Giọng nói vang lên, không ít nam sinh ‘ biết chuyện ’ vội vàng ngó đầu nhìn ra phía sau Khương Nhiên.
Kết quả nhìn nửa ngày, ngoại trừ Khương Nhiên chẳng còn ai khác.
Có chút thất vọng dựa vào sô pha.
Tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói thầm, “Còn tưởng rằng Tô Yên cũng tới, Khương ca tới một mình là có ý gì?”
“Đúng vậy, Khương ca đây là kim ốc tàng kiều không nỡ để chúng ta nhìn?”
Nhỏ giọng nghị luận đến khi Khương Nhiên ngồi xuống sô pha mới đồng thời câm miệng.
Bát quái rất quan trọng, nhưng mạng, càng quan trọng.
Tô Yên không tới cũng không quan hệ, hoa hậu giảng đường tới nha. Có không ít người biết chuyện làm mặt quỷ, dùng sức ái muội nhắc nhở: “Khương ca, hoa hậu giảng đường tới.”
Khương Nhiên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Dương, nhíu mày, “Cô ta tới làm gì?”
Trình Tinh Dương nâng tay lên, một bộ vô tội,“Không phải tớ!”
Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương vội vàng đổi đề tài, “Tô Yên đâu? Không phải cậu đi đón cô ấy? Đi lâu như vậy còn chưa đón được người?”
Khương Nhiên không nói chuyện, chỉ lười biếng dựa vào sô pha.
Lẳng lặng ngồi.
Vừa mới bắt đầu, bởi vì Khương Nhiên đến tất cả mọi người đều còn có chút câu nệ.
Nhưng dần dần thấy Khương Nhiên không nói gì, cũng chỉ ngồi ở đó.
Thời gian lâu rồi, mọi người cũng không quản được nhiều như vậy, muốn hát bài gì thì chọn, tiếng ca quỷ khóc sói gào.
Diêu Vũ Phỉ ngồi chính giữa, tầm mắt nhịn không được liếc qua Khương Nhiên.
Bên cạnh, Triệu Nguyệt nhịn không được nói: “Sao Tô Yên lại không tới? Chẳng lẽ là bởi vì biết Vũ Phỉ muốn tới, bị dọa sợ?”
Nói xong, Triệu Nguyệt đã che miệng nở nụ cười.
Diêu Vũ Phỉ đoan trang, “Được rồi, đừng cười. Việc nhỏ không đến mức vui vẻ thành như vậy.”
Tuy rằng nói vậy, nhưng rõ ràng cô ta đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.