"Em phải nghĩ rất lâu mới quyết định tặng quà cho anh là đậu đỏ, cũng tự tay chế tác ra một chiếc vòng tay đậu đỏ. Mọi người thường nói đậu đỏ nghĩa là gửi gắm tương tư, em nói trước đấy nhé..."
Cô lập tức híp mắt lại, cái miệng nhỏ chìa ra, biểu tình thoạt nhìn vừa ngạo kiều vừa làm ra vẻ, nhưng giọng nói còn chưa tỉnh ngủ nghe vào thật giống như đang làm nũng.
"Em mới không gửi tương tư cho anh đâu đấy! Không có tương tư! Không có! Anh đừng tự mình đa tình đấy nhé!"
"Anh không có mặt ở nhà là em sung sướng vui vẻ biết mấy, em không có chút nào nhớ anh đâu! Em biết anh cũng không nhớ em, giống như anh từng nói trước đó, chúng ta ai chơi theo ý người nấy, tiến hành Dink* đến hoàn chỉnh, đây là một hôn nhân không có tình yêu!"
——-
*DINKs là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung
Nói đến đây Hàn Thần Hội hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước Trịnh Hào Dữ đã nói y chang những lời này với cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy gờn gợn đau đớn.
Khiến cho cô tức đến tăng xông, càng nghĩ càng thấy khổ thân, khó ở.
Giọng Hàn Thần Hội êm ái, càng nói càng hăng hái:
"Em biết, cả gia đình Trịnh gia bọn anh đều cho rằng em không xứng với anh, cảm thấy em giống như một tên tội phạm cướp mất "Thái tử gia" của bọn họ, cho rằng nhất định đến một lúc nào đầy là sẽ ly hôn! Lúc trước bọn họ không đồng ý cho anh cưới em, tuy rằng em không hiểu rốt cuộc vì sao anh muốn cưới em về nhà, có lẽ anh cảm thấy anh không thích em..."
"Chung quy thì anh đã nói, hôn nhân mà không có tình yêu mới là hôn nhân vĩnh hằng nhất! Nhưng hôn nhân không có tình yêu cũng là hôn nhân dễ đổ vỡ nhất!"
Hàn - gợi cảm - Thần Hội trả thù.
"Về chuyện giữa hai chúng ta, không chỉ có Trịnh gia anh nghĩ như thế mà ngay chính em cũng nghĩ như thế! Nói không chừng một ngày nào đó em chợt cảm thấy anh không xứng với em! Dù sao thì Hàn Thần Hội em tựa tiên nữ thế này, là rất được "săn đón" nhé! Nếu như thế thì chúng ta liền ly hôn, cầu trở lại với cầu, đường ai nấy..." đi
Lời còn chưa dứt, Trịnh Hào Dữ đã siết chặt Hàn Thần Hội trong lồng ngực, cực kỳ thuần thục ôm cô xoay người.
Hàn Thần Hội bất mãn nức nở một tiếng.
"Anh cũng đâu có nói em tặng anh đậu đỏ là biểu trưng tương tư đâu mà em nói nhiều thế làm gì? Anh nói cho em biết, Hàn Thần Hội, hôn nhân không phải tuỳ tiện muốn kết thì kết và hiển nhiên không phải muốn ly là ly."
Trịnh Hào Dữ nhẹ nhàng vén mái tóc rối bời trên mặt Hàn Thần Hội ra, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng cười.
"Em ấy, đúng là nghiệp của anh......"
Anh không cần tốn nhiều công sức, là có thể tìm đúng đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Hàn Thần Hội sợ nhất là Trịnh Hào Dữ hôn cô như vậy.
Không có ý tưởng dư thừa, chỉ cần hôn đơn giản.
Ngọt ngào.
Mềm mại.
Ai nói đàn ông không có mặt dịu dàng?
"Mặt dịu dàng" của Trịnh Hào Dữ quả thực có thể biến cô thành một vũng nước.
Hôn lên, hai tay Hàn Thần Hội thật tự nhiên leo lên cổ đối phương, cùng đối phương ôm hôn hoà quyện.
Hai người hôn vài phút, lúc Trịnh Hào Dữ buông Hàn Thần Hội ra, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
"Thần Hội."
Trịnh Hào Dữ gọi tên cô, giọng nói của anh dường như lướt qua trên băng.
"Em vừa mới nói, hai hạt đậu đỏ này phân biệt đại biểu cho em và anh, em biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Hàn Thần Hội mím môi.
Trịnh Hào Dữ cách cô gần như vậy, làn da toàn thân cô đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, mà trong miệng, hơi thở của cô, quấn lấy hương vị của anh, cô có thể cảm giác rõ được nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh.
Cô nhắm mắt lại và không thể trả lời câu hỏi của anh.
- Thần Hội ——"
Trịnh Hào Dữ lại gọi tên cô một lần nữa, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lay động cổ tay trước mắt Hàn Thần Hội, hai hạt đậu đỏ trên lắc tay va chạm phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.
"Hai hạt đậu đỏ này, bất luận là đi từ bên trái hay bên phải, bọn họ đều phải gặp mặt. Cho dù ngày hôm nay họ đang hạnh phúc, buồn bã, tức giận, họ đều phải đụng chạm. Giống như hai chúng ta vậy ——"
Anh mỉm cười: "Chạm lần đầu tiên, là anh hôn em; chạm lần thứ hai, em đang đánh anh." "
"......" Hàn Thần Hội lần nữa mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi,"Vậy chạm cái thứ ba thì sao? "
Trịnh Hào Dữ cười nhẹ, hỏi ngược lại: "Thứ ba? "
"Ừm." Hàn Thần Hội gật đầu.
Ngay sau đó, cô có thể cảm thấy một chút vải cuối cùng trên cơ thể của mình cũng "không cánh mà bay".
"Chạm lần thứ ba——" Trịnh Hào Dữ cố ý dán ở bên tai Hàn Thần Hội, tựa như hôn rồi lại không hôn trầm giọng nói, "Là anh đang nếm em! "
Hàn Thần Hội cái đầu nhỏ hỏi chấm, còn chưa hiểu được mấy cái mối liên kết "đụng chạm" này là sao thì cô đã bị Trịnh Hào Dữ đè xuống giường:)
Trịnh Hào Dữ bước sang tuổi 27, lần đầu tiên ôm Hàn Thần Hội.
Trong hơn hai năm qua mỗi lần đều không giống nhau.
Đương nhiên đây không chỉ là đối với Trịnh Hào Dữ, mà còn là cả Hàn Thần Hội.
Tốt hơn nhiều so với chế độ "công chúa nhỏ" và " tiểu bảo bối"!
Trịnh Hào Dữ cẩn thận đặt cô vào lòng bàn tay, dùng sự dịu dàng cực hạn, nhẹ nhàng che chở cô, lập tức từ "cuồng phong bão táp" biến thành "mưa phùn".
Hàn Thần Hội biết nếu luôn duy trì như vậy, Trịnh Hào Dữ sẽ vô cùng khó chịu, có điều cô đã không quan tâm được nhiều như vậy——
Cô ấy rất hạnh phúc QAQ
Chưa bao giờ có sự hạnh phúc như vậy!
Hai hạt đậu đỏ, mở khóa thành công!
——get√
Hàn Thần Hội hai mắt híp lại, chính cô cũng không rõ mình tỉnh, hay là đang nằm mơ, cho đến khi cô bị đối phương ôm vào phòng tắm, cũng nhẹ nhàng chìm vào trong bồn tắm ấm áp.
Lúc này cô mới thoáng tỉnh lại, cô lười biếng ngồi trong ngực đối phương, để cho anh tuỳ ý tắm rửa cho cô.
Nếu là ở thường ngày, Trịnh Hào Dữ nhất định sẽ không đơn thuần chỉ tắm rửa như vậy, nhưng lúc này đây, đối phương lại thật sự chỉ tắm rửa cho cô, sau đó ôm cô trở lại giường.
Vừa chạm gối đầu, Hàn Thần Hội lập tức nhắm mắt lại.
Trịnh Hào Dữ từ phía sau ôm vòng lấy Hàn Thần Hội, cô lại quen thuộc rúc vào trong lồng ngực ấm áp, mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng hôm sau.
Hàn Thần Hội đã thức dậy rất sớm.
Cô thoải mái uốn éo vòng eo của mình.
Vài giây sau, Hàn Thần Hội mới chậm rãi tìm lại xúc cảm.
Cô có thể cảm giác được một cánh tay của Trịnh Hào Dữ đang ngang ngược ngang ngược ôm cô, mà cánh tay kia của anh, đang bị chính mình đè dưới cổ.
Mà hô hấp vững vàng của đối phương, phả ra sau gáy cô.
Nhẹ và mềm mại, giống như một chiếc lông vũ vuốt nhẹ trên cổ cô.
Hàn Thần Hội: "......"
Cô ấy thức dậy trước anh ta!
Hàn Thần Hội cảm thấy đêm qua ngủ rất ngọt rất thơm, thân thể không nhức không mệt, hiển nhiên là nghỉ ngơi thoả thê rồi.
Lúc này, Hàn Thần Hội lại hồi tưởng đêm qua, trong bóng tối, những lời ngon tiếng ngọt kia anh nói cô——
Đó là Trịnh Hào Dữ ư?
Đó thật là Trịnh Hào Dữ ư?
Anh ta đột nhiên đổi tính thế là sao?
Hoàn toàn khác với phong cách bình thường!!
Trong đầu Hàn Thần Hội hiện lên nụ cười của anh, nghĩ lại, hai má cô đột nhiên ửng đỏ.
Giữa nam nữ, vốn không có ai mạnh ai yếu.
Nhưng nếu người đàn ông của bạn cường thế, cứng rắn, muốn là người kiểm soát quyền chủ động tuyệt đối, vậy thì, trạng thái ngày hôm sau của người phụ nữ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của người đàn ông đó đối với cô ấy.
Hàn Thần Hội đột nhiên bĩu môi.
Trước kia dù thế nào cô cũng phải ngủ mất một ngày một đêm, mệt đến mức giống như một con lợn chết, khẳng định là do Trịnh Hào Dữ không nâng niu cô, đối xử với cô vô tình tàn khốc như cuồng phong cuốn lá rụng, thật quá không biết "thương hương tiếc ngọc"!
Hừ!
Quá đáng!
Nhưng trái lại hôm qua lại rất tốt!
Hiện giờ cả người cô khoẻ khoắn tinh thần, không cảm nhận được chút đau mệt nào!
Ở bên cạnh tiếng hít thở của Trịnh Hào Dữ vẫn đều đặn như cũ, Hàn Thần Hội không dám loạn, sợ khiến anh thức giấc. Lúc này vẫn còn sớm, còn cách thời gian cô phải tới đoàn làm phim là 4 tiếng nữa. Hôm qua anh xử lý công việc đến gần nửa đêm về, sau đó lại ở lại bên cạnh cô, nhất định anh giờ rất mệt mỏi, cô muốn để anh nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Hàn Thần Hội với lấy điện thoại di động ở trên tủ đầu giường, ấy thế mà có mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Mở ra xem, tất cả đều đến từ em họ Mạnh Tiểu Kết của cô.
Mạnh Tiểu Kết: 【Chị Hôi Hôi, em khuyên chị, cuốn tiểu thuyết kia, vẫn là đừng nên đăng đi...】
Mạnh Tiểu Kết: 【Tối qua em xem xong em đã hoàn toàn ngủ không được! Tại sao chị lại nỡ đối xử với em như vậy! Không được! Em cũng chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi! 】
Mạnh Tiểu Kết: 【Chị Hôi Hôi, em chỉ chợp mắt có 3 tiếng đồng hồ là tỉnh, lại đem cuốn tiểu thuyết 5 vạn chữ chị gửi tới ra đọc lại 1 lần...... Em chân thành khuyên chị làm người tốt đi, thật sự.】
Mạnh Tiểu Kết: 【Chị đã không còn là chị Hôi Hôi thuần khiết trong trí nhớ của em nữa! Từ sau khi chị kết hôn gả cho anh rể Vũ Vũ, cả người từ đáng đáng yêu yêu trở nên đồi đồi bại bại!】
Mạnh Tiểu Kết: 【Rốt cuộc thì cớ làm sao mà chị lại để cho Thịnh Giai Đảo đứng chổng ngược bên giường? Chưa hết, vì sao lại để Thịnh Giai Đảo nằm trên giường, sau đó Nguỵ Hoạ Hoạ nhảy "Disco" trên người anh ta?"】
Mạnh Tiểu Kết: 【Thịnh Giai Đảo và Ngụy Họa Hoạ, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì vậy? Thực hiện khó khăn 5.0, chuyển động 360 ° thể dục dụng cụ tự do?! Hai người bọn họ là ma quỷ sao? Đầu giường nhảy "Disco" nữa? 】
Mạnh Tiểu Kết: 【Chị Hôi Hôi, em muốn một lời khai thật từ chị, có phải ở nhà chị và anh rể Vũ Vũ thật sự luyện những thứ đó không? Chắc chắn thế rồi! Nếu không thì chị lấy kinh nghiệm đó từ chỗ nào? Đừng nói với em chị là thật sự tự tưởng tượng ra! 】
Hàn Thần Hội nghiêm túc đọc xong wechat Mạnh Tiểu Kết gửi tới, bất mãn bĩu môi.
Mạnh Tiểu Kết chính là đồ ngốc!
Cô nghiêm túc trả lời đối phương:
Hàn Thần Hội: 【Ngay cả chút tư duy tưởng tượng này mà em cũng không có thế mà còn đòi viết tiểu thuyết? Em sớm đóng nắp bút lại đi, đừng làm chị mất mặt! [Hừ hừ.jpg]】
Mạnh Tiểu Kết: 【???? 】
Trong vòng hai phút, Mạnh Tiểu Kết liên tục gửi tới vài đoạn tin nhắn thoại.
Hàn Thần Hội cầm lấy tai nghe ở tủ đầu giường, đeo lên, phát giọng nói ——
"Hàn Thần Hội! Chút tư duy tưởng tượng cái *beep* ấy mà chút tư duy tưởng tượng! Cho dù là nể mặt anh rể Vũ Vũ đi nữa thì em cũng phải ra mắng chị ok? Quả thực chị là viết truyện ma quỷ! Cầu xin chị buông tha cho chúng độc giả bá đạo tổng tài bọn em đi, thật sự cầu xin ngài, ba quỳ bốn lạy dâng lên ngài!"
"Chị Hôi Hôi! Chị thật sự là một kho báu! Thật đấy! Em cảm thấy nhất định là kiếp trước anh rể Vũ Vũ tích công đức vô lượng nên kiếp này ông trời ban cho anh ấy một người vợ báu vật như chị! Chị diễn xuất thì cay đôi mắt, ca hát thì cay đôi tai, viết tiểu thuyết thì cay bộ não......"
Nghe đến đây Hàn Thần Hội tức chết đi được, cái miệng chìa ra treo một bình nước tương cũng không thành vấn đề.
Có điều Mạnh Tiểu Kết chính là Mạnh Tiểu Kết, fan CP trung thành nhất của CP Hôi Vũ, cho dù có diss Hàn Thần Hội thế nào thì cũng vẫn yêu thương cô, lập tức chuyển để tài, vuốt mông ngựa vuốt đến mượt mà...
"Nhưng những cái đó đều không quan trọng! Mặc dù năng lực công việc của chị chẳng ra sao nhưng chị đẹp nha! Chị đáng yêu! Em chính là đứa nông cạn thích vẻ ngoài da như vậy, anh rể Vũ Vũ cũng thế, chúng ta đều là những kẻ nông cạn! Chị chính là chị Hôi Hôi xứng đôi với anh rể Vũ Vũ nhất thế giới! Yêu chị!"
Hàn Thần Hội bên ngoài cười ngượng ngùng, thực tế trong lòng thoả mãn muốn chết, ngay cả tin nhắn văn bản cũng không gõ trực tiếp gửi tin nhắn thoại, vì tránh cho đánh thức Trịnh Hào Dữ nên cực kỳ nhỏ giọng nói:
"Xem như em có mắt biết nhìn!"
Giây tiếp theo, cửa sổ trò chuyện hiển thị: bên kia đang nhập giọng nói
Mười mấy giây sau, Mạnh Tiểu Kết lại gửi tin nhắn thoại mới.
"Nếu chị đã biết chúng em yêu chị vậy thì chị càng nên biết, Thịnh Giai Đảo chính là anh rể Vũ Vũ a!"
Cả người Hàn Thần Hội còn đang chìm đắm trong lời hay ý đẹp tâng bốc của Mạnh Tiểu Kết cho nên hoàn toàn không chú ý tới Trịnh Hào Dữ ở đằng sau đã mở mắt ra.
Mạnh Tiểu Kết chửi hét, decibel xuyên thẳng lên trời:
"—— Ha hả! Có phải chị bị "Thịnh Giai Đảo" dạy dỗ một trận nên thần trí không rõ ràng rồi đúng không? Thôi được rồi! Hàn Thần Hội! Xét thấy chị mỗi ngày đều mang vẻ mặt rạng rỡ! Em biết là chị vô cùng hài lòng với anh ta!"
"Em cầu xin chị, chị đối xử với Thịnh Giai Đảo tốt chút đi! Ngay cả em cũng đều đau lòng cho anh ta lúc này, thật đấy! Anh ta đã làm sai điều gì! Là chỗ nào anh ta có lỗi với chị?! Là ở trên giường anh ta không khiến chị sung sướng hay sao?"
"???"
Hàn Thần Hội nhấn nút thoại, đang chuẩn bị mắng trở về thì bất chợt cô nghe thấy tiếng cười lạnh như có như không truyền đến bên tai.
"............"
Hàn Thần Hội tức khắc run tay, tắt màn hình điện thoại.
Cô co tròn thành một quả bóng trong vòng tay của Trịnh Hào Dữ, cẩn thận quay mặt lại.
Chỉ thấy Trịnh Hào Dữ hơi chống lên thân trên, mạnh mẽ đè cô dưới cơ thể anh, ánh mắt âm lãnh.
"Em..."
Phòng yên tĩnh như thế mà vừa rồi giọng Mạnh Tiểu Kết lại hét lớn như vậy, cho dù là tai nghe thì vẫn khiến Trịnh Hào Dữ nghe được rõ ràng.
Hàn Thần Hội tuyệt đối không ngờ rằng, trong cuộc đời cô ấy thế nhưng cũng có ngày va phải "tai nghe xấu sô 2.0"
Đỉnh cao của sự bối rối!
Vĩnh viễn núi cao còn có núi cao hơn!
Trịnh Hào Dữ nhìn Hàn Thần Hội đang nằm trong ngực mình, đầu ngón tay lướt qua tai cô nhẹ nhàng vuốt đến sống mũi, rồi xuống cánh môi cô ——
"Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao? Anh không khiến em cảm thấy thoả mãn sao?"
Hàn Thần Hội chớp chớp mắt, bày ra khuôn mặt nhu thuận, nhẹ giọng hỏi: " Sao cơ? "
Trịnh Hào Dữ mặt không chút thay đổi: "Vì sao em phản bội tôi?"
Hàn Thần Hội: "??? "
Hàn Thần Hội sững người.
Trịnh Hào Dữ đang nói cái gì thế?
Có thể nói chuyện dễ hiểu hơn một chút không!
"Ông xã, em có chút nghe không hiểu..."
"Nghe không hiểu?" Trịnh Hào Dữ cười mà như không cười, đầu ngón tay cậy ra môi răng cô, không chút lưu tình cắm vào, đầu ngón tay xoay nhẹ hai cái, đây là một động tác cực kỳ cường thế.
"Nói cho anh biết, Thịnh Giai Đảo là thằng nào!
Hàn Thần Hội: "......"
_(~v~)_
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử gia: 😡😡😡 Thịnh Giải Đảo là thằng nào!
Tiểu Hôi Hôi: 🤭(Anh ta tự ghen với chính mình) 🤭 (Tôi có nên hay không cho hắn biết sự thật) 😶😶😶
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT