*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

"A a a ——"

"Đông Quả! Con xuống dưới đi! Đừng doạ bố mẹ ——-"

"Có chuyện gì không giải quyết được mà cứ nhất quyết phải chết chứ? Đông Quả, con mau xuống đây, chỉ cần con xuống, mọi chuyện bố mẹ đều sẽ nghe con, con không muốn thì không gả vào Trịnh gia nữa ——-"

Cô gái đứng trên sân thượng cao chót vót hơi mỉm cười, từ bầu trời u ám ngã xuống.

Hình ảnh thân thể của cô gái rơi xuống đột nhiên trở nên vặn vẹo.

"Đừng nhảy!" Hàn Thần Hội bật dậy, mắt vẫn nhắm kín hơi thở thì dồn dập.

Hàn Thần Hội chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là khung cảnh ấm cúng quen thuộc.

Lại mơ thấy cái giấc mơ già cỗi kia.

Hàn Thần Hội ngồi bần thần vài phút trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo lên thì mới xốc chăn mỏng lên, dụi mắt nghe điện thoại.

"Alo alo alo!" Đầu dây bên kia là một giọng nữ tươi tỉnh, cô ấy hỏi với giọng trêu ghẹo: "Ngài tỉnh rồi ạ? Xin thưa Trịnh phu nhân, bây giờ tôi đã có thể đi tới nhà ngài được chưa?"

"Đừng đừng đừng ——-" Hàn Thần Hội mắc ói, "Đừng gọi tao là "ngài" với cái giọng đáng sợ ấy, cũng bỏ luôn cái xưng hô "Trịnh phu nhân" kia đi."

"Được rồi, này Thần Hội......" Chu Chỉ Hân dừng một chút, sau đó lải nhải không ngừng: "Tuy rằng chúng ta quen nhau mười mấy năm, nhưng tao vẫn cứ phải nói một câu này, so với tên của bà chị Hàn Đông Quả của mày thì tên mày thiếu tri thức thật sự, mẹ mày đúng là bất công."

Hàn Thần Hội ".........."

"Tao chuẩn bị tới cửa nhà mày ngay đấy, chúng ta đến hôn lễ của Đông Quả sớm chút." Tạm dừng vài giây, Chu Chỉ Hân bát quái nói: "Trịnh tiên sinh nhà mày có ở nhà không?"

Hàn Thần Hội: "Hiển nhiên là không."

"Đậu phộng, tao biết ngay! Sao Trịnh Hào Dữ không sợ người vợ xinh đẹp hồng hạnh vượt tường nhỉ? Bảo sao trẻ tuổi thế mà đã có bản lĩnh, quả nhiên là biến thái, fuck!"

Hàn Thần Hội nở nụ cười, hờ hững nói: "Fuck đi!"

Chu Chỉ Hân ai thán một tiếng dài rồi chẹp miệng, "Phụ nữ muốn fuck hắn cũng xếp hàng dài tới tận Nam Thiên Môn đấy, cũng chẳng thiếu một người như tao."

Hàn Thần Hội không muốn thảo luận về cái đề tài "fuck Trịnh Hào Dữ" này: "Thôi mày tới đây đi."

Trước bàn trang điểm, Hàn Thần Hội đang kẻ mắt.

Chu Chỉ Hân đã tới, cô nàng trầm mặc nhìn chăm chú Hàn Thần Hội cầm son môi —— làn da Hàn Thần Hội trắng nõn, cặp mày liễu cong cong, son môi vừa tô lên cánh môi khiến dung nhan thanh tú dịu dàng bỗng chốc trở nên gợi cảm và hút mắt vô cùng.

Chu Chỉ Hân cười hì hì: "Thần Hội, đừng để ý mấy đống chửi mày trên mạng kia, mày cần gì kỹ thuật diễn, lôi nhan sắc ra chúng ta tung hoành giang hồ ~"

Hàn Thần Hội: "............."

Hàn Thần Hội tiến vào giới giải trí là từ hai năm trước, lúc đó cô bị công ty giải trí "khai quật" ở ngay trước cổng trường đại học. Nhờ mỹ mạo nghiêng thành trời ban, cô được công ty sắp xếp cho tham gia vài gameshow rating cao và chụp hoạ báo tạp chí thời trang hàng đầu, gương mặt trở nên phổ biến với công chúng hơn rồi thì được đưa vào đoàn làm phim bắt đầu con đường diễn xuất.

Nhưng khi bộ phim truyền hình có sự góp mặt của cô phát sóng thì điều cô nghênh đón lại là tiếng chửi rủa che trời lấp đất. Thậm chí nhà phê bình có tiếng trong nước còn từng ở trước công chúng ví von kỹ thuật diễn của cô như là "Cỏ đuôi chó vừa khô vừa vàng".

Cỏ đuôi chó thôi đã hèn mọn rồi, đã thế còn thêm cụm từ "vừa khô vừa vàng" 🙂

Lại... càng hèn mọn.

Hiện giờ cũng chỉ có vai diễn Tuesday bình hoa không cần năng lực không cần diễn xuất mới có thể đến lượt Hàn Thần Hội diễn —— hạng mười tám dựa nhan sắc kiếm cơm —- tổng kết đó là hai từ khô khan, cũng chỉ có nhan sắc cứu vớt năng lực công việc.

Chua xót.

Qua mẹ nó chua xót.

Hàn Thần Hội soi gương kiểm tra trang sức, cảm thấy không còn gì để bắt bẻ rồi mới nói: "Chúng ta đi thôi."

Nửa giờ sau hai người tới hôn lễ.

Trên nền cỏ xanh đâu đâu cũng thấy hoa hồng và tơ vàng chỉ bạc.

Hàn Thần Hội và Chu Chỉ Hân không lưu lại trên mặt cỏ mà lập tức đi tới phòng hoá trang, gặp được Hàn Đông Quả trong bộ váy cưới tinh khôi.

"Chị Đông Quả, chúc mừng đám cưới!"

"Thần Hội, chị đã nhận được quà mừng của em và Hào Dữ vừa đưa tới đây rồi, là bút tích của đại sư chị thích, cảm ơn các em!"

Hàn Thần Hội hơi nhướng mày.

Cô căn bản không có chuẩn bị, vậy nhất định là từ tay Trịnh Hào Dữ —— không nói mà làm, đâu vào đấy nước chảy mây trôi, không hổ là anh ta.

Hàn Đông Quả là chị gái ruột của Hàn Thần Hội, tuy đều từ một bụng bò ra nhưng tính cách của cả hai lại rất khác nhau.

Hàn Đông Quả luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời nhưng vì không muốn gả vào Trịnh gia, muốn cùng Phùng Chí Kỳ bên nhau đến già, không tiếc thân chọn nhảy lầu tự vẫn, nếu không nhờ cảnh sát kịp thời kéo căng khí lót phòng cháy trước khi Hàn Đông Quả nhảy xuống, e rằng chị ấy đã sớm thành cô hồn bỏ mạng vì tình yêu.

Dưới con mắt của Hàn Thần Hội, Hàn Đông Quả và Phùng Chí Kỳ quả thật là cặp đôi dẫu sông cạn đá mòn cũng không thể chia lìa.

Thừa lúc Chu Chỉ Hân ra ngoài nghe điện thoại, Hàn Đông Quả giữ chặt tay Hàn Thần Hội.

"Thần Hội, xin lỗi em, là chị có lỗi với em, cũng có lỗi với hắn......"

Hàn Thần Hội lập tức chặn lời cô ta, cười nói: "Đừng nói "xin lỗi", có đôi khi nó là sự lễ phép, cũng có đôi khi quá nhiều lại thành làm ra vẻ, đời này của em đã vậy, anh ấy yêu chị, hai người sẽ hạnh phúc."

Hàn Đông Quả xoay người đưa lưng về phía Hàn Thần Hội, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ nhưng khoé miệng lại nhếch lên độ cung lạnh lùng.

"Em khiêm tốn quá, chị sao có thể so sánh với em? Đến nỗi Phùng Chí Kỳ so với Trịnh Hào Dữ...... Thôi, không xứng để so."

Hàn Thần Hội hơi nhíu mày nhìn bóng lưng Hàn Đông Quả.

...

Hoa hồng xếp thành những chiếc cổng nối tiếp nhau, ánh đèn lộng lẫy xuyên qua giữa những kẽ lá xanh và cánh hoa dệt thành một mảnh hải dương lung linh sáng tạo trên nền thảm đỏ, khiến chiếc cầu đỏ đi thông hôn nhân này nổi bật trước khung cảnh xa hoa lộng lẫy.

Cũng là xa hoa lộng lẫy, cùng bộ váy cưới tinh khôi, cặp nhẫn bắt mắt, và hai câu đáp ứng "Con đồng ý" cảm động đất trời.

Hàn Thần Hồi đăm đắm nhìn vẻ e lệ của Hàn Đông Quả trên sân khấu, đầu ngón tay bất giác vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Sự lạnh lẽo và cứng rắn của viên kim cương.

Giống hệt cuộc hôn nhân của cô và anh ta vậy.

Anh ta coi cô là gì?

Hôm nay là lễ cưới của chị cô, anh ta có thể chuẩn bị quà mừng từ sớm, khiến Hàn Đông Quả và cha mẹ cô vui ra mặt, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề lộ mặt...

Thôi........

Không sao cả, Hàn Thần Hội nghĩ vậy, trên thực tế cô cũng có coi anh ta là "thứ tốt đẹp" gì đâu, cùng lắm cũng chỉ là cái cây để thắt cổ, người tám lạng kẻ nửa cân, không ai nợ ai, miễn cưỡng huề nhau.

Sau khi tuyên hệ, hôn lễ dần tới phân đoạn khai tiệc.

Hàn Thần Hội được xếp cùng bàn với nhóm bạn bè chung của cả hai chị em, mọi người vừa thấy cô đến đã trêu ghẹo:

"Tối qua tôi mở phim, vốn định xem thử Thần Hội diễn rác rưởi tới độ nào, nhưng sau khi xem một hơi hết ba tập xong thì tôi cau mày phát hiện, việc này không đơn giản chút nào, đây chẳng lẽ là cái gọi là "vẻ ngoài như thiên sứ, diễn xuất như ma quỷ"?

"Tôi cũng thế! Làm sao bây giờ, tôi vậy mà cảm thấy Thần Hội diễn hay mới chết, có phải tôi điên rồi không?"

Có người trả lời: "Đúng đấy."

"Không giấu gì mọi người, từ lúc đầu phim Thần Hội làm màu diễn ba hoa loè loẹt một trận, thế mà tôi không cảm thấy cay mắt ấy chứ, nhưng Thân ảnh hậu người ta vừa lên sân khấu một cái, má ơi chuyên trị các loại tắc kè hoa hoè, công khai ấn bẹp Hàn Thần Hội."

Hàn Thần Hội định nói vài câu, nhưng rồi lại không có gì phản bác, chỉ có thể mặc bạn bè mang diễn xuất của cô ra mổ xẻ.

Hôn lễ kết thúc, vốn dĩ Hàn Thần Hội phải trở về cùng với Hàn Đông Quả và cha mẹ nhưng tự dưng cô lại nhận được điện thoại của công ty quản lý, truyền thông Quân thị.

Bộ phim tình cảm đô thị có sự tham gia diễn xuất của Hàn Thần Hội mà bọn họ đầu tư lúc trước thành công đạt ratings vượt mốc 3, ông chủ Hoàng tổng của Quân thị cười không khép được miệng, vung tay lên quyết định tổ chức một buổi liên hoan.

Tuy rằng với diễn xuất chó mửa của Hàn Thần Hội đưa đến 3000 thoái mạ nhưng tốt xấu thì cô cũng là người khơi lên một chút đề tài thảo luận cho bộ phim, ngược dòng lập công, buổi liên hoan tất nhiên cũng phải có cô.

Tinh Bang Starbon và Kim Toa là hai hội quán xa hoa nổi tiếng, cả hai đều áp dụng hình thức hội viên VIP cho hội quán, khách hàng nếu không phải hội viên thì cần phải có hội viên dẫn tiến mới có thể vào.

"Nào nào nào, tiếp tục thăng chức, cạn ly ——"

Mọi người cùng nhau cạn mấy chén, sau đó tìm một ví trí cho riêng mình.

Sau khi chạm cốc với mấy diễn viên xong đạo diễn bưng chén rượu đi về phía Hàn Thần Hội ngồi trong góc. Hôm nay cô mặc một bộ váy dài trắng, bên hông đeo một chiếc dây lưng mềm mại, đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện, câu hồn nhiếp phách.

Ông ta đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Hàn Thần Hội từ lâu rồi, sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, không nói hai lời trực tiếp uống cạn một ly.

Hàn Thần Hội liếc ông ta một cái, trong chuyện uống rượu này hơn hai mươi năm nay cô chưa bại dưới tay ai bao giờ đâu, ganh thẳng với ông ta nốc hết chén này tới chén khác.

Hơn hai mươi chén xuống bụng, đạo diễn lập tức biết địch ta sâu cạn, cười khổ buông chén, nói sang đề tài khác:

"Thần Hội à, người xưa có câu: nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, kỳ thật nữ cũng nên sợ chọn sai nghề nha, em xinh đẹp như thế này, nếu đi làm người mẫu đã sớm công thành danh toại ấy chứ......"

Hàn Thần Hội đương nhiên nghe ra ý của đạo diễn.

Trước đây lúc còn trong đoàn phim, tên đạo diễn này cũng thường xuyên tìm cô trò chuyện, ánh mắt ông ta nhìn cô lúc nào cũng có vẻ dâm tà.

Nhưng mỗi lần, mặc kệ đề tài khởi đầu là gì, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn quay trở lại vấn đề diễn xuất cay mắt của cô, trường hợp cực kỳ xấu hổ.

"Hmmm......" Không đợi Hàn Thần Hội sắp xếp câu từ xong, đạo diễn đã thủ thỉ bên tai cô: "Em có bật lửa không?"

Hàn Thần Hội nhíu mày lắc đầu.

Cô không hút thuốc lá, lấy đâu ra bật lửa?

"Vậy em làm cách nào mà đốt cháy tim anh thế này?"

"............"

Con mợ nó câu tán gái quê tới tận nhà bà ngoại!

Hàn Thần Hội nhìn tên đạo diễn mặt đầy mỡ heo, đang híp híp mắt, tự say mê với trình tán tỉnh "cao siêu" của chính mình.

Cô gượng cười đẩy ông ta ra, tung đại chiêu chuyên dụng: "Tôi đi toilet một chút......"

Hàn Thần Hội vọt tới cổng lớn Tinh Bang Starbon, đứng ngược gió mà hít sâu vài phút, mới ném đi được cái nổi da gà toàn thân kia.

Vì Hoàng tổng và những vị lãnh đạo cao cấp khác cũng ở đây, chứ không Hàn Thần Hội đã đi thẳng về nhà.

Hàn Thần Hội cố nén xấu hổ, hình dung lại đoạn đường về trong ký ức, mon men trở lại.

Cô không tình nguyện mà đẩy cửa vào phòng bao ——

Tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, khói thuốc và mùi rượu lượn lờ trong không khí.

Giây tiếp theo, cả hai bên đồng thời ngây ngẩn cả người, Hàn Thần Hội trừng to mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn lướt qua từng người theo thứ tự.

Từ thần thái của những người này kết hợp với khí tràng và những bộ đồ trên người bọn họ, không khó để đoán ra đây toàn là những cậu ấm tuổi trẻ tài cao, thậm chí cô còn thấy có mấy người trông khá quen mắt.

Cho đến khi ánh mắt cô toả định một góc âm u trên sô pha, Hàn Thần Hội đứng hình.

Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối chập choạng, không nhờ đốm lửa lập loè từ điếu thuốc trên tay anh, căn bản khó có thể phân biệt là người hay ma.

Vài giây sau, anh hơi khom người về phía trước, khuôn mặt từ từ lộ ra trước ánh đèn lưu li ấm áp.

Trái ngược hoàn toàn với không khí ngợp trong vàng son này, trên người anh là chiếc áo sơ mi trắng, dưới gọng kính mạ vàng là một cặp mắt thon dài khẽ nheo lại, sáng sủa gọn gàng, khoé miệng hơi nhếch lên. Trong mắt Hàn Thần Hội, đó không phải mỉm cười mà càng giống như một sự khinh miệt hơn.

Chính xác mà nói, là sự khinh miệt lễ phép.

Cô biết nói vậy rất không hợp lý nhưng cô thật sự cảm thấy anh căn bản không để bất cứ thứ gì vào trong mắt, coi khinh hết thảy, nhưng vì đã được giáo dục thượng đẳng, nên anh sẽ không bao giờ thể hiện nó ra ngoài.

Cũng giống như việc rõ ràng anh khinh thường đi dự hôn lễ của Hàn Đông Quả, nhưng vẫn chuẩn bị quà tân hôn chu đáo, vĩnh viễn không mất lễ tiết.

Trịnh Hào Dữ một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng lắc hộp xúc xắc bằng kim loại, giương mắt nhìn về phía Hàn Thần Hội, cười vừa tình tứ vừa lưu luyến: "Sao? Tới kiểm tra?"

"............"

Chuyện xấu hổ nhất trên đời này, không phải là tới hộp đêm đi nhầm phòng, cũng không phải là tới hôm đêm đi nhầm phòng rồi gặp phải ông chồng chẳng thân quen, mà là ——

Đã đi nhầm phòng lại còn nhầm đúng căn phòng của chồng hờ, đã thế còn bị anh ta hiểu lầm thành mình tới "kiểm tra" anh ta.



Nếu truyện khiến bạn thả lỏng sau một ngày căng thẳng thì hãy cho mình 1vote 1like page như một động lực để mình thêm tích cực chia sẻ đến mọi người nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play