Chương 415
Phịch!
Đôi mắt Ba Mẫn tối sầm lại, ông ta mất đi trọng tâm rồi ngã ngửa về phía sau.
“Mẫn Hoàng Sơn! Mẫn Hoàng Sơn! Dì Tiết, mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên!”
…
Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm đang ăn tối tại một nhà hàng nhìn ra biển tại khu biệt thự Hải Lâm.
Mặt trời chiều đã ngả về hướng Tây, mặt nước trong veo lấp lánh được chiếu rọi bởi ánh nắng màu vỏ quýt phản chiếu lên, những con chim hải âu bay lượn tự do và thi thoảng qua chóp mũi người ta có thể ngửi thấy mùi hoa hồng được bố trí khéo léo trên bàn ăn ở nhà hàng.
Khoảnh khắc lãng mạn lúc này chỉ thuộc về hai người bọn họ.
“Anh biết em thích bờ biển, vì vậy anh đã đặt mua nhà hàng này trước.”
Mẫn Tuyết Nguyệt có chút ghét bỏ cái kiểu hành vi này của anh ta.
“Sao anh lại thích mua đồ lung tung như vậy? Lần trước là công viên giải trí, lần này là nhà hàng… Ồ, chờ đã, trong tài sản hôm nay anh sang tên cho em, sao lại không có công viên giải trí ở thành phố Hải Châu hả?”
Vinh Sở Lâm cố tình trêu chọc cô ấy.
“Nhanh như thế mà em đã bắt đầu đếm tài sản xem có để quên cái gì hay không rồi à? Lúc vừa mới ký tên xong, trông bộ dạng em còn không vui vẻ cơ mà.”
“Đó là em đang bảo vệ quyền cá nhân của mình. Anh nói rằng anh muốn mua công viên giải trí để em có thể tới đó chơi thoải mái trong tương lai đó còn gì nữa!”
“Công viên giải trí đó, anh đã bán rồi.”
“A, tại sao chứ? Em còn chưa tới đó mà!”
Vinh Sở Lâm rất thẳng thắn và trung thực nói: “Sau này anh không cho phép em đặt chân đến Thành phố Hải Châu nữa. Nếu em muốn có một công viên giải trí, chúng ta chỉ cần xây dựng một công viên giải trí ở Thành phố Hải Phòng là được. Anh đã cho người tìm kiếm đất xây dựng rồi. Anh sẽ đưa em đi xem khi việc xây dựng hoàn thành nhé.”
Mẫn Tuyết Nguyệt quả thức đã bị chấn động bởi hiệu suất làm việc của anh ta, cô ấy không có lời nào để nói.
Người đàn ông này có phải là siêu nhân không hả?
Bất kể là anh ta làm việc gì đều là ngấm ngầm thực hiện, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, lúc nào cũng có thể khiến người ta kinh ngạc tới mức trở tay không kịp.
“Anh còn có ngạc nhiên gì khác nữa không? Anh cứ việc nói ra đi. Nào nói đi, hôm nay vừa đúng dịp luyện tập khả năng miễn dịch của em, cho dù bây giờ anh có nói với em rằng anh định thành lập một công ty tên lửa, em cũng sẽ không ngạc nhiên tẹo nào đâu.”
Vinh Sở Lâm hơi nhướng mày, mặt anh ta không hề thay đổi sắc, lôi ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ tía từ trong túi áo vest ra.
Anh ta đặt nó trên bàn, trông nó vô cùng hòa hợp với những bông hoa hồng trong bình bên cạnh, thật sự rất là đẹp mắt.
“Cái này thì sao?”
“Sao anh lại mua cho em thêm một chiếc nhẫn nữa thế? Lần trước không phải có một cái rồi à?”
“Lần trước là nhẫn đính hôn, lần này là nhẫn cưới.”
“…”
Mẫn Tuyết Nguyệt lặng lẽ cầm lấy chiếc hộp, cô ấy mở ra nhìn thì thấy đó là một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, xung quanh có rất nhiều viên kim cương nhỏ nữa.
Dưới ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, chiếc nhẫn vẫn tỏa sáng lung linh và đẹp đến nghẹt thở.