"Không có gì." Chrollo mỉm cười trở lại. "Kurapika, em học được Niệm rồi à?"
"Đúng vậy." Kurapika không định nói gì thêm về sức mạnh của mình, và cậu cũng không có ý định hỏi về thân phận của họ. Cậu lại đi chỉ vì........
Kurapika chuyển ánh mắt lạnh lẽo sang Feitan: "Feitan, anh nghĩ gì vậy, sao lại mang Tiểu Quai đến nơi nguy hiểm như thế này? Em ấy còn bé như vậy, chắc sợ hãi lắm anh không biết sao?"
Kurapika là một thiếu niên lương thiện và chính trực, hơn nữa do không bị diệt tộc mà tính cách suy nghĩ cũng sáng sủa lạc quan hơn trong truyện gốc. Theo cách khác mà nói thì khá giống Gon, luôn nhìn vào điểm tốt của người khác. Vậy nên khi đối mặt Lữ Đoàn Bóng Ma, tội phạm cấp A, cậu vẫn đối xử bình thưởng—ví dụ như lúc này, cần mắng là mắng không chút e dè.
Feitan nheo mắt, cầm kiếm chém về phía Kurapika— trước giờ nào có ai dám trực tiếp mắng hắn, thằng nhóc này thật là to gan!
Xích của Kurapika quấn lấy kiếm của Feitan, dù mới học Nen chưa được bao lâu, vậy mà cậu vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong khi trực diện với đòn tấn công của Feitan. Chrollo đặt tay lên môi, đồng tử hơi co lại: "Thảo nào........"Cậu ta có thể giết được Uvogin. Với thứ vũ khí đó, cộng thêm trí tuệ, hoàn toàn có thể xử lý loại đầu óc đơn giản như hắn.
Nhưng bây giờ không phải là lúc gây hấn, Chrollo sẽ không vì một điều "chưa xảy ra" mà giết Kurapika. Phía sau cậu còn có Gon và Killua, thêm cả thằng nhóc Du Quai không biết phân biệt địch ta kia nữa, Chrollo không muốn chuốc thêm phiền phức vào người.
Vả lại, với bản tính tốt bụng đó, không đời nào Kurapika lại hại người cậu coi là "bạn bè".
Trong lúc Chrollo suy nghĩ, bên kia Feitan và Kurapika cũng chỉ đánh một lát rồi dừng. Dù bản thân Feitan không định giết Kurapika, nhưng đang đánh giở dừng lại cũng không phải điều hắn muốn.
Nguyên nhân là Du Quai.
Đã đến giờ đi ngủ, Du Quai mắt díp vào nhau, đang chập chờn tựa trên vai Feitan, bỗng hắn tăng tốc chạy đi đâu đó khiến tóc nó rối bời, dính cả vào mặt đến khó chịu. Du Quai phụng phịu vén tóc ra, dụi dụi, điều chỉnh tư thế. Nằm trong lòng Feitan cũng dễ chịu, nó lại lim dim ngủ.
Ai ngờ Feitan lại đi đánh nhau với Kurapika, làm nó tỉnh tiếp. Tuy Feitan bế rất chặt, không gây rung lắc, nhưng Du Quai bị đánh thức, nó bực bội. Bây giờ hiểu chuyện hơn, nó không vì vậy mà chém Feitan, chỉ phụng phịu, giật tóc Feitan.
Bị giật tóc cũng không phải là đau, nhưng Feitan vẫn dừng lại. "Nhóc con?"
Khoé mắt Du Quai hơi hồng hồng do dụi mắt nhiều, trông long la long lanh như sắp khóc, phụng phịu nói: "Buồn ngủ."
Feitan bất đắc dĩ thu kiếm, vỗ lưng nó. "Rồi rồi, ngủ đi." Lại quay sang Kurapika. "Lần này tạm tha cho ngươi."
Kurapika cau mày: "Nếu anh còn tiếp tục mang Tiểu Quai đến những nơi như thế này nữa, tôi sẽ giúp Gon dành em ấy lại." Những người khác làm cướp thì cậu không nói làm gì, nhưng cậu không cho phép họ kéo một đứa trẻ vào thế giới bóng tối đó.
"Hừ, ngươi thử xem." Feitan nheo đối mắt ánh vàng, toả sát khí. Nhưng nể tình Kurapika quan tâm nhóc con nên hắn không thực sự ra tay. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là Du Quai lại cựa quậy do bị đánh thức, hắn ôm lấy nó chặt hơn, cho tựa vào lòng mình, nói với Chrollo: "Chuyện còn lại giao cho ngươi, ta đưa thằng nhóc về."
Đằng xa có bóng dáng mấy người đàn ông tới gần, đó là những Âm Thú còn lại do Thập Lão Đầu phái đến.
Kurapika không có hứng thú tham gia hoạt động về sau, nên chỉ nói nhỏ chào tạm biệt và hẹn khi khác nói chuyện với Chrollo, rồi rời đi. Trước khi đi, cậu nhìn Băng Điệp Vũ, người nãy giờ đang trợn tròn mắt nhìn mình: "Chị quen em?"
"Cậu.....tại sao cậu lại quen Đoàn Trưởng.....làm sao có thể......" Từ lúc Kurapika xuất hiện, cô đã không ngừng lầm bẩm tại sao, tại sao? Cô biết, chắc chắn có liên quan tới người xuyên không kia, Tiểu Quai. Cô ta, cô ta dám thay đổi cốt truyện, Kurapika trở thành bạn của Đoàn Trưởng.
Vậy mình phải làm sao đây? Không thể tha thứ cho cô ta!
Kurapika thấy không phải người quen, không có hứng bắt chuyện, đi khuất vào đám sương mù.
Lữ Đoàn dễ dàng xử lý số Âm Thú còn lại, đồng thời tìm được kẻ mang đi vật phẩm đấu giá. Về đến nhà đã là nửa đêm, Feitan còn bị gọi xuống do tên Âm Thú này cứng đầu không chịu khai ra. May mà Du Quai đã ngủ, Feitan quấn nó vào trong chăn rồi " ta đi làm". Tra tấn mất một lúc, rốt cuộc biết tên Âm Thú dùng Niệm thu hết đồ lại, Chrollo còn thuận tay cướp năng lực của hắn.
Trời gần sáng Feitan mới được lên đi ngủ. Hắn vừa ngủ, thì Du Quai vừa tỉnh.
Ngủ đủ giấc rồi, nó dụi mắt, chui ra khỏi lòng Feitan. Nó không ngủ nữa, nên hất tung chăn, chẳng bận tâm Feitan có lạnh hay không.
"Feitan, chào buổi sáng."
Chào xong, thấy Feitan vẫn đang ngủ. Du Quai chớp chớp mắt, tự thay quần áo rồi ra ngoài. Pakunoda đã nấu xong bữa sáng, liền ra đút cho nó, Du Quai ngồi trên bậc cầu thang, há mồm ăn trứng gà. Vì Du Quai thích, Pakunoda còn rưới chút mật ong lên trứng. Du Quai ngậm miếng trứng ngọt ngào, bỗng dừng nhai.
"Tiểu Quai sao vậy?" Pakunoda hỏi.
"Kẹo!" Du Quai reo lên, loé một cái chạy về phòng.
Feitan đang ngủ, cảm thấy có người lao vào, vì là Du Quai nên hắn không phản ứng lại. Vậy nên bị Du Quai nhảy bổ lên ngực, đau tỉnh cả người.
"Khụ khụ khụ......nhóc con, làm cái gì vậy?"
Du Quai ngồi đè lên ngực Feitan, giật tóc hắn kêu: "Kẹo, kẹo viên sô cô la!"
".........Hiếm thấy thật." Feitan ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy người Du Quai khi nó sắp ngã ngửa, chỉnh cho nó ngồi trong lòng mình. "Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ."
Cũng chẳng phải Feitan định quỵt kẹo của nó, mà thật sự ngạc nhiên nhóc con có thể nhớ lời hứa của ngày hôm qua, bình thường nó hay quên nhiều thứ lắm—–hắn còn đang định mỗi khi cho kẹo lại đặt yêu cầu khác nhau.
Ví dụ như là phải hôn môi hắn mỗi ngày, phải tránh xa Chrollo và Shalnark, vân vân. Dù nó cũng sẽ chẳng nhớ được mấy yêu cầu này bao lâu.
Du Quai nghe Feitan nói vậy, tưởng hắn định không cho mình kẹo, liền càng dùng sức giật tóc hắn: "Feitan, kẹo!"
"Rồi rồi......ái, thả tay ra đi thằng nhóc này!"
Khi Feitan bước xuống trước mặt mọi người, trông lôi thôi hơn thường lệ, quần áo nhăn nhúm, tóc rối bù. Bé con ngồi nghênh ngang trên khuỷu tay Feitan, hoàn toàn không thấy việc mình làm là nguy hiểm, tay vẫn giật tóc hắn: "Feitan, kẹo!" Vừa kêu vừa đạp đạp chân, để lại máy vết chân trên quần áo Feitan.
"Ồn quá." Feitan mặt thiếu kiên nhẫn, ngáp dài một cái rồi nói: "Ta mang thằng nhóc đi mua kẹo, chuyện còn lại các ngươi tự xử lý."
Trong nguyên tác, do Uvogin bị Kurapika giết, mới dẫn tới sự trả thù toàn lực nhằm vào hội Mafia. Nhưng bây giờ Uvogin vẫn sống vui vẻ, kẻ địch nguy hiểm không biết mặt kia lại là bạn của Chrollo, về cơ bản miễn đừng ai chọc vào cậu thì cậu cũng không làm gì gây nguy hiểm.
Vậy nên, lời "tiên đoán" của Băng Điệp Vũ hoàn toàn sai.
Feitan bế Du Quai đi rồi, Chrollo liền gập sách đứng dậy: "Tôi đi trước, việc còn lại giao cho cậu, Shalnark."
"Ok." Shalnark gật đầu.
"Hm, chẳng phải lấy được đồ bán đấu giá rồi sao?" Nobunaga hỏi: "Còn chuyện gì nữa vậy?"
"Đêm nay còn buổi đấu giá nữa." Shalnark nhanh chóng gõ máy, thuận miệng đáp: "Đoàn trưởng muốn cướp cả chỗ đấy nữa, mặt khác thì Thập Lão Đầu mới thuê nhà Zoldyck giết Lữ Đoàn, tranh thủ xử lý, không kéo dài, chứ không khéo lại như Số 8."
"Hả! Zoldyck ấy à! Cứ để họ tấn công đi!" Uvogin nghe tên Zoldyck, liền hưng phấn nói: "Ta đây chưa đánh với sát thủ nhà này bao giờ, để xem thực lực ra sao, ha ha ha ha ha!"
"Đồ kiêu ngạo, ồn quá đấy." Phinks ngoáy tai, nhảy xuống từ trên tầng, lại gần Băng Điệp Vũ. "Ê, còn lời tiên đoán gì nói nốt đi, có thành viên Lữ Đoàn nào chết nữa không?" Hắn là một trong những thành phần tỉnh táo và lý trí trong Lữ Đoàn.
"Còn......." Băng Điệp Vũ định nói Pakunoda sẽ chết, nhưng sực nhớ Kurapika không còn là kẻ địch của Lữ Đoàn, sẽ không bắt cóc Đoàn trưởng nửa, cũng sẽ không dẫn tới cái chết của Pakunoda.
Băng Điệp Vũ toát mồ hôi lạnh. Vậy mình phải làm sao đây? Trước kia để bắt chuyện được với các thành viên khác, cô cố tình khoe ra sự hiểu biết của mình về họ. Ví dụ như trêu chọc, nói đùa về sở thích làm hacker của Shalnark, thói sưu tầm đồ dùng Pharaoh của Phinks, sự đam mê táo của Hisoka hay bệnh đãng trí của Shizuku,........ Lúc đó thấy vẻ ngạc nhiên của hoj thì đắc ý lắm, nhưng giờ nghĩ lại thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu chỉ là "tiên đoán" sai thì chưa chắc Lữ Đoàn sẽ giết cô, nhưng cô lại hiểu biết quá nhiều về Lữ Đoàn, lấy tính cách của Chrollo thì chắc chắn anh sẽ không buông tha cho mối đe doạ tiềm ẩn như vậy.
Không, không được, nhất định, nhất định phải nói thêm gì đó, Lữ Đoàn cần đối diện nguy hiểm mới cần "nhà tiên tri" như mình!
"Còn hai đứa trẻ nguy hiểm." Đồng tử của Băng Điệp Vũ phóng đại, cô cảm giác như người nói không phải là mình vậy, bởi sự lo lắng căng thẳng khiến lý trí bay xa. "Hai đứa trẻ này rất có tiềm lực, sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của mọi người, nên giết từ sớm."
So với "ai đó sẽ chết" thì một kẻ địch mạnh sẽ khiến Lữ Đoàn cảm thấy hứng thú hơn. Ngay cả Shalnark cũng bỏ máy lắng nghe.
"Ha ha ha, kẻ địch mạnh ư, tốt quá, thật mong chờ được đánh với chúng!" Uvogin hưng phấn giơ nắm đấm.
"Im mồm đi Uvogin." Phinks cau mày. "Là đứa trẻ như nào? Tương lai sẽ rất mạnh, vậy còn bây giờ thì sao?" Lữ Đoàn là băng cướp chứ không phải đội phiêu lưu mạo hiểm, dù không sợ chết, nhưng vẫn luôn đề phòng. Nếu không cũng chẳng cần Shalnark chuẩn bị tình báo trước khi hành động làm gì.
"Ừm, bây giờ chỉ là những đứa trẻ bình thường, nhưng tương lai....." Băng Điệp Vũ nắm chặt tay. "Tương lai sẽ rất mạnh, và sẽ đối đầu với Lữ Đoàn. Nếu có một ngày Lữ Đoàn bị huỷ diệt, thì đó là do chúng."
Gon, Killua, tôi xin lỗi! Dù đã từng rất thích hai bạn, nhưng tôi cần phải bảo vệ bản thân!
Gon và Killua là nhân vật chính, dù đây là thế giới thật không phải truyện tranh, khó nắm bắt quy luật, nhưng Băng Điệp Vũ vẫn tin họ là đặc biệt.
Vậy nên nếu Lữ Đoàn định giết Gon và Killua, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng bươm bướm.
Ví dụ như không thể giết được Gon và Killua, nhưng lại chết mất mấy thành viên; hoặc thành công giết một trong hai, tạo thành tương lai hai bên thù hận không chết không ngừng; nếu may mắn giết được cả hai, thì thế lực đằng sau hai đứa trẻ đó như nhà Zoldyck và Ging cũng sẽ không buông tha cho Lữ Đoàn.
Dù ra sao, lời "tiên đoán" của cô vẫn sẽ chính xác—- Gon và Killua là kẻ địch lớn nhất của Lữ Đoàn, chỉ cần họ đuổi giết hai đứa trẻ đó!
"Nếu là kẻ địch nguy hiểm thì nên giải quyết sớm luôn là tốt nhất." Shalnark ngồi xuống, tay chống cằm. "Tiểu Vũ, tên của chúng là gì? Lần này em có nói ra được không?"
"Đương nhiên!" Băng Điệp Vũ tự tin ngẩng cao đầu, đương nhiên có thể, vì đây hoàn toàn không phải cốt truyện: "Tên chúng là, Gon và Killua."