Chrollo quan sát thiếu niên, thấy cậu mặc bộ phục sức đặc biệt màu xanh thì hơi cau mày, rồi nhã nhặn cười, nói: "Chúng tôi tới tìm một đứa trẻ." Anh rút một tấm ảnh từ túi áo—-tấm ảnh này được in từ trên mạng, bé con ở Đảo Cá Voi ngồi gặm bắp ngô, trông đáng yêu vô cùng. Nếu là Lữ Đoàn chụp ảnh kỉ niệm thì chắc chắn sẽ chỉ lấy những tấm máu me bạo lực—— tóm lại đây là tấm ảnh của một đứa bé bình thường rất đáng yêu, thiếu niên nhìn thấy xong thì địch ý giảm nhiều, nói: "Tôi chưa từng gặp em ấy."
"Vậy à." Shalnark nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thiếu niên, híp mắt cười: "Kẻ bắt thằng nhóc là tộc Bố Lô Lạp Nhĩ."
Thiểu niên vưa nghe tên tộc Bố Lô Lạp Nhĩ thì khuôn mặt lộ vẻ chán ghét: "Tộc Bố Lô Lạp Nhĩ? Một đứa bé còn nhỏ như vậy mà chúng dám......."
Feitan lạnh lùng nhìn thiếu niên: "Ngươi biết chúng ở đâu? Dẫn bọn ta tới, bằng không..."
Shalnark vội vàng bịt mồm Feitan, nhăn răng cười ha ha: "Ahaha, Feitan lo cho thằng bé quá đó mà. Cậu biết tộc Bố Lô Lạp Nhĩ ở đâu không? Cậu làm ơn dẫn chúng tôi đến được không? Chúng tôi rất lo cho em ấy !"
Thiếu niên không chút do dự đồng ý. Thứ nhất là vì cậu muốn cứu đứa trẻ đáng yêu này, thứ hai là vì để những người này tránh xa bộ tộc của cậu.
Bộ tộc của cậu cũng từng bị đám Bố Lô Lạp Nhĩ tấn công nên cậu thiếu niên mang tên Kurapika này biết rõ vị trí của chúng, quãng đường phải đi mất năm ngày. Trong năm ngày đó, Shalnark và Kurapika ngày càng thân, hai người đều thông minh, đều có sở thích tìm hiểu những kiến thức khác lạ, họ thảo luận không ngừng nghỉ suốt cả chặng đường. Đồng thời, Kurapika ngày càng tôn kính Chrollo, cậu thiếu niên trẻ chưa từng được gặp ai học thức cao siêu như vậy, lại thêm Chrollo cố tình thể hiện nữa, cậu rất nhanh chóng tin tưởng bọn họ.
Sau khi dẫn Lữ Đoàn tới gần khu tụ cư của tộc Bố Lô Lạp Nhĩ, Kurapika tiếc nuối không muốn rời nói: "Xin lỗi, Chrollo-san, em không được phép gây xung đột với tộc Bố Lan Lạp Nhĩ, chỉ có thể dẫn mọi người tới đây được thôi."
"Thế này đã là quá đủ rồi, vô cùng cảm ơn em, Kurapika."
"Vâng, mong các anh chị sớm tìm được đứa bé, tạm biệt." Kurapika gật đầu, quay sang từ biệt Shalnark rồi xoay người rời đi.
Khi Lữ Đoàn tới được tộc Bố Lô Lạp Nhĩ, Du Quai đã được mang đi nơi khác mấy ngày rồi. Và đương nhiên bộ tộc này bị Lữ Đoàn diệt trừ, tiếc rằng không thấy Du Quai đâu, Feitan tra khảo tộc trưởng, chỉ biết Du Quai bị một người đàn ông cưỡi con chim khổng lồ đưa đi mất, hoàn toàn không có thêm đầu mối gì. Feitan giận dữ chém tên tộc trưởng ra trăm mảnh.
Khi trở về, Chrollo chuyển hướng định đến bộ tộc của Kurapika, tiếc rằng họ đã nhanh chóng chuyển đi nơi khác, chỉ còn lại đôi ba món đồ bị bỏ lại. May là Chrollo đã không còn hứng thú gì với những đôi mắt đỏ của tộc Kurta nữa, gặp được thì cướp, mà họ trốn rồi thì anh cũng chẳng buồn đuổi theo, quyết định dẫn mọi người rời đi.
Không tìm được Du Quai thì cũng hơi thất vọng, nhưng với tính cách và may mắn của thằng nhóc đó thì nó có thể tự sống tốt. Chỉ lo là đến lúc gặp lại, thằng nhóc có còn nhớ nổi Lữ Đoàn là cái gì không?
Tạm kết thúc câu chuyện về cuộc gặp gỡ định mệnh của Kurapika và Lữ Đoàn. Chúng ta quay trở lại với Du Quai. Ngay vào ngày nó được Ging bế rời đi, anh đã liên lạc với Kite đến đón nó về Đảo Cá Voi. Bé con bị bắt tới một nơi như thế này, Mito hẳn rất lo lắng.
Du Quai mới được tắm cho, lại còn gặm một cái đùi gà, không bẩn không đói nên nó không uốn chút nào, ngoan ngoãn ngồi ngẩn ngơ trên bãi cỏ. Ging mải nghiên cứu các loài ma thú, quên luôn mất nó, đến tối khi đi săn về mới nhớ ra mình đang phải nuôi một đứa bé...Hình như phải cho trẻ con ăn thức ăn khác người lớn hay sao ấy nhỉ?
Ging ngồi xuống cạnh Du Quai, tay nướng thịt, thi thoảng lại liếc nhìn đứa bé đang yên lặng ngẩn ngơ cạnh mình, gãi đầu hỏi: "Tiểu Quai, bữa tối con muốn ăn gì?"
"Kẹo." Du Quai nói.
"......" Dù có kém thường thức đến đâu, Ging cũng biết là không thể ăn kẹo thay bữa tối: "Ba hỏi là con muốn ăn tối món gì, sữa? Bột ? Con có ăn được thịt nướng không?"
Du Quai gật đầu: "Thịt nướng!"
Ging nướng xong, anh cẩn thận cắt một miếng thịt mềm ngọt nhất cho Du Quai. Ging sống nơi hoang dã quen, chẳng mang theo gia vị gì, món thịt thật ra cũng không ngon chút nào. Nhưng Du Quai chẳng thấy có gì không ổn, nó ngoan ngoãn gặm hết miếng thịt, sau đó xoa xoa cái bụng tròn vo, lễ phép nói: "Em no rồi."
Đến khi Ging gặm sạch con ma thú đó, Du Quai bắt đầu buồn ngủ, dụi dụi mắt, nó tự chạy lại gần bờ suối súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, rồi chạy trở lại bên Ging. Không có chiếc giường êm ái như thường lệ, nó cũng không phàn nàn, nằm luôn trên bãi cỏ, nói: "Ba ngủ ngon." Nhắm mắt ngủ khì.
Ging cởi áo choàng đắp lên cho nó, xoa đầu đứa bé, nhìn khuôn mặt mềm mịn phúng phính của nó, không nhịn được nhéo cho một cái. Bé con kêu nhỏ một cái, rúc vào tấm áo choàng. Ging rất đắc chí cười: "Nuôi trẻ con cũng đâu có khó."