Đánh chết Hàn Thần Hội cô cũng không tin cuộc đời mình ấy thế mà lần thứ hai bại dưới đôi tai nghe.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã 2 lần kích phát "xấu số tai nghe 2.0"!
Quả nhiên là "không có xấu hổ nhất, chỉ có càng xấu hổ hơn..."
Nói về mức độ xấu hổ thì "xấu số tai nghe 2.0" cao hơn"xấu số tai nghe 1.0" không biết bao nhiêu lever!
Một đường thẳng tiến!
Đột phá giới hạn!
Nó không chỉ bao gồm " tai nghe xấu hổ", mà còn là " tiểu thuyết xấu hổ "!
Hàn Thần Hội người cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn.
Trong miệng cô ngậm đầu ngón tay Trịnh Hào Dữ, sững sờ nhìn ánh mắt âm lãnh của anh, không dám nhúc nhích.
Làm thế nào bây giờ?!
Phải làm thế nào bây giờ!!!
Nếu trong đầu cô có một cửa sổ bình luận, vậy thì số lượt bình luận hiện tại có thể so với tốc độ tên lửa, điên cuồng che kín màn hình...
Điện chớp núi lửa, bùm bùm.
Thịnh Giai Đảo là thằng nào!
Câu hỏi này thực sự khiến cô như mắc kẹt trong một khe đá! Vào không được mà ra cũng không xong, khó chịu muốn chết...
Cô, cô, cô, cô...
Cô chung quy vẫn không nên nói đúng sự thật, đúng không?
Nói với Trịnh Hào Dữ rằng cô đang viết tiểu thuyết bá đạo tổng tài, hơn nữa còn lấy anh làm hình tượng nguyên mẫu, "Thịnh Giai Đảo" chính là anh——
Kỳ thật đến chỗ này cũng không có vấn đề gì quá lớn, cô lại không giết người, không phóng hỏa, bất quá là viết một tiểu thuyết bá tổng mà thôi, có gì to tát?
Nhưng chủ yếu là...
Nếu bị Trịnh Hào Dữ phát hiện nội dung trong cuốn tiểu thuyết của cô...
Trong tiểu thuyết, cô tra tấn Thịnh Giai Đảo thảm hại đến mức nào, hiện tại cô quả thực không dám hồi tưởng lại, "Đầu giường nhảy Disco" đã là tình tiết nhân từ, thiện lương nhất...
Những tình tiết ma quỷ còn lại khiến cho Mạnh Tiểu Kết đọc xong mất ngủ rầm rầm va đập trong đầu cô...
Hàn Thần Hội thề, nếu Trịnh Hào Dữ thật sự nhìn thấy, tốc độ lão hóa nội tâm anh tuyệt đối nhanh hơn mấy chục triệu lần so với tốc độ bình luận trong đầu cô hiện giờ ——
Nếu như nói tốc độ bình luận trong đầu cô thuộc hàng phóng tên lửa, thì chắc chắn tốc độ lão hoá của Trịnh Hào Dữ phải thuộc cấp bậc vụ nổ vũ trụ!
Không thể!
Không thể, không thể được!!
Tuyệt đối không thể để Trịnh Hào Dữ biết đến cuốn tiểu thuyết tổng đài ma quỷ cô viết được...
Nếu không hai người bọn họ, hoặc là lập tức " bạch đầu giai lão", hoặc là lập tức "đồng quy vu tận" ——
"Em..."
Hàn Thần Hội phát huy kỹ thuật diễn hoàn mỹ nhất của cô, tận khả năng khiến biểu tình của cô trông thật đáng thương trông thật vô tội, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy tay anh, cặp mắt to chớp chớp, điệu bộ ngoan ngoãn đáng yêu.
Trịnh Hào Dữ: "......"
Lại bắt đầu.
Có điều, lúc này đây sẽ không giống so với mọi khi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không có một tia ý nghĩ mềm lòng nào.
"Chồng à~"
Hàn Thần Hội mềm nhũn kêu một tiếng, lại cố ý mút đầu ngón tay Trịnh Hào Dữ một chút.
Hàn Thần Hội ôm lấy thân thể Trịnh Hào Dữ, một bên nhào vào trong ngực đối phương, một bên hắng giọng, dùng giọng điệu nũng nịu nhất của mình làm nũng: "Ông xã ~ anh hiểu lầm người ta rồi~"
Trịnh Hào Dữ: "......"
Anh mặt không biểu cảm nhận lấy cái "nhào vào trong ngực" này của Hàn Thần Hội, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Những chuyện khác cô giả vờ giận dỗi, làm nũng, luồn lách qua loa thì anh cũng lười không so đo, nhưng chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không để mặc cho cô lừa gạt cho qua...
Trịnh Hào Dữ nâng mặt Hàn Thần Hội lên, ép buộc cô và đối diện với anh.
"Nói tiếng người!"
"............"
Thấy làm nũng chơi xấu không qua được cửa ải, đôi mắt to của Hàn Thần Hội xoay tròn một vòng, lập tức thay đổi một phong cách biểu diễn khác, cô bĩu môi, trong mắt ngậm nước mắt, bi thương ngóng trông.
"Chồng ơi, anh thật sự hiểu lầm em rồi. Em có bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng, chẳng phải anh biết rõ hơn ai hết sao? Sao em có thể phản bội cắm sừng anh được chứ? Tuy ngoài miệng em vẫn luôn tuyên bố muốn gắn sừng trên đầu anh, nhưng em cũng chỉ nói mồm vậy thôi, em nào dám chứ~"
"Vả lại, kể cho em muốn vượt tường thì cũng phải tìm được đối tượng đúng không..."
Khóe mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt, Hàn Thần Hội lại rúc vào trong ngực Trịnh Hào Dữ, khóc lóc.
"
"Tiểu Trịnh thái tử gia, em phải đi đâu mới tìm được một người, vừa có tiền hơn anh, vừa đẹp trai hơn anh, vừa có một cuộc sống tốt hơn anh, lại còn bao dung, chịu đựng nổi em hơn anh, đối xử với em tốt hơn anh chứ? Huhuhu như thế quá là khó cho em được chứ, mối thù giết cha cũng chẳng bằng..."
Hàn Thần Hội đột nhiên thu nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trịnh Hào Dữ, trịnh trọng lắc đầu: "Tìm không thấy!Ông xã! Em không tìm thấy! "
Một chuỗi bợ đít nâng xong Hàn Thần Hội cũng phải âm thầm nể phục chính mình.
Dục vọng sống sót của cô cũng quá mãnh liệt rồi!
Quả thực là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc số một học viện bợ đít, chuyên ngành vuốt mông ngựa!
Tự thưởng một bông hồng 🌹hẳn không quá phận đúng không?
Trịnh Hào Dữ khẽ nhướng mày, trong ánh mắt trở nên mềm mại hơn chút nhưng giọng nói vẫn âm lãnh như cũ:
"Em cảm thấy anh sẽ tin lời em nói sao? Em họ em thậm chí còn có thể nói ra tên của hắn kìa. Bây giờ anh chỉ muốn biết, Thịnh Giai Đảo là thằng nào!"
Hàn Thần Hội: "......"
Mẹ kiếp! Cô chính là không muốn để cho hắn biết Thịnh Giai Đảo là thằng nào được chứ!
Đôi mắt to của cô lại xoay một vòng, lập tức bĩu môi trừng mắt, bắt đầu điên cuồng ném nồi*:
*ném nồi: chụp mũ, phủi mũ, quẳng nhãn mác không tốt sang cho người khác
"Chồng ơi! Là vịt Koduck! Cũng chính là em họ Mạnh Tiểu Kết của em! Mới đây con bé vừa viết một cuốn tiểu thuyết! Thịnh Giai Đảo là nam chính trong sách của nó! Sau đó nó... nó...."
Hàn Thần Hội lắp bắp: "Nó...Nó lấy em ra làm mẫu viết nữ chính, sau đó...sau đó nó đọc nội dung miêu tả của nó viết ấy mà!"
Cô ôm Trịnh Hào Dữ, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Đều là vịt Koduck sai! Không liên quan gì đến em!"
Suy cho cùng, là bởi vì Mạnh Tiểu Kết đối với cô sử dụng phép kích tướng, cô mới đi viết tiểu thuyết tổng tài!
Cho nên, vì bảo trụ tính mạng, cô chỉ có thể bán đứng Mạnh Tiểu Kết ——
Vịt Koduck ra tới nhận nồi √
Vịt Koduck ra tới chịu đánh √
"Ồ?" Trịnh Hào Dữ nở một nụ cười không phán đoán được nóng hay lạnh, "Hàn Thần Hội, em coi anh là thẳng ngốc? Anh sẽ tin chuyện ma quỷ em nói? Một nhân vật tiểu thuyết? Em đúng là rất biết diễn nha~"
Hàn Thần Hội: "......"
Con người ấy mà, thường ngày tốt nhất không nên diễn quá nhiều!
Cô chính là thường ngày diễn quá nhiều cho nên lúc này cô có nói thật thì "thằng ngốc" Trịnh Hào Dữ này căn bản không tin cô!
"Em nói thật đấy!" Hàn Thần Hội đau lòng hít mũi, "Ông xã, Thịnh Giai Đảo thật sự là một nhân vật tiểu thuyết! Là vịt Koduck viết ra! Nếu anh không tin thì em sẽ gọi cho nó đối chất!"
Hàn Thần Hội cảm thấy, với sĩ diện của Trịnh Hào Dữ, khẳng định anh sẽ không để cô đi gọi điện đối chất như thế được, bởi dù gì đi nữa thì đối phương cũng là em họ của cô, chuyện nghi ngờ "bị cắm sừng" thế này không lý nào lại cãi nhau trước mặt em vợ mình?
Trịnh Hào Dữ không tin "Thịnh Giai Đảo" là nhân vật trong tiểu thuyết, anh hừ lạnh một tiếng, buông câu trả lời khiến Hàn Thần Hội suýt chết tại chỗ ——
"Được."
Hàn Thần Hội: "......"
Ah, ah! Chúa ơi!
Dưới ánh mắt tử vong lạnh lùng của Trịnh Hào Dữ.
Hàn Thần Hội co quắp thành một quả bóng, thật cẩn thận cầm lấy điện thoại di động, mở khoá màn hình điện thoại di động, lập tức nhanh chóng rời khỏi WeChat —— cô sợ Trịnh Hào Dữ nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cô và Mạnh Tiểu Kết.
Cô ấy bấm vào danh bạ.
Trịnh Hào Dữ đã tiến đến bên cạnh cô, gần như là dán mặt cô, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động của cô.
Hàn Thần Hội đầu ngón tay run rẩy, chọc hai cái, mới gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Kết.
"Tút——"
Hàn Thần Hội tuyệt vọng nhắm mắt.
Cô chưa có dàn xếp tốt "lời khai" với Mạnh Tiết Kết!
"Tút——"
Thiên linh địa linh linh! Hy vọng vịt Koduck nhanh trí một chút ah!
Chứ không bất kể là bị Trịnh Hào Dữ hiểu lầm rằng cô cắm sừng anh hay là để cho anh phát hiện cuốn tiểu thuyết tổng tài kia, thì kết cục của cô tuyệt đối thành "chết không chỗ chôn"...
Thanh âm "Tút——" dừng lại, Mạnh Tiểu Kết nhận điện thoại: "Alo? Chị Hôi Hôi? Chị——"
Mạnh Tiểu Kết vừa nói một câu, Hàn Thần Hội liền vội vàng cắt ngang đối phương, cô đặc biệt sợ đối phương nói lỡ miệng, trước hết cứ điên cuồng ra ám chỉ một trận đã:
"Tiểu Kết! Ôi đứa em họ ngoan của chị! Em là Tiểu Kết ngọt ngào nhất siu đỉnh nhất trên thế giới này! Hoa trên toàn thế giới này đều nhờ có em mà rực rỡ! Bây giờ em mau nói cho anh rể của em biết Thịnh Giai Đảo là ai đi..."
Sau khi nói xong, Hàn Thần Hội chân chó nhìn về phía Trịnh Hào Dư chớp chớp mắt lấy lòng.
Mạnh Tiểu Kết là thiếu nữ đu idol, hằng ngày ở trên mạng war diss với các loại người từ tám phương tứ hướng, tư duy bộ não quả thực là bản sao Hàn Thần Hội, so với hố đen thì hoàn toàn không có sự khác biệt.
Trong vòng vài giây, đầu óc cô nàng vận hành với tốc độ ánh sáng——
Bình thường Hàn Thần Hội hở ra một cái là diss cô, sao có thể diễn thuyết một tràng xu nịnh làm mở màn thế này được?
Bất thường chắc chắn có mờ ám!
Nhất là vừa nghe thấy Trịnh Hào Dữ cũng ở bên cạnh, lấy tĩnh xem biến đã.
Mạnh Tiểu Kết hắng giọng:
"Thịnh Giải Đảo? Là tên một nhân vật trong tiểu thuyết. "
"!!!"
Hàn Thần Hội suýt chút nữa thì nhảy dựng lên hò reo cho Mạnh Tiểu Kết!
Vịt Koduck là điện! Vịt Koduck là ánh sáng! Vịt Koduck quá đỉnh!
Trong giây lát cô lập tức từ vẻ mặt lấy lòng sang thành vênh mặt hất hàm, cổ dướn cao, miệng vênh lên, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hào Dữ bày ra cái vẻ mặt "đại lão" chỉ chỉ vào điện thoại di động...
"Giỏi lắm! Tiểu Kết! Ngày mai chị sẽ qua thăm em và thưởng em ba thùng cam ngọt!"
"......" Mạnh Tiểu Kết lại hắng giọng, "Anh rể, anh còn ở đó không ạ?"
Mạnh Tiểu Kết nói rất chân thành, khẩn thiết, tận tình khuyên bảo.
"Em đại biểu cho quần chúng nhân dân làm ơn ngài ạ...làm ơn ngài quản lý tốt chị Hôi Hôi đi! Bây giờ áp lực cuộc sống cao như thế, môi trường thì ô nhiễm nghiêm trọng, chất lượng không khí thì cực kỳ suy giảm, mọi người có thể sống sót được tới bây giờ cũng không phải điều dễ dàng gì, xin ngài đừng khiến cho chị Hôi Hôi ra ngoài gây hại cho nhân gian!"
"......Nếu vợ chồng hai người dù có xảy ra chuyện gì đi nữa vậy xin hai người đóng cửa lại, trên giường giải quyết hết một lần, đừng có thả chị Hôi Hôi ra ngoài! "Nhảy Disco đầu giường" quá ám ảnh! Làm ơn! Anh rể ơi làm ơn!.......cụp cụp cụp..."
Mạnh Tiểu Kết lại bắt đầu "dập đầu quỳ lạy".
"Trật tự! Thích dập đầu như thế thì dập đầu thêm vài cái cho anh rể em! Em cái đồ vua vuốt mông ngựa!
Hàn Thần Hội nghiến răng nghiến lợi mắng Tiểu Kết hai câu, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô là bởi vì sợ hãi, Mạnh Tiểu Kết mà thổ thêm mấy câu nữa chắc là vỡ toang hết cả.
Hàn Thần Hội xoay người ngồi dậy, đối mặt với Trịnh Hào Dữ, hai tay bóp eo, giả vờ hắng giọng:
"Tiểu Trịnh thái tử gia! Ban nãy em đã nói với anh rồi đấy thôi! Thịnh Giai Đảo chính là tên nhân vật trong tiểu thuyết của vịt Koduck! Em trong sạch! Em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với anh! Không được đổ oan cho em!"
Trịnh Hào Dữ cũng chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lấy hộp thuốc lá từ tủ đầu giường, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Anh không tin em! Vừa rồi còn chất vấn em! Anh nghĩ em cắm sừng anh, anh nghĩ em phản bội anh! Hoá ra trong lòng anh em là một người phụ nữ như thế sao?"
Hàn Thần Hội nước mắt ngắn nước mắt dài, bắt đầu ác nhân cáo trạng trước.
"Anh cứ như vậy nghi ngờ nhân cách và nhân phẩm của em sao...".
Đầu ngón tay Trịnh Hào Dữ dán lên cánh môi, nhẹ nhàng cắn điếu thuốc, ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào Hàn Thần Hội.
Trên thực tế, sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại.
Một loạt thao tác vừa rồi Hàn Thần Hội gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Kết, căn bản là sơ hở trăm bề.
Sở dĩ anh lựa chọn tin tưởng cái lý do "tên nhân vật tiểu thuyết", không gì khác hơn là bởi vì họ đã làm vợ chồng hơn hai năm, anh tin tưởng cô...
Đương nhiên, đối với Trịnh Hào Dữ mà nói, anh tuyệt đối không phải bởi vì tin tưởng nhân phẩm Hàn Thần Hội.
Đúng như lời Hàn Thần Hội nói, Tiểu Trịnh thái tử gia là một người đàn ông tự tin.
- Là tự tin từ trong nội tâm.
Cho dù Hàn Thần Hội thân ở trong giới giải trí phù hoa, đủ loại soái ca mỹ nữ khắp nơi.
Nhưng vậy thì đã sao nào?
Có người nào xứng để có thể so sánh cùng sao?
Làm vợ của Trịnh Hào Dữ, được anh sủng ái, được anh "yêu thương", anh tin tưởng Hàn Thần Hội sẽ không ngoại tình, ít nhất cho đến bây giờ, cô căn bản không tìm được mục tiêu để ngoại tình.
Nếu là ở trong quá khứ, có lẽ ngay đến cái ý nghĩ tức giận thôi Trịnh Hào Dữ cũng sẽ không có.
Nhưng lần này...
Khi anh nghe được những câu nói lung tung rối loạn kia của Mạnh Tiểu Kết, nghe được cấu "Ở trên giường anh ta không khiến chị thoả mãn hay sao?", cơ hồ ngay tức khắc, một ngọn lửa hừng hực xông thẳng lên đầu anh.
Phản ứng đầu tiên của anh ấy thế nhưng không phải là tự tin mà là tức giận.
Tức giận với một tên đàn ông mà đến ngay cả tên cũng chưa bao giờ nghe đến, không biết chui từ xó nào ra, vì một tên đàn ông rác rưởi mà tức giận.
Trịnh Hào Dữ hơi xoay người, đem thuốc lá đầu ngón tay đè lên gạt tàn, nhẹ nhàng búng tàn thuốc.
Từ lần trước nhìn thấy cái tên chết tiệt kia trong "Chúng ta đến yêu đi", tần suất tức giận bởi vì Hàn Thần Hội của anh càng ngày càng cao.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Một trận trò hề không giải thích được cứ vậy kết thúc.
Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ tiếp tục nằm trên giường nửa giờ.
Trong nửa giờ này, Hàn Thần Hội lén lút nhắn tin cho Mạnh Tiểu Kết, Trịnh Hào Dữ thì lần lượt hút mấy điếu thuốc.
Hai người không trao đổi một lời.
Thời gian đã đến, Hàn Thần Hội liền rời giường, đi vào phòng tắm tắm rửa một phen. Sau đó xuống phòng ăn ăn sáng đơn giản với Trịnh Hào Dữ, rồi cô lại quay về phòng ngủ, trang điểm tinh xảo, ra cửa.
Hàn Thần Hội muốn đến đoàn làm phim "Thư từ qua lại lần thứ hai".
Mặc dù khi đến đoàn phim cô đều sẽ được trang điểm lại nhưng cô vẫn cứ phải làm tinh xảo girl, tuyệt đối không cho phép bản thân không trang điểm đẹp nhất, không mặc quần áo xinh nhất mà đã bước ra đường.
Ban ngày, Hàn Thần Hội vẫn ở trong đoàn làm phim quay phim.
Vai diễn nhân vật "thích diễn xuất" này rất phù hợp với Hàn Thần Hội, cô cũng trông cậy vào bộ phim "Thư từ qua lại lần thứ hai" này để cải thiện danh tiếng, viral cháy một phen, kiếm thêm ít thu nhập trang trải cuộc sống, nuôi gia đình.
Trên phim trường, Hàn Thần Hội tích cực xin lời khuyên học hỏi diễn xuất của các đạo diễn, phó đạo diễn.
Mặc dù diễn xuất của cô cũng chẳng có cải thiện gì nhiều, nhưng còn may vai diễn phù hợp, vốn là vai nữ số 3, ngày ngày thích biểu diễn diễn xuất, nhưng diễn chẳng ra gì.
Hoàn toàn phù hợp với Hàn Thần Hội, cô chỉ cần làm đúng như bản sắc của chính cô là có thể thuận lợi hoàn thành vai diễn, hơn nữa độ hoàn thành sẽ vô cùng cao.
Giờ ăn trưa, Hàn Thần Hội lén lút xin một ngày nghỉ ngắn với đạo diễn.
Buổi tối vốn có một buổi quay đêm nữa nhưng hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của Trịnh Hào Dữ, như thường lệ Trịnh gia sẽ tổ chức yến hội, là "Trịnh phu nhân" danh chính ngôn thuận, Hàn Thần Hội tuyệt không thể vắng mặt.
Yến hội sinh nhật Thái Tử nhà họ Trịnh, giới quyền quý kinh thành, không ai dám đến muộn.
Nhưng Trịnh gia là cấp bậc gì?
Nhà phú quý thông thường căn bản không kiếm được thiếp mời của Trịnh gia, những người được mời tham dự yến tiệc cũng chỉ có mấy chục vị khách, mỗi người đại diện cho các lĩnh vực khác nhau.
Điểm giống nhau duy nhất đó là, bất kể nhắc đến tên ai trong số họ thì gia thế và quyền lực đằng sau họ đều có thể hù chết người khác.
Hàn Thần Hội sớm trở lại dinh thự Hồng Diệp.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tham dự một dịp như vậy, năm ngoái trong bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Hào Dữ, khi ấy cô cũng đã là "Trịnh phu nhân".
Bữa tiệc sinh nhật năm ngoái được tổ chức tại dinh thự cũ ở Hoa Thanh Viên, năm nay trực tiếp đặt tại dinh thự Hồng Diệp nơi Trịnh Thực Kỳ và Hàn Thần Hội sống chung.
Mấy stylist và chuyên gia trang điểm nổi tiếng quốc tế đến dinh thự Hồng Diệp sớm hơn Hàn Thần Hội, các cô cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, phối đồ cho cô.
Trong nhà có váy, lễ phục, đồ trang sức, mỹ phẩm, vô số.
Tất cả đều do Trịnh Hào Dữ đặt riêng từ khắp nơi trên thế giới
Cho dù là stylist và chuyên gia trang điểm quanh năm làm bạn với xa xỉ xa xỉ, nhìn thấy kho báu nhỏ của Hàn Thần Hội cũng phải choáng váng một phen.
Bọn họ chọn cho Hàn Thần Hội một bộ váy đính kim cương màu tím nhạt, hoàn mỹ làm nổi bật lên đường cong lung linh của cô, lại phối với tông trang điểm màu tím nhẹ xứng váy ——
Bí ẩn lại gợi cảm, lạnh lùng rồi lại sang trọng.
Bất cứ ai nhìn thấy cô ấy cũng sẽ đều chấn động một khoảnh khắc.
Sau đó nhịn không được cảm thán trong lòng, trách không được, năng lực công việc của Hàn Thần Hội "đáng lo" là thế vậy mà vẫn có thể lăn lộn trong giới giải trí...
Thật không hổ là "nhan bá*" của làng giải trí!
*nhan bá: nhan sắc đỉnh cao đứng hàng đầu.
Ai cần quan tâm cô ta có năng lực nghề nghiệp có được hay không?
Có nhan sắc tùy hứng! Không phục nghẹn!
Hàn Thần Hội chuẩn bị xong tất cả thì đã là trời tối, khách khứa lục tục tới.
Sau sự kiện nhà hoa lúc trước, đây là lần thứ 2 Tôn Mạn Ninh đến dinh thự Hồng Diệp.
Hàn Thần Hội gặp được Tôn Mạn Ninh ở góc khúc quẹo cầu thang, kính cẩn lễ phép chào hỏi: "Mẹ ạ."
Tôn Mạn Ninh liếc Hàn Thần Hội một cái, khẽ gật đầu.
Không thể không nói, cô con dâu này của bà đúng là có một vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành, thật sự phải nói là hàng nhất đẳng, là hiếm có khó tìm, có thể xứng đôi với đứa con trai của bà.
Đáng tiếc...
Cô con dâu này, ngoại trừ vẻ ngoài, còn lại không có gì khác.
"Mẹ." Hàn Thần Hội đi tới bên cạnh Tôn Mạn Ninh, săn sóc đỡ lấy một cánh tay của bà—— đây là phép tắc mà Tôn Mạn Ninh dạy cho cô khi cô tham dự yến tiệc sinh nhật Trịnh Hào Dữ lần đầu tiên vào năm ngoái.
" Dạo này công việc bận rộn quá tụi con chưa kịp sang thăm ba và mẹ, chúng con xin lỗi là chúng con tệ quá."
Mẹ chồng và nàng dâu cùng nhau bước ra ngoài biệt thự.
Trong giới quyền quý ở kinh thành, "Nhan bá" thế hệ trước là Tôn Mạn Ninh, giờ "Nhan bá" thế hệ này hiển nhiên là Hàn Thần Hội, hai người đại biểu vẻ đẹp cho hai thế hệ.
Mới chỉ có một bộ phận khách khứa tới, bọn họ tứ tán ở bãi cỏ, sân thượng, vườn hoa và một số thì ở xa xa bên hồ bơi mà tán ngẫu.
Nhìn thấy Tôn Mạn Ninh và Hàn Thần Hội, mọi người lập tức đi tới —— chào hỏi chủ nhà, là lễ phép cơ bản nhất.
Chào hỏi, các vị khách lại tản đi.
Mấy chiếc siêu xe từ từ dừng ngoài cổng.
Bước xuống xe là 3 vị danh viện quý tộc.
Trong đó có Bạch Hồng là Hàn Thần Hội quen mặt, còn lại hai người cô không biết.
Bạch Hồng cùng hai danh viện nói cười đi tới.
Hàn Thần Hội trước tiên chào Bạch Hồng.
Sau đó, cô nàng đứng bên cạnh Bạch Hồng, bỗng vươn tay ra trước Hàn Thần Hội: " Xin chào Trịnh phu nhân, tôi là Trần Y Tâm. "
Tiểu thư Trần gia?
Hàn Thần Hội có một chút ấn tượng, dường như từng nghe hội bạn Đường Huyên nhắc tới.
Cô có biết địa vị của Trần gia không nhỏ, huống chi hôm nay lại là khách của Trịnh gia nên cô không dám sơ ý.
Hàn Thần Hội đánh giá đối phương —— hẳn nhiên đối phương cũng đang đánh giá cô —— Hàn Thần Hội mỉm cười, lễ phép vươn tay bắt lấy tay đối phương: "Xin chào, tôi là Hàn Thần Hội. "
"Ồ?" Trần Y Tâm nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, "Hàn Thần Hội?
Cái tên này nghe thật quen tai, có phải là Hàn Thần Hội trong CP Hàn Thần Hội và Trương Nhuận Thần được đưa tin rần rần trên mạng lúc trước không?"
Hàn Thần Hội: "......"
Trần Y Tâm nói những lời này ra, không nói Hàn Thần Hội đến ngay chính Bạch Hồng ở bên cạnh cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Tôn Mạn Ninh đang đứng cùng mấy bà phu nhân khác cách đó không xa, âm lượng của Trần Y Tâm đủ để khiến cho các bà ở đây nghe được.
Điều này...
Thật xấu hổ...
Ai mà không biết giới quyền quý căn bản xem thường giới giải trí a...
Nhưng cho dù có xem thường đi nữa thì tốt xấu gì Hàn Thần Hội cũng là người mà tiểu Trịnh Thái Tử gia "kiệu tám người kiêng" cưới vào cửa, hiện giờ là danh chính ngôn thuận Trịnh gia"Thái Tử Phi"...
Sao có thể biểu lộ ngay ra mặt như thế được?
Không nể mặt Hàn Thần Hội chẳng khác nào không nể mặt Trịnh gia, không nể mặt Trịnh Hào Dữ.
Cũng chỉ có Trần gia đại tiểu thư, Trần Y Tâm dám làm như vậy...
Bạch Hồng và Trịnh Hào Dữ là bạn tốt nhiều năm, tự nhiên phải giúp Hàn Thần Hội giải vây, cô nhìn Trần Y Tâm, cười nói: "Sao? Y Tâm, cô không biết gần đây tôi thích Trương Nhuận Thần à? Anh ta sắp là của tôi, cô còn nhắc tới chuyện vừa rồi nữa tôi không để yên đâu!"
Người phụ nữ này cùng với chồng tranh nhau cắm sừng cho đối phương, phong cách cũng hơi bị hoang dã...
Hàn Thần Hội cảm kích nhìn Bạch Hồng một cái.
Phát sinh nhỏ với Trần Y Tâm nhanh chóng quá đi.
Tôn Mạn Ninh nói thêm gì đó với các bà quý phu nhân kia sau đó rời đi, tới bên cạnh Hàn Thần Hội, liếc Hàn Thần Hội một cái xong xoay người rời đi.
Hàn Thần Hội cũng phải có chút "biết nhìn" này, vội vàng đuổi theo bà.
Tôn Mạn Ninh và Hàn Thần Hội, một trước một sau rời xa khách nhân, đi về phía lối vào hoa viên, đi tới trước cây anh đào xanh mướt, dừng bước.
Hàn Thần Hội ngoan ngoãn đứng.
Cô biết cô chuẩn bị được " mẹ dạy".
Tôn Mạn Ninh ưu nhã xoay người, lạnh lùng nhìn Hàn Thần Hội, mặc dù bà đã vô cùng tức giận nhưng vẫn cực kỳ có gia giáo mà nhẹ giọng hỏi: "Lần trước những điều mẹ nói với con, con nghĩ thế nào rồi?"
Hàn Thần Hội: "......"
Cô hồi tưởng lại những lời mà Tôn Mạn Ninh đã nói với cô trong nhà hoa...Những lời ấy đối với cô không khác gì vũ nhục cô.
"Con..." Hàn Thần Hội mím môi, hơi rũ mắt_: "Con còn chưa nghĩ kỹ..."
"Công việc của cô..." Tôn Mạn Ninh lạnh lùng, "Còn cần thiết phải tiếp tục nữa sao? Tiền kiếm được cũng không đáng bao nhiêu, lại còn phá hỏng thanh danh, cô cũng nhìn thấy thái độ của Trần tiểu thư và mọi người lúc nãy rồi đấy, cô ở trong giới giải trí hỗn loạn này cũng chỉ tự đánh mất giá trị bản thân và còn mang đến ảnh hưởng xấu cho Trịnh Hào Dữ và Trịnh gia chúng ta."
Hàn Thần Hội vẫn cúi đầu.
"Tôi cũng là nghĩ cho cô, chỉ cần cô với Hào Dữ tình cảm gia đình hoà thuận, cô làm một hào môn phu nhân thì có gì không tốt? Hằng ngày chỉ cần quẹt thẻ, đồng hành cùng chồng cùng con, muốn làm gì thì làm."
Tôn Mạn Ninh quét mắt từ trên xuống dưới bộ trang phục trên người Hàn Thần Hội, mỉm cười: "Tôi nghĩ, một cuộc sống như thế sẽ thích hợp với cô hơn..."
Nói xong, Tôn Mạn Ninh liền xoay người rời đi.
Nắm đấm nhỏ của Hàn Thần Hội nắm chặt lại.
Làm một "con sâu gạo" không có phẩm giá, không có tôn nghiêm, rời xa chồng là sống không thể sống được, một cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ trước kia học tập chăm chỉ, hiện tại tích cực làm việc... Một người phụ nữ tự lực cánh sinh, không muốn dựa dẫm vào chồng, là sai sao?
Hay chỉ bởi vì cô gả cho Trịnh Hào Dữ, trên danh nghĩa là "phu nhân quyền quý", nên chỉ có thể làm một con sâu gạo không có bản ngã?
Hàn Thần Hội cắn chặt cánh môi.
Cô thật sự không chấp nhận được cái tương lai mà Tôn Mạn Ninh đặt ra cho cô.
Hàn Thần Hội cố gắng kìm nén không để bản thân bật khóc.
Lớp makeup của cô đắt lắm, không được để trôi QAQ
Cô bình tĩnh trong vài phút sau đó trở lại bữa tiệc.
Xa xa, Hàn Thần Hội nhìn thấy ——
Trịnh Hào Dữ bưng ly rượu, đứng trong đám người.
Dưới ánh đèn rực rỡ, dáng người anh cao ráo, khí chất phi phàm.
Không ai có thể so với phong thái của anh.
Dường như cảm giác được ánh mắt của Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ xoay người, nhìn thấy cô, anh đẩy nhẹ kính mắt vàng trên sống mũi, đứng giữa hào quang, nhẹ nhàng cười với cô.
Nụ cười của anh trong nháy mắt đã kích nổ trái tim cô.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi má ngày càng trở nên ửng đỏ.
Hàn Thần Hội đi về phía Trịnh Hào Dữ, còn có khoảng cách hai thước, anh đã vươn tay ra.
Cô cũng vươn tay, tự nhiên nắm lấy anh.
"Em dâu! Hôm nay em quá đẹp! "
"Nói bậy đi! Tiểu Trịnh thái tử phi của chúng ta có lúc nào không đẹp à?"
"Hai người quả thực trai tài gái sắc! Mau mau sinh ra một tiểu Thái Tử đi, cho chúng ta chứng kiến một chút cái gì gọi là "'nhan sắc huỷ diệt thế giới"!
Bạn bè của Trịnh Hào Dữ thi nhau đùa giỡn tâng bốc Hàn Thần Hội một phen.
Hàn Thần Hội cảm thấy khuôn mặt mình càng ngày càng nóng, hiện tại nhất định đỏ chót luôn rồi!
Những người bạn kia chém trong chốc lát, thấy khách khứa đến đông đủ, tất cả mọi người đều là người quen trong giới, bọn họ lễ phép qua chào hỏi từng người.
Trịnh Thực Dữ nghiêng đầu nhìn Hàn Thần Hội.
Khuôn mặt cô đỏ hồng, biểu tình lại có chút căng thẳng, hốc mắt phiếm hồng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc, hiển nhiên là có tâm sự.
Anh thì thầm: "Có chuyện gì vậy?" "
"......"......" Hàn Thần Hội mím môi, đôi mắt to ướt sũng nhìn về phía Trịnh Hào Dữ, cũng mặc kệ hiện tại có thích hợp nên nói những lời này hay không, nhỏ giọng biện bạch.
"Trịnh Hào Dữ, em, em không muốn cùng đẳng cấp với con chim thối lông xanh kia, em không muốn làm một tiểu chim hoàng yến của anh..."
"............"
Trịnh Hào Dữ nâng ly rượu đang muốn uống thì nghe Hàn Thần Hội nói vậy, động tác khựng lại.
Anh lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô, nhất định là Tôn Mạn Ninh lại nói gì đó với cô.
Trịnh Hào Dữ chậm rãi uống một ngụm rượu, nghiêm túc nhìn Hàn Thần Hội một cái, đột nhiên cười:
"Em sao có thể là chim hoàng yến của anh chứ, chim hoàng yến nhà nào giống được em chứ? Chắc em đang hiểu lầm chínhmình rồi..."
Hàn Thần Hội hít hít mũi, không ngừng gật đầu.
Đúng đúng đúng, cô đúng là làm không được chim hoàng yến mà QAQ
"Em có làm thì cũng phải là..."
Trịnh Hào Dữ hơi cúi người xuống, trước mắt bao người, giơ một tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má hồng mềm mại của Hàn Thần Hội.
"Tiểu Khỉ Lông Vàng của anh nha~"
Hàn - Khỉ lông vàng - Thần Hội: "......"
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hôi Hôi: [ mỉm cười ][ cả nhà anh mới là tiểu khỉ lông vàng ấy!! ][ anh đã mất đi tôi ][ tạm biệt][ tạm biệt]
Thái Tử gia: [............][ ăn ngay nói thật không được ][Haiz, lại lại lại bị mất vợ......]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT