nào có xấu xa như vậy, rõ ràng rất tốt a. Hơn nữa thân thể hắn ốm yếu như vậy, bị bắt nạt thảm như vậy, khẳng định có sự hiểu lầm. Cô nói xem phải không, ký chủ?"
Tô Yên không nói gì.
Tiểu Hoa lại không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ?"
"Ừ?"
"Cô cảm thấy Tam hoàng tử là người như thế nào?"
"Ách... không biết."
Tô Yên bước trên hành lang dài, chậm chạp không trả lời.
Định rửa chén thuốc rồi về phòng.
Nào biết vừa đến cửa phòng, đã có người chờ ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT