Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Sáng hôm sau.
Tô Yên mở mắt, rời giường.
Đến khi cô rửa mặt xong, ra cửa, bước chân bỗng dừng lại.
Hôm nay... hình như rất yên tĩnh.
Vừa nghĩ đến đây, cô duỗi tay theo bản năng sờ sờ tai mình.
Khi thấy tai bên phải trống rỗng, không có khuyên tai, cô mới phản ứng lại.
Ngày hôm qua trời mưa.
Trời mưa, tính tình của cô không tốt lắm.
Sau đó, bởi vì Tiểu Hoa quá ầm ĩ, cô đã trực tiếp ném nó đi...
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, rũ mắt suy nghĩ.
Ngày hôm qua, cô ném khuyên tai ở đâu?
Bởi vì Tô Yên biết trời mưa sẽ làm cảm xúc của mình mất khống chế.
Nên cô lựa chọn nhốt bản thân trong một không gian kín, như vậy, mỗi tiếng nói cử động sẽ không có sai sót.
Lúc nghĩ, hơi nghiêng đầu, còn nhìn thấy chiếc ô màu đen dựng ở cửa.
Sau đó, hình ảnh ngày hôm qua hiện lên từng chút một.
Cái ô này, là của Khương Nhiên đưa cho cô.
Sau đó cậu ấy tức giận rời đi.
Ngày hôm qua, cô đã nói điều gì kích thích đến cậu ấy sao?
Khẽ cau mày, lấy một viên kẹo sữa dâu từ trong túi ra ăn.
Cô nhớ rõ... bởi vì cảm xúc sắp mất khống chế, nên vẫn luôn đấu tranh, nhẫn nại.
Lúc đó có hơi đần độn, cũng không chú ý tới Khương Nhiên đã nói gì với mình.
Nhấm nuốt viên kẹo sữa dâu, cầm lấy cái ô màu đen, đóng cửa, sau đó đến trường.
Trước tiên phải tìm Tiểu Hoa về.
Tiểu Hoa hẳn là biết chuyện ngày hôm qua.
Vừa nghĩ vừa đi đến trường.
Theo ký ức, Tô Yên đến một sân cỏ.
Cúi người cẩn thận tìm.
Mặt cỏ sau cơn mưa, có bùn đất trộn lẫn với mùi cỏ xanh, hạt mưa trong suốt ở trên lá, chậm rãi rơi vào bùn đất.
Tìm hơn mười phút, cũng không tìm thấy.
Nhưng lúc này, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Sân cỏ này rất lớn, khuyên tai rất nhẹ, rất có thể bị nước mưa cuốn trôi đến nơi khác.
Chỉ có thể lang thang tìm kiếm trên mặt cỏ.
Bằng không bây giờ vào học, giữa trưa tan học lại quay lại đây tìm.
Cô dừng lại, cuối cùng vẫn đi về khu dạy học.
Trùng hợp, Trình Tinh Dương và đám anh em cũng vừa đi ra, nghênh ngang ra khỏi lớp.
Tô Yên chú ý một chút, không thấy Khương Nhiên.
Mà lúc này, Trình Tinh Dương cũng phát hiện Tô Yên đang đi đến.
Sắc mặt của cậu ta không biến hóa, giống như không nhìn thấy cô, thẳng tắp lướt qua cô đi về phía trước.
Tô Yên dừng bước, giọng nói mềm mại ấm áp, “Bạn học Trình Tinh Dương.”
Nếu cô nhớ không nhầm, người này tên Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương đút tay vào trong túi, xoay người lại, trên mặt cười nhạo, “Ai, đây không phải là bạn học Tô Yên sao? Có chuyện gì vậy?”
Tô Yên rũ mắt suy nghĩ một lát,
“Cậu có thể nói cho tôi biết số điện thoại của Khương Nhiên không?”
Trình Tinh Dương hơi sửng sốt cười nói: “Cậu và cậu ấy quan hệ tốt như vậy, cậu ấy không nói cho cậu biết?”
“Không có.”
“Cậu ấy không nói, cậu hỏi tôi... tôi cũng không dám nói a.”
Trình Tinh Dương cười hì hì nói.
Tô Yên nghe ra được sự xa cách trong cách cậu nói chuyện.
Chớp chớp mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: “Đã làm phiền cậu.”
Nói xong, xoay người đi về lớp.
Nụ cười trên mặt Trình Tinh Dương dần dần nhạt đi, nhìn phương hướng Tô Yên rời đi.
Thân hình mảnh khảnh, đeo một cái cặp ngoan ngoãn an tĩnh.
Cho đến khi một người đi tới, ôm bả vai Trình Tinh Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT