Chương 414
Bà không thể tưởng tượng nổi nhìn chồng, tưởng là mình nghe thấy ảo giác.
“Tôi nuông chiều quá mức? Sao ông không nói tới việc ông chưa bao giờ dành cho nó tình yêu thương và sự ấm áp của một người cha? Con bé ở nhà mấy năm nay, ông trừ việc ép buộc nó, thì đã cho nó được cái gì? Con bé là do hai chúng ta cùng sinh ra, dựa vào cái gì mà bây giờ lại đem hết tất cả những lỗi lầm trách mắng hết lên trên đầu một mình tôi?”
Ba Mẫn đã làm vỡ cái lọ.
Lúc này, ông ta đã bị lửa giận che hai mắt, về cơ bản, ông ta cũng không để ý tới lời nói của chính mình sẽ gây ra tổn thương cho người khác nhiều đến như thế nào.
“Tại sao mà bà không đưa cho con bé hả? Con bé nói là nó muốn đi du học, với lại đó là tiền tôi cho nó, con bé nói nó muốn thành lập một công ty thiết kế thời trang và tôi cũng đã đầu tư rồi. Trong những năm này, tôi vẫn luôn đi làm bên ngoài, còn bà ở nhà có trách nhiệm giúp chồng nuôi dạy con gái. Kết quả bà đã dạy con gái thành ra cái dạng gì thế hả?”
“Mẫn Hoàng Sơn, tại sao ông lại có mặt mà mũi nói ra những lời như vậy hả?”
Mẹ Mẫn tức giận đập bàn, bà ta đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt ba Mẫn rồi chửi bới.
“Nếu không phải con bé quỳ ở trong phòng khách cả đêm, tôi cảm thấy thương xót vô cùng, quỳ xuống cầu xin ông giúp đỡ thì ông có đồng ý cho con bé được đi du học không hả?”
“Còn nữa, về việc của công ty, con bé nói rằng nó cần sự giúp đỡ của ông khi nào hả?”
“Sở dĩ tại sao ông lại đầu tư tiền cho công ty của con bé, đó không phải là bởi vì ông tạo điều kiện để ông có thể kiểm soát công ty của con bé đó sao. Nếu có bất cứ thứ gì không phù hợp với ý của ông là ông sẽ trực tiếp khống chế nó luôn đấy còn gì.”
“Từ khi Tuyết Nguyệt còn nhỏ, ông đã luôn là một người ba với khao khát kiểm soát mãnh liệt. Ông đã cho con bé được cái gì? Những thứ đó đều là con bé dùng chính bản thân mình đổi lấy được!”
Mẹ Mẫn chưa bao giờ là một người phụ nữ thích lật lại những chuyện cũ.
Từ trước đến nay, bà ta luôn muốn trở thành một quý bà tao nhã thanh lịch, thậm chí ngay cả vì là để cho bản thân mình không có nếp nhăn, bà ta đều vâng lời chồng trong tất cả mọi việc, cố gắng tránh tranh chấp và giận dữ.
Nhưng chuyện lần này, nó đã vượt quá điểm mấu chốt của bà ta.
Ban đầu thì bà ta cũng có cùng ý nghĩ với chồng của mình, họ cho rằng Tuyết Nguyệt mang thai khi chưa kết hôn là một sai lầm không thể tha thứ được, nhưng mà bây giờ vô duyên vô cớ họ lại mất đi đứa con gái duy nhất của mình, bà ta mới không nhịn được đổi lập trường của bà ta.
Giờ chỉ còn một mình ba Mẫn đứng ở lập trường phía đối diện.
Ông ta tức giận sùi bọt mép, rồi sau đó ông ta cũng đập bàn và chửi bới.
“Tôi là ba của con bé! Là một người ba tôi phải có uy nghiêm của người làm ba! Còn bà thì sao hả? Là một người mẹ, ngay cả những bổn phận cơ bản nhất bà cũng không làm được tử tế! Tôi cưới bà về nhà nhiều năm như vậy, con trai bà không đẻ được thì cũng thôi đi, đến ngay cả con gái bà cũng không dạy dỗ nó được tử tế. Bà bảo tôi còn mặt mũi nào mà đi ăn nói với gia tộc hả!”
“Nói đi nói lại, ông cũng chỉ là cái loại không buông được cái thể diện của mình xuống mà thôi! Cũng coi như là tôi đã nhìn rõ cái loại người như ông rồi. Hóa ra tình cảm gia đình cũng không quan trọng bằng thể diện, con gái của ông cũng không quan trọng bằng sự uy nghiêm của ông!”
Ba Mẫn bị mẹ Mẫn chọc tức đến mức hai bờ vai lên lên xuống xuống, hô hấp của ông ta cũng trở nên dồn dập.
Ông ta đang định tiếp tục phản bác nhưng kết quả là ông ta đột nhiên cảm thấy cái ót ở phía sau và ngực co giật kéo căng một trận, ông ta đau đến mức lập tức vươn tay ra ôm lấy cổ và ngực của mình.
“Mẫn Hoàng Sơn, ông đừng có giả vờ bị bệnh nữa, ngay bây giờ tôi muốn ly…”