Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Tô Yên vừa đi, Khương Nhiên nhìn bóng lưng cô rời đi đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Quay đầu nhìn mọi người đang hóa đá, cậu rũ mắt, ngữ khí hoàn toàn không giống lúc nãy, giọng nói lạnh lẽo, “Tiếp tục.”

Mọi người lập tức quay đầu, cũng không dám hỏi thêm gì vội vàng làm bộ làm tịch tiếp tục chơi.

Khi Trình Tinh Dương khom lưng nhặt lại mấy tấm thẻ rơi trên mặt đất, tay còn đang run rẩy ——- kích động.

Trời ạ!

Vừa rồi người kia... là Khương Nhiên?

Từ trước đến nay đều chỉ có con gái nhào vào trong ngực Khương Nhiên.

Nào biết lúc này hoàn toàn thay đổi, Khương Nhiên dùng sức cưỡng hôn Tô Yên người ta, còn không biết xấu hổ dọa người ta xấu hổ chạy mất??

Tin tức này nếu truyền đến cao trung Đế Đô, quả thực kinh bạo!

Nguyên bản Trình Tinh Dương và đám hồ bằng cẩu hữu đều chỉ suy đoán, có phải Khương Nhiên có ý với người ta không?

Mới cố ý tạo cơ hội này để thử xem.

Nào biết, Khương Nhiên người này căn bản không thèm che dấu, trực tiếp hôn người ta.

Tay Trình Tinh Dương cầm tấm thẻ, cười ha ha hai tiếng, “Tới, tiếp tục tiếp tục. Xem tao này, không cẩn thận trượt tay.”



Đám người bên cạnh tiếp lời, một hồi lâu không khí mới náo nhiệt lại.

Tất cả mọi người đều tránh không nói đến chuyện vừa rồi.

Chỉ là càng trốn, mới càng có việc!

Lần này kim đồng hồ chỉ vào Khương Nhiên, cậu không nói chuyện, Trình Tinh Dương không dám nói cậu.

Cười ha hả duỗi tay, lại tiếp tục xoay kim đồng hồ.

Tô Yên vừa đi, Khương Nhiên cũng lười che dấu, từ trước đến nay cậu không có kiên nhẫn với mấy thứ này.

Trình Tinh Dương lớn lên từ nhỏ với Khương Nhiên tất nhiên sẽ hiểu, đương nhiên sẽ không động đến cậu.

Lại nói tới bạn học Tô Yên đã chạy ra ngoài.

Theo lối đi nhỏ đi về phía trước, ngang qua toilet, vừa vặn bắt gặp Diêu Vũ Phỉ từ bên trong đi ra, hai người đụng vào nhau.

Tô Yên lảo đảo vài bước lui về phía sau, đỡ tường đứng vững.

Diêu Vũ Phỉ vốn dĩ đã rất khó chịu, lại thấy người đâm vào mình là Tô Yên, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng không khắc chế được, “Tô Yên, cô không có mắt sao?!”

Tô Yên đỡ tường, không lập tức trả lời, mà là quay đầu lại nhìn ra phía sau.

Phát hiện hình như không giống như Tiểu Hoa nói, Khương Nhiên không có đuổi theo.

Thấy vậy, Diêu Vũ Phỉ cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình, lửa giận càng tăng lên, giơ tay lên định tát xuống.

Nhưng đột nhiên, như là nghĩ tới chuyện gì đó.



Diêu Vũ Phỉ cầm di động nhắn tin cho một người nào đó.

Cô ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, “Cô đã gặp Doãn Khôn?”

Tô Yên chớp chớp mắt, bởi vì trí nhớ tốt, đặc biệt còn là chuyện xảy ra cách đây không lâu, cô lập tức nhớ tới người dẫn theo một đám côn đồ tới khiêu khích mình.

Sau đó gật gật đầu, “Đã gặp.”

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay trước ngực, đi quanh Tô Yên một vòng, sau đó dừng bước, ngoắc ngoắc tay với Tô Yên,

“Đi với tôi.”

Nói xong, đi về phía trước.

Tô Yên đứng ở đó không động đậy.

Tiểu Hoa nhắc nhở, “Ký chủ, cô gái này không có ý tốt, hừ.”

Chuyện này, cô tất nhiên biết, cho nên, mới không đi theo cô ta.

Vừa nghĩ, Tô Yên xoay người tính toán quay về phòng bao, hôm nay tới dự sinh nhật người ta, quà còn chưa tặng đâu.

Diêu Vũ Phỉ không nghĩ tới lời nói của mình lại bị làm lơ.

Giọng nói lập tức truyền tới, “Không phải cô rất thích Khương Nhiên sao? Chỉ cần cô đi với tôi, tôi sẽ nhường cậu ấy cho cô!”

>.< >.< >.< >.< >.<

Do_oi : Ngượng miệng dùm bà Phỉ (^◔ᴥ◔^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play