Khi Feitan về không thấy Du Quai, hắn cau mày hỏi: "Nhóc con đâu?"
"Ra ngoài với Shalnark rồi." Băng Điệp Vũ tranh trả lời. "Tiểu Quai làm hỏng máy tính của Shalnark, anh ấy bảo con bé đi kiếm máy mới."
Feitan khó chịu lẩm bẩm. "Cái đồ ngu ngốc." Đương nhiên, Feitan đang mắng Shalnark, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
Băng Điệp Vũ tưởng mình mách lẻo thành công, vui vẻ mừng thầm.
Buổi chiều Shalnark bế Du Quai về, ngoài máy tính ra còn có cả một thùng kẹo – Shalnark nói với nó là hôn anh sẽ cho kẹo. Vì trước kia Feitan cũng dụ dỗ nó như vậy, nên Du Quai cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, gật đầu.
Hôn là có kẹo ăn chứ gì, cái này nó biết thừa!
Chiều hôm đó, trước phi vụ, Chrollo bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Kurapika. Bản thân Kurapika là người dân tộc thiểu số, vậy nên cậu từng tiếp xúc nhiều loai chữ viết, văn tự của các dân tộc khác nữa. Những cái này không phải bảo Shalnark tra tình báo là được, nên Chrollo thường xuyên gọi điện hỏi chuyện Kurapika. Mà Kurapika cũng ngưỡng mộ người có học thức như Chrollo, vậy nên cả hai vẫn duy trì liên lạc.
"Chrollo, các anh đang ở Yorkshin đúng không?"
"Ừ, em cũng đến à?"
"Vâng, em muốn nhắc anh." Giọng Kurapika vô cùng nghiêm túc. "Tuyệt đối đừng tham gia buổi đấu giá đêm nay."
"Hửm?" Chrollo nhướng mày, liếc nhìn Băng Điêp Vũ một cái.
"Thân chủ của em, cô Neon, có năng lực tiên tri, e rằng buổi đấu giá đêm nay sẽ có chuyện không ổn." Kurapika nhấn giọng cảnh báo. "Dù các nhà Mafia đề phòng nghiêm ngặt, nhưng để tránh gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, tốt nhất các anh đừng tham gia."
"Cảm ơn, anh hiểu." Chrollo nhoẻn miệng cười. "Anh sẽ không tham gia buổi đấu giá."
Cúp máy, Chrollo phất tay với Lữ Đoàn, nói: "Bắt đầu phi vụ, đi thôi!"
Một nửa thành viên ở lại, những người chủ chiến như Feitan, Shalnark, Franklin, Uvogin, Shizuku, Machi thì thay com lê đen, đi trước vào buổi đấu giá.
Điểm khác nguyên tác duy nhất là có thêm Du Quai và Băng Điệp Vũ.
Bản thân Du Quai vốn là thành viên Lữ Đoàn, hơn nữa Feitan không yên tâm khi nó không ở bên, liền dẫn theo, cũng là chuyện đương nhiên. Băng Điệp Vũ đi theo vì cô có năng lực "tiên tri", và cũng để xác nhận chỉ danh kẻ giết Uvogin— dù không nói được ra miệng nhưng tối thiểu cũng có thể nhìn vẻ mặt cô mà đoán được, đúng không.
Trên đường đến hội trường, bắt gặp nhóm Gon đang tổ chức vật tay kiếm tiền, Du Quai muốn chạy ra chỗ anh trai, nhưng bị Feitan bế lên.
"Sắp bắt đầu hành động rồi, đừng lãng phí thời gian."
"Anh." Du Quai kêu.
"Rồi rồi." Feitan xoa đầu nó dỗ dành. "Xong việc cho ngươi qua chỗ nó chơi."
"Ưm."
Đằng kia, Gon bỗng dừng lại, Killua hỏi: "Sao vậy, cậu mệt rồi à?"
Gon nhìn hai bên: "Hình như tớ nghe thấy giọng Tiểu Quai."
Killua cũng nhìn quanh, nhún vai: "Ảo giác rồi, tớ không thấy nó đâu cả."
"Tớ nhớ Tiểu Quai quá."
"Cho tớ xin, mới tách nhau ra được một ngày chứ mấy!" Killua vỗ trán: "Xong việc rồi qua chơi với nó, được chưa?"
"Ừ." Gon vui vê gật đầu.
Như kế hoạch, Feitan và Franklin giết sạch cả hội trường, Shizuku thu dọn.
Feitan bế Du Quai nhảy lên sân khấu, nhàm chán nói: "Chỉ vậy thôi sao, hoàn toàn không có kẻ nào mạnh." Rồi quay ra sau lưng: "Con đàn bà kia, nôn xong chưa, đi thôi."
".........Oẹ.....ư....." Băng Điệp Vũ tựa sau cánh gà, đôi chân run rẩy.
Lúc ban đầu được tham gia phi vụ, cô vô cùng vui sướng, nghĩ rằng mình đã được Lữ Đoàn công nhận. Nghĩ tới cảnh Lữ Đoàn vừa xuất hiện, giết sạch tất cả chỉ trong nháy mắt, mạnh tới mức khiến linh hồn tun rẩy. Làm một fan hâm mộ của Lữ Đoàn, Băng Điệp Vũ xem đi xem lại đoạn này không biết đã bao nhiêu lần, khiến cô càng chờ mong hưng phấn.
Vậy nhưng thực tế khác hẳn phim hoạt hình, máu văng tung toé, thịt nát rải khắp hội trường, tất cả đánh vỡ ảo tưởng của cô.
"Đi thôi." Franklin nhấc cô theo.
Giống lời "tiên đoán", kho hàng trống trơn, Feitan tra tấn người chủ trì đến chết, được thêm thông tin Âm Thú thực sự đã đến.
Một lúc sau, Uvogin ở vùng ngoại ô một mình đấu với tất cả băng đảng Mafia, Kurapika và các vệ sĩ nhà Nostrade cũng lái xe ra chiến trận.
Uvogin đại chiến Mafia, Lữ Đoàn không có hứng thú xem, Shalnark lôi một bộ bài từ túi áo, cười nói: "Làm ván giết thời gian không mọi người." Vậy nên mọi người tụ tập đánh bài.
Feitan ngồi khoanh chân dưới đất, ôm Du Quai trong lòng. "Nhóc con, ta dạy cho chơi bài."
"Ưm." Du Quai thò tay vào túi lấy ra một cây kẹo Shalnark cho, định thả vào mồm, Feitan nheo mắt, túm lấy bàn tay bé nhỏ của nó: "Đừng ăn, sâu răng đấy."
"......" Mọi người im lặng nhìn hắn, trước kia tại ai chiều chuộng mà nó bị sâu răng cơ?
Du Quai cái gì cũng không quan tâm, chỉ quan tâm tới kẹo, nó khó chịu cắn luôn vào tay Feitan. Feitan vỗ vỗ đầu nó, dỗ dành: "Ngoan, về nhà cho ăn kẹo viên sô cô la."
Du Quai cắn tay Feitan, suy nghĩ một lúc mới nhả ra, nói: "Muốn nhiều kẹo."
"Ừ ừ, sẽ có rất nhiều."
Feitan thò tay vào túi áo Du Quai, lấy luôn cả cây kẹo trên tay nó, nắm chặt, dùng Niệm bóp nát vụn, hoá thành tro. Shalnark khó chịu nói: "Ê, đừng có mà quá đáng thế!"
"Ngồi yên đi." Machi mặt lạnh. "Chơi bài."
Mọi người giống như lời "tiên tri", bắt đầu ngồi đánh bài như thể chẳng có gì xảy ra. Băng Điệp Vũ căng thẳng ngồi một bên, ghen tị nhìn Du Quai ngồi trong lòng Feitan, thi thoảng lại nhìn ra xa. Chắc Kurapika đến rồi chứ? Thời khắc quyết định liệu cô có thể dành lấy một vị trí trong tim của Chrollo hay không là đây, liệu Uvogin có bị dây xích cuốn lấy không. Vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, Kurapika cũng phải đến!
Sao khi Mafia bị diệt, những Âm Thú bộ dạng kì dị cũng xuất hiện. Băng Điệp Vũ kích động đứng bật dậy. "Đến rồi!" Âm Thú xuất hiện, vậy Kurapika không còn xa.
"A, tại sao lại như vậy?" Shalnark kêu thảm thiết. "Người khác không nói làm gì, tại sao Tiểu Quai lại thắng được cơ chứ!"
Dù không hiểu luật chơi, nhưng Du Quai biết phân biệt màu sắc hình dạng, nó cứ đánh theo màu, thế mà lại may mắn dành thắng lợi, hết bài đầu tiên. Cuối cùng người thua là Shalnark, chẳng trách anh kêu gào như vậy.
"Im mồm, tại ngươi quá ngu xuẩn." Feitan nói.
"Rồi, người thua xào bài." Machi mặt không biểu tình, tay thì với sang xoa đầu Du Quai khen ngợi.
"....... Tôi thua thằng nhóc này, cuộc đời không còn ý nghĩa sống nữa!" Shalnark vẫn mặt đầy khó tin, vừa chia bài vừa lẩm bẩm không ngừng.
Băng Điệp Vũ thấy hoàn toàn không có ai nghe mình nói, không cam lòng cắn môi.
Thực lực của bọn Âm Thú đều không kém, dù rốt cuộc đều bị xử lý, nhưng lại có thể làm Uvogin bị thương, khiến mọi người đang đánh bài đều cảm thấy hứng thú. Kết thúc trận chiến, thắng lợi nhưng Uvogin không cử động được.
Shalnark kiểm tra xong, gọi Shizuku xuống hút độc. Dựa theo lời "tiên đoán" của Băng Diệp Vũ thì đây là lúc Uvogin bị xích trói lại.
Nhưng tới lúc Shizuku hút hết độc rồi, vẫn không thấy xích sắt nào xuất hiện!
Trong lúc Uvogin đánh nhau với Mafia, Kurapika và đồng bạn ở xa dùng ống nhòm quan sát. Nhìn thấy gì đó, cậu khiếp sợ rơi cả ống nhòm xuống đất.
"Sao vậy Kurapika?"
".......Không, không có gì." Kurapika cười miễn cưỡng, nhặt ống nhòm lên nhìn kĩ hơn.
Cái người đàn ông khi đánh nhau người cơ bắp như tinh tinh kia, dù đã mấy năm không gặp nhưng Kurapika vẫn nhận ra là người ở trong rừng lần đó. Còn có Nobunaga ở đằng sau, Machi, Feitan, Shalnark lại càng quen...Còn có cả Tiểu Quai?
"Chết tiệt, sao họ còn mang em ấy đến đây!"
"Kurapika?" Đồng bạn của cậu, Melody hỏi.
"À, tôi đang nói là, không ngờ chúng bắt đứa trẻ làm con tin!"
Từ ngạc nhiên khi phát hiện người quen của mình là Lữ Đoàn Bóng Ma, Kurapika bỗng cảm thấy mọi thứ rất hợp lý. Từ khi quen Chrollo, Feitan, Shalnark và những người khác, cậu đã tự hỏi thân phận của họ là gì, bây giờ thì chỉ cảm thấy "quả nhiên, thân phận không bình thường." Thế giới HxH không có chính nghĩa tuyệt đối, Kurapika không để tâm việc bạn bè mình là Lữ Đoàn Bóng Ma, cũng như việc cậu không để ý chuyện Hisoka muốn giết mình trong kì thi Hunter vậy, thế giới vốn là cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng mà, sao mấy tên chết tiệt này là mang Du Quai, một đứa trẻ đến chiến trường?!
Melody nghe nhịp tim của Kurapika, nhận ra cậu đang tức giận, chỉ nghĩ rằng cậu giận khi thấy Mafia chết nhiều như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng xung động, Kurapika, bọn họ quá mạnh, chúng ta đánh không lại!"
"Yên tâm đi, Melody, tôi sẽ không làm điều gì dại dột." Kurapika đương nhiên là tỉnh táo và bình tĩnh, Chrollo chỉ là không nói ra thân phận của mình mà thôi, cậu không có gì phải giận vì điều đó cả. Chỉ coi anh là một người bạn tài cao học rộng, Kurapika vẫn rất tôn trọng anh.
Mặt khác, mục tiêu của cậu là trở thành Hunter di tích, chứ không phải Hunter tiền thưởng, dù đối mặt với Lữ Đoàn cũng không định mạo hiểm bắt họ.
Khi Âm Thú khí thế xuất hiện, Kurapika còn thấy hơi lo lắng. Feitan khốn kiếp bị bắt thì không nói làm gì, nhưng còn Tiểu Quai mà hắn đang bế trên tay, nhỡ may bị liên luỵ thì sao, cậu cũng không dám chắc có thể cứu được em ấy khỏi tay Âm Thú!
May thay, cái người đàn ông như tinh tinh kia đủ mạnh, một mình tiêu diệt hết tất cả Âm Thú. Kurapika vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải đứng là kẻ địch của Lữ Đoàn.
"Quá....quá đáng sợ!" Thấy Âm Thú đều bị diệt, các đồng bạn vệ sĩ của cậu toát mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy: "Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ, rút lui thôi!"
"Mọi người đi trước đi." Kurapika nói. "Tôi ở lại quan sát tình hình thêm chút nữa."
"Nhưng mà...."
"Yên tâm đi Melody, lát tôi về ngay." Kurapika xua tay. "Tôi sẽ cẩn thận mà."
Tạm biệt các đồng bạn, Kurapika nấp vào bóng tối. Tuy cậu khá thân với Shalnark và Chrollo, nhưng những lúc đặc biệt như thế này, không dám chắc họ sẽ không ra tay với mình, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Mà bên kia, Âm Thú bị giải quyết, độc trong người Uvogin cũng hết, hắn đã có thể thoải mái chuyển động, mà dây xích Băng Điệp Vũ "tiên đoán" vẫn chưa thấy xuất hiện. Sắp đến giờ ngủ của Du Quai rồi, nó ngáp một cái, dụi dụi mắt, rúc vào vai Feitan. Feitan vỗ lưng nó, nhìn Băng Điệp Vũ: "Giây xích ngươi nói đâu rồi?"
"Tại sao lại như vậy được? Tại sao cốt truyện lại thay đổi?" Băng Điệp Vũ hoảng loạn, không có cốt truyện, cô nào có ưu thế gì nữa?
"Cậu, cậu ta chắc chắn ở đây, ngay hướng kia!" Băng Điệp Vũ chỉ hướng Kurapika vừa trốn, Feitan bế Du Quai, loé một cái nhảy tới chỗ đó tìm kiếm, chỉ trong chốc lát liền quay lại. "Có dấu vết của ô tô, đã rời đi."
"Tại sao, tại sao không có? Sao cậu ta lại không xuất hiện?!" Chân Băng Điệp Vũ mềm nhũn, run rẩy, nếu mình trở nên vô dụng, Lữ Đoàn sẽ làm gì mình! "Không thể nào, cậu ta hận Lữ Đoàn như vậy, không bao giờ có chuyện buông tha cho các người!"
"Ê ê con kia, ăn nói cẩn thận!" Nobunaga bất mãn lườm: "Ai có khả năng mà không "buông tha" bọn ta?" Nói như thể bọn họ sẽ bị xử lý vậy!
"A, quả nhiên là thay đổi." Phía sau truyền tới giọng nói bình thản, mọi người quay lại, thấy Chrollo bước ra từ bóng tối.
"Đoàn trưởng?!"
"Tôi đang nghĩ, tại sao tương lai lại có thể bị thay đổi dễ dàng như vậy? Chắc bị sai đâu đó rồi. Kẻ địch ẩn nấp kia làm sao có thể xuất hiện dễ dàng đến vậy." Không bắt được hắn, Chrollo cũng không lo lắng. Nhện giỏi nhất là giăng lưới, chờ con mồi tự bay vào bẫy. Nhìn Băng Điệp Vũ kinh hoảng, Chrollo nhẹ nhàng trấn an: "Không sau, anh biết em đã cố hết sức, còn lại giao cho anh." Hắn nên đi gặp tiểu thư Neon, người thực sự có năng lực tiên tri.
"Hm." Shalnark khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Nếu tương lai đã được thay đổi rồi thì em nói thử tên kẻ đó đi, Tiểu Vũ?"
"Nhưng...nhưng mà...." Băng Điệp Vũ không dám, cảm giác đau đớn khi bị cấm nói như lời cảnh cáo từ thế lực không biết tên, dường như vận mệnh trói buộc không cho cô nói ra, cảnh cáo: ngươi không được phép thay đổi cốt truyện.
Nhưng rõ ràng Tiểu Quai cũng là người xuyên không, tại sao cô ta có thể thay đổi cốt truyện mà không bị gì?!
"Cứ thử xem đi, Tiểu Vũ!" Shalnark cười sáng sủa như anh hàng xóm đẹp trai mà các cô gái hay mơ đến. "Có lẽ bây giờ sẽ được đó, đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Vâng." Băng Điệp Vũ không nhịn được mà đồng ý, phản ứng kịp lại, nhưng nhìn thấy đôi mắt dịu dàng lại mong chờ của Chrollo, cô khẽ cắn môi: "Tên người đó là... Ku....." Ngạc nhiên thay, cô bỗng cảm thấy thứ sức mạnh trói buộc đó bỗng dần rời đi: "Tên là, Kurapika!"
"Chrollo?" Kurapika nãy giờ nấp ở xa, thấy Chrollo, cậu nghĩ thầm dù là Lữ Đoàn Bóng Ma, nhưng có Chrollo ở đấy nên chắc không sao, liền lại gần.
"Bây giờ an toàn chưa? Em có thể lại gần không?"
"Đoàn Trưởng, thằng nhóc kia là ai vậy?" Uvogin nghi hoặc hỏi.
"........" Những người quen Kurapika đều tập trung ánh mắt về phía dây xích trên tay cậu, Băng Điệp Vũ bỗng trợn trừng mắt, quay ngoắt sang nhìn Du Quai!
Bỗng bị cả Lữ Đoàn nhìn chăm chú, Kurapika lùi lại. Không có sát khí, cũng không thấy cậu có hành vi công kích, cậu chỉ nắm chặt dây xích trong tay phải: "Có chuyện gì sao?"