Chương 413
Anh ta tiếp tục an ủi: “Không sao đâu, chuyện gì anh cũng lo được, sẽ không để ông ấy lại làm tổn thương em nữa. Nếu em vẫn không thích anh đăng lên newfeed, vậy thì anh sẽ xóa đi ngay.”
Cô ấy bĩu môi, lại nói: “Không, không cần xóa. Anh gửi hình cho em đi, em cũng muốn đăng một tấm.”
Vinh Sở Lâm không biết làm thế nào mà cô ấy đã nghĩ thông.
Sau khi gửi bức ảnh, Mẫn Tuyết Nguyệt lại lấy hợp đồng và giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ra rồi chụp ảnh, đăng ngay lên facebook. Quang minh chính đại, công khai cho tất cả bạn bè vào xem, không ẩn bất kỳ ai hết.
Tiêu đề là: Nhân dịp hôm nay là ngày lành tháng tốt, nhận hết tất cả giấy chứng nhận về nhà, một món quà tặng của chồng.
Mới vừa đăng lên chưa tới mấy phút, đã nhận được tin thông báo liên tục. Bây giờ Mẫn Tuyết Nguyệt mới nở ra một nụ cười mãn nguyện.
“Bây giờ tất cả người ở thành phố Hải Phòng đều biết em là bà Vinh rồi!”
Vinh Sở Lâm nhìn phản ứng dễ thương đó của cô ấy, không nhịn được mà bật cười: “Như vậy hài lòng chưa?”
“Đương nhiên. Từ nay trở đi mọi người đều biết anh là một người vô cùng nghèo, cũng sẽ không có phụ nữ nào của anh nữa, rất tốt, rất tốt.”
Mạch não của phụ nữ, nói quẹo cua thì sẽ quẹo cua ngay, mà không có một lời báo trước nào cả. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ấy vui vẻ thôi, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
…
Nhà họ Mẫn.
Lúc ba Mẫn biết tin Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt kết hôn thì đã là buổi tối. Ông ta thường không nhìn vào điện thoại di động, tan làm về đến nhà mới nghe vợ mình nói chuyện này, giận đến mức trực tiếp ném vỡ chén cơm.
“Con nhóc này thực sự ăn gan báo rồi, có còn coi tôi là ba nó không?”
Mẹ Mẫn căng mặt: “Con bé này thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta rồi.”
“Đoạn tuyệt quan hệ? A, được, nếu đây là mong muốn của nó, vậy tôi sẽ đáp ứng cho nó.”
Mẹ Mẫn nghe thấy vậy, trong lòng run lên: “Ông muốn làm gì?”
Ba Mẫn không để ý đến bà ta, giơ tay nhấc điện thoại lên, gọi cho trợ lý.
“Cô đi phát thư thông báo cho các phóng viên truyền thông để làm sáng tỏ rằng Mẫn Tuyết Nguyệt đã tách ra khỏi nhà họ Mẫn của chúng tôi, từ nay không còn là con gái của Mẫn Hoàng Sơn tôi đây nữa!”
Mẹ Mẫn sợ đến mức mặt tái xanh.
“Chồng, sao ông có thể bốc đồng như vậy!”
“Tôi bốc đồng? Ngày hôm qua bọn chúng ở đây làm cái gì, biết rõ hai chúng ta không tán thành chuyện hôn sự này, hôm nay liền lập tức đi lấy giấy chứng nhận, bọn chúng có còn để hai người già chúng ta vào trong mắt không? Bà nói tôi bốc đồng, tại sao không nói đứa con gái ngoan mà bà dạy dỗ nên rất bốc đồng?”
Ba Mẫn lập tức lại trở nên tức giận.
Người trong cuộc không có mặt ở đây nên ông ta chỉ có thể đem hết tất cả sự tức giận đều trút hết lên người vợ.
“Mấy năm nay bà dạy dỗ con gái mình kiểu gì vậy? Dạy nó trở nên phản nghịch và buông thả như vậy, còn làm ra những chuyện bôi xấu gia đình như vậy, chung quy rốt cuộc đều là hậu quả của việc dung túng, nuông chiều nó quá mức của bà!”
Mẹ Mẫn bất ngờ bị chỉ trích, cả người bà đều run rẩy.